Quyền Lực Bóng Đêm: Chúng Ta Là Hai Thế Giới


Cô ngồi chống tay lên thành cửa sổ, đưa mắt nhìn ra ngoài ngắm cảnh vật xung quanh.Trong góc nhỏ ọp ẹp cạnh khu thời trang lớn là những người chơi đàn để kiếm tiền ở Paris nhiều nhất trên thế giới, cô chắc là như vậy.Ở đâu có những cửa hàng lộng lẫy xa hoa cho giới thượng lưu thì ở đó có người xin tiền.
Những người gốc Ấn, gốc Phi đều di cư đến đây để bán biểu tượng của Paris, xin tiền của du khách người qua lại. Nhưng có điều mà họ không hay biết, người trong giới thượng lưu như cô vốn lạnh nhạt, có chút ghê tởm với họ.Người qua lại các bên đường đông đúc, những chiếc xe nườm nượp di chuyển, cả lũ trẻ giàu có cười tươi rói chơi trượt với lũ bạn.
Mọi thứ vẫn diễn ra như chu kì tuần hoàn tự nhiên, thành Paris nhộn nhịp, vui tươi hơn cả. Cô đã quen với cảm giác cô đơn giữa chốn phồn hoa đông người nhưng hôm nay nó không chỉ còn lo nỗi cô đơn mà thêm vào đó là lo lắng.
- Oryoll. - Anh khẽ gọi.
Cô quay ra nhìn anh khó hiểu.
- Alex đã dạy em cách quan tâm người khác phải không?
Cô gật đầu.
- Vậy thấy ba như thế cảm xúc của em là gì? Em có lo lắng cho ba không hay chỉ thờ ơ như bao lần khác.? - giọng anh đầy yêu thương hỏi.
- Lo... lắng..
- Ưm.. Alex có dạy em cách yêu không?
Cô gật đầu.
- Thế em đã biết yêu chưa? - anh không nhìn cô , lái xe hỏi tiếp
Cô lắc đầu.
- Tại sao em không thể thử yêu một người.?

Thấy cô không trả lời, anh cũng không hỏi thêm nữa. Anh thật đúng đắn khi đưa Alex về nhưng để dạy đứa em gái của anh cách yêu một người và yêu một người như thế nào thì đó là điều không thể. Vì chính anh cũng chưa từng yêu ai và không thể yêu ai.
---- Bệnh viện Paris ---
- Mẹ - anh cảm thấy có lỗi khi nhìn mẹ mệt mỏi như vậy.
- Hai con đến rồi à? – Mẹ cố nặn ra nụ cười nhìn anh và cô.
- Ba sao rồi sao mẹ? – anh hỏi.
- Chưa thấy bác sĩ ra. – mẹ sầu não nói.
- Mẹ à, chuyện hôm nay con xin lỗi.
- Không sao, con trai. Mẹ không giận đâu – bà kéo anh hai em cô vào lòng xoa đầu trìu mến.
- Ngài Thứ trưởng, xin lỗi vì tôi tới trễ - Giám đốc bệnh viện kính cẩn nói.
- Không sao.
- Tôi đã điều các bác sĩ giỏi nhất đến. Nếu có chuyện không ổn tôi sẽ đích thân thực hiện cứu chữa.
Bà khẽ gật đầu.
- Nhìn Thứ trưởng có vẻ không được khỏe để tôi đưa bà về phòng nghỉ? – Trưởng khoa hồi sức nói.
- Không cần. Mau làm việc của các vị đi.
- Vâng – họ đồng thanh rồi rút lui.
- Oryoll – bà vuốt tóc của cô dịu dàng hỏi – Con thật sự không muốn buổi gặp mặt này sao?
Cô lắc đầu.
- Hãy vì ba mẹ mà đi có được không? Từ trước nay con chưa bao giờ cùng ta tới buổi gặp mặt nào cả.
Cô chưa trả lời thì cửa phòng khám bật mở. Các vị bác sĩ , y tá lần lượt bước ra, nhìn thấy bà họ cúi chào
- Thứ Trưởng.
- Ba tôi sao rồi? – anh lo lắng hỏi.
Vị bác sĩ cởi khẩu trang, khuôn mặt dãn ra.
- Thật may là kịp thời đưa đến bệnh viện, hiện tại thì chủ tịch không sao. Có thể xuất viện ngay hôm nay nhưng đừng để ngài gặp kích động, phải ăn uống điều độ nếu
không có thể dẫn tới đột quỵ hoặc một nguy hiểm nào đó tôi nghĩ Thứ Trưởng hiểu rõ hơn ai hết.
- Bây giờ, chúng tôi sẽ cấp thuốc cho Chủ tịch. Để tăng cường sức khỏe, nên mua thiết bị máy móc hiện đại phục vụ cho căn bệnh không phát triển.

- Được, cảm ơn ông. – bà gật đầu.
- Có thể … thay … không? – cô bỗng nhiên lạnh lùng lên tiếng.
- Tiểu thư đây nói sao cơ ạ? – vị bác sĩ hỏi lại.
- Thay. – Cô gằn giọng nói.
- Việc đó tôi chưa nghĩ đến nhưng điều đó thì có thể. Có điều hiện tại bệnh viện chúng tôi không có, bệnh tình của Chủ Tịch cũng không nguy hiểm quá đến vậy mà phẫu thuật lắp ghép thành công tỉ lệ cũng không cao cho lắm.
- Nếu không có gì nữa, thì chúng tôi xin phép. Mọi người có thể vào trong thăm Chủ tịch.
………
Bà ngồi lên giường, nắm lấy bàn tay đầy sương gió trên thương trường của ông. Anh cầm ly sữa và vài viên thuốc đến cho ông uống.
- Ba thấy đỡ hơn chưa?
- Mấy giờ rồi?
- Sao ạ?
- Ta hỏi mấy giờ rồi.
- Dạ là 12 giờ - anh lễ phép nói.
- Chúng ta cần xuất viện nhanh lên. Hôm nay có buổi kí hợp đồng với công ty Han
Chung của Hàn Quốc và buổi gặp mặt quan trọng chiều nay với Thượng Nghị Sỹ.
- Ba à, ba chỉ vừa hồi phục sức khỏe sau có thể đi luôn được chứ? Chỉ cần ba khỏe lại, con hứa trong quý tới lợi nhuận sẽ tăng mạnh mẽ hơn quý này.
Ông đau xót nhìn đứa con trai, rồi bỏ chăn ra, bước xuống giường.
- Không được.

- Chủ tịch. Ông mau nằm nghỉ đi. – bà kéo ông lại.
- Ba – cô đứng tựa vào thành cửa, đôi mắt phản bác hành động của con. Ông thoáng ngạc nhiên nhìn cô rồi tiếp tục.
- Con sẽ … làm… làm tất cả … - cô gằn từng chữ một như đóng đinh vào câu nói của mình.
- Kí hợp đồng. Gặp mặt … tất cả.
- Con sao nói – ông càng kinh ngạc hơn sau khi nghe những gì cô vừa phát ra. Nó ngắn gọn nhưng bao hàm hết điều muốn nói.
- Chủ tịch, Oryoll nói sẽ làm hết công việc ở công ty cho ông. Ông không phải vất vả, khó chụi thuyết phục nó nữa cũng không phải đến công ty điều hành tập đoàn làm việc nữa. Nó sẽ làm hết. Con gái thiên tài của chúng ta sẽ đảm nhiệm hết ngay cả buổi gặp mặt chiều tối nay. – Bà vui mừng nhắc lại cho ông.
- Oryoll.Con nói thật chứ?
Cô đến ôm cổ ba như ngày còn bé nhẹ nhàng nói
- Thật, thưa ba. – Đôi mắt cô khẽ nhắm lại, cô sẽ làm vì ba. Mọi thứ cô cũng chẳng còn gì nuối tiếc.
Ông ôm chặt lấy cô, vui sướng nói:
- Con gái giỏi quá. Ta mong chờ ngày này lâu lắm rồi. Ta chưa già mà đã để con và Félicenne vất vả rồi. Con có hối hận khi làm con ta không.?
- Con … là … đại tiểu … thưa nhà Lambert. Là … thống lĩnh nữ vương … quý tộc Marji Light. Là … con gái ba… Không HỐI HẬN. – Cô dứt khoát. Alex từ nay sẽ chỉ là vệ sĩ bình thường của cô. Florent chỉ là tên hạ lưu không quen biết. Kỉ niệm . Cất giấu. Chôn vùi. Không Đau.
- Đây có vẻ là câu dài nhất và hay nhất mà ta muốn nghe. Con làm ta rất vui. Tuổi thọ ta như thế này mà tăng dài – ông cười to , giang tay còn lại ôm anh âu yếm.
- Gia đình hạnh phúc con mơ ước là đây. – Kai mỉm cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui