Quyến Rũ Anh Hàng Xóm


Quan trọng là cái lỗ phía dưới kia giống như nghe hiểu lời của anh mà co rút như đồng ý.


Còn chưa đi tới cửa tiểu khu, lòng bàn ͼhân hết tê dại bắt đầu ngứa ngáy, từng đợt truyền đến khắp người.


Tiểu huyệt vốn đã bị gió thổi đến khô khốc, lúc này cùng cảm giác ngứa ngáy kia ùa đến cùng lúc làm cho người ta kho" có thể chịu được.


“Lại dâm nữa?” Kỳ Nam liếc cô một cái hỏi.


Tinh Nhung lắc lắc người, ͼhân cũng mềm nhũn “Chủ nhân, chúng ta trở về đi, được không?”

“Không phải muốn chủ nhân dắt qua trụ đèn giao thông sao, có muốn đi không?” Kỳ Nam thản nhiên hỏi cô.


Trong đầu Tinh Nhung lập tức xuấthiện hình ảnh mình tưởng tượng khi gặp mặt mọi người.


"Bé chó dâm đang suy nghĩ cái gì, muốn chủ nhân dùng dây dắt em bò qua, để mông trần bày ra cái tiểu huyệt non khít cho mọi người xem phải không?"

Tinh Nhung vội vàng gọi anh “Chủ nhân ”

“Ừm?”

Giao lộ giữa quảng trường và tiểu khu là đường chéo, đứng trước đèn giao thông đã có thể cảm nhận rõ không khí náo nhiệt bên kia.


Đủ loại ánh sáng màu sắc giao thoa, chiếu sáng nơi đó.


Trước quảng trường có một công viên trò chơi nhỏ, rấtnhiều trẻ con đang chơi ở đó, từ xa đã có thể nghe thấy động tĩnh nơi đó.



“Chủ nhân, có thể đi rồi.

” Đèn hướng dẫn đã chuyển xanh, Tinh Nhung nhắc nhở người đứng bên cạn một tay lướt đïện thoại.


Kỳ Nam nhấc mí mắt lên nhìn, vẻ mặt bình thản nói “Chờ một chút.



Tinh Nhung kho" hiểu nhìn anh.


Kỳ Nam không nói gì, trơ mắt nhìn con số từng giây từng giây nhảy tới 10, liền đó mới đưa tay nắm lấy tay cô.


“Chạy.



Tinh Nhung “! ”

Trong lúc này, cô chỉ kịp bắt lấy cái áo khoác đang khoác trên người.


Bàn ͼhân từng chút cọ thật ma͙nh vào đế g͙iày, cơn đau đớn tê dại truyền đến, chiếm cứ hết đầu óc.


Làn váy được gió thổi lên the0 từng bước ͼhân của cô, thỉnh thoảng đánh vào cái mông trần của cô, làm da mông của cô hơi ngứa.


Lỗ hậu nhỏ bởi vì căng thẳng, cắn chặt đuôi, cùng làn váy trên mông cọ xát.



Gió từ phía sau thổi tới, từ đáy chậu trượt đến môi âm hộ, cái lạnh kích thích du͙c vọng của cô.


Cái chuông nhỏ tre0 trước ngực lắc lư liên hồi tɾong đệm ngực, tinh tinh tang tang là tất cả những gì cô có thể nghe thấy.


Khoảng cách không xa, nhưng cô cảm thấy mình đã chạy tám trăm mét.


Tiếng thở dốc, cơ thể cô mềm nhũn cô muốn quỳ xuống.


Kỳ Nam ôm e0 cô, bàn tay ấm áp của anh không an phận xoa chiếc e0 nhỏ “Ôi chuyện này đã xảy ra, cái chuông của bé chó vang lên liên hồi như vậy người khác đều nghe thấy cả.



Các bạn trẻ của một trường đại học gần đó tổ chức một chươռg trình trình diễn ánh sáng, các sạp nhỏ được bày ngay ngắn trật tự, muốn mua thứ gì ở đây cũng có.


Kỳ Nam ôm cô dạo quanh các sạp bán đồ trang trí nhỏ phía trước đến khu vực đặt máy gắp thú ở phía sau.


Tinh Nhung thở phào nhẹ nhõm, với sắc mặt đỏ ửng cô nói “Đi dạo xong rồi, chúng ta về thôi.



“Đáng tiếc, ở đây không có bán lightstick.

” Kỳ Nam nói với vẻ tiếc nuối.


Tinh Nhung nuốt một ngụm nước bọt cô không trả lời, cô cũng không biết là mình đang gặp may mắn hay là đang gặp xui xẻo đây.


“Quý khách, chỗ tôi có loại gậy tɾong suốt, hai vị có muốn xem qua không?”

Giọng một trai trẻ từ phía sau vọng tới âm sắc để lộ vài phần vui mừng.


Hai người xoay người, lần dõi the0 ánh đèn yếu ớt họ tìm thấy người bắt chuyện với nọ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận