Quyến Luyến Phù Thành

Bạch Cẩm Tú đi theo cha tiếp tục đi gặp vài vị thân trưởng đến sau, đến khi kết thúc một ngày mới quay về hậu viện của mình.

Bạch trạch là kiểu kiến trúc Trung Quốc điển hình, muốn đi hậu trạch thì phải đi qua phòng khách. Phòng khách cũng là nơi tiếp khách, lúc này nơi này đèn đuốc sáng trưng, nhưng so với sự náo nhiệt của tiền đường thì có vẻ như yên tĩnh hơn rất nhiều, cũng không thấy khách khứa, người hầu Bạch gia hầu hết cũng đều bận rộn ở đằng trước, chung quanh không có người nào.

Cô đi qua phòng khách, khi đang đến cửa thùy hoa phân cách trong ngoài viện, phía sau bỗng có tiếng gọi:

– Cẩm Tú!

Người nhà thường gọi cô là Tú Tú, Lưu Quảng và lão Từ thì gọi cô là tiểu thư, Minh Luân gọi cô là em họ, xưng hô với cô như thế, chỉ có Cố Cảnh Hồng mà thôi.

Bước chân cô hơi khựng lại, quay đầu lại, quả nhiên là Cố Cảnh Hồng đuổi theo phía sau, bước nhanh tới trước mặt cô, mỉm cười nói:

– Cẩm Tú, chúng ta cũng đã lâu không gặp nhau, dạo này em thế nào, khỏe không?

– Bình thường thôi. Cố công tử có chuyện gì không?

Bạch Cẩm Tú lạnh nhạt đáp.

Cố Cảnh Hồng không hề để ý tới thái độ của cô, vẫn mỉm cười ôn hòa:

– Từ lúc anh tới, ngoài tối hôm trước gặp em ra còn sau đó thì không. Giờ gặp được em, anh muốn ôn chuyện với em một chút.

Bạch Cẩm Tú trả lời có lệ.

– Cố công tử, chúng ta vừa không cùng trường, vừa không phải bạn bè với nhau, chẳng qua chỉ gặp nhau vài lần mà thôi, làm gì có chuyện cũ mà ôn lại? Tôi muốn về phòng nghỉ ngơi, anh cứ tự nhiên.

– Còn nữa, về sau cứ gọi tôi là Bạch tiểu thư đi.

Cô xoay người bỏ đi, nhưng lại có bàn tay chìa ra ngăn cô lại.


Bạch Cẩm Tú dừng bước:

– Nơi đây là nhà tôi, anh chặn đường tôi làm gì?

Cố Cảnh Hồng vội rụt cánh tay về, ngượng ngùng nói:

– Cẩm Tú, anh biết em giận anh. Đúng là anh chưa được sự đồng ý của em đã cầu hôn với cha em trước. Nhưng nếu em cảm thông, chấp nhận anh, thì đó là vinh hạnh lớn lao của anh. Anh thề sẽ đối xử tốt với em cả đời. Anh biết em luôn nghi ngờ mục đích hôn nhân của anh với em, anh không phủ nhận, anh thật sự hy vọng có được sự ủng hộ của cha em, nhưng ngoài cái này ra, tình yêu của anh dành cho em là thật lòng. Mấy năm nay anh vẫn luôn đợi em, hy vọng em có thể chấp nhận anh, cho nên hôm nay mới hành vi tùy tiện cầu thân…

– Anh Cố, em họ tôi đã nói rõ thế, anh nghe không hiểu tiếng người à? Còn không cút…

Đúng lúc này, ngay cửa phòng khách lại vang lên một tiếng nói giận giữ.

Bạch Cẩm Tú quay đầu lại, thấy anh họ Minh Luân cũng tới, đang lao đến Cố Cảnh Hồng.

Gương mặt trắng trẻo của anh ta giờ phút này đỏ rực, đôi mắt như sung huyết, khi xông tới bên này bước chân hơi loạng choạng, rõ ràng là đã uống không ít rượu.

Minh Luân tửu lượng khá kém, Bạch Cẩm Tú quá rõ, sợ là anh họ đã say rồi.

– Anh họ, anh bình tĩnh lại đi.

Bạch Cẩm Tú sợ xảy ra chuyện, vội bước lên cản lại. Thái độ của Minh Luân giờ phút này rất khác thường, từ đầu đến chân không còn phong thái công tử gia giáo chút nào nữa. Anh ta hung hãn gườm gườm Cố Cảnh Hồng, tránh khỏi Bạch Cẩm Tú nhào lên, giã một quyền.

Có lẽ là sự việc phát triển quá đột ngột, nhưng Cố Cảnh Hồng lại không hề tránh, nghiêng mặt đi, vừa đúng bị một quyền của Minh Luân nện trúng nửa bên mặt, bên khóe môi lập tức bật máu.

Minh Luân nắm chặt tay, đánh tiếp, lại bị Cố Cảnh Hồng bắt được.

Cố Cảnh Hồng quát:

– Minh Luân công tử, bình tĩnh lại đi. Một quyền kia coi như nể mặt Cẩm Tú, tôi không tính toán với anh. Anh đi nghỉ đi.


Minh Luân đang ngập căm hận và tức giận, giờ này đang có lý do mượn rượu để trút giận, đối mặt với kẻ thù cướp đi em họ mà mình rất yêu, làm sao mà chịu nghe theo.

Anh ta mắt đỏ ngầu, ra sức giãy giụa để thoát ra.

Một là quan quân Khổng Võ trong quân đội, một là thư sinh bảnh bao ăn sung mặc sướng, Minh Luân làm sao mà đấu lại Cố Cảnh Hồng được. Anh ta giãy thoát không được, lửa giận bùng lên, cũng chẳng màng hình tượng nữa, cúi đầu, dùng toàn lực húc lên, cuối cùng đã đụng Cố Cảnh Hồng ngã xuống đất, cánh tay được tự do, cả người nhào tới, bám lấy giữ chặt.

Với thân thủ của Cố Cảnh Hồng, dù vừa rồi bị bất ngờ mà bị đẩy ngã, giờ muốn khống chế Minh Luân quyền cước không có kết cấu cũng không phải việc khó gì. Nhưng có lẽ Minh Luân đang điên rượu, liều mạng như không muốn sống nữa, Cố Cảnh Hồng cũng không thể nào ngăn anh ta lại được, hai người lăn lộn trên đất, đụng vào một giá hoa đặt sát vào tường, chậu hoa từ trên giá rơi xuống đất, choang một tiếng, vỡ nát.

Bên này đang hỗn loạn, bên kia A Tuyên không biết từ đâu chui ra, mắt trợn to, vô cùng kích động, phấn khởi nhảy nhót, tay nắm chặt hét to:

– Cố lên! Cố lên!…

Cũng không biết là cậu nhóc đang cổ vũ cho Minh Luân hay là Cố Cảnh Hồng nữa.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, nơi này lại là ngoại đường, bất cứ lúc nào cũng có người đi qua. Bạch Cẩm Tú không hề muốn làm kinh động người khác, nhưng lại bó tay hết cách, chỉ biết kêu to bảo hai người đàn ông đang lao vào đánh nhau dừng lại, tiếng chậu hoa vỡ vụn cùng tiếng cổ vũ của A Tuyên đã làm cho người làm Bạch gia đi qua chú ý, lập tức đi gọi Bạch Kính Đường tới.

Bạch Kính Đường hoảng hồn, vội vàng đi tới, cùng với mấy người Lưu Quảng cuối cùng mới tách được Minh Luân ra. Bạch Thành Sơn và một số khách nghe tiếng ồn ào cũng đến, vừa thấy đều bị giật mình.

Công tử Minh Luân của Tướng quân phủ như con hổ điên, khác hoàn toàn với dáng vẻ nho nhã thường ngày, ngoài quần áo trên người bị nhăn nhúm ra, thì có vẻ như không bị thương gì.

Ngược lại công tử Cố Cảnh Hồng của Tổng đốc phủ khóe môi bị trầy da, còn gỉ máu.

Ai đúng ai sai nhìn là rõ, mà Minh Luân bị Bạch Kính Đường giữ chặt nhưng vẫn không chịu thua, vẫn lải nhải:

– Cố Cảnh Hồng, mày cướp em họ của tao, tao thề không tha cho mày đâu.


Mọi người đều ngỡ ngàng nhìn nhau.

Bạch Thành Sơn lập tức gọi người hầu đưa Minh Luân đi nghỉ ngơi.

Minh Luân bị cưỡng ép đưa đi, tình cảnh bấy giờ mới bình ổn xuống.

Bạch Kính Đường bước tới hỏi han vết thương của Cố Cảnh Hồng, còn nói xin lỗi thay cho em họ mình.

Cố Cảnh Hồng hết sức rộng lượng, chỉnh lại mũ áo, lau vết máu nơi khóe miệng, chẳng những không hề một câu trách móc, còn tạ lỗi với Bạch Thành Sơn:

– Vừa rồi không kịp hóa giải hiểu lầm với công tử Minh Luân, làm ảnh hưởng đến Bạch lão gia cùng chư vị, là vãn bối sai, mong Bạch lão gia thứ lỗi.

Mọi người ở đây không ai không biết thân phận anh ta, thấy anh ta bị công tử Tướng quân phủ làm cho bị thương, thế mà vẫn rộng lượng nhường nhịn, còn chủ động ôm hết trách nhiệm về mình thì đều gật gù.

Bạch Thành Sơn an ủi anh ta đôi câu, sau đó gọi người dẫn anh ta đi xử lý vết thương. Cố Cảnh Hồng nói mình chỉ bị chút xước xát nhỏ, không to tát gì cả, lại mời Bạch Thành Sơn trở lại bàn tiệc mừng thọ, trận hỗn loạn này mới tan.

Trương Uyển Diễm cũng biết tin chạy đến, đưa bố chồng và khách trở về tiền đường rồi, tiếp tục lại đưa cậu nhóc A Tuyên đang buồn bực vì thoáng chốc người lớn vừa đánh nhau đã tan đi ngủ.

Trước khi bố chồng và mấy người tới, cô út đã vào hậu viện rồi, Trương Uyển Diễm biết cô út né tránh, nhưng vẫn không yên tâm, lo nếu tin tức lan truyền ra, ảnh hưởng đến danh tiếng của cô út, bèn vội gọi Lưu Quảng cùng lão Từ tới, dặn dò họ không được cho ai nói lung tung ra ngoài.

Tiếc là lời dặn của chị ta không có tác dụng gì, căn bản không cần chờ đến hôm sau, đêm đó tiệc mừng thọ Bạch gia còn chưa kết thúc, thì tin tức công tử Tướng quân phủ cùng công tử Tổng đốc phủ vì tranh giành tình cảm của tiểu thư Bạch gia mà đánh nhau đã lan truyền ra khỏi cánh cổng lớn của Bạch gia, chưa tới hai ngày thì toàn thành đều biết, trở thành đề tài câu chuyện bàn tán say sưa của dân huyện Cổ thành.

Minh Luân ngày hôm sau tỉnh rượu biết mình tối hôm qua uống rượu gây họa thì trong lòng vừa xấu hổ vừa tiếc nuối vừa không cam lòng.

Mối quan hệ của hai nhà xưa nay vô cùng thân thiết, Bạch Thành Sơn rất luôn yêu quý cháu trai, gây ra chuyện lớn như thế, ngày hôm sau không những không hề trách nửa câu, còn giữ anh ta ở lại thêm mấy ngày. Minh Luân thì một khắc cũng không thể ở lại được nữa, xin lỗi Bạch Thành Sơn cùng Bạch Kính Đường liên tục, cùng ngày cũng không được gặp Bạch Cẩm Tú, mang theo nỗi xấu hổ, dẫn theo người làm đi theo mình vội vàng rời khỏi Cổ thành quay về Quảng Châu.

Cố Cảnh Hồng thì lại rất muốn nấn ná ở lại thêm mấy ngày, Bạch Kính Đường cũng lấy thân phận chủ nhà, ra sức mời anh ta ở lại, nhưng bởi Quảng Châu phủ còn có việc quan trọng, ngày hôm sau Minh Luân vừa đi, thì anh ta cũng từ biệt Bạch Thành Sơn, trước khi lên đường, nói cha và mình sẽ chờ tin tốt lành từ Bạch Thành Sơn. Những khách khứa còn lại cũng lục tục lên đường về. Tiễn khách xong, Bạch Kính Đường cũng bởi bên Quảng Châu quá bề bộn công việc, nên không ở được hai ngày cũng lên đường quay về.

Kế hoạch ban đầu của Trương Uyển Diễm là để chồng quay về Quảng Châu trước, mình sẽ ở lại một thời gian, còn A Tuyên thì vẫn đang trong thời gian nghỉ hè, nên khoảng thời gian này cũng ở lại đây.

Chị ta một lòng suy nghĩ cho tương lai Bạch gia, nên mới luôn thúc đẩy chuyện hôn nhân này. Chị ta muốn đi khuyên cô út, chỉ cần cô út bằng lòng, thì hôn sự này sẽ được cha chồng gật đầu ngay. Nào ngờ vào buổi tối sau khi chồng đã đi rồi, chị ta đang giám sát A Tuyên học bài, thình lình A Tuyên thốt ra một câu, nói hồi trước chị ta tới Cổ thành, cậu nhóc và cha còn ở Quảng Châu, có lần cha đưa cậu đi học, trên đường đi, cha có gặp một người phụ nữ, hai người còn dừng lại trò chuyện chốc lát nữa.

Chồng mình trước khi cưới mình thì đã từng yêu người khác, người đó họ Liễu, nghe nói là con gái của một vị thư ký tiểu quan trong nha môn, đọc đủ thi thư, rất có tài văn chương, tình đầu ý hợp với chồng mình. Nhưng do cha chồng chia rẽ uyên ương, cuối cùng mới cưới mình. Việc này Trương Uyển Diễm đã biết từ lâu, được gả vào Bạch gia rồi, chị ta sợ bị chồng so sánh nên ra sức lôi kéo quan hệ với cô út, xử lý việc trong việc ngoài của Bạch gia đâu ra đấy, để chồng yên tâm làm việc, cuối cùng đã có được danh tiếng tốt đẹp. Nhưng mấy năm nay, vợ chồng tuy không quá thắm thiết, nhưng quan hệ hai người cũng vẫn tốt đẹp, chẳng những không có chuyện nạp thiếp, ngay cả trong công việc phát sinh chuyện bóc bánh trả tiền cũng chưa từng nghe nói đến. Trương Uyển Diễm rất yên tâm. Nhưng vào năm ngoái, chị ta lại nghe nói người phụ nữ họ Liễu kia chồng chết, trở thành quả phụ, giờ đang làm giáo viên ở một trường tiểu học dành cho học sinh nữ mới mở ở Quảng Châu phủ thì trong lòng lại nổi lên mối lo lắng mơ hồ, sợ chồng và người phụ nữ kia tình cũ không rủ cũng tới, vì thế đã âm thầm dò xét, nhưng mãi cũng không phát hiện ra giữa chồng và người ta có qua lại hay không, bấy giờ mới bỏ qua không để tâm tới nữa. Nào ngờ giờ cậu con trai lại thốt ra một câu như thế, Trương Uyển Diễm tức khắc bị chọc trúng tâm bệnh, hỏi liên hồi người phụ nữ kia là ai, hai người đã nói những gì.


A Tuyên hớn hở:

– Lúc ấy con đang mải ăn, không nghe rõ ạ.

– Ăn! Ăn! Cả ngày chỉ biết ăn!

Trương Uyển Diễm gắt cậu nhóc,

– Con nghĩ kỹ lại xem, người phụ nữ nói chuyện với cha con trông như nào?

A Tuyên nhíu mày, gắng nhớ lại:

– Trắng hơn mẹ, thon thả hơn mẹ, giọng cũng dễ nghe hơn mẹ. Đúng rồi, cô ấy còn cầm mấy quyển sách nữa.

Trương Uyển Diễm tái mét cả mặt mũi, trong đầu lập tức tưởng tượng ra cảnh chồng mình bất chợt gặp lại người yêu cũ trên đường đến ngây dại cả người ra, đầu óc bắt đầu hỗn loạn, nào còn tâm trạng gì mà giám sát cậu con trai học hành nữa, ngồi đờ đẫn hết cả người. Sáng sớm hôm sau, chị ta nói với Bạch Thành Sơn lần này mình tới hơi gấp, vẫn còn một số việc bên ngoài chưa xử lý xong, sợ về muộn sẽ ảnh hưởng, nghĩ đi nghĩ lại thấy vẫn nên quay về thì tốt hơn. Bạch Thành Sơn dĩ nhiên đồng ý. Cùng ngày, Trương Uyển Diễm nhờ cô út trông nom con trai, giao một số việc còn chưa xong cho quản sự Lưu Quảng, bảo ông ấy ở lại mấy ngày, mình thì thu dọn đồ đạc vội vàng chạy về Quảng Châu.

Theo mấy đoàn người liên tục rời khỏi, trong nhà cũng chỉ còn lại Bạch Cẩm Tú cùng A Tuyên. Cổ Thành bởi Bạch Thành Sơn mừng thọ mà sôi trào lên đã mau chóng khôi phục lại sự yên ả vốn có của nó.

Lưu Quảng nhớ lời dặn dò hôm đó của Bạch Thành Sơn, mấy ngày này vẫn luôn cho người nấu một nồi chè đậu xanh với canh mai chua, ướp lạnh, ngày nào cũng đưa đến Tuần Phòng Doanh. Hôm nay sau giờ ngọ, mặt trời gay gắt, Bạch Thành Sơn đang ngủ trưa theo thói quen từ lâu, Lưu Quảng nhân lúc rảnh rỗi, vẫn ghi nhớ lúc trước Nhiếp Tái Trầm luôn săn sóc mình chu đáo bèn dự tính đích thân đi một chuyến thăm Nhiếp Tái Trầm từ ngày mừng thọ kia vẫn không thấy bóng dáng anh đâu. Ông sai người hầu xếp sẵn nước giải khát để ở hai thùng gỗ lên xe la, đang định trèo lên xe để đi thì chợt thấy tiểu thư cùng với Hồ Nữu tay cầm đồ từ trong đi ra.

Từ lúc tiểu thư về nhà ngày nào cũng mặc váy, hôm nay lại mặc chiếc váy liền thân màu vàng dài đến mắt cá chân, còn cầm theo một cây dù nhỏ màu lam có đường viền hoa bằng ren trong suốt, đi tới nói:

– Chú Lưu, chú không cần phải đi đâu, để cháu mang đi giúp cho.

Lưu Quảng nào dám để tiểu thư làm chuyện như này, vội từ chối.

– Cháu ở nhà nhàn quá, muốn ra ngoài tiếp tục vẽ tranh phong cảnh, tiện thể cũng đón A Tuyên về, để cậu nhóc khỏi giương oai.

Cô nói tiếp.

Ngày ấy A Tuyên thoát khỏi sự giám sát nghiêm ngặt của mẹ thì vô cùng phấn khởi, y như sắp bay lên trời. Cậu nhóc thông minh, các bài tập về nhà của kỳ cuối khóa đều đạt điểm, hơn nữa Bạch Thành Sơn vốn cũng không tán đồng cách thức ép con cái học bổ túc quốc văn vào kỳ nghỉ hè, cho nên con dâu vừa đi thì gọi ông tướng con tới, đích thân quy định cậu nhóc ngày nào cũng phải làm bài tập, làm xong ông sẽ kiểm tra, còn lại thì cậu nhóc muốn làm gì thì làm, tự do thoải mái. Hai ngày này, A Tuyên ngày nào cũng chạy đến Tuần Phòng Doanh, người gác cổng nói sáng sớm tiểu thiếu gia đã cùng A Sinh ra ngoài rồi, nói vậy chắc là đã đi Tuần Phòng Doanh rồi.

Nói xong, Bạch Cẩm Tú cùng Hồ Nữu lên xe, chỗ ngồi không có, Lưu Quảng đành phải nghe theo, dặn dò phu xe đi cẩn thận, mình thì đứng ở cửa, nhìn theo chiếc xe đi về phía thành bắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận