Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 197: Phó chủ tịch thường trực thị xã.

Cao Khiết nói:

- Đúng vậy, Tể tướng gia đinh thất phẩm quan.

Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, nói:

- Không cần nói đến thất phẩm quan, năm đó Thái Bình Thiên Quốc nô tài đầu lĩnh trong phủ Đông Vương Dương Tú Thanh còn được phong Vương cơ mà. Đến tổng quản nô tài cũng được phong Vương thì Vương của Thái Bình Thiên Quốc cũng chả thấy đáng giá gì.

Nói xong Phạm Hồng Vũ lắc lắc đầu.

- Cho nên kết cục của Dương Tú Thanh mới như vậy, kẻ bề trên quá ngang ngược càn rỡ thì cũng không phải chuyện tốt.

- Kẻ bề trên?

Phạm Hồng Vũ khẽ cười, trên mặt hiện lên chút thần sắc cổ quái, dường như không có là đúng. Vốn trong lòng Phạm Hồng Vũ, cũng chưa bao giờ coi Dương Tú Thanh là một đại nhân vật. Chỉ có điều không nói trước mặt Cao Khiết mà thôi, đương nhiên bối cảnh cũng có ảnh hưởng rất nhiều…

Phạm Hồng Vũ cho rằng, những người như Dương Tú Thanh đều không xứng đáng được gọi là khởi nghĩa nông dân, ngoài việc hủy diệt truyền thống văn hóa kế thừa, không ngừng tiêu hao tiền của sức lực, chẳng có gì đáng để nói cả.

Tuy nhiên xem ra Cao Khiết cũng không đánh giá vị Đông Vương này được cao cho lắm, mà cô cũng đồng ý với những điều Phạm Hồng Vũ nói.

- Chủ nhiệm Lục được điều đến phòng Nghiên cứu chính sách, cũng có thể coi là một bước thông thiên rồi.

- Cho nên Lục Nguyệt lúc này sẽ ra ngoài, trực tiếp đến địa khu Ngạn Hoa?

Cao Khiết lập tức trở nên “cảnh giác”, trừng mắt nhìn hắn hỏi:

- Cậu có ý gì? Điều phối cán bộ, từ trước đến giờ đều phải phục tùng sự sắp xếp của tổ chức. Cán bộ công tác ở trung ương xuống địa phương giao lưu nhậm chức là điều hết sức bình thường.

- Tôi biết là như thế. Tuy nhiên cả nước nhiều huyện và địa khu như vậy, trưởng phòng Lục đi chỗ nào mà chẳng được, sao cứ phải đến Ngạn Hoa chúng ta? Một nơi xó xỉnh này, Lục Nguyệt là người thông minh, sao phải chọn một địa phương như vậy, cho nên tôi hơi nghi ngờ động cơ của anh ta.

- Sao thế, có người thích tôi, thì ảnh hưởng đến Chủ tịch thị trấn Phạm rồi hả?

Cao Khiết cười lạnh hỏi.

- Không dám.

Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói, giọng điệu hơi rầu rĩ.

Cao Khiết lập tức hỏi ngược lại:

- Nếu như vậy, thì cậu lo lắng cái gì?

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Bí thư Cao, Phạm Hồng Vũ tính tình tuy ngay thẳng, cứng rắn nhưng không phải là kẻ ngu ngốc. Có người ngàn dặm đến đây, muốn đối phó chính là một khối chướng ngại vật là tôi đây. Bỉ nhân bất tài, nhưng cũng không muốn bị người ta cho một cước đá văng ra..

Cao Khiết có chút đau đầu, đôi mi thanh tú nhíu lại, nghiêm túc nói:

- Hồng Vũ, cậu có phải quá nhạy cảm không? Rất có thể, đây chỉ là một lần giao lưu cán bộ bình thường. Cậu đừng có coi ai cũng là địch như thế.

Vốn đây là “chủ đề ngoài”, nhưng thấy Phạm Hồng Vũ nghiêm túc như vậy, Cao Khiết cũng không thể không coi là quan trọng được. Ít nhất lúc này, cô và Phạm Hồng Vũ là người một nhà;.

- Lo trước khỏi họa. Nếu đúng là tôi nhạy cảm, đương nhiên không thể tốt hơn. Vô duyên vô cớ, tôi cũng không muốn kết thù kết oán với người ta. Nhất là người như Lục Nguyệt, không ai muốn làm đối thủ với anh ta cả. Nếu chẳng may….tôi cũng phải có sự chuẩn bị tâm lý, đỡ phải nước đến chân mới nhảy thì không kịp.


Cao Khiết nghiêm giọng nói:

- Hồng Vũ, bất kể thế nào. Công việc là công việc, việc tư là việc tư, không thể lẫn lộn được.

- Không thành vấn đề, bất kể là ai đến thì tôi cũng sẽ nhất định làm tốt công việc.

- Đúng, chỉ cần công tác làm tốt, thì người ta muốn tìm được điểm yếu của cậu cũng không dễ dàng. Hồng Vũ, cậu cũng nên biết, tình cảnh của tôi lúc này, không kéo dài lâu nữa. Thời khắc mấu chốt, cậu chớ để những việc không liên quan làm nhiễu loạn tầm mắt của mình.

Cao Khiết nói.

Cái gọi là “tình cảnh tôi lúc này”, tự nhiên là để chỉ việc Cao Khiết phải kiêm cả Chủ tịch thị trấn và Bí thư.

Cao Khiết kiêm chức, sớm hay muộn cũng phải nhường lại.

Bất kể phân tích theo phương diện nào, Cao Khiết đều hy vọng mũ quan này có thể dừng trên đầu Phạm Hồng Vũ. Với năng lực của Phạm Hồng Vũ, ở thị trấn Phong Lâm này rất ít người có thể vượt qua. Chướng ngại lớn nhất để Phạm Hồng Vũ lên chức Chủ tịch thị trấn chính là tuổi tác và kinh nghiệm lý lịch.

Mặc dù chính sách hiện tại của trung ương, phải quán triệt việc trẻ hóa đội ngũ cán bộ, nhưng phải là “trẻ hóa” chứ không phải “ngây thơ hóa” cán bộ. Pháp luật quy định 18 tuổi là phải chịu hoàn toàn chịu trách nhiệm với mọi hành vi của mình, được coi là người đã trưởng thành. Nhưng trong thể chế, thì hơn 20 tuổi cũng vẫn chỉ là một nhóc con.

Người như Lục Nguyệt, thì mới miễn cưỡng được gọi là “trẻ hóa”

- Yên tâm đi, cái gì nặng cái gì nhẹ tôi còn phân biệt rõ ràng lắm.

Cao Khiết yên tâm gật gật đầu, tuy nhiên câu tiếp theo của Phạm Hồng Vũ, lại khiến cho Cao Khiết không nói gì.

- Chỉ cần anh ta có ý định với chị, thì mọi việc đều dễ thương lượng…

Người này đúng thật là…

Dường như Bí thư Cao và hắn có mối quan hệ gì đó đặc thù vậy.

Quả nhiên da mặt dày như tường thành.

- Đừng nói lung tung nữa.

Sau phút “ngỡ ngàng”, cao khiết mới hầm hừ nói.



Đầu tháng 11, một chiếc xe jeep quân dụng kiểu cũ tiến vào trụ sở Thị ủy Ngạn Hoa, sau đó dừng ở nhà xe cạnh khu nhà số 2, Phó Chủ tịch thị trấn Phạm vóc dáng cao lớn nhảy từ trên xe xuống, chỉnh lại y phục của mình một chút, liền chậm rãi đi lên.

Hai khu nhà số 1, số 2 của thị xã đều là “vá lại”

Lầu số 1 là tòa nhà làm việc của Thị ủy, lầu số 2 là của UBND thị xã.

Đây cũng là “bút tích” của Lư Vệ Đông sau khi lên làm Bí thư Thị ủy. Vốn Tống Mân tính toán xây dựng mới khu nhà làm việc, hợp hai làm một, xây dựng một khu nhà lớn để Thị ủy và UBND cùng làm việc một chỗ.

Tính cách của Tống Mân là như vậy, tất cả mọi việc đều không “ngại” người trên, điểm này từ việc ông ta đi xe xịn hơn cả Bí thư Địa ủy Lương Quang Hoa là có thể nhìn ra được. Khi quyết định việc này, tự nhiên cũng không để ý đến trụ sở của địa khu cũng đã rất cũ kỹ.

Thế nào cũng phải xây mới.

Chẳng lẽ trụ sở UBND địa khu trăm năm không xây mới thì các huyện thị phía dưới cũng phải chịu khổ theo sao?

Thị xã Ngạn Hoa đứng đầu trong một thị xã tám huyện của địa khu, xây một trụ sở khang trang thì có gì là không được?

Tuy nhiên về sau, tòa nhà mới không xây, có người nói là do tài chính không đủ, cũng có người nói là vì lúc đó Phó Bí thư Địa ủy Khâu Minh Sơn phản đối, Khâu Minh Sơn cho rằng đây là lãng phí, địa khu Ngạn Hoa còn nghèo như vậy, có rất nhiều chỗ phải tiêu tiền, tại sao lại vội vàng xây trụ sở như vậy? Tiền lệ này mở ra, chẳng khác nào tạo ra một lỗ hổng lớn.


Thị xã Ngạn Hoa xây được thì các huyện khác tại sao lại không xây được.

Tống Mân áp dụng phương thức “may lại” này, vừa không phải căng thẳng với Khâu Minh Sơn, vừa giữ được “uy tín” của mình. Nói thé nào thì Tống Mân cũng là Ủy viên Địa ủy, cấp bậc bằng với Phó bí thư Địa ủy.

Trong mắt Phạm Hồng Vũ, hai tòa nhà làm việc sau khi đã tu sửa chẳng ra cái gì, thật giống như một người đẹp hết thời, đắp thật nhiều son phấn lên trên mặt, để muốn trở về “thời 18”, tuy nhiên lại không thể nào che dấu được nếp nhăn trên trán và vết chân chim trên khóe mắt.

Tuy nhiên giờ khắc này, đồng chí Phạm Hồng Vũ tự nhiên không có nhã hứng để ngắm nhà làm việc đẹp hay xấu.

Mà hắn đến để báo cáo công tác.

Đến để báo cáo cho Phó bí thư thị ủy kiêm Phó chủ tịch thường trực thị xã Ngạn Hoa mới nhậm chức – Lục Nguyệt về công tác xây dựng kinh tế thị trấn Phong Lâm.

“Tình báo” của Cao Nhã rất chuẩn xác, sau cuộc điện thoại với Cao Khiết không lâu, thì bộ máy thị xã Ngạn Hoa liền có sự điều chỉnh, bắt đầu Phó chủ tịch thường trực thị xã bị điều đi, Lục Nguyệt từ trung ương đến trực tiếp thay thế vị trí này.

Sự sắp xếp này có chút nằm ngoài dự kiến của Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết.

Vốn tưởng rằng, Lục Nguyệt sẽ tiếp tục làm công tác tổ chức, lớn nhất có thể sắp xếp làm Phó trưởng ban tổ chức cán bộ Địa ủy.

Bởi vì Lục Nguyệt trước đây chưa có kinh nghiệm cơ sở, trực tiếp đảm nhiệm Phó trưởng ban tổ chức thì có chút không thích hợp.

Trưởng ban tổ chức của các huyện thị thì cấp bậc không cao, nhưng cũng là chức vụ vô cùng quan trọng, yêu cầu đối với người đảm nhiệm chức vụ này là rất cao, không có kinh nghiệm nhất định thì rất khó làm được.

Lục Nguyệt lần này ra ngoài, bất luận là có phải vì Cao Khiết mà đến không, thì ít nhất cũng thuộc loại “mạ vàng” và “rèn luyện”. Nếu Lục thành Đống đang ở giai đoạn “cường thế thượng thăng” thì khả năng sẽ không để Lục Nguyệt đi “mạo hiểm”.

Đương nhiên, Lục Nguyệt sau này muốn lên một cấp nữa, tốt nhất là có kinh nghiệm ở cơ sở, nhưng điều đó cũng phải đợi Lục Nguyệt ở Ban Tổ chức địa ủy thích ứng một thời gian, thăm dò tình hình rồi mới sắp xếp xuống.

Không ngờ chức vụ mới của Lục Nguyệt, chính là Phó chủ tịch thường trực thị xã, trực tiếp từ công tác tổ chức bước sang lĩnh vực kiến thiết kinh tế. Xem ra Lục Nguyệt cũng không muốn làm mãi một công việc, nhiều công việc khác cũng nên thử. Dù sao ở trong hệ thống tổ chức thì con đường thăng tiến khá hẹp, lên chức cũng bị hạn chế.

Nhân lúc còn trẻ, tích nhiều kinh nghiệm công tác một chút, con đường thăng chức của Lục Nguyệt sau này sẽ rộng mở hơn nhiều.

Hơn nữa “điểm đến” của Lục Nguyệt lần này cũng có thể được coi là “dọa người’.

Phó chủ tịch thường trực thị xã trước, chức vụ trong Đảng chỉ là Thường vụ thị ủy, Lục Nguyệt vừa đến liền trực tiếp được sắp xếp kiêm chức Phó Bí thư, để phát đi một tín hiệu rằng – lai lịch của tôi không nhỏ.

Chương 198: Leo cây

Trong lầu làm việc của UBND thị xã, rất trật tự, tuy rằng không ngừng có người ra vào đi lại, nhưng ai nấy đều rất nhẹ nhàng, gặp ai cũng mỉm cười gật đầu, cho dù là với những người bình thường có thô lỗ cũng không ngoại lệ.

Đến nơi này, dường như mọi người lập tức trở nên rất có văn hóa.

Cho dù ở UBND thị xã đồng chí Phạm Hồng Vũ cũng là một người nổi tiếng. “Chào Chủ tịch thị trấn Phạm” dọc đường đi vang lên không dứt. Trong vòng một năm mà có nhiều động tĩnh như vậy, Phạm Hồng Vũ muốn không “nổi tiếng” cũng không được.

Phạm Hồng Vũ cũng gật đầu đáp lại, chậm rãi đi thẳng lên tầng 3.

Phòng làm việc của Phó Chủ tịch thường trực Lục Nguyệt ở đây.

- Chủ tịch thị trấn Phạm.

Một thư ký trẻ tuổi đã đứng đợi ở ngoài cửa phòng làm việc, mới nhìn thấy Phạm Hồng Vũ lập tức mỉm cười gật đầu chào hỏi.

Đây có lẽ là thư ký của Lục Nguyệt. Mặc dù văn kiện của Trung ương có nói rõ, lãnh đạo cấp dưới Cục không được có thư ký chuyên trách, tuy nhiên quy định này vẫn chỉ là quy định mà thôi. Đến Phó Chủ tịch thị trấn Phạm trên thực tế đều có thư ký của mình, chứ đừng nói đến Phó Chủ tịch thị xã Lục.


- Xin chào.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu.

Đối với cán bộ trẻ tuổi này Phạm Hồng Vũ không có ấn tượng gì. Trước đây hắn vốn là công tác ở Cơ quan Địa ủy, cho nên cũng không quen nhiều cán bộ ở thị xã Ngạn Hoa.

Chào hỏi xong, anh thư ký liền nhìn xung quanh, lập tức nhỏ giọng nói:

- Chủ tịch thị trấn Phạm, Bí thư Cao không đến sao?

Rõ ràng là lúc mình gọi điện là mời Bí thư Cao và Phó Chủ tịch thị trấn Phạm đến, Phó Chủ tịch Lục muốn cùng Bí thư Cao, Phó Chủ tịch thị trấn Phạm nghiên cứu thảo luận hình thức phát triển sau này của thị trấn Phong Lâm. Hiện tại, sao chỉ mỗi Phạm Hồng Vũ đến thế này?

Phạm Hồng Vũ cười cười, nói:

- Bí thư Cao không đến, xuống thôn rồi.

Anh thư ký liền ngơ ngác.

Đây là ý gì?

Bí thư Cao xuống thôn? Thị trấn Phong Lâm lớn bao nhiêu chứ? Cho dù là có xuống thôn thì cũng có thể về kịp để lên dự cơ mà.

Sau khi Phó Chủ tịch thị xã Lục nhậm chức, lần đầu triệu kiến lãnh đạo của thị trấn Phong Lâm để nói chuyện, vinh dự cỡ nào chứ? Giờ thì hay rồi, Bí thư Cao cho Phó Chủ tịch thị xã Lục leo cây thế này. Phạm Hồng Vũ này cũng thật chẳng có đầu óc, còn dẫn xác đến một mình nữa chứ.

Không ngờ Cao Khiết lại cùng với Phạm Hồng Vũ muốn cho Phó Chủ tịch thị xã Lục một đòn phủ đầu?

Thư ký tuy trẻ tuổi, nhưng cũng đã làm ở cơ quan nhà nước hai ba năm, tình huống như vậy đúng là lần đầu gặp phải. Trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên xử lý như thế nào, mồ hôi lạnh trên sống lưng lại bắt đầu vã ra.

Sự tình thế gian này thường chính là cổ quái như vậy, rõ ràng là Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ cho Lục Nguyệt “leo cây”, nhưng người trở nên lo lắng nhất lại là đồng chí thư ký “không hề có trách nhiệm” này.

Đang lúc bàng hoàng vô kế, cửa phòng làm việc khẽ mở ra, Lục Nguyệt đi ra, trên mặt vẫn nở nụ cười ôn hòa, rất khách khí nói:

- Hồng Vũ đến rồi à? Mời vào!

Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, không có bất kỳ giải thích nào liền bước vào phòng.

- Nào, đồng chí Hồng Vũ, mời ngồi.

Lục Nguyệt giơ tay mời Phạm Hồng Vũ ngồi xuống.

Văn phòng làm việc ở thị xã đúng là xa hoa hơn nhiều so với ở địa khu, bàn ghế cũng rất mới…

Thư ký bưng trà tới, nhìn qua, có thể nhìn ra sự căng thẳng của thư ký khi đối diện với Phó chủ tịch Lục. Cái này cũng dễ hiểu thôi.

Phạm Hồng Vũ vẫn như trước, không lên tiếng giải thích.

- Đồng chí Hồng Vũ, tôi không hút thuốc lá, nhưng phòng tôi cũng không cấm thuốc, ha ha, muốn hút thuốc, xin cứ tự nhiên.

Lục Nguyệt cười nói, đẩy một bao thuốc về phía Phạm Hồng Vũ nói. Dường như anh ta không hề có chút bực bội gì khi bị Cao Khiết cho leo cây như vậy.

- Cảm ơn Phó chủ tịch Lục.

Phạm Hồng Vũ không khách khí, liền rút một điếu ra, châm lửa hút.

Đây là thuốc Gấu Mèo, lần trước đi Bắc Kinh, Bảo Hưng có cho hắn hai cây, trước đó không lâu Lý Xuân Vũ lại gửi cho hắn thêm bốn cây nữa.

Thấy Phạm Hồng Vũ vẫn “thản nhiên” như vậy, thư ký âm thầm lau mồ hôi lạnh, rón rén đi ra ngoài.

- Phó chủ tịch Lục, rất xin lỗi, lúc nhận được điện thoại, Bí thư Cao đang xuống thôn, tôi sợ làm lỡ thời gian của anh cho nên mới đi trước đến đây. Phó chủ tịch Lục có thể không hay, thông tin ở cơ sở lạc hậu lắm. Bí thư Cao đang đi trên đường, không thể nào liên lạc được với chị ấy.

Đợi khi thư ký đóng cửa lại, Phạm Hồng Vũ mới mỉm cười giải thích một câu.

Dựa theo logic của Phạm Hồng Vũ, không giải thích ngay trước mặt thư ký, chính là giữ thể diện cho Lục Nguyệt.


Ai bảo không suy xét thời gian gọi? Nếu như gọi trước một ngày, Cao Khiết liệu có lý do để từ chối đến sao?

Lục Nguyệt dù sao vẫn là mới đến cơ sở làm việc, cho nên cũng chưa quen với quy trình làm việc ở đây. Mấu chốt ở chỗ, anh ta chăn bản không ngờ rằng Cao Khiết sẽ cho mình “leo cây” như vậy.

Thái độ của Bí thư Cao, coi như thể hiện rất rõ ràng.

Có lẽ, ở một thời gian ngắn sau này, e rằng không chỉ có một Bí thư khu, thị trấn có thái độ như vậy. Lục Nguyệt mới đến, muốn trong thời gian ngắn tạo được uy vọng của mình thì cũng không hề dễ dàng.

Cán bộ cơ sở, thường rất thực tế, ai nắm trong tay nhiều quyền lực thì đó chính là “đại ca”.

Lục Nguyệt không tức giận chút nào. Khoát tay nói:

- Không sao, sau này còn có cơ hội gặp gỡ với đồng chí Cao Khiết. Hơn nữa, hôm nay tôi mời hai vị đến đây, chủ yếu là muốn biết một số tình hình cụ thể trong việc phát triển kinh tế của thị trấn Phong Lâm. Tôi nghe nói những công việc này đều là do đồng chí Hồng Vũ đang chủ trì có đúng không?

Phạm Hồng Vũ ngồi thẳng người, đáp:

- Chủ tịch Lục, tất cả công tác của thị trấn Phong Lâm đều là dưới sự chỉ đạo của Bí thư Cao, chúng tôi chỉ hỗ trợ Bí thư Cao làm việc thôi. Được phân công quản lý một số công việc cụ thể.

Lời này vô cùng khéo léo, không chút sơ hở nào.

Lời của Lục Nguyệt nghe thì rất tùy ý, nhưng mơ hồ có “cạm bẫy” bên trong, để xem Phạm Hồng Vũ có “lạm quyền” hay không.

Phạm Hồng Vũ bề ngoài khoáng đạt, nhưng lại có đầu óc của một cảnh sát hình sự, dễ gì mà bị mắc lừa.

Lục Nguyệt liếc nhìn hắn một cái, mỉm cười nói:

- Cái này đương nhiên, tuy nhiên đồng chí Hồng Vũ cũng không nên quá khiêm tốn, trong việc xây dựng kinh tế, cậu cũng đã nổi danh rồi. Đến Chủ tịch tỉnh Vưu còn đích thân phê chỉ thị cơ mà.

- Phó chủ tịch Lục khách khí rồi, tôi chỉ làm theo bản chức của mình thôi, không dám nhận khen ngợi của lãnh đạo như vậy đâu.

Phạm Hồng Vũ tuân thủ nguyên tắc quan trường, không dám “đắc chí” lung tung.

Giao tiếp với Lục Nguyệt, hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần ứng đối. Lục gia ở Bắc Kinh cũng không phải gia tộc quyền quý nhất, nhưng Lý Xuân Vũ cũng đánh giá Lục Nguyệt rất cao. Mặc dù Lý Xuân Vũ không thích qua lại với Lục Nguyệt, nhưng cũng đã nói rõ cho Phạm Hồng Vũ rằng Lục Nguyệt ở Bắc Kinh cũng dược coi là tuổi trẻ tuấn kiệt, một ngôi sao chính trị mới.

Ở nơi ngọa hổ tàng long như Bắc Kinh mà nhận được đánh giá cao như vậy, đã đủ để chứng tỏ Lục Nguyệt này không đơn giản.

Lúc này Cao Khiết cho anh ta “leo cây” nhưng anh ta vẫn bình tĩnh như trước, cho thấy “dưỡng khí công phu” của người này tốt như thế nào.

- Đồng chí Hồng Vũ, không nói gạt cậu, tôi chủ động đề nghị để được đến địa khu Ngạn Hoa công tác đấy. Chủ yếu là muốn hiểu thêm một chút hình thức phát triển kinh tế ở dưới cơ sở trong giai đoạn hiện nay.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:

- Phó Chủ tịch Lục, xin thứ cho tôi nói thẳng, nếu muốn hiểu sâu về hình thức phát triển kinh tế này, có lẽ ở các địa khu vùng duyên hải sẽ thích hợp hơn nhiều, ở các huyện của họ phát triển hơn ở đây rất nhiều. Nói thật, kinh tế của địa khu Ngạn Hoa này, cơ bản vẫn còn dừng lại ở việc mới bước ra khỏi kinh tế kế hoạch thôi.

Lục Nguyệt khoát tay nói:

- Hình thức phát triển kinh tế ở vùng duyên hải và nội địa khác nhau rất nhiều. Vùng duyên hải chiếm toàn bộ ưu thế thiên thời địa lợi nhân hòa, cho nên rất thuận lợi để kinh tế phát triển. Còn nội địa thì khác, nhất là ở một nơi từng là vùng giải phóng như địa khu Ngạn Hoa chúng ta, giao thông không tiện, cơ sở bạc nhược, muốn việc xây dựng kinh tế có đột phá, có thể nói là rất khó khăn…đồng chí Hồng Vũ, bản quy hoạch phát triển thị trấn Phong Lâm mà cậu gửi cho Ủy ban Kế hoạch quốc gia, tôi có vinh dự được đọc qua rồi, rất có tính dẫn dắt. Có lẽ, đây chính là hình thức phù hợp nhất để các vùng nông thôn của địa khu Ngạn Hoa phát triển. Nếu ở vùng giải phóng cũ này mà có thể cho ra một chiêu số mới thì trong cả nước cũng sẽ có được ý nghĩa chỉ đạo rất lớn.

Phạm Hồng Vũ cười khiêm tốn vài câu, trong đầu lại càng trở nên cảnh giác.

Lục Nguyệt vẫn “cố chấp” đem đại kế hoạch phát triển thị trấn Phong Lâm,

Hơn nữa, trong lời nói của Lục Nguyệt cũng biểu đạt rất rõ ràng, anh ta chính là đến để “nhặt cái có sẵn”/

Các địa khu vùng duyên hải thiên thời địa lợi nhân hoà đều đủ, kinh tế phát triển rồi thì cũng không được coi là có bản lĩnh cho lắm. Còn ở vùng giải phóng cũ này, nếu phát triển kinh tế được thì đó mới là chiến tích thực sự.

Tiền đồ chính trị không thể rộng mở hơn.

Hình thức ở thị trấn Phong Lâm, cố nhiên là sáng chế thứ nhất của Phạm Hồng Vũ, nhưng ở một nơi như thị trấn Phong Lâm thật sự là quy mô quá nhỏ, nếu đem hình thức này mở rộng, cho dù là mở rộng ra cả địa khu thì cơ bản vẫn chẳng có nhiều liên quan đến đồng chí Phạm Hồng Vũ.

Đứng ở trên bục nhận thưởng, đương nhiên chính là lãnh đạo thị xã Ngạn Hoa rồi.

Còn về đồng chí Phạm Hồng Vũ, ngồi dưới khán đài vỗ tay mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui