Quyến Rũ Anh Hàng Xóm


Kỳ Nam cười nhẹ một tiếng, đưa tay đỡ trán “Muốn chủ nhân giúp em?”

Tinh Nhung vội vàng lắc đầu, ngồi xuống dưới tầm mắt nóng bỏng của anh.


Người đối diện không nói gì, cô cũng không dám dừng lại, đến tận lúc ngồi xuống hết mức, đến nỗi “cá voi nhỏ” trên âm đa͙o cũng dán chặt hơn mấy phần, cô mới dám lên tiếng “Chủ nhân! ”

Kỳ Nam lười biếng đáp một tiếng, nhấn hai cái trên điện thoại, Tinh Nhung lập tức run cầm cập, cả người nằm nhoài lên bàn ăn.


“Thoải mái không?”

Kẻ đầu têu lại còn có mặt mũi hỏi cô

Tinh Nhung không thể mở miệng, chỉ có thể gật đầu.


“Ưm a! ”

Miệng “cá voi nhỏ” liếm trên âm đế của cô càng ngày càng nhanh, nhanh đến nỗi cô thấy hơi đau.


“Chủ nhân, chủ nhân, chậm thôi! ” Tinh Nhung nói với vẻ đáng thương.


“Không biết nói à, sao lúc chủ nhân hỏi lại không mở miệng trả lời??” Kỳ Nam cúi đầu, nhìn khuôn mặt đầy tình du͙c của cô, quyến rũ giống như một quả đào chín mọng.


“Em.

.

em sai rồi, chủ nhân! ưm a! thoải mái quá ”

Kỳ Nam liếc mắt nhìn tin nhắn của người nào đó nhảy lên đầu, không chút do dự nhấn hai cái lên màn hình điện thoại.



Kích thích trên âm đế đột nhiên dừng lại, quá trình đạt đến đỉnh cao của khoáı cảm cũng đột nhiên dừng lại, tình du͙c chợt tiêu tan dần, toàn thân cô giống như có con gì đó đang bò, khó chịu đến mức muốn khóc.


“Chủ nhân! ” Cô ấm ức nũng nịu gọi anh, hai má đỏ hây hây.


“Sao?” Kỳ Nam giả vờ không hiểu, hỏi.


Tinh Nhung nhấp môi, quyết định giữa cao trào và mặt mũi lựa chọn cao trào.


“Chủ nhân, em muốn.



Kỳ Nam nhìn cô, tỏ ra bất lực nói “Được thôi, chó con này thật khó chiều.



Nói xong liền chạm hai cái lên màn hình điện thoại.


Tinh Nhung giống như bị điện giật, suýt nữa nhảy dựng lên, hai mắt trợn tròn.


Trừ lúc hôm qua bị đánh một lần, cúc hoa vẫn chưa lần nào bị trêu chọc, lúc này đuôi của “Cá voi nhỏ” lại động đậy, giống như muốn đâm vào, dường như có dòng điện xa lạ đang đem đến khoáı cảm kì dị và mới mẻ cho chỗ đó.


Cô cuống quýt, cố gắng co rút động nhỏ, đối đầu với sự chấn động kia.


Phần thân cá voi nhỏ đè lên chỗ tiểu huyệt lại bắt đầu một vòng rung mới, rung rất mạnh, lặp đi lặp lại một cách ngắt quãng.



Lúc khoáı cảm tích tụ, nó lại dừng, đến khi cảm giác tê dại tiêu tan, nó lại bắt đầu rung.


Tinh Nhung cảm thấy khốn khổ không nói lên lời, cảm giác cao trào cô chờ đợi từ lâu mãi không đến, mỗi lần chỉ thiếu một chút, khiến mắt cô đỏ cả lên rồi.


Nhân viên phục vụ đem món ăn vào, Tinh Nhung miễn cưỡng ngồi thẳng dậy.


Cô cố gắng ép eo xuống, sợ nhân viên phục vụ nghe thấy tiếng rung trong tiểu huyệt của cô, chìm trong cảm giác sợ hãi bị người khác phát hiện.

Tinh Nhung co rúm cả người, xấu hổ đến mức toàn thân phiếm hồng.


“Cô không thoải mái sao?” Nhân viên phục vụ quan tâm hỏi.


“Không sao.

” Tinh Nhung đỏ mặt, miễn cưỡng lắc đầu, biểu cảm lại giống như sắp khóc.


“Món ăn của hai vị đã lên đủ, mời dùng bữa.



“Cảm ơn.



Tình du͙c bị chặn lại, cảm giác thèm ăn cũng giảm đi mấy phần.


Tinh Nhung ăn chậm rì rì, chỉ gắp vài miếng salad, ngay cả khoai tây nghiền cũng chỉ ăn vài miếng.


“Không thích những thứ này? Gọi vài món khác nhé ” Kỳ Nam hỏi.


Tinh Nhung lắc đầu, có lẽ vì giờ phút này anh quá đỗi dịu dàng, nên cô không nhịn được làm nũng “Chủ nhân, em khó chịu.



Sắc mặt Kỳ Nam ẩn chứa mấy phần lo lắng “Không thoải mái chỗ nào?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận