Quyền Lực Tuyệt Đối

Chạng vạng!

Một chiếc xe jeep kiểu cũ lái vào trong đại viện huyện ủy Vũ Dương, đậu trước lầu Ủy viên thường vụ.

Phạm Hồng Vũ từ trong xe bước xuống.

Cố Dưỡng Hạo mang tới một chiếc xe Warsaw cho thị trấn Phong Lâm, Phạm Hồng Vũ cũng không thích lắm, ngược lại lại cảm giác chiếc xe jeep này dễ lái hơn. Khi lái nó, trong lòng không hiểu ra sao lại có một cỗ lý tưởng hào hùng.

Bí thư Phạm trở về thăm cha mẹ.

Trước đó không lâu, anh trai Phạm Hồng Học đã đến thủ đô công tác rồi. Có liên quan đến phương pháp chế biến thức uống, Phạm Hồng Học thường xuyên phải đến thủ đô thỉnh giáo các giáo sư ở viện nghiên cứu, cùng nhau nghiên cứu thảo luận. Đây đang là mùa hè, sản phẩm của nhà máy bán rất chạy, nhanh chóng lan ra các tỉnh lân cận. Phạm Hồng Học lần này tới thủ đô cũng chỉ có một nhiệm vụ, chính là trao đổi chuyện đầu nhập quảng cáo với đài truyền hình trung ương. Năm trước kế hoạch này đã có, nhưng mấu chốt là chưa có tiền. Năm ngoái, nhà máy thức uống vừa mới được xây dựng, lại là mùa đông nên tình hình tiêu thụ không được tốt lắm, tài chính thu vào không nhiều, hoàn toàn không thể bỏ ra đầu nhập cho quảng cáo.

[CHARGE=3]Hiện tại không giống như lúc trước.

Giám đốc Phạm nhiều tiền thế lớn, còn gì phải lo lắng chứ.

Lý Xuân Vũ sớm trở về thủ đô, Phạm Hồng Vũ trong điện thoại nhờ y chăm sóc giùm Phạm Hồng Học, Lý Xuân Vũ tất nhiên là đáp ứng. Việc này, chỉ cần có Lý Xuân Vũ dắt mối, nhà máy thức uống Phong Lâm có thể xin giảm giá tiền cũng không phải là việc khó khăn gì.

Phạm Hồng Vũ một mình trở lại huyện Vũ Dương.

Vừa vào đến cửa, cửa phòng liền mở ra, em gái Phạm Hồng Thái ló cái đầu ra cười hì hì.

- Bí thư Phạm, hoan nghênh Bí thư Phạm về thăm nhà.

Ở trước mặt anh hai, Phạm Hồng Thái vô cùng nghịch ngợm, luôn không ngừng trêu chọc anh hai.

Trong nháy mắt, anh hai đã trở thành Bí thư Đảng ủy thị trấn. Phạm Hồng Thái tuy rằng vẫn còn đang là học sinh, không rành thế sự, nhưng do con nhà quan nên đối với những việc bình thường trong thể chế, so với các nữ sinh trung học khác hiểu biết hơn nhiều. Cô biết Bí thư Đảng ủy thị trấn là nhân vật hàng đầu. Trong nhà mình cũng không ít các Bí thư thị trấn hoặc Chủ tịch thị trấn đến thăm. Cha mẹ đối với những người này cũng rất khách khí, tiếp đãi như khách quý.

Anh hai so với những người này địa vị chỉ có cao hơn chứ không thấp.

Thị trấn Phong Lâm hiện tại là thị trấn có nền kinh tế mạnh nhất trong toàn bộ địa khu, thậm chí là toàn tỉnh. Báo tỉnh và đài truyền hình tỉnh đã đưa tin về sự phát triển của hình thức Phong Lâm, khiến cho danh tiếng của anh hai nổi lên trong toàn tỉnh.

Học kỳ hai vừa mới khai giảng chưa được bao lâu, thời tiết vẫn nóng bức như trước, Phạm Hồng Thái mặc chiếc áo hoa quần bố, mang đôi giày xăng đan màu xanh, thân hình so với nửa năm trước thì cao hơn một chút.

Phạm Hồng Vũ giơ tay lên vuốt mái tóc của cô bé, trong lòng tràn đầy sung sướng.

- Anh hai, anh cả đến thủ đô công tác còn chưa trở về à? Em đã hai tháng nay chưa gặp anh ấy.


Phạm Hồng Vũ bước vào nhà, Phạm Hồng Thái lại sôi nổi đi theo đằng sau hỏi.

Phạm Hồng Học điển hình là con mọt sách, nếu dựa theo cách nói đời sau thì chính là “trạch nam” (nghiện máy tính ru rú trong nhà). Đa số thời điểm, đều là Phạm Hồng Vũ gọi y cùng nhau về nhà, nhưng nếu có công việc gấp thì y sẽ từ chối.

Biết rõ tính cách này của anh trai, Bí thư Phạm cũng có chút bất đắc dĩ.

- Phỏng chừng mấy ngày nữa sẽ trở về. Đến lúc đó sẽ bảo anh ấy cùng về. Ba đâu rồi?

- Hì hì, Bí thư Phạm, Chủ tịch huyện Phạm so với anh còn bận rộn hơn, thường xuyên về nhà ăn cơm không đúng giờ. A, anh hai, em cảm thấy kỳ lạ, anh làm Bí thư Đảng ủy lại khá thoải mái, còn ba thì ngày nào cũng mệt mỏi? Ở huyện sự việc nhiều hơn thị trấn sao?

- Ừ, đúng rồi, Hồng Vũ, con nói với ba con, bảo ông ấy bớt việc lại, không cần liều cái mạng già.

Quản Lệ Mai nghe vậy từ trong nhà bếp đi ra, lau tay vào trong tạp dề, tuy rằng miệng đầy oán giận nhưng cũng là mặt mày hớn hở. Nhìn thấy con trai về nhà, Quản Lệ Mai cảm thấy rất vui.

- Mẹ, con xem chừng là ba đang nôn nóng.

Phạm Hồng Vũ ngồi xuống ghế sofa, cười nói.

- Ông ấy nôn nóng? Ông ấy nôn nóng chuyện gì? Hiện tại tình hình ở huyện rất tốt, càng ngày càng tốt, ông ấy có cái gì cần nôn nóng chứ?

Quản Lệ Mai không hiểu chút nào.

Từ khi Phạm Vệ Quốc đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện Vũ Dương, tình hình xây dựng kinh tế của huyện đúng là càng ngày càng tốt. Nhà máy gia công thịt được xây dựng, việc nuôi dê bò được trải rộng trên toàn huyện. Rồi lại bắt chước thị trấn Phong Lâm phát triển hình thức xí nghiệp xã thị trấn. Trong lúc này đã có không ít những xưởng nhỏ xuất hiện, quy mô tuy rằng không lớn, nhưng cũng là phát triển, tình thế vô cùng tốt, khiến cho kinh tế của toàn bộ huyện cũng được thơm lây. Cán bộ quần chúng đều nhiệt tình mười phần, uy vọng của Chủ tịch huyện Phạm như mặt trời ban trưa.

- Mẹ, ba ngày nào cũng ở nhà máy thuốc lá.

Phạm Hồng Thái nói rồi rót cho anh trai một ly nước.

- Mẹ biết, mỗi ngày về nhà đều mở miệng nhắc đến nhà máy thuốc lá, mẹ nghe đến phát phiền. Hồng Vũ, còn nữa, chờ cha con về, có chuyện này con nói với ông ấy, ít hút thuốc thôi. Cứ ở mãi trong nhà máy thuốc lá đó ngửi khói, rồi thì hút thử những loại thuốc mới chế biến không ngừng. Bộ thuốc lá có thể thay cơm ăn sao?

Quản Lệ Mai không kìm nổi sự oán giận.

Phạm Hồng Vũ không khỏi mỉm cười, từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá màu trắng đặt lên trên bàn.

Đây là thuốc lá của nhà máy thuốc lá Hồng Châu, cũng là loại thuốc lá mới Bành Na gửi tới cho hắn, còn nữa Phó Đình Đình cũng gửi cho hắn mấy gói. Phó Đình Đình hiện tại rất coi trọng Bí thư Phạm. Cô cũng biết Bí thư Phạm rất không thích cô, nhưng điều này không quan trọng. Phó Đình Đình chính là loại tính cách này. Anh thích tôi hay không thì không sao, tôi thích anh là đủ rồi.


Bí thư Phạm mặc dù đối với Phó Đình Đình không hề có cảm giác, nhưng việc cô ấy gửi thuốc lá cũng không cự tuyệt được.

Phạm Hồng Vũ cũng không có bụng dạ hẹp hòi, cho rằng chỉ có mấy gói thuốc thì có thể gây ra vấn đề gì lớn chứ. Nếu là việc nhỏ như vậy mà cũng cần phải cân nhắc lợi và hại thì Bí thư Phạm không cần chơi nữa, cứ chịu thất bại cho rồi.

Người làm việc lớn thì không cần quan tâm đến tiểu tiết.

- A, con cũng hút loại thuốc này?

Quản Lệ Mai lập tức mở to hai mắt nhìn.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Mẹ, nhà máy thuốc lá Hồng Châu chế biến ra loại thuốc lá mới là chủ ý của con cho bọn họ. Bọn họ đương nhiên là phải gửi thuốc cho con thử đầu tiên rồi, để đóng góp thêm những ý kiến quý giá. Ý tưởng tốt như vậy mà chỉ có mấy gói thuốc cảm tạ thì có phải là thiệt cho con quá rồi không?

Quản Lệ Mai lập tức khinh khỉnh nói.

- Hai cha con cùng một khuôn.

Quản Lệ Mai lầm bầm cằn nhằn rồi xoay người vào bếp.

Biết Phạm Hồng Vũ về nhà nên Quản Lệ Mai làm rất nhiều đồ ăn.

- Hồng Thái, lại đây nói chuyện với anh một chút.

Phạm Hồng Vũ cười ha hả, ngoắc tay Phạm Hồng Thái.

- Anh, có chuyện gì à?

Phạm Hồng Thái vội đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh hai, tò mò hỏi.

Anh hai tuy rằng rất cưng chiều cô, thường hay mua cho cô cái này cái nọ, nếu không thì vụng trộm cho cô ít tiền tiêu vặt, nhưng trong trí nhớ của Phạm Hồng Thái, Phạm Hồng Vũ chưa từng nói chuyện chính thức với cô.

Dù sao thì bọn họ không cùng một lứa tuổi.

- Hồng Thái, tình hình học tập có căng thẳng không? Sang năm em thi đại học à?


Phạm Hồng Thái năm nay học cấp ba rồi.

- Đúng vậy, học nhiều lắm. Giáo viên của tụi em ngày nào cũng niệm thần chú, khiến cho chúng em trong lòng run sợ.

Nói thì nói như thế, nhưng thần sắc của Phạm Hồng Thái lại khá thoải mái, chút cũng không thấy vẻ khẩn trương. Bài vở của cô được đặt lên hàng đầu, điều này đối với anh cả Phạm Hồng Học lại có điểm rất giống nhau.

- Đừng lo, với thành tích của em bây giờ, thi đậu đại học trọng điểm không phải là chuyện khó. Cứ bình tĩnh là được, không cần phải khẩn trương.

Sinh viên đại học Phạm Hồng Vũ đang đĩnh đạc làm tấm gương cho em mình.

Phạm Hồng Thái cười nói:

- Đại học bình thường hay trọng điểm thì em cũng biết khó khăn không lớn. Tuy nhiên, anh hai, em nghĩ đến đại học Phương Bắc, còn không thì đại học thủ đô cũng được.

Đại học Phương Bắc và đại học thủ đô là hai trường đại học trọng điểm nổi danh trong cả nước. Trường cấp ba huyện Vũ Dương hàng năm có thể thi đậu vào hai trường này cũng chỉ có ba bốn học sinh. Thậm chí năm ngoái ngay cả một thí sinh đậu cũng không có.

Phạm Hồng Thái đặt mục tiêu của mình vào một trong hai trường này, đúng là chí hướng không nhỏ.

Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói:

- Được, chúng ta cứ coi trọng hai trường này. Hồng Thái của anh thông minh như vậy, khẳng định là không thành vấn đề. Đến lúc em đi thủ đô rồi, anh sẽ giới thiệu một số người bạn cho em, để có thể chăm sóc em ở thủ đô, không để em lo sợ.

- Dạ, dạ!

Phạm Hồng Thái hoan hô, giống như ngày mai là có thể đến thủ đô học vậy.

- Nói gì mà cao hứng dữ vậy? Hồng Thái, mau giúp mẹ mang đồ ăn lên.

Quản Lệ Mai từ trong phòng bếp nhô đầu ra, cười nói.

Hai anh em quan hệ hòa hợp như vậy, làm mẹ, trong lòng sao cảm thấy không cao hứng chứ.

- Mẹ, con và anh hai tâm sự đấy.

Phạm Hồng Thái nũng nịu nói, không chịu đứng dậy.

Quản Lệ Mai cũng không miễn cưỡng:

- Đúng là…thôi hai anh em nói chuyện đi, mẹ làm một mình được rồi.

Phạm Hồng Thái tự nhiên cười.


Trong nhà ai cũng nuông chiều cô.

Phạm Hồng Vũ nâng ly trà lên uống, tùy ý hỏi:

- Hồng Thái, trường học của em trong khoảng thời gian này có phát sinh việc gì đặc biệt không?

- Việc đặc biệt? Không có!

Phạm Hồng Thái hơi không hiểu ra sao, nhíu mày, ngẫm nghĩ một chút rồi lắc đầu, mờ mịt khó hiểu.

Phạm Hồng Vũ sắc mặt trở nên nghiêm túc:

- Có phải đang nói đến chuyện tham ô, quốc gia đại sự không?

Phạm Hồng Thái a một tiếng:

- A, hóa ra là anh nói chuyện này. Có đó, trong lớp em có một số bạn nói, Hồng Châu đang có một số học sinh đình công trên phố, nghe nói là phản tham ô.

- Còn gì nữa không?

Phạm Hồng Vũ không kìm nổi, ngồi thẳng nhìn chằm chằm Phạm Hồng Thái.

- Cũng không biết nữa, anh hai, anh hỏi chuyện này làm gì?

Phạm Hồng Thái chút cũng không nhận thấy cái gì không ổn, rất kỳ quái hỏi ngược lại.

Phạm Hồng Vũ không khỏi bật cười.

Đây chính là hỏi đường người mù rồi.

Việc này chỉ có những học sinh thích quan tâm thời sự mới có thể chú ý. Phạm Hồng Thái chỉ là một con mọt sách, làm sao đi để ý những chuyện như vậy.

Cô bé có thể nghe được một chút phong thanh đã là rất giỏi rồi.

- Không có việc gì, anh chỉ là tùy tiện hỏi thôi. Em cứ yên tâm học, những chuyện lộn xộn đó, nếu không liên quan gì đến em thì đừng động vào, cũng không cần theo bọn họ đi càn quấy, hiểu không? Sẽ ảnh hưởng tới học tập.

Phạm Hồng Vũ thần sắc trong nháy mắt trở nên bình thường, cười nói.

- Vâng, em biết rồi, em không dại gì ra đường phơi nắng đâu.

Phạm Hồng Thái liên tục gật đầu, hết sức hồn nhiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui