Dịch: Kogi
Tôi nghĩ là mình vẫn chưa đủ biến thái.
Hôm qua đọc hết hai ngày nhật ký kia xong tôi cảm thấy không yên, thế là bèn “phong ấn” nó vào ngăn kéo thứ hai tủ đầu giường một lần nữa để ngăn chặn tổn hại.
Nhưng tôi nghĩ có lẽ mình vẫn hơi biến thái.
Đọc nhật ký xong tôi thấy toàn thân khó chịu, mãi đến khi giở bộ sưu tập quý báu của mình ra tuốt một hiệp bắn một phát mới coi như kết thúc.
Sáng hôm sau thức dậy lại sảng khoái tinh thần.
Tôi sửa soạn tươm tất ngồi sẵn ngoài cửa, nghe thấy tiếng mở cửa cách vách liền cúi xuống buộc dây giày tiện thế mở cửa phòng ra.
“Chào buổi sáng đàn em.” Giọng nói ngọt ngào truyền đến, tôi ngẩng đầu, hơi há miệng tỏ ra ngạc nhiên.
“Trùng hợp quá.”
Thế là tôi và đàn chị cùng nhau xuống lầu, ăn sáng, đến trường như lẽ đương nhiên.
Học kỳ mới vừa bắt đầu, ngoài học tập, thiết kế ra đàn chị còn đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm trung tâm truyền thông nữa.
“Chị giỏi thật đấy, đúng là con người toàn năng.” Tôi lập tức bật trạng thái chó xu nịnh.
Đàn chị chỉ cười, nhìn cổng trường đằng xa bỗng ngại ngùng cúi thấp đầu.
“Đâu có, so với Lâm Dung chị còn thua xa.”
Lại là Lâm Dung.
Tôi tính tìm hiểu về tình địch một chút, biết địch biết ta mới trăm trận trăm thắng.
“Chị ơi, chị với Lâm…anh Lâm quen nhau thế nào vậy ạ?” Tôi cười ngu ngơ nhìn đàn chị, mặt ngây thơ vô số tội.
Đàn chị càng cúi đầu thấp hơn, gò má ửng hồng.
“Có một lần bài tập của chị bị thầy giáo phê không đạt, chị không nghĩ ra cách gì sửa cho đúng, cuối cùng vẫn là Lâm Dung chủ động sửa giúp chị.”
Chuyện này đúng là nằm ngoài dự liệu của tôi, quen nhau nhờ bài tập, xin hỏi còn cách làm quen nào nhàm chán hơn không?
“Ồ, tốt thật.”
Đàn chị vuốt tóc ra đằng sau nói tiếp: “Lâm Dung là học sinh giỏi nổi tiếng ở khoa chị, đôi khi chị mệt đến nỗi chỉ muốn buông xuôi thì sẽ nhớ đến Lâm Dung, nghĩ anh ấy xuất sắc như vậy mà còn không ngừng cố gắng, vậy thì bản thân có lý do gì để oán thán chứ.”
“Vậy ạ?” Tôi cười trừ, bắt đầu nhức cái não rồi đây.
“Khó tin lắm phải không? Chị cũng thấy vậy, Lâm Dung chính là người vừa đẹp trai vừa có tài vừa nỗ lực lại vừa tốt tính như vậy đấy, mà nghe nói…vóc dáng cũng rất đẹp nữa.”
Giả vờ cười khiến tôi tê hết cả quai hàm, từng lời của đàn chị đều đả kích trực tiếp vào linh hồn tôi.
Lẽ nào bắt tôi nghe quá trình gặp gỡ của người trong mộng và tình địch còn chưa đủ, bắt tôi nghe cả tỷ lệ cơ thể của tình địch nữa hay sao?.
Truyện Cung Đấu
Mặc dù đề tài là mình khơi ra, quỳ xuống cũng phải nghe cho hết, nhưng mà tôi thực sự không nghe nổi nữa, vội vàng ngắt lời đàn chị: “Vóc người của chị cũng đẹp mà.”
Đàn chị búng trán tôi một cái, đáp: “Không ngờ em cũng dẻo miệng thế đấy, nhưng mà…” Đàn chị cúi xuống nhìn chân mình, trông có vẻ không hài lòng lắm, “Khung xương hơi lớn, nhìn qua thấy hơi đô.”
Tôi đang định phản bác thì đã nghe thấy đàn chị bổ sung thêm một câu: “Khung xương của em rất nhỏ, nhìn cổ tay với cổ chân của em xem, chị có cảm giác chỉ cần một tay cũng nắm gọn rồi.”
Câu này nghe quen tai ghê.
Tôi thầm nghĩ, bỗng chốc sững người ra, chửi thề trong lòng: Đù má!
Tôi và đàn chị chia tay nhau trước cửa tòa giảng đường, chị ấy học ở tòa số 0 còn tôi sang tòa số 1.
Lúc vào lớp trong lòng tôi vẫn nghĩ về chuyện này.
Ngồi xuống chỗ Vương Nghị đã giữ trước cho mình, câu đầu tiên tôi hỏi cậu ta là: “Ông từng nghe thấy ai tên L.T chưa?”
Vương Nghị lắc đầu, thả một chiếc túi nilon trước mặt tôi.
“Bữa sáng.”
Tôi ngạc nhiên nhìn Vương Nghị nói: “Tôi ăn với đàn chị rồi.”
Vương Nghị lườm tôi, tôi móc điện thoại ra xem thì thấy voice chat của Vương Nghị hỏi tôi sáng nay ăn gì.
Lúc đó tôi chỉ mải nói chuyện với đàn chị, làm gì có thời gian check tin nhắn chứ.
Tôi nhìn Vương Nghị trợn mắt nhìn mình, bèn mở túi nilon ra cắn một chiếc bánh bao trong đó, thế cậu ta mới nhìn đi chỗ khác.
Tôi thở dài, cuộc đời này đúng là…sống trong thời đại bình đẳng mà như một tên nô lệ vậy.
Thầy giáo ở trên bục giảng giảng bài nước miếng văng tung tóe, tôi ở phía dưới ngồi xụi lơ.
Tôi móc điện thoại ra, mở các ứng dụng và trang web liên quan của trường lên, lần lượt nhập “LT”, “L.T”, “L.T.” nhưng không thu hoạch được gì.
Trông giống như một cái tên viết tắt.
Lưu? Lục? Lý?
Tôi dựa theo những họ thường gặp tìm một hồi lâu, đến khi hồi chuông thứ hai vang lên, chẳng biết gần hai tiếng đã trôi qua từ lúc nào, cổ vai gáy đều đau mà vẫn không có thu hoạch, tôi tắt sạch hết các tab.
LT là ai cũng được, tôi là người có việc đàng hoàng, không thể để những việc vô nghĩa này lãng phí thì giờ.
Trước khi tan học tôi đã rủ đàn chị cùng về nhà, quả nhiên chị ấy đồng ý ngay.
Lúc tôi đang hí hửng đứng dưới tòa giảng đường chờ đàn chị, đột nhiên đằng sau có người vỗ tôi một cái, tôi mỉm cười ngoái lại thì thấy khuôn mặt tôi không ưng chút nào của Lâm Dung xuất hiện trước mắt.
“Sao lại là anh?”
Vừa nói xong tôi đã thấy nụ cười của anh ta dần dần biến mất.
Hình như dạo này tôi giả vờ ngoan quen rồi nên lập tức vô thức nói thêm: “Tốt quá!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...