"Anh nghĩ cô ấy sắp kết hôn rồi, cho nên muốn giải quyết hết chuyện lúc trước? Nếu không trong lòng luôn có bí mật cũng không thoải mái!" Lê Bách Thuần tự suy đoán.
"Thật sao?"
Tạ Mỹ Tiệp liếc anh một cái, cảm thấy nói vậy cũng có vẻ có đạo lý.
Nói không chừng thật sự làvì Từ Tĩnh Phương sắp kết hôn, mà người đàn ông mình thích ngày xưa vẫn độc thân, trong lòng cô ta không yên, mới nói chuyện thẳng thắn tất cả mọi chuyện với Bách Thuần——
Chắc hẳn Từ Tĩnh Phương cũng không chịu nổi? Đáy lòng chôn sâu một cảm giác tội ác, nếu như là cô thì mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, chỉ sợ bị người khác phát hiện.
"Mỹ Tiệp, mặc dù Tĩnh Phương đã từng mắc sai lầm, nhưng không thể không nói, về mặt sự nghiệp cô ấy đã giúp anh rất nhiều." Lê Bách Thuần cúi đầu, muốn thử cởi bỏ khúc mắc giữa hai người phụ nữ. "Em có thể quên chuyện không vui trước đây hay không? Dù sao thêm bạn vẫn hơn là kết thù, không phải sao?"
"Anh cho là em là người nhỏ mọn vậy sao?"
Tạ Mỹ Tiệp vừa bực mình vừa buồn cười nhìn anh chằm chằm.
Cô không phủ nhận đúng là mình có chút ghét Từ Tĩnh Phương, nhưng cô là người quyết định ly hôn, huống chi người ta cũng sắp kết hôn rồi, cũng xin lỗi mình rồi, cô còn so đo nhiều như vậy làm gì? "Quá khứ đã trôi qua rồi, chuyện trước kia em đều quên sạch sẽ rồi ~~"
"Hả?"
Lê Bách Thuần giật mình, vội vàng cầm tay của cô, "Em quên chuyện Tĩnh Phương mắc sai lầm là đúng, nhưng không thể quên chuyện trước kia giữa chúng ta. . . . . ."
"Tiên sinh, có phải ngài đã suy nghĩ nhiều quá không?"
Ai da, anh đã biến thành thông minh từ khi nào rồi? Trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào."Nói một là một, em đâu có không rõ ràng như vậy."
"Được rồi, vậy anh cũng nên trở về đi làm rồi." Có cam đoan của cô, cuối cùng Lê Bách Thuần cũng thở phào nhẹ nhõm, buông tảng đá lớn trong lòng xuống, đang muốn đứng dậy về công ty đi làm, đột nhiên lại như nhớ ra cái gì dừng động tác lại."Đúng rồi, em vẫn chưa trả lời vấn đề của anh."
"Vấn đề gì?"
Anh có hỏi cô cái gì không? Đều do tiết mục vừa rồi quá kích tình, hại cô không muốn nghĩ gì hết!
"Em vẫn chưa trả lời anh, có đồng ý gả cho anh không?"
Lại hỏi một lần nữa, lần này không đạt được mục đích anh tuyệt đối không bỏ qua.
Cô sửng sốt một chút, rốt cuộc nghĩ ra."Nhưng. . . . . . Chúng ta như vậy có gì khác kết hôn?"
"Cực kì khác!"
Căn bản là khác nhau một trời một vực được không? Anh cũng không dễ lừa như vậy.
"Nói lý do em nghe xem."
Cô cảm thấy cũng giống nhau, chỉ là nhiều hơn một tờ giấy mà thôi.
"Không kết hôn, không có luật pháp bảo vệ, người khác vẫn có cơ hội theo đuổi em, vậy anh thật không được bảo đảm, cho nên anh muốn dùng hôn nhân bắt nhốtem lại, em vĩnh viễn chỉ thuộc vềanh!" Anh bá đạo ôm cô thật chặt.
"Anh cũng có thể vậy nha! Anh cũng có thể gặp thêm nhiều phụ nữ khác, chọn một người tốt nhất không phải sao?" Cô nghe vào trong tai, trong lòng đầy ngọt ngào, lại vẫn cố tình đùa anh.
"Hừ —— đã nói anh không cần người khác, chỉ cần em!"
"Anh xác định em là tốt nhất?"
Nói đi nói đi, nói thêm chút lời ngon tiếng ngọt, tới thỏa mãn lòng hư vinh của cô đi! A ~~
"Trong lòng anh, em chính là tốt nhất!"
Anh ngây ngốc rơi vào bẫy, chân thành nói.
"Thế nhưng nếu để cho anh theo đuổi dễ dàng, thật giống như giá thị trường của em rất thấp, như vậy em sẽ thật mất mặt." Nên nói như thế nào đây, cô chính là thích xem bộ dáng anh quan tâm mình mà cãi cọ.
". . . . . ." Rốt cuộc là hạnh phúc quan trọng, hay là mặt mũi quan trọng? Lê Bách Thuần câm nín.
"Ngoan..., chúng ta còn có rất nhiều thời gian, không cần vội vã nhất thời!" Cô cười đến híp cả mắt, hôn một cái lên môi anh, trấn an lo lắng của anh.
". . . . . . Đáng chết! Em lại hấp dẫn anh!"
Hắn gào thét, đè cô lên ghế sa lon dùng để tiếp đãi khách hàng trong phòng làm việc.
"Em không có nha!"
Trời ạ! Tại cô hôn trấn an lại khiến anh hiểu lầm? Không phải lại muốn tiếp tục chứ?
"Có! Em chính là có! Mặc kệ, em phải phụ trách!"
Vì vậy cô bé quàng khăn đỏ đáng thương lại bị sói lớn ăn vào bụng, cả một buổi chiều, cửa chính phòng làm việc của Tạ Mỹ Tiệp vẫn luôn đóng kín —— người rảnh rỗi chớ vào!
VìLê Bách Thuần khăng khăng, rốt cuộc Tạ Mỹ Tiệp trả phòng trọ lợp tôn, chuyển vào biệt thự thoải mái nhà họLê.
Chỉ là đừng tưởng rằng vào nhà họ Lê ở là có thể cố tình làm bậy, Tạ Mỹ Tiệp cũng có kiên trì của cô, ở chung không cùng phòng, muốn Lê Bách Thuần ngoan ngoãn tuân thủ.
Ngoài mặt ông chủ nhà họ Lê nửa điểm tiện nghi cũng không chiếm được, nhưng trên có chính sách, dưới có đối sách, mặc dù hai người chia phòng mà ở, nhưng mỗi đêm luôn có người len lén rời phòng của mình, chạy đến phòng sát vách, ngày qua ngày, liền trở thành bí mật kích thích tình cảm phát triển.
Đối với Tạ Mỹ Tiệp, việc này vừa có thể tiết kiệm được tiền thuê phòng, lại có thể ngày đêm chung đụng với người yêu, nhưng bởi vì không muốn người làm phát hiện gian tình giữa bọn họ. . . . . . Không, tình yêu, cho nên mỗi đêm đều lén lén lút lút, mà cũng bởi vì càng vụng trộm, hai người càng cảm thấy kích thích, thường thường đại chiến mấy lần còn không dừng lại.
Đối với Lê Bách Thuần mà nói, ham mê vợ xinh đẹp tất nhiên không nói, anh còn có nhiệm vụ quan trọng hơn phải chấp hành —— vì cuộc hôn nhân trong mộng, anh quyết định trong thời gian ngắn nhất phải khiến vợ yêu mang thai!
Lấy cá tính đơn thuần của Mỹ Tiệp, một khi có đứa bé, tuyệt đối không thể khiến đứa bé ra đời mà không biết cha nó là ai, cho nên tất nhiên sẽ đồng ý vào lễ đường với anh, mà quỷ kế của anh. . . . . . Không, mộng đẹp của anh là có thể thành sự thật.
Vì vậy hai người đều có tính toán riêng, chính thức ở chung.
Tình yêu thần bí liên tục gia tăng, khiến Tạ Mỹ Tiệp xinh đẹp hơn nhiều, thường thường cũng có nhân viên mới thổ lộ tình cảm với cô, chỉ là, trước đó cô luôn không nói chuyện tình cảm với nhân viên công ty, mới có thể né tránh rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Nhưng đối với người ngoài công ty, cô cũng không thể dùng lý do này cự tuyệt, trong đó Thiệu Dịch Ngạn khiến cô nhức đầu nhất.
Hiệu quả lần quảng cáo đầu tiên tốt, vì vậy boss quyết định chụp phần tiếp theo, vẫn muốn Mỹ Tiệp toàn quyền phụ trách như cũ. Mà bởi vì có kinh nghiệm từ lần trước, đoạn quảng cáo thứ hai được xác định nội dung nhanh chóng, cũng nhanh chóng tiến vào công đoạn quay, là người phụ trách, theo lệ thường Tạ Mỹ Tiệp cùng đi suốt toàn bộ hành trình.
Thiệu Dịch Ngạn đeo bám từ studio đến công ty, làm cho toàn bộ công ty đều biết cô có một người nhiệt tình theo đuổi, thật làm cô không chịu nổi phiễn nhiễu.
Vào ngày quay quảng cáo thứ hai, rốt cuộc Mỹ Tiệp xuất đòn sát thủ ——
Cô muốn Lê Bách Thuần đến studio, làm Thiệu Dịch Ngạn biết khó mà lui, nhưng quay cũng đã đến cảnh thứ hai rồi, Lê Bách Thuần lại chậm chạp không xuất hiện.
"Không phải là cô nói bạn trai muốn tới xem sao? Đến bây giờ cũng không thấy người đâu!" Thiệu Dịch Ngạn thừa dịp đổi cảnh đến gần cô, khẩu khí kia nói rõ không tin cô thực sẽ biến được ra một người bạn trai.
Từ lúc bắt đầu, anh ta liền cho là Mỹ Tiệp vì cự tuyệt anh ta theo đuổi mà bịa ra một bạn trai để lừa anh ta, nhưng WHO¬ CARES? Huống chi Mỹ Tiệp lại còn chưa kết hôn, trước khi cô trở thành vợ người khác, mình tuyệt đối có quyền lợi theo đuổi cô.
"Có thể là bận công việc, anh ấy cũng sắp đến rồi." Trong lòng cô cũng rất sốt ruột! Người này động một chút là dính vào người cô, cô cũng sắp nổi mẩn hết người rồi đây!
Mấy năm gần đây người theo đuổi cô không ít, nhưng mặt dày đánh không đi như Thiệu Dịch Ngạn thật đúng là không có nhiều, cô đã nói rõ mình có bạn trai rồi, anh ta còn đeo bám đến cùng, khiến cô phát ghét.
Mệt mỏi, eo nhức mỏi đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, khó chịu chết.
"Thật ra thì anh ta có tới hay không cũng chẳng sao."
Thiệu Dịch Ngạn nhún nhún vai, vốn không có để bạn trai “hư cấu” đóvào mắt."Cô vẫn độc thân, bạn trai vốn không có quyền lợi hạn chế cô, có lẽ cô nên đến với tôi đi, tôi cảm thấy mình thích hợp với cô hơn."
Tạ Mỹ Tiệp chán ghét liếc anh ta một cái, không muốn đáp lời.
Cô chưa từng gặp qua người đàn ông nào yêu bản thân như anh ta, mấy lờianh tanói khiến cô buồn nôn cực độ.
"Sao? Có muốn thử hay không?"
Thiệu Dịch Ngạn hiển nhiên không biết nhìn sắc mặt người khác, mặc dù nhìn thấy ánh mắt chán ghét của cô, vẫn còn cười kéo tay cô.
"Anh đừng cử động tay động chân, buông tôi ra!"
Tạ Mỹ Tiệp tim nhắc tới, âm thầm kinh kêu không ổn.
Bởi vì thân thể khó chịu, cô ngồi ở góc nghỉ ngơi, hiện nay bên người cô đến nửa nhân viên cũng không có, ánh đèn cũng không sáng lắm, ngộ nhỡ anh ta muốn cưỡng bức, cô chỉ sợ khó có thể phản kháng.
"Đừng như vậy, tôi thật sự rất thích cô."
Hắn lộ ra vẻ mặt đáng thương, ý đồ khiến cô đồng tình.
"Cám ơn, nhưng tôi thật không thể nào tiếp thu được."
Đáng chết, hông thật sự rất mỏi đó, cô đều không đứng thẳng được rồi!
"Một lần là tốt rồi, chúng ta thử xem, cô sẽ thích tôi thôi." Thiệu Dịch Ngạn đột nhiên ôm lấy cô, cứng rắn muốn hôn lên mặt cô.
"Buông tôi ra! Đáng chết buông tôi ra!"
Tạ Mỹ Tiệp sợ đến choáng váng, nhưng cô không có thời gian sững sờ, lập tức cong cùi chỏ chống lại anh ta.
"Oái. . . . . ." Thiệu Dịch Ngạn không nghĩ cô lại đột nhiên cho mình một cùi chỏ, thình lình buông lỏng tay, để cho cô thoát ra.
Tạ Mỹ Tiệp không để ý cảm giác khó chịu trên thân thể càng ngày càng nặng, cô co cẳng chạy,Thiệu Dịch Ngạn đột nhiên kéo cô từ phía sau lưng một cái, làm cả người cô mất thăng bằng, ngã ra bên cạnh.
Va chạm mãnh liệt làm cô cảm giác toàn thân mình cũng sắp vụn ra, cô cực kì muốn bò dậy, nhưng cảm giác đau nhói ở bụng lại làm cho cô không có sức lực nào, cô cảm giác Thiệu Dịch Ngạn sắp chạy tới từ phía sau rồi. . . . . .
Cô khép chặt mắt, lòng gần như bị tuyệt vọng lấp đầy, đột nhiên nghe được một âm thanh quen thuộc.
"Mỹ Tiệp? Tên đáng chết, mày định làm gì cô ấy?"
Cứu binh rốt cuộc đã tới, khóe miệng Tạ Mỹ Tiệp không khỏi kéo lên một nụ cười yếu ớt, mở mắt ra, còn không kịp thấy rõ bóng dáng của cứu tinh, trước mắt cô tối sầm lại, trong nháy mắt rơi vào bóng tối vô tận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...