Chu Dương đi vào nhà vệ sinh, hắn vô cùng dùng sức xoay mở vòi nước, nước máy tháng ba vẫn còn rất lạnh, vốc một bụm nước lên mặt, cả người tỉnh táo không ít.
"Xác định không phải đang mơ!"
Nhà vệ sinh không có gương, nếu không hắn đã muốn nhìn xem mình 21 tuổi trông như thế nào!
"Chu Dương, ta thật khẩn trương a! Nghe nói giám khảo rất nghiêm, nhất là đối với học bá không nương tay!"
Trần Chí Viễn ở một bên, sắc mặt có chút hốt hoảng.
"Chớ khẩn trương, dù sao ngươi thi viết chỉ đứng thứ tư thôi!”
Chu Dương vỗ vỗ vai Trần Chí Viễn, sau đó đi ra khỏi nhà vệ sinh, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Trần Chí Viễn sầm mặt lại, sờ lên kính mắt gọng vàng của mình.
Hắn cũng đi đến trước vòi nước, tính toán rửa mặt, nhưng vừa bóp vòi nước, dòng nước mạnh mẽ phun thẳng vào mặt hắn!
"Ta...!con mẹ nó!"
Dòng nước mạnh trực tiếp làm ướt nhẹp y phục của Trần Chí Viễn.
Chu Dương ở cách đó không xa, khóe miệng mỉm một nụ cười.
Chu Dương trở lại phòng đợi, kiên nhẫn chờ đến lượt mình phỏng vấn.
Một lát sau, Trần Chí Viễn đi vào phòng đợi: "Chu Dương, có thể cho ta mượn áo của ngươi mặc không?”
Mắt thấy sắp đến lượt mình phỏng vấn, Trần Chí Viễn khẩn trương đến nỗi không còn cách nào khác, trong nhà không có điện thoại để gọi người mang đồ đến, năm 2000, điện thoại di động chưa phổ biến, hắn không thể gọi gấp.
Hắn chỉ còn cách nhờ Chu Dương.
Chu Dương nhớ rất rõ, bốn năm đại học, tuần nào hắn cũng phải mang cơm cho Trần Chí Viễn hơn mười lần, cho nên Trần Chí Viễn yêu cầu như vậy cũng không phải chuyện lạ.
“Ngượng ngùng, chờ ta phỏng vấn xong rồi nói!” Chu Dương nói với giọng điệu rất bình tĩnh, khiến Trần Chí Viễn cảm thấy kỳ quái, vì hai người quan hệ rất tốt, tại sao Chu Dương lại làm vậy! Có lẽ hắn không biết rằng, hôm nay Chu Dương đã không còn là Chu Dương của trước kia.
Thời gian dần trôi qua.
"Số tám!"
Lão Vương gọi, tim Chu Dương đập nhanh hơn, hắn thở ra một hơi dài.
"Ta có thể làm được!"
Sau khi tự nhủ với bản thân, hắn bước đi kiên định vào phòng phỏng vấn.
Trong phòng có bảy giám khảo, ngồi chính giữa là một giám khảo tóc mai trắng bệch, cũng là cựu sinh viên đại học Giang Bắc, tốt nghiệp gần hai mươi năm, là một trong những sinh viên đầu tiên sau khi Trung Quốc khôi phục kỳ thi đại học.
Vị giám khảo này là Phó Trưởng ban Tổ chức thành phố Nghi Thành, kiêm cục trưởng Nhân Xã, phó sảnh cấp cán bộ —— Lưu Quang Vinh! Năm nay mới 46 tuổi!
Hắn cùng hiệu trưởng hiện tại của đại học Giang Bắc là đồng học, năm đó Chu Dương không được tuyển chọn cũng một phần do Trần Chí Viễn nhờ phụ thân chào hỏi.
Hắn nhớ rất rõ, do ăn mặc không hợp lý, hắn bị loại trực tiếp.
Sau đó, hắn tìm hiểu về vị lãnh đạo này, phát hiện mọi người đánh giá rất tốt, cuối cùng còn chết trong công tác.
Đó cũng là lý do hắn cảm thấy, năm đó hắn bị loại không hẳn do vị này nghĩ xấu về hắn, chỉ là do hắn không chuẩn bị tốt, dẫn đến bị loại một cách dễ dàng.
Không thể nói rõ, giám khảo này là thanh quan hay tham quan.
Nhưng có thể xác định, vị này có tương lai rất sáng, một mạch làm đến phó trưởng ban thường vụ Ban Tổ chức tỉnh.
Hắn làm người hai đời, hiểu rõ nhiều đạo lý, không thể xem vị này là kẻ thù của mình!
Nếu không hắn bị chơi chết mà không biết!
Hôm nay, hắn không giống như trước!
Chu Dương bước tới trước bàn, cúi chào: "Các vị giám khảo buổi sáng tốt, ta là thí sinh số tám!"
Giọng Chu Dương vang to, dáng người thẳng tắp, quần áo đơn giản nhưng tươm tất, tối thiểu từ ngoại hình nhìn vào, Chu Dương phù hợp với hình tượng của một nhân viên ủy ban.
"Mời ngồi! Chúc mừng ngươi thông qua thi viết tiến vào phỏng vấn, hôm nay chúng ta sẽ áp dụng hình thức hỏi đáp mặt đối mặt, thí sinh thành thật trả lời..."
Sau khi tuyên đọc một loạt quy tắc, giám khảo bắt đầu câu hỏi đầu tiên: "Đơn vị của ngươi có một đồng sự có việc gấp, lãnh đạo an bài ngươi hỗ trợ xử lý, nhưng công việc này có tính chuyên nghiệp rất cao, đồng thời ngươi cũng có công việc cần làm, ngươi nên xử lý thế nào?"
Nghe câu hỏi này, giống y như kiếp trước, là câu hỏi liên quan đến việc cân đối công tác và quan hệ đồng nghiệp, trong lòng Chu Dương đã có đáp án.
Hắn không trì hoãn, bắt đầu trả lời ngay:
“Đầu tiên, có thể trợ giúp đồng sự xử lý sự việc, thể hiện tinh thần đoàn kết trong công tác đơn vị..."
Sau năm phút, Chu Dương kết thúc trả lời.
Chu Dương biết câu trả lời này rất cũ kỹ, nhưng đặt trong hiện tại, vẫn rất được lòng giám khảo!
Mấy vị giám khảo gật đầu, hiển nhiên câu trả lời này mặc dù không xuất sắc, nhưng cũng không sai.
Hắn cần phải ổn định, không thể lập dị, nếu không sẽ bị người ta bắt lỗi.
“Thí sinh nghe câu hỏi thứ hai, cải cách kiêng kỵ nhất là "giữ cái đã có", sáng tạo cái mới sợ nhất "ôm giữ cái cũ", bảo thủ, mê tín kinh nghiệm thường thường không có đường ra, đối với cái này, ngươi thấy thế nào?"
Nghe câu hỏi, Chu Dương biết ngay, đây là câu hỏi lớn về sáng tạo, cũng không do dự bắt đầu trả lời: "Đề cao cải cách và sáng tạo, đặc biệt nên tránh tư duy dựa trên kinh nghiệm quá khứ..."
Hai phút sau, Chu Dương dừng lại, quá trình không gập ghềnh, rất trôi chảy.
Nhìn thấy Chu Dương liên tục trả lời hai câu không tệ, mấy vị giám khảo cũng chăm chú nhìn hắn.
"Thí sinh nghe câu hỏi thứ ba, vào giờ cao điểm, ngã tư đường có người biểu diễn và bày quầy bán hàng, người qua đường vây xem gây ra tắc nghẽn giao thông, nếu như ngươi là một nhân viên quản lý thành phố, ngươi sẽ xử lý thế nào?"
Vẫn là câu hỏi quen thuộc, Chu Dương trả lời ngay: "Ta đầu tiên sẽ tỏ lòng tán thưởng người biểu diễn, cảm ơn đối phương đã mang đến màn trình diễn đặc sắc cho thị dân, đồng thời cũng hiểu được việc mưu sinh không dễ, nhưng ta cũng cần giải thích nguyên tắc quản lý thành phố..."
Chưa đầy hai phút, Chu Dương dừng lại.
Sau đó, lại có thêm một câu hỏi, Chu Dương vẫn trả lời thuận lợi, phân tích tổng hợp, tổ chức kế hoạch, quan hệ nhân mạch và ứng biến khẩn cấp.
Toàn bộ quá trình, Chu Dương biểu hiện ổn định, đặc biệt ở các câu hỏi thứ hai, ba, bốn, mấy vị giám khảo đều chú ý đến hắn, Chu Dương cũng giao tiếp ánh mắt với họ.
"Cảm ơn các vị giám khảo!" Chu Dương cúi chào lần nữa, rời khỏi phòng phỏng vấn.
Toàn bộ quá trình trôi chảy, không tìm ra lỗi nào của Chu Dương.
Chu Dương ra khỏi phòng, một nhân viên công tác chỉ dẫn vào một phòng chờ khác, Chu Dương bước nhanh tới.
"Chu Dương!"
Trần Chí Viễn muốn đuổi theo để mượn áo sơ mi của hắn, nhưng Chu Dương như không nhìn thấy, trực tiếp đi vào phòng chờ khác.
Lúc này, một nữ đồng học đang uống Coca Cola, Chu Dương không cẩn thận va vào, làm đổ nước ngọt lên áo sơ mi của hắn.
"Đồng học, xin lỗi!"
Nữ đồng học uống Coca Cola vội vàng xin lỗi Chu Dương.
"Không có gì!"
Chu Dương cười cười.
Ngay lúc này, Trần Chí Viễn đuổi tới cửa phòng, biết rõ đây là phòng chờ của các thí sinh đã phỏng vấn xong, hắn trực tiếp xông vào, rất không hợp quy tắc, đáng lý sẽ bị hủy tư cách phỏng
vấn.
Nhưng thực tế, nhân viên công tác không ngăn cản, hiển nhiên biết Trần Chí Viễn muốn làm gì, cố ý mở cửa.
“Chí Viễn, ngượng ngùng, vừa rồi định tránh, nhưng không cẩn thận làm bẩn áo, ngươi nhìn xem bây giờ làm sao?”
Chu Dương giả vờ vô tội, hắn biết hiện tại không thể đối đầu trực tiếp với Trần Chí Viễn, nếu không đối phương sẽ càng thêm không kiêng nể!
---
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...