Sự thật chứng minh, dự cảm của Lư Chiêm Quân là chính xác.
Khi bọn họ đang nói chuyện, liền vang lên tiếng gõ cửa.
- Chủ tịch thị trấn Phạm!
Là Lư Đại Chính.
- Đại Chính, vào đi!
Phạm Hồng Vũ cao giọng nói.
Lập tức cửa phòng mở ra, Lư Đại Chính bước vào:
- Chủ tịch thị trấn Phạm, Đồn trưởng Lư.
Dựa theo dòng họ gia phả của họ Lư, Lư Chiêm Quân là chú của Lư Đại Chính. Tuy nhiên Lư Đại Chính rất ít khi dựa theo gia phả xưng hô với các cán bộ họ Lư trong thị trấn, toàn là gọi bằng chức vụ. Quan niệm của người trẻ dù sao cũng khác với người già.
- Đại Chính, có việc gì vậy?
Phạm Hồng Vũ thuận miệng hỏi.
- Chủ tịch thị trấn Phạm, Bí thư Cao bảo tôi thông báo cho anh, chín giờ sáng mai, đến thị xã tham gia hội nghị tọa đàm công tác kinh tế, tại phòng họp thứ hai của Thị ủy.
Lư Đại Chính không phải là thư ký mà là Chủ nhiệm văn phòng quản lý xí nghiệp và thu hút đầu tư, nhưng Cao Khiết không tìm thấy Phạm Hồng Vũ đâu thì người đầu tiên luôn tìm chính là Lư Đại Chính. Phạm Hồng Vũ nếu không đi thị xã, không ở nông thôn thì bình thường đều là ở khu công nghiệp, cùng với Lư Đại Chính xuống nói chuyện với những người phụ trách xí nghiệp.
Đáng thương cho Chủ nhiệm Lư lại làm chân chạy vặt như lúc trước. May mà y còn trẻ, cũng không sợ trốn việc.
- Đi một mình?
- Không, Bí thư Cao cùng đi với anh.
Lư Chiêm Quân nói:
- Cuối năm đều không ít những hội nghị tọa đàm được mở ra. Nhân vật số một số hai thị trấn cũng đều phải đi. Lãnh đạo chủ chốt của thị xã trên cơ bản cũng sẽ đến đông đủ.
- Ừ, tôi biết rồi.
Sáng hôm sau, Phạm Hồng Vũ thể dục xong, đơn giản rửa mặt, thay bộ tây trang màu đen, giày da sáng loáng, lập tức đến một căn tin thị trấn ăn một bát mỳ thịt băm thật lớn. Trước mặt còn có thêm hai cái bánh bao to. Các quán ăn trong thị trấn đều làm bánh bao rất chất lượng. Hai cái bánh bao này so với cái bánh bao mà Phạm Hồng Vũ mua ở cửa tiệm tạp hóa đối diện cục công an thị xã đều lớn gấp đôi.
Tuy nhiên, khi đó Phạm Hồng Vũ đã qua tuổi bốn mươi. Nhiều năm đắm mình trong các vụ án hình sự, nên việc ăn uống cũng chịu ảnh hưởng.
Phạm Hồng Vũ chính là ăn nhanh uống nhanh. Lúc này phía sau truyền đến tiếng lộp bộp gõ trên nền xi măng. Một mùi thơm cực kỳ quen thuộc phiêu qua.
Bí thư Cao tới rồi.
Trong thị trấn có không ít cán bộ độc thân và cán bộ có gia đình dùng cơm ở căn tin này. Phạm Hồng Vũ ngày thường làm người bình dị, rất hợp với các cán bộ trong thị trấn. Nhưng lúc ăn thì cũng không có cán bộ nào dám ngồi cùng bàn với hắn.
Bởi vì chỗ ngồi này là dành cho Bí thư Cao.
Cao Khiết ở căn tin dùng cơm mỗi lần đều là ngồi cùng một chỗ với Phạm Hồng Vũ.
Bí thư Cao cùng với Chủ tịch Phạm trên bàn cơm thương lượng công việc, anh quản được sao?
Đương nhiên, đây là bày ra lý do trên bàn. Cho tới tận lúc này, còn có rất nhiều cán bộ trong thị trấn đều kiên định cho rằng, Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ chính là “tình nhân”. Bởi vì cho đến tận bây giờ, mọi người vẫn chưa nhìn thấy đối tượng của Bí thư Cao.
Dựa theo lý lịch, Bí thư Cao đã hai mươi sáu tuổi, vượt xa tuổi kết hôn muộn của cơ quan. Một cán bộ nữ tài mạo như vậy, lại từ tỉnh xuống, nghe nói trước kia là phóng viên báo tỉnh, điều kiện tốt như vậy, không ngờ lại chưa kết hôn. Thậm chí ngay cả bạn trai cũng không có, thật sự rất không bình thường.
Giải thích duy nhất chính là Phạm Hồng Vũ là đối tượng của cô.
Mặc dù Phạm Hồng Vũ tuổi so với Cao Khiết nhỏ hơn bốn năm tuổi, dựa theo quan điểm thế tục thì hai người không thích hợp lắm. Nhưng đối với bọn họ trẻ như vậy mà đã ở cương vị cao, nói tuổi tác chênh lệch cũng không nhất định sẽ trở thành chướng ngại.
Hơn nữa, Cao Khiết nhìn qua rất xinh đẹp, so với tuổi thật còn trẻ hơn mấy tuổi, mà đồng chí Phạm Hồng Vũ lại cố tình ông cụ non thì khi hai người đứng chung một chỗ, muốn nói tuổi không sai biệt lắm, thậm chí nói Cao Khiết trẻ hơn so với Phạm Hồng Vũ thì cũng sẽ không có người hoài nghi.
Nếu hai người bọn họ không phải nói yêu đương, tại sao rất nhiều buổi tối, Phạm Hồng Vũ đều đến phòng của Cao Khiết cho tới tận khuya mới về.
Cao Khiết tuy rằng không tự cao tự đại, nhưng dù sao tuổi cũng còn trẻ, hơn nữa lại là Bí thư Đảng ủy, một kẻ đầu đường xó chợ, ai dám buổi tối đến phòng của cô ngồi chơi chứ?
Duy chỉ có Phạm Hồng Vũ là không e dè, mà Cao Khiết thì lại không cấm cửa.
Như vậy, liền biến thành thói quen. Mỗi lần ăn cơm, bên cạnh Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết sẽ không có người khác ngồi.
Cao Khiết bưng một chén cháo, một đĩa dưa muối, một cái bánh bao, ngồi xuống đối diện với Phạm Hồng Vũ, bẻ bánh mỳ ra làm hai, một nửa lớn đặt trước mặt Phạm Hồng Vũ.
Cô ăn không hết một cái bánh bao lớn.
Lúc này Phạm Hồng Vũ đã tiêu diệt hết bát mỳ thịt băm, tùy tay cầm nửa ổ bánh mỳ còn lại, nhìn Cao Khiết hàm hồ nói:
- Bí thư, hôm nay hội nghị tọa đàm, chị nói chuyện sửa đường một chút, xem thị xã có thể ủng hộ hay không?
Ở nơi công cộng, Phó chủ tịch thị trấn Phạm không thể gọi chị không mà phải theo quy củ.
Cao Khiết húp một miếng cháo, hỏi ngược lại:
- Tại sao cậu lại không nói?
Phạm Hồng Vũ nuốt miếng bánh mỳ, nhếch miệng cười nói:
- Chị nói chuyện có phân lượng hơn so với em. Lãnh đạo thị xã sẽ nể mặt chị hơn.
Cao Khiết tự nhiên cười nói:
[CHARGE=3]- Ơ, Chủ tịch Phạm biết khiêm tốn rồi à? Muốn nói đến mặt mũi, lúc này toàn thị trấn chúng ta, trong tất cả nhân vật số một, số hai có ai có thể mặt mũi lớn hơn Chủ tịch Phạm cậu chứ? Lãnh đạo thị xã tranh giành, mong được cậu ném tú cầu, lau chùi cái ghế cho sáng bóng để chờ cậu đến ngồi.
- Hai chuyện khác nhau. Lãnh đạo nể mặt tôi, tôi nhất định phải ôm lấy, nhưng không thể ỷ vào sủng mà kiêu, nhân cơ hội hướng lãnh đạo ra điều kiện. Đây gọi là áp chế.
Không nghĩ qua, Chủ tịch thị trấn Phạm lời nói kinh điển của một ngụy hòa thượng.
- Thôi đi, theo tôi thấy, cậu chính là treo cái giá. Nhưng mà cũng thật là cổ quái, cái đuôi cáo cậu càng nhô lên thì người ta lại càng cưng chiều.
Cao Khiết trêu chọc nói.
Nhìn qua, Bí thư Cao tâm trạng rất tốt, chút cũng không bị cán bộ khảo sát ảnh hưởng.
Theo lý, cô hẳn là mất hứng mới đúng.
Bí thư Đảng ủy thị trấn đã là cấp trưởng phòng, là chức vụ ngậm kim cao nhất. So với những Bí thư quận ủy khác, Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm địa vị có vị trí ngang tầm với chủ nhiệm văn phòng quản lý khu phố ở trong nội thành. Cao Khiết đầu năm nay mới lên được cấp trưởng phòng, chưa đến một năm, khả năng thăng quan là không lớn. Nếu phải điều chỉnh, chỉ có thể là điều chuyển ngang.
Toàn bộ thị xã Ngạn Hoa, không có một chức vụ cấp trưởng phòng nào có thực quyền bằng Bí thư Đảng ủy Phong Lâm.
Nếu điều sang một khu khác đảm nhiệm Bí thư Quận ủy, thậm chí còn ngầm ý bị giáng chức. Điều đến nội thành đảm nhiệm chức Chủ nhiệm quản lý văn phòng khu phố hoặc điều nhiệm làm nhân vật số một của văn phòng xử lý, tuy không nói là giáng chức, nhưng nhất định phải làm quen lại tình huống thêm một lần nữa. Tạm thời cục diện không tốt để mở ra. Làm sao có thể giống như lúc này ở thị trấn Phong Lâm, uy vọng rất cao.
Điểm quan trọng nhất chính là, “hình thức Phong Lâm” vừa mới sáng lập, chưa được thành thục, còn chưa tới mùa thu hoạch, vì con đường làm quan của Cao Khiết mà thêm vào không biết bao nhiêu phân lượng. Đây là một quả đào còn chưa chín, vô duyên vô cớ để cho người khác chiếm lấy. Nếu đổi là người khác, khẳng định là trong lòng sẽ có mụn nhọt.
Cao Khiết lại cười nói.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, ánh mắt nhìn Cao Khiết giống như một kẻ trộm.
Bí thư Cao không phải như vậy sao?
Phạm Hồng Vũ trước mặt cô càng lên mặt, càng vô sỉ thì Bí thư Cao lại càng sủng ái hắn.
Cao Khiết thông minh sắc sảo, như thế nào lại không hiểu tính toán trong lòng hắn, lập tức trừng mắt nhìn, hung tợn trách mắng:
- Về sau, buổi tối không có việc gì thì ngoan ngoãn ở trong phòng của mình đi, ít tới phòng của tôi một chút.
Thời gian này, lời đồn đại về cô và Phạm Hồng Vũ Cao Khiết không phải không biết.
Hắn được người kia cảnh báo là đừng quá đắc ý vênh váo.
Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ cùng ở trong một phòng. Thời gian dài thì khó bảo toàn chuyện gì xảy ra. Huống chi hai người đều còn trẻ như vậy. Phạm Hồng Vũ bộ dạng lại còn hơi bị đẹp trai.
Cao Khiết vốn tưởng rằng Phạm Hồng Vũ sẽ da mặt dầy cùng cô càn quấy, vốn người này nhất quán là như vậy. Không ngờ lần này, Phạm Hồng Vũ lại liên tục gật đầu.
- Ừ, tôi nhớ kỹ rồi.
Cao Khiết liền nhẹ nhàng bĩu môi.
Ai ngờ người này lại nói thêm một câu:
- Khi nào chị cần tôi thì hú tôi một tiếng.
- Có quỷ mới cần cậu!
Cao Khiết vừa thẹn vừa tức, thiếu chút nữa la to lên. Ánh mắt quyến rũ mở thật lớn, trên gương mặt đẹp đỏ ửng.
Phạm Hồng Vũ cầm cái bánh bao thịt, cắn một cái, cúi đầu, cố gắng nén cười.
Cao Khiết lại bị lừa!
Ra cả chỉ cần cùng mình sống chung một chỗ thì Cao Khiết sẽ dễ dàng bị mắc mưu. Hơn nữa, động một chút lại trừng mắt, chẳng khác gì mấy cô nàng tuổi teen bình thường, chút cũng không giống như nhân vật số một của thị trấn.
Thấy bộ dạng vô sỉ như vậy của Phạm Hồng Vũ, Cao Khiết lập tức ý thức được chính mình lại bị hắn khiêu khích. Lại còn bày ra bộ dạng “làm nũng” vừa rồi nữa chứ.
Tình hình này, duy chỉ có trước mặt Phạm Hồng Vũ mới thường xuyên phát sinh. Đối với đàn ông khác, Cao Khiết bây giờ đều là đoan trang kiêu ngạo, nói năng thận trọng.
Coi dáng vẻ đắc ý của người này kìa?
Cấp dưới phạm thượng, dám khiêu khích nữ thủ trưởng. Đây chính là thói hư tật xấu của người đàn ông.
Trong khoảng thời gian ngắn, Cao Khiết hận đến mức nghiến răng, không kìm nổi muốn hung hăng đánh cho hắn vài cái.
Cho cậu đắc chí đi!
Tuy nhiên, đây đang là căn tin, xung quanh có không ít cấp dưới, Bí thư Cao tuyệt đối không thể lỗ mãng được. Nếu hung hăng đánh cho Phạm Hồng Vũ vài cái thì chỉ sợ “tình cảm lưu luyến” giữa cô và Phạm Hồng Vũ sẽ không che giấu được, hoàn toàn đáng tin cậy.
- Chủ tịch thị trấn Phạm, cậu hãy nghe cho kỹ, đợi lúc họp, chuyện sửa đường sẽ do cậu nói. Hơn nữa chỉ được thành công không được thất bại. Cậu nếu không làm xong công việc này, sẽ bị phê bình. Lúc họp ở thị trấn, nhất định sẽ bị công khai kiểm điểm.
Bí thư Cao nghiêm mặt, lại bày ra tư thế của nhân vật số một, còn nghiêm túc giải quyết công việc chung.
- Tôi nếu làm xong chuyện này thì có thể thưởng cho tôi không?
Phạm Hồng Vũ hỏi ngược lại, ánh mắt chớp chớp.
- Ăn bánh cao của cậu đi.
Cao Khiết nghiến răng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...