“A...” Cảm xúc trơn trượt tê dại kia làm cho cô thét chói tai, da gà khắp người nhạy cảm nổi lên.
“Thích không vợ?” Anh thỏa mãn với phản ứng của cô, ranh mãnh khẽ hỏi.
“Thưa anh, tôi cũng độc thân!” Cô giận dỗi quay người lại đối mặt với anh - đáng giận, thế nào cũng làm cho anh được như ý, cô cảm giác mình thật ngốc.
“ Yên tâm, anh sẽ chấm dứt danh hiệu độc thân của em.” Cặp mắt anh chớp động tạo ánh lửa kiên định, nói rõ lời thề son sắt.
Anh kiên quyết làm cho cô cảm động, hai gò má không tự chủ được nổi lên một chút hồng. “Kia...anh chút nữa phải dịu dàng một chút đó!”
Câu thỉnh cầu kia, đơn giản khiến cho toàn thân xương cốt người đàn ông cũng mau mềm yếu, càng khó khống chế sự vọng động của bản thân hơn, hai tay không tự chủ vỗ về chơi đùa cô, khiến cho nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên.
“Anh sẽ cố gắng.” Anh mút mỗi tấc da thịt mềm mại khắp cả toàn thân cô, cảm thấy cô đã chuẩn bị tốt tiếp nhận mình rồi, cúi đầu thật thấp mút ở môi cô, cái mông dùng lực một cái, làm cho mình thẳng tiến vào nơi non nớt đầy nước của cô.
“Ô...”
Cô gào thét ra tiếng, dùng sức mà ôm lấy anh.
“Thả lỏng, vợ ơi, thả lỏng.” Thật muốn mạng anh, cô chặt chẽ bao quanh lấy anh như vậy, thực sự thực thoải mái, thiếu chút nữa hại anh phát tiết trước thời gian.
Anh hít sâu một cái, ổn định lại, bắt đầu chậm rãi luật động...
Tiếng thở gấp của người đàn ông, tiếng rên rỉ của phụ nữ, tạo nên một cảnh xuân tuyệt mỹ, cho đến hết đêm....
Tạ Mỹ Tiệp cả người đau nhức mở mắt ra, đập vào mi mắt chính là trần nhà xa lạ, cô ngốc lăng một lúc, chợt từ trên giường nhảy dựng lên.
Đây là nơi nào?
Cô cúi đầu một cái, bỗng nhiên phát hiện trên người mình trần truồng, hơn nữa bên cạnh còn có người nằm...
Bách Thuần?
Tất cả trí nhớ thoáng chốc ùa về tất cả.
Cô cùng anh đã trải qua một đêm tốt đẹp, cảm giác kia đều rất quen thuộc, dường như bọn họ năm năm qua chưa bao giờ từng tách biệt...
Nhớ tới quá trình dạy dỗ đêm qua cả người liền nóng lên, mặt của cô không tự chủ được nóng bỏng không biết bao nhiêu lần.
Ghét ghê! Cảm giác rất thẹn thùng đó ~ (sky: Chị thẹn thùng.... còn em phải tiếp máu~~...)
“Một mình em ở nơi này cười khúc khích cái gì vậy?” Lê Bách Thuần chẳng biết đã tỉnh lại lúc nào, thấy cô đang che khuôn mặt hồng cười khúc khích, một cánh tay lặng lẽ vòng bên eo cô, tò mò hỏi.
“À? Anh đã tỉnh rồi?”
Cô đỏ mặt, ánh mắt nhìn chỗ khác, không dám chống lại tầm mắt của anh.
“Em bây giờ là đang làm sao?” Cảm thấy cô khẩn trương, anh buồn cười hếch đuôi lông mày lên. “Vợ đại nhân thân ái, xin hỏi em là đang xấu hổ sao?”
Cô làm sao lại đáng yêu như thế chứ? Bọn họ cũng không phải lần đầu tiên ân ái, cô cũng sắp ba mươi tuổi rồi, làm sao còn có thể dễ dàng đỏ mặt như vậy được?
“Kia, nào có?” Cô cảm giác độ nóng gương mặt mình tiếp tục bay lên, cơ hồ cũng mau có hơi nước rồi.
“Tốt nhất là không có.” Anh vui vẻ đem cô kéo vào chăn, cũng không quan tâm hai người chưa có rửa mặt, vui vẻ ôm cô ở trong chăn quay cuồng. “Thời gian hãy còn sớm, chúng ta ngủ tiếp một chút.”
“A”- cô sợ hãi kêu, xấu hổ mà đập anh. “Người cũng mấy tuổi rồi, còn giống con nít, không thấy xấu hổ thẹn thùng sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...