Quyến Luyến Roussillon

Tôi hận không?

Tôi thẫn thờ suy nghĩ về vấn đề này, giống như đó không chỉ là một đáp án thuần tuý, không thể dùng hai lựa chọn đơn giản “hận” hoặc “không hận” để trả lời.

“Nếu em thật sự hận ba mẹ em,” Anh Hai dường như cũng không chờ đợi câu trả lời của tôi, mà nói tiếp, “Em có  nghĩ tới, cuối cùng là bọn họ làm cho em quá ít, hay là em muốn quá nhiều?”

Ngoài cửa sổ gió lại nổi lên, bầu trời vẫn mây đen dày đặc. Tôi nhìn hết thảy xa lạ ngoài cửa sổ, trong đầu không ngừng xuất hiện những mảnh hồi ức của tôi và mẹ.

Tôi nhớ tới rất nhiều hình ảnh cãi vã, tôi đã không còn nhớ rõ vì sao tranh cãi, nhưng trong trí nhớ của tôi hai năm nay gần đây, tôi và bà hầu như không nói chuyện tốt đẹp nhiều lắm. Tôi không hận bà, tôi chỉ là…không biết phải làm sao sống chung với bà thật tốt. Chúng tôi khác biệt như vậy, gần như không có chỗ giống nhau. Tôi thậm chí không muốn suy nghĩ, ở trong mắt bà tôi là người thế nào, tôi cảm thấy bà nhất định rất thất vọng với tôi.

Xe chạy dọc theo quốc lộ xuống phía Nam, Lộ Tử An vẫn ngủ ngon lành ở ghế sau, tôi và anh Hai lại trầm mặc, suy nghĩ tâm sự của riêng mình. Tôi thật không ngờ cuộc sống thời thơ ấu của anh cũng không thuận buồm xuôi gió, cho nên tôi càng cảm thấy áy náy. Trong âm u, tôi nghĩ có lẽ vì sự tồn tại của mẹ và tôi, nên anh mới trải qua những việc như vậy.

Xe trên quốc lộ bắt đầu nhiều hơn, mặc dù mưa rơi, nhưng không ai giảm bớt tốc độ xe, sau khi chạy ra khỏi đường hầm, chúng tôi rốt cục đã tới Barcelona —— đây là đô thị nhiệt tình, gợi cảm, điên cuồng, lại tràn ngập bất an trong con mắt Woody Allen.

Sau khi ở vùng núi Provence một thời gian, bỗng nhiên đi vào thành phố lớn, tôi lại có cảm giác hưng phấn và mất mát không thể nói rõ. Hưng phấn với cửa hàng ở hai bên ngã tư đường rực rỡ muôn màu, đầu đường rộng lớn lại náo nhiệt, đoàn người rộn ràng nhốn nháo. Đồng thời lại mất mát vì mất đi sự điềm tĩnh an bình của trấn nhỏ trong vùng núi.

Tôi xem đồng hồ trên cổ tay, đã bảy giờ tối, là thời gian ăn cơm. Mùa hè của Châu Âu, ban ngày rất dài, thường thường sau chín giờ mặt trời mới bắt đầu lặn xuống núi, vì vậy trên cơ bản tôi chưa ngắm cảnh đêm ở đây. Tôi nhớ tới bộ phim “Đêm khuya ở Barcelona” của Woody Allen, cho nên…đây thật là đêm khuya sao?

Nói tới đêm khuya, tôi lại nhớ đến một vấn đề, nói chính xác, là một người —— Hạ Ương?

Tối hôm đó, sau khi anh nói một câu quái lạ kia, tôi quả thực không biết nên làm gì bây giờ.

Anh nguyện ý vì em làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần em vui vẻ.

Tôi cảm thấy khuôn mặt tôi lúc ấy lập tức ửng đỏ, không đợi tôi phản ứng lại, Hạ Ương điềm nhiên như không mà nói: “Được rồi, thời gian không còn sớm, anh mệt quá, em cũng đi ngủ sớm một chút đi.”

Tôi chưa kịp nói với anh rằng tôi sắp sửa bắt đầu một hành trình khác, tôi cũng chưa kịp nói với anh cảm nhận trong lòng mình sau khi tôi và ba ruột nhận nhau, tôi thậm chí chưa kịp hỏi anh, vì sao anh muốn nói câu kia.

Tôi bỗng nhiên có cảm giác, có lẽ tôi không hiểu Hạ Ương như mình tưởng, hoặc là nói, con người hay thay đổi, có đôi khi ngay cả bản thân chúng ta cũng không hiểu chính mình, thì sao có thể hoàn toàn hiểu một người khác?

“Căn hộ của tôi chỉ có hai gian phòng,” anh Hai đang lái xe chợt nói, “Lúc đầu tôi tưởng rằng chỉ có Tử An sẽ theo tôi trở về…”

“Không sao,” tôi vội vàng lấy lại tinh thần, “Em ngủ trên sàn trải chăn là được.”

Anh Hai liếc nhìn tôi kỳ quái nói: “Tôi chỉ muốn nói, trước khi đi tôi chỉ thu dọn gian phòng của Tử An, phòng của tôi thì chưa dọn dẹp, em đừng chê bai.”

“Em ở phòng anh?” Tôi kinh ngạc nhìn anh.

“Ừm.” Anh gật đầu.

Tôi ngạc nhiên mở to mắt: “Cái này không tốt lắm đâu…”


Anh khẽ nhíu mày: “Em không cần khách sáo như vậy.”

“Việc này…không phải là vấn đề khách khí,” tôi nói, “Tuy rằng chúng ta là anh em, nhưng…nam nữ vẫn khác biệt, ngủ chung một phòng không tiện lắm…”

Anh Hai sửng sốt hai giây, sau đó cười rộ lên: “Đại tiểu thư, tôi nhường phòng của tôi cho em, tôi ngủ ở phòng khách!”

“À…”

Anh lại liếc tôi một cái, ánh mắt kia giống như đang nói: đầu óc của cô tăng trưởng thế nào vậy?

Tôi không có gì để nói, tôi chỉ không muốn anh ngủ ở phòng khách.

“Nhưng mà,” tôi ngụy biện, “Anh và Tử An ngủ ở phòng anh, em ngủ ở thư phòng là được rồi. Nào có kiểu bảo chủ nhân ngủ phòng khách chứ.”

“Tôi quen ngủ một mình,” anh nói, “Hơn nữa tôi tin Tử An cũng vậy.”

Được rồi, tôi im miệng.

Anh Hai lái xe chạy vào phố lớn ngõ nhỏ náo nhiệt, chạy qua một tấm bảng hiệu Real Madrid thật to, chạy qua con đường có đủ loại tượng điêu khắc cổ quái đứng yên lặng, cuối cùng đi trên con đường có cây ngô đồng. Con phố này vô cùng rộng rãi, hai bên đường có đủ loại chung cư, kiến trúc ở đây rất ít chú trọng tính chất thống nhất, mỗi thứ đều đặc trưng, nhưng xếp cạnh nhau lại rất hài hoà.

Anh Hai đậu xe ở chỗ trống ven đường, sau đó xoay người xoa đầu Tử An đang ngủ mê mệt: “Nhóc con, tới rồi!”

Tử An mơ màng mở to mắt, rồi cùng anh xuống xe lấy hành lý. Tôi cũng xuống xe, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Với tôi mà nói đây là một quốc gia hoàn toàn xa lạ, một thành phố hoàn toàn xa lạ.

“Đi thôi.” Anh Hai và Tử An mỗi người kéo hai cái va ly, hướng về phía chung cư.

Tôi đi theo, trong lòng rất hiếu kỳ về nơi ở của anh Hai, hoặc là chính xác hơn, tôi hẳn là tò mò tất cả những gì có liên quan đến anh.

Căn hộ của anh Hai ở lầu hai, ra thang máy liền trông thấy cửa phòng ở hai bên. Dường như trong chung cư này tất cả đều là màu trắng. Vách tường màu trắng, trần nhà màu trắng, đèn treo màu trắng, lót đá màu trắng, cửa phòng màu trắng.

Anh mang chúng tôi đến một căn hộ ở bên trái, mở cửa phòng ra, tôi đi vào phát hiện…hoàn toàn ngoài dự đoán của tôi.

Dựa theo sự hiểu biết của tôi đối với Lộ Ngụy Minh, anh là một người trầm tĩnh, lý trí, cẩn thận, hướng nội, nhà của anh nên có màu sắc đơn giản, tỷ như trắng đen xám. Nhưng đẩy cửa phòng màu trắng đi vào, đập vào mắt tôi đầu tiên là sô pha màu đỏ, màu đỏ này quả thực sáng chói khiến người ta không thể mở mắt.

Không chỉ có thế, phòng bếp kiểu mở ra rất rộng rãi cũng cùng màu với tủ bát, phòng ăn rất đơn giản, chỉ có chiếc bàn gỗ màu trắng, thế nhưng phía dưới chiếc bàn là tấm thảm màu sắc tươi đẹp, đỏ da cam xanh lá cây xanh da trời tím, màu gì cũng có.

Trước tiên anh Hai dẫn Tử An đến thư phòng đã chuẩn bị sẵn cho cậu ấy, thư phòng trái lại rất trắng mộc mạc, giá sách màu trắng phối hợp với cái bàn màu trắng và ghế xoay màu đen. Cửa sổ cũng là màu trắng, bên cạnh cửa sổ là một chiếc giường đơn, tôi đoán chiều dài kia có thể vừa vặn cho Tử An nằm vào.

Sau đó anh Hai xách hành lý của tôi đi vào phòng anh. Tôi vốn tưởng rằng hẳn là khó coi vì anh nói chưa thu dọn, nhưng thực ra vẫn rất sạch sẽ. Hơn nữa khiến cho tôi hơi kinh ngạc chính là, phòng ngủ của anh khác với phòng khách màu sắc rực rỡ và thư phòng màu trắng, cả phòng ngủ là màu xám nhạt hoặc đen, có vẻ hơi nặng nề, chẳng qua, loại nặng nề này không khiến người ta cảm thấy áp lực, ngược lại có cảm giác yên tĩnh.

Anh Hai mở ra cái tủ kiểu nằm trong tường, từ ra giường gối đầu đến chăn toàn bộ đều thay đổi một lượt, sau đó anh dành ra hai ngăn trống ở trong tủ, nói: “Đồ đạc của em có thể đặt ở đây.”


Tôi kinh ngạc gật đầu, vẫn còn đắm chìm trong sự hiếu kỳ đối với nơi xa lạ này.

“Ở đây chỉ có một toilet, ngay tại phòng sát vách em.” Anh nói thêm.

Tôi gật đầu, đi đến trước cửa sổ, phát hiện đối diện nó là một gốc cây bạch quả, phía dưới là một sân nhỏ, đủ loại hoa màu sắc tươi đẹp.

“Em…nghỉ ngơi một chút trước đi. Đợi đến chiều ra ngoài ăn cơm.” Nói xong, anh Hai liền ôm ra giường được thay đi ra ngoài.

Nhìn thấy anh đóng cửa lại, tôi vẫn ngồi trên bệ cửa sổ, đi đường cả ngày khiến tôi hơi mệt mỏi. Một lát sau có người gõ cửa, tôi nói “Mời vào”, là anh Hai, một tay anh cầm di động nói: “Ba tôi nói ông ấy đã đến Oslo.” (thủ đô Na Uy)

“À…”

Anh Hai gật đầu rồi đóng cửa ra ngoài.

Tôi nghĩ anh vẫn không thể chấp nhận tôi, cho nên vẫn nói chuyện với tôi giống như người ngoài, nhưng tôi không trách anh chút nào, tôi chỉ suy nghĩ, một người ngoan cố như anh, rốt cuộc cần bao lâu mới có thể tiếp nhận một người có quan hệ huyết thống trong cuộc sống của anh…

Tám giờ mười phút, chúng tôi một nhóm ba người đi trên đường tìm gì đó để ăn. Nói thật, tôi đói bụng lắm, cho nên lúc đi qua tiệm bánh ngọt ở góc đường, tôi nhịn không được mà đứng trước cửa kính nhìn đủ loại bánh ngọt được trưng bày bên trong. Khoé miệng anh Hai chứa ý cười không thể nhận ra, anh không chút khách khí mà kéo cánh tay tôi đi về phía trước.

Tử An đút hai tay vào túi, cười nhạo nói chỉ có mấy miếng bánh ngọt mà tôi đã bị hạ gục. Nhưng mà chưa đi được mấy bước, chính cậu ấy cũng bị McDonald hạ gục. Anh Hai mỗi tay kéo cánh tay của mỗi người tiếp tục đi phía trước. Sau khi quẹo qua hai con đường, anh rốt cục mang chúng tôi vào một nhà hàng nhỏ.

Chúng tôi vừa vào thì có người đẹp Tây Ban Nha dáng người cao gầy đến chào hỏi anh Hai. Anh Hai đưa chúng tôi vào bàn ăn cạnh cửa sổ, còn chính mình thì chạy tới hôn bên mặt người đẹp, họ tán gẫu rất sôi nổi. Thấy bọn họ nói tiếng Tây Ban Nha, tôi và Tử An chỉ có thể hai mặt nhìn nhau, một câu cũng nghe không hiểu. Anh Hai nhanh chóng nói chuyện xong với người đẹp, cô gái đó xoay người vào nhà bếp, anh thì trở lại ngồi bên cạnh tôi, nói:

“Anh đã giúp hai đứa chọn đồ ăn ngon.”

“Anh Hai,” vẻ mặt Tử An bất mãn, “Vì sao lúc nào anh cũng được con gái ngoại quốc hoan nghênh, em ở nước ngoài không được con gái ưa thích chút nào.”

Anh Hai trừng to mắt, căn bản không định trả lời.

“Không thể nào,” tôi nói với Tử An, “Con gái ngoại quốc không phải thích loại muscle man (đàn ông có cơ bắp) như em sao?”

“Đúng vậy, em luôn cảm thấy như thế, nhưng sự thật căn bản không phải vậy…” Vẻ mặt Tử An tủi thân.

“Sẽ không phải là vấn đề diện mạo chứ?” Tôi thử giúp cậu ấy tìm ra nguyên do của vấn đề ở chỗ nào.

“Đùa à!” Tử An kêu to, “Chị cảm thấy anh Hai đẹp trai hơn em sao?”

Nói xong, cậu ấy kéo anh Hai đã đen mặt qua, miệng tươi cười, nói: “Chị à, chị nhìn kỹ xem.”


Tôi mở to mắt, nói thật, hai anh em này…theo tôi thấy không ai đẹp trai hơn ai ở chỗ nào.

Anh Hai gỡ ra bàn tay của Tử An đang nắm vai anh, rốt cục mở miệng: “Em cảm thấy bề ngoài đối với đàn ông rất quan trọng sao?”

“Cái này…” Người cao to nhíu mày, như là nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.

Tôi và anh Hai trao đổi ánh mắt, không khỏi đồng thời mỉm cười.

“Không được phụ nữ hoan nghênh là một chuyện,” Anh Hai tiếp tục giáo huấn, “Nhưng mà đối với đàn ông, điểm quan trọng nhất là có thể được người khác tin cậy hay không thôi.”

“Nhưng tính tình của anh rất thành thật, cũng được người khác tin cậy a.” Tử An phản bác.

Anh Hai khẽ cười một chút, đưa tay vỗ trán cậu ấy một cái: “Em đó, đừng trẻ con như vậy, tính tình và cách đối xử chín chắn một chút, đương nhiên người khác sẽ tín nhiệm em.”

Tử An không phục ừ một tiếng, mười phần giống con nít.

Anh Hai nhìn cậu ấy mà cười, cười rất vui vẻ, lúc anh cười rộ lên hai má lộ ra má lúm đồng tiền không sâu lắm, tôi nghĩ đây là nguyên nhân vì sao khi anh cười sẽ thoạt nhìn có chút dịu dàng. Anh đưa tay xoa đầu Tử An, miệng “mắng” nói: “Nhóc con thối tha!”

Tử An đưa ra vẻ mặt chán ghét muốn tránh, nhưng làm sao cũng trốn không thoát.

“Em rất hâm mộ hai người.” Tôi theo bản năng thốt ra.

Anh Hai và Tử An ngừng động tác lại, cùng nhau quay đầu nhìn tôi. Điều này khiến tôi không biết làm sao, bởi vì những lời này vốn là chỉ nảy sinh trong lòng…

Tôi há hốc miệng, rốt cục nói: “Bởi vì cảm tình của hai người tốt lắm.”

Chính xác hơn là tôi hâm mộ Tử An. Anh Hai luôn ngoài miệng mắng cậu ấy, thực ra không biết anh bảo vệ cậu ấy nhiều bấy nhiêu. Tôi bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: nếu tôi và Tử An cùng rơi xuống biển, anh sẽ cứu ai?

Tôi nghĩ, đáp án nhất định là Tử An, không sai đâu.

Nhưng tưởng tượng bộ dáng chật vật của anh Hai nhảy vào biển cứu người cao to, tôi lại cảm thấy buồn cười…

Hai anh em họ Lộ nhìn vẻ mặt tôi khi thì âm u khi thì sáng sủa, thấy vậy bọn họ cũng không biết nên nói gì mới tốt.

Bữa tối do anh Hai chọn nhanh chóng được đưa lên, Tử An ăn liền vài miếng pizza, còn đưa ra bộ dáng vừa mới bắt đầu, tôi hơi kinh ngạc nhìn cậu ấy, anh Hai thì có vẻ nhìn quen rồi nên không trách, chỉ là nhắc nhở cậu ấy: “Đừng ăn nhiều quá, không thì lại đau dạ dày.”

Tử An căn bản không rảnh trả lời anh, cậu ấy uống một ngụm nước, rồi tiếp tục ăn đùi gà nướng.

Ăn xong bữa tối ra khỏi nhà hàng thì đã khoảng chín giờ, mặt trời bắt đầu lặn xuống núi, anh Hai đi tuốt đằng trước, tôi đi theo sau anh, Tử An thì vỗ bụng đi sau cùng. Anh Hai đút hai tay vào túi quần, đi rất chậm giống như là tản bộ, anh thường quay đầu nhìn xem chúng tôi có theo kịp hay không.

Khi đi ngang qua tiệm kem, tôi bị đủ loại kem trong tủ kính hấp dẫn, tôi đứng đó nhìn không biết chán. Anh Hai đi tới, đưa cho nhân viên cửa tiệm một đồng xu, sau đó nói với tôi: “Em muốn ăn vị gì?”

“Bạc hà.” Tôi muốn cũng không muốn trả lời.

Anh gật đầu, vừa muốn nói với nhân viên cửa tiệm thì lại bị tôi giữ chặt.

“Vani thì sao? Vani có ngon hơn không?”


Anh liếc tôi một cái, không phát biểu ý kiến gì, chỉ là hai má có chút co giật, anh nghi ngờ đợi tôi.

“Nếu không thì bạc hà đi.” Tôi cắn móng tay nói.

Nhưng vừa nói xong tôi lại hối hận: “Vani! Em muốn vani!”

Anh Hai khẽ thở dài một hơi, lại lấy ra một đồng xu đưa cho nhân viên cửa tiệm mỉm cười, nói vài câu Tây Ban Nha. Một phút sau, trên tay tôi còn hai quả cầu kem, mùi vị khác nhau, là bạc hà và vani.

Tôi nhìn kem trên tay, rồi lại nhìn anh Hai. Anh hậm hực nói: “Cái này vừa lòng rồi chứ.”

Tôi kéo khoé miệng, vẻ mặt tươi cười: “Khi nãy em đã quên một việc.”

“?”

“Thực ra, em ăn không vô chút nào.”

“…”

Tôi nghĩ, nếu cuối cùng Tử An không vui vẻ nhận kem rồi ăn hết, anh Hai có thể có lòng muốn giết tôi.

Trở lại căn hộ, tất cả mọi người đều mệt mỏi, chúng tôi thay nhau tắm rửa rồi đi ngủ. Anh Hai là người tắm cuối cùng, khi tôi vừa mới sắp xếp lại va ly, trải ra giường xong rồi tắt đèn chuẩn bị đi ngủ, thì anh đến gõ cửa phòng.

Tôi mở cửa ra, nhờ ngọn đèn trong phòng khách, tôi phát hiện vẻ mặt của anh có chút ngượng ngùng.

“?”

“Uhm…” Anh trầm ngâm một chút, “Tôi có thể đi vào lấy chút đồ không?”

Tôi vội vàng tránh qua một bên, mời anh tiến vào.

Anh đến tủ quần áo, lúc lọi trong chốc lát rồi xoay người muốn đi.

“Quên lấy quần lót?” Tôi không biết có lá gan từ đâu lại trêu chọc anh Hai.

Anh xấu hổ trả lời, rồi ra ngoài.

Đầu tiên tôi cười trong lòng, sau đó nhịn không được mà cười thành tiếng. Vẻ mặt anh Hai thật sự…rất thú vị!

Tối nay tôi vốn tưởng rằng không ngủ ngon, hoàn cảnh lạ lẫm thường khiến người ta khó có thể ngủ được, nhưng khi nằm xuống, một trận buồn ngủ liền kéo tới. Tôi nhắm mắt lại, trong đầu óc rất hỗn loạn, tất cả mọi việc và mọi người đều giống như lồng đèn kéo quân liên tục xoay tròn.

Cuối cùng tôi nghĩ đến Hạ Ương, nghĩ đến anh nói ở đầu dây điện thoại bên kia: Anh nguyện ý vì em làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần em vui vẻ.

Nhưng mà, tôi chưa kịp suy nghĩ gì thì đã ngủ thiếp đi.

Ngủ thẳng một giấc đến trời đất tối tăm. Không biết qua bao lâu, trong lúc ngủ mơ tôi chợt nghe tiếng anh Hai, ở trong mộng anh hô lên:

Tử An! Tử An! Em làm sao vậy?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui