* Ào... Ào *
Hai xô nước liên tiếp được dội vào người hắn. Hắn khẽ nhíu mày, cựa mình xung ngó xung quanh . Nhìn lạ quá. Hắn chưa đến đấy bao giờ thì phải. Chống tay giữ cân bằng , hắn quay người lại phía sau thấy Alex đang khoanh tay, đứng dựa vào tường, mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
Ánh trăng rọi vào khuôn mặt tuấn tú không cảm xúc như bức tranh vẽ của người phương Đông đầy huyền bí và vô cùng có hồn.Đột nhiên, mặt hắn tối sấm lại.
Không thể phủ nhận vẻ đẹp đấy sức hút của Alex nhưng điều hắn muốn biết là tại sao mình là ở đây và đây là đâu.
- Anh muốn gì? Đây là đâu ? - Hắn giọng lạnh tanh hỏi.
- Ebirty - Alex không liếc hắn lấy một cái, mắt vẫn hướng ra ngoài cửa sổ.
- Ebirty? Là ngôi nhà hoang Ebirty.
- Vậy anh muốn gì ? Cô chủ các anh chưa hài lòng về việc tối này sao?
- Người như anh có gì để cô ấy hài lòng? - Alex cười khinh bỉ, miệt thị nói.
- Hừ, tóm lại muốn gì nói nhanh đi. Tôi không có rảnh vs mấy người - Hắn khó chịu trước thái độ của Alex nhưng không thể làm gì.
- Tránh xa cô ấy ra nếu ngươi không muốn tổn thương về cả thể xác lẫn tinh thần -
Alex giọng đều đều vang lên kèm theo đó là một sự đe dọa cùng ánh mắt sắc nhọn hổ phách làm người nhìn vào đều phải phục tùng.
Nghe đến đây, máu trong người hắn sôi lên, hắn đứng phắt dậy phản bác mạnh mẽ
- Cô chủ các anh còn hơn cả Sao Chôi. Từ lúc gặp cô ta, thân tôi khong khác gì bao rác, cô ta có bao giờ coi cô ta là con người. Tôi cũng mong tôi và cô ta cách xa nhau hàng vạn km cũng được, k bao giờ gặp lại cũng được - Hắn nói giận như có vẻ phản bác nhưng thực chất là nỗi chua xót từ trái tim hắn dâng lên.
* Cạch *
Nhanh như chớp một họng súng chĩa thẳng vào thái dương của hắn
- Tôi không cho phép anh xúc phạm cô ấy. Là anh gây rắc rối mới đúng.Là anh tự dưng tự biến cưỡng hôn cô chủ, là anh ngã trước xe cô ấy. Là anh đâm vào đèn trước công ty cô chủ đang quản lý. Là vì anh không có sức bên của sự ....CHỊU ĐỰNG - Alex gầm gừ phẫn nộ.
Hắn ứ họng không thể nói được câu nào. Được lợi thế, Alex lấn tới
- Sao không cưỡng hôn người khác? Sao không ngã trước xe người khác ? Sao không đâm vào đèn khác. Ở Paris này thiếu đèn sao? - Anh thả giọng nghi ngờ bao trùm hắn.
Hắn không chịu được những lời nói như buộc tội này
- Anh nghĩ cô ta là gì mà tôi phải làm như thế? Hờ Tôi dù có yêu cô ta đến say đến đắm cũng chẳng bao giờ phải gây dựng tốn thời gian thế đâu. Mong hiểu cho. Tôi cũng chẳng muốn đụng đến cô ta làm gì?
- Anh yêu cô chủ? - Alex nhắm trúng tim đen.
Hắn thoáng giật mình rồi cũng cười nhạt nói:
- Là hiện tại. Còn tương lai thì không?
- Anh có gì để đảm bảo?
- Tôi chẳng có gì cả. Óc anh cũng thiên tài mà sao lại không nghĩ ra, gia đình tôi
không môn đăng hộ đối, cô ta việc gì phải thích một thằng quèn như tôi, Tôi không có sức bền như anh.
-......
- Tôi thua. Từ nay không cần phải nhìn tôi bằng ánh mắt đấy đâu. Tôi sẽ không dính dáng tới cô ta làm gì nữa. Cô chủ các người quá sạch còn tôi thì quá dơ. Tôi về. -
Hắn tức giận nghĩ đến lúc lần đầu gặp, cô ta đã cho hắn thấy sự ghê tởm của hắn.
- Không tiễn. Hướng Đông Bắc.- Anh lạnh lùng nói.
Hắn không nói gì, tiến thẳng ra cửa lấy chiếc xe mô tô của mình phóng mất hút đi khỏi chỗ thối nát ấy. Nó chẳng hợp với hắn. Trời đã hết mưa, nhưng lòng hắn vẫn chưa hết đau, nhớ về cô tim hắn bỗng quặn lại. Tự cười chế nhạo mình vì một cô gái quen chưa bao lâu mà rung động. Hắn chẳng còn là hắn!
Lấy điện thoại , gọi điện cho lũ bạn đua xe. Chỉ có tốc độ mới làm hắn quên đi tất cả.
Hắn nhấn ga chạy nhanh như xé gió, như muốn xé đi nỗi đau lẫn tức giận đang ngự trị và xâm chiếm dần trái tim của hắn.
..............
Alex dựng xe trước cổng, bảo đàn em cất vào gara rồi bước vào nhà. Đã muộn nên chỉ còn vài người giúp việc ở dưới bếp. Mấy người làm thấy anh liền cúi chào, anh khẽ gật đầu rồi lên phòng.
* Cạch *
Anh nhẹ nhàng mở cửa vì sợ cô ngủ rồi. Chợt có một vòng tay ôm chặt anh từ phía sau làm anh giật thót tim. Vòng tay ấm áp luồn vào cơ thể, anh hạnh phúc mỉm cười. Anh rất thích sở thích ôm người khác từ đằng sau của cô chủ
- Cô chủ làm tim tôi muốn nhảy ra ngoài. Mà sao cô chủ chưa ngủ? - anh giũ chặt hai vòng tay cô dịu dàng hỏi.
Cô lắc đầu, rồi tựa đầu vào bờ lưng ấm áp của anh.
Gỡ nhẹ tay cô ra, anh quay người lại nhìn cô, cô vẫn chưa thay đồ, trên người cô vẫn là bộ váy ren trắng đính đá ruby ở phần eo, cùng vài hạt cườm ở viền cô, họa tiết trang trí khá cầu kì. Trên tai vẫn là đôi earphone phát không ngừng nghỉ.
- Hôm nay điều gì khiến cô chủ không lạnh lùng với tôi vậy?
Cô im lặng không nói.
- Cô chủ đi chơi có vui không?
Cô lắc đầu.
- Vậy sao?
Cô rút tay ra khỏi hắn lên giường lấy máy điện thoại. Bàn tay cô thoăn thoắt soạn tin nhắn
- Ta hối hận khi không về cùng ngươi
Reng Reng Reng...
Alex rút điện thoại ra vui vẻ nhắn lại:
- Vì cô chủ đi nhiều đau chân ư
- Không vì hắn ta quá nhạt nhẽo.
Nhắn xong tin đó , cô vứt máy lên đầu giường, kéo áo Alex chỉ vào đôi chân đỏ lừ của mình. Hắn thoáng chút ngạc nhiên rồi chuyển sang lo lắng.
- Tôi đã bảo cô chủ bỏ sở thích ấy đi mà. Đâu phải chiều cao cô khiêm tốn. - Anh vờ trách móc
Cô lắc đầu.
- Đợi tôi đi lấy nước muối cho cô chủ ngâm chân rồi tôi sẽ mát sa chân cho cô.
Hắn cởi áo vest, xắn ống tay áo sơ mi lên , bước vào nhà tắm bê ra một chậu nước muối ấm. Nâng hai bàn chân của cô đặt vào chậu. Anh nhẹ nhàng xoa lên từng vết sưng đỏ.
- Á - cô nhăn mặt khẽ kêu.
- Tôi xin lỗi - hắn quỳ nốt chân còn lại của mình xuống, cẩn thận xoa , nắn lại.
- Cô thấy đỡ hơn chưa? - hắn quan tâm hỏi.
Cô gật đầu
Hắn lấy khăn bông mịn lau nhẹ bàn chân của cô, rồi mở ngăn kéo lấy thuốc thoa đều lên bàn chân.
- Cô đợi tôi một chút. - Hắn nói xong, quay vào phòng mình, lấy ra hai chiếc hộp
được bọc gọn gàng, rất bắt mắt.Bên trong là hai đôi giày anh nhờ người thiết kế riêng cho cô. Một đôi là giày cao gót, một đôi là giày bệt búp bê.
Bất kì một cô gái nào nhìn vào đều bị mê hoặc. Hai đôi này độc nhất chưa có mặt trên thị trường.
- Cô chủ thích đôi nào?
Cô nhíu mày chỉ vào đôi cao gót.
Alex bất lực , cốc nhẹ vào đầu mình.
- Tôi nghĩ cô nên đi đôi giày búp bê này.
Cô khó chịu lắc đầu.
Không cần nói gì thêm, hắn giữ chặt chân cô và đưa nhẹ đôi giày búp bê vào. Đôi giày vừa khít bên dưới có một lớp lông mịn đi rất thoải mái. Cô khẽ đứng lên đi lại rồi mỉm cười với anh. Nụ cười mê hồn làm anh lỡ đập trễ nhịp.
- Cô chủ có thấy thoải mái hơn không?
Anh khá vui khi cô không vùng vằng và ném đôi giày búp bê vào thùng rác như bao đôi giày xấu số khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...