Ngày ấy Cố phụ tức muốn hộc máu, bị Cố mẫu đánh bầm mặt, Cố phụ yêu mặt như mạng, nào chịu đem mặt bị thương ra ngoài dạo phố? E sợ hồ bằng cẩu hữu chê cười hắn sợ thê, Cố phụ cáo ốm đóng cửa không ra, trong phủ sống yên ổn được vài ngày.
Hắn ở trong phủ nghẹn dăm ba bữa, thấy vết bầm trên mặt dần dần tiêu tan, không ra ngoài uống rượu khoác lác sẽ không chịu được.
Sáng sớm ăn qua loa mấy miếng điểm tâm, liền giống như gà rừng bay khỏi lồng, lấy hà bao nhanh như chớp bay ra khỏi cửa.
Những năm gần đây, Cố mẫu đối với phu quân vô dụng này đã sớm không còn hi vọng trông cậy, chỉ cần hắn ở yên trong phủ đừng ra ngoài phun phân, đừng gây họa gây chuyện, nàng đã thấy mãn nguyện rồi.
Cố Lập Hiên đã vào triều, trong phủ trừ nha hoàn ma ma ra chỉ còn lại Cố mẫu cùng Thẩm Vãn. Cố mẫu lôi kéo Thẩm Vãn vào trong phòng, buông xuống mềm mành dày nặng.
Trong phòng đốt lò sưởi, khí nhiệt hoà thuận vui vẻ.
- Ngươi xưa nay sợ lạnh, đừng đứng nữa, mau lên giường đi.
Nghe Cố mẫu dặn dò, Thẩm Vãn cởi giày bước lên giường, Cố mẫu đưa thảm mỏng đặt ngang đầu gối, nàng dựa lưng vào gối.
Cố mẫu dáng vẻ có chút mập mạp, ngồi bên giường cầm đĩa hạt bí đỏ, vừa cắn vừa nói:
- A Nương, mấy ngày này nếu ngươi rãnh rỗi, liền họa điểu thú trùng cá hoặc chút hoa cỏ cây cối đa dạng đưa cho ta, chờ mấy ngày nữa khí trời ấm áp, đồng liêu của Lập Hiên sẽ ước hẹn hắn đi đạp thanh, nhiều ngày rảnh rỗi ta cũng nên làm cho hắn vài món xiêm y, ngươi họa đa dạng một chút, hắn ra cửa cũng có chút thể diện.
Thẩm Vãn cầm đĩa trái cây ăn một miếng táo, nghe vậy cười nói:
- Nương suy nghĩ giống nhi tức. Hoa văn đã sớm họa xong, nhưng nhi tức không am hiểu nữ hồng, lại làm phiền nương bận tâm.
Cố mẫu nhịn không được nhìn đôi tay tinh tế trắng nõn, mười ngón nhòn nhọn thon dài, từ xa nhìn lại giống như u nhược không xương, tinh tế mềm nhẵn, nếu nhìn gần mơ hồ có thể nhìn thấy nhiều vết sẹo ngang dọc đan xen khắp bàn tay.
Thu hồi ánh mắt, sắc mặt Cố mẫu hơi trầm xuống:
- Kế mẫu của ngươi đúng là thiếu đạo đức, người có tâm địa ác độc như vậy, sớm muộn gì ông trời cũng thu thập nàng.
Thẩm Vãn không để ý cười cười:
- Có chuyện gọi là Tái ông thất ngựa nào biết phúc hay họa, nếu không bị hàn băng lạnh thấu xương, hiện giờ ta đâu thể ở nơi này? Nói đến cùng cũng phải cảm kích nàng, nếu không có trận tra tấn kia, thì ta cũng không đổi được bà bà tốt như hôm nay.
Cố mẫu cười mắng:
- Nói bậy.
Thẩm Vãn cười ngọt ngào.
Thẩm Vãn có diện mạo thanh tú, là thời kỳ đào lý niên hoa (thanh xuân), nhất tần nhất tiếu đều là phong tình, mặt mày tràn ngập ý cười thật sự sinh động.
Lại nghĩ nhi tử có bệnh kín khó nói, Cố mẫu cười có chút miễn cưỡng, dù nói kế mẫu của nàng mọi điều không phải, nhưng thân là bà bà cũng có gì tốt đâu?
Nữ nhi nhân gia đang độ tuổi niên hoa, dung mạo thanh tú, phẩm hạnh thuần lương, nếu lúc trước không gả cho Cố gia, chỉ sợ hiện giờ đã có nhi nữ...là vì trong lòng có tư tâm, biết rõ là không nên, còn làm…
- Nương.
Thẩm Vãn nhẹ nhàng nắm tay Cố mẫu, chậm rãi nói:
- Thật ra có một chuyện ta vẫn chưa nói với người, chuyện về tướng công, trước hôn sự ta đã biết.
Cố mẫu ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn nàng.
Thẩm Vãn lắc đầu cười khẽ:
- Nương đừng hiểu lầm, là tướng công không đành lòng lừa gạt, nên trước khi thành thân đã nói cho ta biết mọi chuyện.
Nói đến đây, thần sắc Thẩm Vãn trịnh trọng, kiên định nói từng câu từng chữ:
- Cho nên, nương, gả cho tướng công là ta cam tâm tình nguyện, ta vô cùng vui vẻ. Nương, mong người chớ lo âu nhiều, nhìn người như vậy lòng ta cũng không chịu nổi.
Dừng một chút, Thẩm Vãn thấp giọng nói:
- Thật ra, ta vẫn luôn xem người như thân mẫu...
Cố mẫu nghe vậy, đỏ vành mắt.
Trở tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay của Thẩm Vãn, Cố mẫu thở sâu:
- Nếu ngươi đã kêu ta một tiếng nương, thì ta cũng coi ngươi như nữ nhi mà yêu thương. Yên tâm, nương chắc chắn sẽ thay ngươi mưu hoa.
Thẩm Vãn thấy ấm áp trong lòng.
Hai người ở trong phủ nói lời thân mật, Cố phụ ở ngoài phủ đang uống rượu say mèm ở chợ phía tây.
Ngày xưa Cố phụ không dám buông thả bản thân để uống đến say mèm như thế này, vì uống say sau khi hồi phủ giống như rớt xuống mười tám tầng địa ngục, cho nên ngày thường dù thèm rượu, cũng phải châm chước khống chế, chỉ uống hai ly rồi thôi.
Nhưng hôm nay là ngoại lệ.
Gần đây, nhiều ngày không ra cửa, Cố phụ nghẹn muốn hỏng rồi, hồ bằng cẩu hữu hội tụ, uống có hai ly rượu trắng nào có tư vị gì, uống xong trong lòng liền nhớ lại ngày xưa sầu khổ, nhớ vài ngày trước bị quỷ Dạ Xoa đuổi đánh, vừa tức lại vừa nghẹn, mà cái đám hồ bằng cẩu hữu kia e sợ thiên hạ không đủ loạn, hiên ngang lẫm liệt thuyết giáo hắn chớ có bị nữ nhân dễ dàng nắm đầu, mà bọn họ cũng hy vọng hắn trở về sẽ bị nương tử hành hung, để bọn họ núp ở kẹt cửa xem náo nhiệt, vì thế vài người thay phiên nhau mời rượu rồi lại kích tướng.
Cứ thế, rượu đốt cháy lý trí, không chờ người khác mời rượu, tự bưng một chung rượu to, uống một hơi cạn sạch.
Cố phụ uống đến tận hứng, trong mắt hắn thế giới bắt đầu thay đổi.
Cố phụ say rượu nghĩa mình là trời, dẫm chân lên bàn, ngón tay chỉ lên trời cao, khí thế thăng bảy trượng, giống như lên trời xuống đất chỉ có hắn là đệ nhất, lão Ngọc Đế tính là thứ gì.
Đám hồ bằng cẩu hữu vây quanh Cố phụ nghênh ngang rời đi.
Này cũng không phải một đường về phủ, mà bị xúi giục đi chợ phía đông tới tiệm tơ lụa của Cố gia.
Tiệm tơ lụa này, chính là hồi môn của Cố mẫu, đáng lẽ là có ba tiệm, nhưng lúc trước kế mẫu của Thẩm Vãn dùng công phu sư tử ngoạm, tuyên bố không đủ một ngàn lượng bạc sẽ không thả người. Cố mẫu không còn cách nào khác, đành cắn răng bán đi hai tiệm lớn, mới vừa đủ ngân lượng thú Thẩm Vãn vào cửa.
Hiện giờ chỉ còn một tiệm duy nhất, Cố mẫu cũng là người tinh mắt, cố ý mời Lý Nghiệp rất giỏi buôn bán về làm chưởng quầy.
Ba năm qua tiệm tơ lụa này có lợi nhuận mỗi năm đều tăng, cho nên mới duy trì được thể diện Cố gia, nếu không chỉ dựa vào bổng lộc của Cố Lập Hiên một vị quan lục phẩm nho nhỏ rất khó duy trì Cố phủ.
Thường ngày e sợ Cố phụ dọa chạy kiều khách trong tiệm, Cố mẫu ân cần dạy bảo cộng thêm đe dọa uy hiếp cấm hắn tới gần tiệm tơ lụa trong vòng một dặm.( 1,6km)
Lúc trước Cố phụ không dám tới gần nửa bước, nhưng hiện nay uống say, Cố phụ là ai a, trên trời dưới đất hắn là đệ nhất, không ai xứng xách giày cho hắn.
Vì thế, có hồ bằng cẩu hữu vây quanh, Cố phụ ngẩng đầu ưỡn ngực, bước vào tiệm tơ lụa của Cố gia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...