Quyến Luyến Roussillon

Madrid vào tháng tám, ngoài khí trời oi bức ra thì còn có mùi vị hoan lạc. Trong đáy lòng, tôi có một loại chờ mong khó hiểu đối với ngày lễ này, bởi vì đây là ngày lễ gia đình. Mặc dù hiện tại gia đình này không thuộc về tôi, nhưng nó thuộc về Lộ Ngụy Minh, anh trai của tôi, vì vậy tôi cũng cảm thấy như nó thuộc về tôi.

Tôi tắm rửa, sấy tóc, thay chiếc váy tối qua Ngụy Mộng cho tôi mượn, rồi lại lấy ra hộp trang điểm, tô son điểm phấn lên mặt. Cuối cùng tôi thay giày cao gót với dây quai viền mảnh pha lê, đeo túi xách tay rồi đi xuống lầu.

Hôm nay Emilio đích thân lái xe, ông ấy và Ngụy Mộng đều ở trong vườn hoa, Ngụy Mộng đang cho hai con chó Labrador của mình ăn, thường thường còn nói tiếng Tây Ban Nha với chúng. Anh Hai và Tử An cũng đã xuống lầu từ mười phút trước, phái nam lúc nào cũng có thể tuỳ tiện chọn đôi giày đi ra ngoài. Tôi đứng trước gương, gấp gáp ngắm một tí rồi chạy vội ra ngoài.

Lúc này đã bảy giờ tối, mặt trời vẫn treo cao trên bầu trời, nhưng tia sáng đã mờ hơn nhiều. Tôi đi tới cửa chính, xuống bậc thang, anh Hai đã đứng ở cuối bậc thang, anh đưa lưng về phía tôi, nhìn Tử An nghịch ngợm lấy viên đá thả vào bể phun nước trong vườn hoa.

Bậc thang quanh co khúc khuỷu, có rất nhiều góc cạnh, hai bên thì đủ loại cây cối cao cao, cho nên bóng dáng của anh Hai lúc ẩn lúc hiện, lúc ẩn lúc hiện.

Khi tôi đi đến đoạn thang cuối cùng, anh Hai nghe được bước chân của tôi liền quay đầu. Tôi quẹo qua chỗ ngoặt, cây cối che khuất gương mặt anh, tôi lại đi xuống hai bước, vừa ngẩng đầu, tôi phát hiện anh ngay trước mắt tôi.

Anh ăn mặc rất trang trọng, bộ âu phục màu đen phối với áo sơ mi trắng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ăn mặc trang trọng như thế, cũng là lần đầu tiên, tôi lại cảm thấy anh Hai rất…điển trai.

Được rồi, tha thứ cho tôi trong đầu lại dùng từ có ý mờ ám như vậy để hình dung anh trai của tôi, bởi vì anh của giờ phút này, thật sự không giống với khuôn mặt tú lơ khơ áo cotton quần jean thường ngày.

Thành thật mà nói bàn về diện mạo của vị anh Hai này chỉ có thể nói là đoan chính, bàn về phong thái anh lại không phong lưu phóng khoáng giống ba, hơn nữa tính khí thẳng thắn và tính cách không nhiệt tình với ai, thật sự rất khó dùng điển trai hoặc là anh tuấn để hình dung anh.

Tôi lại bước xuống một bậc thang, mới nhìn rõ khuôn mặt anh, hoặc là chính xác hơn, là thấy rõ ánh mắt anh.

Anh nhìn tôi không chớp mắt, thật như là không nhận ra tôi. Trong mắt anh có…gì đó tinh tường rất khó nói, nhưng điều tôi có thể khẳng định chính là, anh hơi giật mình, về phần nói là ngạc nhiên vui mừng hay là kinh hãi, vậy thì tôi không biết. Ánh mắt anh giống như người thường, không có chỗ nào đặc biệt, nhưng khi anh chăm chú nhìn bạn, thì bạn sẽ cảm thấy hình như trong mắt anh có sức hấp dẫn…

Tôi dừng bước chân, đứng yên trên bậc thang. Bởi vì lúc chạy xuống rất gấp, tôi còn thở hổn hển. Tôi nhìn anh Hai, kéo ra một nụ cười, sau đó, tôi lại đỏ mặt —— bị anh trai mình nhìn thấy mình đỏ mặt.

Anh không phải cho rằng tôi là kẻ điên chứ?

Tôi hơi mất tự nhiên mà kéo chiếc váy trên người, còn vén tóc ra sau tai, tin rằng như thế sẽ làm tôi có vẻ càng thục nữ một chút. Sau khi sửa sang lại, tôi lấy dũng khí nhìn về phía anh Hai… Phát hiện anh vẫn nhìn tôi không chớp mắt.

“?” Tôi nhíu mày, đặt câu hỏi với anh.

Anh Hai bỗng nhiên quay đầu đi chỗ khác, không biết ánh mắt đang nhìn đâu, anh đút hai tay vào túi quần, ho nhẹ một cái, sau đó nói: “…Sao lại chậm chạp thế.”

Tôi bĩu môi: “Phụ nữ mà, ai cũng vậy…”

“…Em là phụ nữ sao.” Khi nói lời này, giọng điệu của anh lạnh lùng, giống như đang tuyên bố một sự thật không thể nghi ngờ.

Tôi xuống một bậc thang, kích động muốn vung quả đấm đánh anh, nhưng vừa mới trừng mắt, thì chợt nghe Tử An kêu lên: “”Wow, chị à! Chị đẹp quá!”


Tôi không biết Tử An có nịnh bợ tôi không, hoặc là cậu ấy nhìn tất cả phụ nữ đều như nhau, thế nhưng bất cứ người phụ nữ nào, cho dù là mập ốm, chỉ cần nghe có người khen cô ấy xinh đẹp hoặc trẻ tuổi thì sẽ mặt mày hớn hở thôi…

Vì thế tôi nhếch môi cười rộ lên, trên bậc thang còn ba bậc, tôi nhảy xuống hai bậc: “Thật vậy sao? Thằng nhóc này miệng thật là ngọt —— a!”

Ai dè không ngờ tới, giày cao gót trật một cái, tôi không đứng vững liền ngã nhào xuống. Mắt thấy mình sắp té ngã, bỗng nhiên có người ôm tôi lại, tôi theo bản năng đưa tay ôm anh. Chờ tôi đứng vững vàng, mới nhận ra, tôi ngã vào trong ngực anh, mà vây quanh tôi chính là cơ thể anh, còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt pha lẫn với mùi dầu gội của phái nam toả ra từ trên người anh.

Cứ như vậy trong nháy mắt, tôi cảm thấy mình như tiến vào lỗ hỏng thời gian, trong đầu cuồn cuộn hỗn độn, không có hình ảnh gì, cũng không có âm thanh gì. Tôi không biết một cái chớp mắt rốt cuộc bao nhiêu lâu, là một giây, một phút đồng hồ, hay là một thể kỷ… Tôi chỉ biết, giây tiếp theo, khi giác quan và ý thức của tôi trở về, tôi gần như đẩy anh ra theo bản năng.

Mắt cá chân hơi đau nhức, nhưng tôi không biểu hiện ra ngoài, chỉ là xoa cánh tay, xấu hổ đứng một bên, ngay cả dũng khí liếc nhìn anh cũng không có.

“Chị, chị không sao chứ?” Tử An đỡ tôi hỏi.

Tôi vội lắc đầu: “Không sao, không sao…”

Ngụy Mộng và Emilio đi tới, dì ấy khen tôi mặc váy trông có vẻ quyến rũ, Emilio lại cho tôi một cái ôm hào phóng nhiệt tình. Sau đó chúng tôi chuẩn bị xuất phát đi vào nội thành ăn tối.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Tử An đã chui vào hàng ghế sau xe, tôi chần chừ một chút, đành phải kiên trì tiến vào ngồi giữa, rụt bờ vai lại, không dám nhìn anh Hai vào ngồi cuối cùng.

Xe khởi động chạy trên đường núi, hướng đến trung tâm thành phố. Tôi cứng ngắc co nửa người về bên phải, nhưng vẫn vô ý đụng vào người anh Hai, khiến tôi sởn tóc gáy, cho dù cách lớp quần áo tôi như có thể cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể anh.

Tử An và Ngụy Mộng thân thiết nói về những việc nhìn thấy nghe thấy ở Madrid, cùng với chuyện trong trường của cậu ấy, Ngụy Mộng thỉnh thoảng đảm nhiệm phiên dịch cho Emilio, Tử An ngẫu nhiên cũng nói vài câu Tây Ban Nha vụng về.

Tôi và anh Hai lại trầm mặc. Tôi phải vô cùng tập trung tinh thần mới có thể áp chế bất an trong đáy lòng, không suy nghĩ lung tung, nếu không loại bất an này sẽ trở nên càng sợ hãi không thể vãn hồi.

Mãi cho đến khi chúng tôi đến nhà hàng, từ trên xe bước xuống, hô hấp trong không khí hoan lạc, tôi mới thoáng ổn định tinh thần lại. Nhà hàng không lớn, trang trí cũng không đặc biệt xa hoa, nhưng rất tinh xảo, mọi người ngồi trong nhà hàng đều có vẻ rất danh giá. Hình như Ngụy Mộng và Emilio thường xuyên tới đây, một bàn khách cạnh cửa sổ có lẽ là bạn của bọn họ, hai người đi qua chào hỏi, còn gọi chúng tôi cùng đi qua.

Mặc dù bọn họ nói tiếng Tây Ban Nha tôi nghe không hiểu, nhưng dựa vào cử chỉ và vẻ mặt, tôi cũng biết Ngụy Mộng đang giới thiệu chúng tôi.

“Con trai, cháu trai, còn có…” Dì ấy cười vỗ vai tôi, tôi đoán rằng dì ấy nói là “con gái” thì phải.

Tôi hơi xúc động, nhưng bởi vì ngôn ngữ không thông, tôi không thể nói gì nên lời, chỉ là cố gắng tươi cười khiến mình nhìn qua thân thiện một chút.

Chào hỏi xong, chúng tôi trở lại bàn ăn. Mặc dù trên mặt mang theo nụ cười, nhưng trong lòng tôi vẫn nơm nớp lo sợ, sợ mình có hành động gì kỳ lạ, để cho người khác cảm thấy bất ngờ.

Emilio gọi nhân viên phục vụ đến bắt đầu gọi món ăn. Tử An vẫn lải nhải với Ngụy Mộng về chuyện trong trường của cậu ấy, tôi chăm chú nhìn sườn mặt của Ngụy Mộng, bỗng nhiên có chút hâm mộ anh Hai có người mẹ như vậy. Hình như từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ nhìn thấy mẹ già có biểu tình thế này, cho dù tôi nói gì, bà sẽ làm ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe, nhưng căn bản không để ý chút nào —— ít nhất, một khi có điện thoại từ công việc, bà sẽ lập tức ra hiệu tôi tạm dừng, sau đó chuyên tâm chạy đi nhận điện thoại.

Nhưng mà, mặc dù vậy, vào giờ phút này, tôi bắt đầu điên cuồng nhớ nhung mẹ già, nhớ nhung người có lẽ không xứng với chức vụ người mẹ nhưng lại cho tôi sinh mệnh.


“Tây Vĩnh,” Ngụy Mộng bỗng nhiên vỗ cánh tay tôi, “Cháu hình như ít khi nói chuyện với chúng tôi, nhưng dì rất muốn hiểu cháu hơn.”

Tôi lộ ra một nụ cười sợ hãi, tôi biết, dì ấy nói vậy chính là muốn bày tỏ sự quan tâm đối với tôi nhiều hơn.

“Cháu…” Tôi chần chừ một chút, “Cháu không trải qua chuyện gì đặc biệt cả?”

“Sao lại thế chứ,” Tử An mở to mắt nhìn tôi, “Chị một mình rời khỏi nhà đi ngàn dặm tới tìm ba ruột đấy! Đây là một câu chuyện mạo hiểm của bản thân.”

Tôi cười tự giễu: “Nhưng dọc đường đi, mạo hiểm lớn nhất của chị chính là cho em và anh Hai lên xe chị…”

Tử An sửng sốt một chút, sau đó cười ha ha. Cậu ấy lúc nào cũng không kiêng nể gì, nhưng vẻ mặt tươi cười tràn ngập thanh xuân của cậu ấy lại khiến người ta khó có thể trách móc nặng nề.

Tôi liếc nhìn anh Hai một cái, phát hiện anh đang nhìn tôi. Anh ngồi bên cạnh tôi, nhưng ánh mắt như là cách tôi rất xa…

“Tây Vĩnh,” Ngụy Mộng kéo tay tôi nói, “Cháu có vui không?… Dì nói là, cháu đã tìm được thứ cháu luôn muốn tìm…”

Trong lúc nhất thời, tôi không biết nên trả lời thế nào.

Vấn đề này của dì ấy, giống như là mở ra chiếc hộp Pandora, hàng ngàn chữ bay ra, tôi căn bản không thể bắt lấy.

Ngay lúc tôi ngớ ra không biết làm sao, anh Hai nói: “Mẹ, thói quen xấu khi làm cô giáo của mẹ lại tái phát rồi, luôn muốn đặt ra câu hỏi để người ta trả lời…”

Ngụy Mộng lập tức tỉnh ngộ, vỗ lưng tôi: “Được, chúng ta không nói chuyện này nữa, uống một ly trước đi!”

Mặc dù trong lòng tôi còn cảm kích, nhưng tôi lại không có dũng khí nhìn anh. Chỉ nghiêm túc cầm ly rượu trước mặt, uống cạn champagne bên trong.

Tối nay, tôi ở đất khách quê người cảm nhận được bầu không khí khác với lễ quốc khánh, trong nhà hàng mọi người đều mỉm cười, đèn chiếu xuống cửa kính, màu sắc lần lượt thay đổi, chúng tôi uống một ly rồi lại một ly khác, sự nhiệt tình của người Tây Ban Nha đối với cuộc sống và ngày lễ vượt qua sự tưởng tượng của tôi.

Chín giờ, màn đêm chưa buông xuống ở Madrid, chúng tôi đi đến sân khấu kịch, một màn tiệc khác lại bắt đầu.

Trước khi sân khấu mở màn, tôi quyết định đi toilet trước. Tác dụng của champagne chậm và mạnh hơn tôi tưởng, cho dù còn chưa tới nỗi nôn mửa, nhưng ít nhất đầu tôi đã bắt đầu choáng váng.

Tôi đứng trước bồn rửa tay hít sâu hai hơi, không dám dùng nước lạnh để làm mình tỉnh táo, vẻ mặt ướt sũng mất đi phấn trang điểm thật là bẽ mặt, tôi chỉ có thể tựa vào vách tường đá lạnh như băng, định làm cho mình tỉnh lại.

Cứ như vậy ngây người mười lăm phút, tôi mới bắt đầu thoải mái hơn. Sau khi khẳng định bước chân của mình vững vàng, tôi ở trước gương sửa sang lại mái tóc một chút, rồi đi ra ngoài.


Bức màn sân khấu đã kéo lên, tôi nghĩ ca kịch hẳn là bắt đầu rồi, nhưng trên hành lang vẫn không ít người, nhưng tất cả mọi người đều cố gắng duy trì sự im lặng.

Bỗng nhiên, ở phía sau có người nắm thắt lưng tôi, lúc tôi còn chưa kịp phản ứng, thì một hơi thở ấm áp đã ập đến sau gáy tôi, xen lẫn với mùi rượu mãnh liệt.

Người đàn ông nói một câu bằng tiếng Tây Ban Nha mà tôi nghe không hiểu, sau đó hôn một cái lên cổ tôi.

Phản ứng đầu tiên của tôi là hét lên, nhưng hình như âm thanh bị nghẹn ở chỗ nào không thể phát ra được. Tôi không ngừng vùng vẫy, sợ hãi và bất an lập tức giống như thủy triều dâng lên trong lòng.

Sau đó người kia chợt thả tôi ra, tôi loạng choạng lùi về sau vài bước. Tôi xoay người, mới phát hiện là anh Hai.

Anh nhíu mày nhìn người say rượu kia, nhưng tôi kinh ngạc nhìn sườn mặt anh, bởi vì tôi chưa hề thấy anh giận dữ như vậy.

Người kia than thở vài câu còn muốn sang đây, bỗng nhiên có hai người bên cạnh giữ anh ta lại, luôn miệng nói tiếng Tây Ban Nha. Tôi đoán bọn họ đang xin lỗi, anh Hai đưa tay ôm vai tôi, dáng vẻ nói chuyện và giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

Khi hai người kia nghe anh Hai nói xong thì nhìn tôi, bọn họ bày ra vẻ mặt có lỗi, nói quang quác một hồi với chúng tôi. Tôi xấu hổ và bất an lấy tay phủi nơi bị hơi thở xa lạ hôn qua, tôi kéo tay áo anh Hai:

“Đầu em hơi choáng, anh có thể dẫn em ra ngoài hóng gió không?”

Nhưng mà, ban đêm vào tháng tám của Madrid lại hình như không tìm thấy gió. Là một thành phố đất liền, đêm xuống tại Madrid oi bức. Nhưng kỳ quái là, sự oi bức trong không khí lại như thừa số nổi lơ lửng đón mừng. Tôi nghĩ, đây là một thành phố có sức hấp dẫn nhất từ đầu đến cuối.

Nhưng tôi của giờ phút này lại không rảnh rỗi đi nhận thức sức hấp dẫn của nó, sau khi choáng váng đầu biến mất, nhức đầu quả thực tra tấn thần kinh não của tôi.

“Em có thể ngồi xuống không?” Không đợi anh Hai trả lời, tôi tự mình ngồi trên bậc thang trước cửa nhà hát.

Tôi nghe thấy tiếng thở dài của anh sau lưng tôi, sau đó anh chậm rãi đi tới, ngồi bên cạnh tôi, bắt đầu kéo nơ trên cổ xuống.

“Đừng!” Tôi vội đưa tay ngăn anh lại, “Đợi còn phải vào trong nữa…”

Anh dừng một chút: “Em xác định?”

Tôi nắm lấy cổ tay anh, kinh ngạc suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn buông ra.

Anh Hai kéo nơ xuống, bỏ vào trong túi quần, sau đó giống như tôi, chẳng nói câu nào mà ngắm nhìn mọi người ở ngoài hàng rào sắt của sân khấu kịch vừa đi vừa quơ lá cờ, hoặc là lớn tiếng vui đùa ầm ĩ.

Không biết qua bao lâu, tôi nói: “Hoá ra anh cũng không thích như vậy à…”

“Điều này không có liên quan đến thích hay không thích,” anh nhún vai, “Chẳng qua đây không phải là cuộc sống của anh… Đây là cuộc sống của Emilio và mẹ anh.”

“Vậy cuộc sống của anh là gì?” Tôi quay đầu hỏi anh.

“…Phòng làm việc, mô hình, sơ đồ phác thảo, linh kiện, số liệu máy tính, còn có vô số hình ảnh và cơ học kết hợp với tư tưởng kiến trúc.”

“Nếu không biết tính tình của anh, em sẽ cho rằng anh đang đùa giỡn.” Tôi nhìn người đến người đi trên đường, chợt rơi vào cảm xúc nhớ nhà khó hiểu.


Anh Hai quay đầu sang đây, kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi không nhìn anh, chỉ thở dài: “Lộ Ngụy Minh, anh thật sự không hận em?”

“Hình như anh đã trả lời vấn đề này rồi.” Anh cũng quay đầu đi, không nhìn tôi.

“Vậy anh trả lời một lần nữa đi.”

“Vì sao anh phải hận em?” Anh hỏi lại.

Tôi đảo mắt: “Anh không thể trả lời ‘hận’ hoặc ‘không hận’ sao?”

“…Không hận.”

Tôi còn muốn tiếp tục than phiền nữa, nhưng nghe câu trả lời trắng ra, tôi bỗng chốc không biết nên tiếp tục thế nào.

Chúng tôi trầm mặc, trên bậc thang trước cửa lớn của sân khấu kịch, chúng tôi dường như trở nên vô cùng nhỏ bé, dưới sao trời của màn đêm, cả Madrid cũng trở nên rất nhỏ bé.

“Muốn khóc thì khóc đi.” Anh Hai nói.

Tôi muốn nói khóc làm gì. Nhưng hé miệng ra, nước mắt lại chảy xuống.

Anh không nhìn tôi, chỉ là vươn tay ôm tôi, vỗ vai tôi: “Nếu không có hai người kia ở đó, anh đã đánh tên kia một trận.”

Tôi vừa khóc vừa cười.

Chẳng lẽ anh thấy được sự uất ức giấu sau nụ cười của tôi sao?

“Anh Hai, anh biết không,” tôi lau nước mắt nói, “Em muốn về nhà.”

“…”

“Em nói là, nhà của em… nhà em ở Thượng Hải.”

“…Anh biết.”

“?” Tôi nhìn sườn mặt anh, muốn nhìn ra chút gì đó, nhưng lại không thu hoạch được gì.

Anh như là không muốn để ý đến tôi, chỉ nhìn đám người cách đó không xa.

Tôi suy nghĩ, bỗng nhiên đứng lên, lại thiếu chút nữa bị mắt nổi đom đóm trước mặt đánh bại.

Anh Hai vội vàng đứng dậy đỡ tôi, tôi nhìn anh, nói: “Đi thôi, chúng ta đi dạo phố.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui