Quyền Khuynh Nhất Thế


Sắc mặt Lâm Thiên Vũ biến đổi: "Nực cười, tôi thèm để ý tới anh à!"
Lục Duệ lạnh lùng nhìn hắn, không nói gì, chỉ chậm rãi đi đến phòng bệnh.
Khi tới phòng bệnh, Lục Duệ lại lập tức ngẩn ra, chỉ thấy Lâm lão gia tử không ngờ đã ngồi dựa vào giường bênh, lồng dưỡng khí trên mặt cũng được tháo xuống, bàn tay chỉ còn lại da bọc xương được Lâm Nhược Lam nắm trong tay, mà ánh mắt của lão nhân thì dừng lại trên người Lâm Nhược Lam, nở nụ cười hiền lành.
"Con vẫn khỏe, ông nội nhìn thấy con rất cao hứng."
Giọng nói của Lão nhân rất khàn, tựa hồ nói mỗi một chữ cũng phải hao hết khí lực.
Người của Lâm gia Ở bên cạnh ngẩn ra, ngay cả thành viên của tiểu tổ chữa bệnh cho lão nhân cũng đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, tựa hồ cảm thấy ánh mắt của người chung quanh đang nhìn mình, Lâm lão nhẹ nhàng lắc lư thân thẻ, dùng mắt quét phòng bệnh một lượt, sau đó lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Ông nội, không sao vậy?" Người lê tiếng là tiểu nhi tử của Lâm Phá Quân, Lâm Thiên Chu.
Lâm lão gia tử không nói gì, chỉ hơi lắc đầu.
Bọn Lâm Nhược Lam có chút khó hiểu nhìn lão gia tử, không biết ông ta muốn làm gì.
Lúc này Lâm Thiên Nam bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, vội vàng quay đầu hô: "Lục Duệ đâu, Lục Duệ Lục Duệ đến đây!"
Lục Duệ nghe thấy hắn gọi, trên mặt lộ ra vẻ kích động, bước nhanh tới trước giường bệnh của Lâm lão gia tử, cúi người, nắm tay lão nhân nói khẽ: "Lão gia tử."
Cách đó không xa Sau lưng Lục Duệ, Lâm Thiên Vũ và em trai Lâm Thiên Chu nhìn nhau, lộ ra vẻ âm độc.
"Lục Duệ, cháu rất tốt." Lão nhân nhìn Lục Duệ, một lúc sau cố sức nói ra năm chữ, Lục Duệ vẻ mặt sửng sốt, lập tức nước mắt tuôn rơi.

Lão gia tử tựa hồ sắp dùng hết khí lực, cố sức đặt tay Lục Duệ và Lâm Nhược Lam lại với nhau, lộ ra một nụ cười: "Tốt tốt, một bước một dấu chân.

Đừng làm cho chúng ta thất vọng."
Lục Duệ ra sức gật đầu, một câu cũng không nói được, nước mắt cứ thế rơi lên tay lão nhân.
Phải thừa nhận, Lâm lão gia tử và Chu lão, là người quan trọng nhất sau khi Lục Duệ tiến vào quan trường gặp được, lúc trước là Hàn Định Bang và Âu Văn Hải cho Lục Duệ một cơ hội, mà mấy vị lão gia tử thì lại khiến hắn từng bước một đi tới hiện tại, tuy rằng mỗi người trao đổi với trao đổi cũng không nhiều, nhưng cho dù chỉ là đôi câu vài lời ngẫu nhiên lại khiến Lục Duệ được lợi không ít, nhất là vào thời kì Lục Duệ đang dần dần trưởng thành này.

Hắn từ kẻ ngây thơ mới vào sĩ đồ, đến trở thành cán bộ cao cấp của đảng và chính phủ địa phương, đều là nhờ có sự quan tâm của mấy vị trưởng giả này.
Không có sự bảo vệ của lão nhân trước mặt, Lục Duệ biết mình sẽ không đi được cho tới hôm nay, mà về sau mình cũng sẽ đi rất xa dưới sự che trở của nhiệt lượng còn sót lại của ông, cái gọi là Bá Nhạc nó chung chính là như vậy."
" Hải nạp bách xuyên, vô nhu tắc cương." Lão nhân sau khi nói ra tám chữ này thì có chút mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

Nhân viên y tế Bên cạnh vội vàng chụp lồng dưỡng khí, Lục Duệ và Lâm Nhược Lam chậm rãi thả tay, cùng mọi người rời khỏi phòng bệnh.
"Trong nhà gần đây có phải có chuyện gì không?" Lục Duệ kéo Lâm Nhược Lam tới một góc vắng, đối với hỏi Lâm Nhược Lam.
Lâm Nhược Lam ngây ra một thoáng, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Sức khỏe của cha không tốt lắm, hơn nữa nhiệm kỳ mới ông ta phải lui xuống rồi."

Lục Duệ gật đầu, chuyện Lâm Phụng Thiên có thể ngồi trên vị trí Trung kỉ ủy, vào kiếp trước của mình là không có, tuy rằng xuất hiện một số sai lệch, có điều tuổi của ông ta quả thực quá lớn, về hưu cũng là chuyện bình thường, vốn cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu như Lâm lão gia tử bất hạnh qua đời, cộng với Lâm Phụng Thiên về hưu, đây sẽ là một đả kích lớn đối với Lâm gia.

Nếu như Lâm lão vẫn còn, cho dù Lâm Phụng Thiên về hưu, Lâm gia vẫn có thể là thế lực khổng lồ ở kinh thành, dù sao với cấp bậc của Lâm lão, cũng đã là cực lớn uy hiếp cực lớn, cái này gọi là, trong nhà có người già, như có vật báu.

Lão nhân như ông ta hoàn toàn chính là tồn tại cấp vũ khí hạt nhân.
Nhưng hiện tại Lâm lão sắp mất, mà Lâm Phụng Thiên thì sắp về hưu, Lâm gia tới hiện tại là dừng, chỉ có hai cấp chính bộ Lâm Phá Quân và Lâm Xuân Dương, Lâm Xuân Dương nhậm chức chủ nhiệm Ủy ban cải cách và phát triển thời gian không dài, mà Lâm Phá Quân thì ở tỉnh tây bắc nào đó làm tỉnh trưởng cũng đã nhiều năm.

Đời thứ ba trưởng thành lên thì chưa nhiều, kể ra nếu như Lâm Phụng Thiên về hưu, Lâm gia ở thượng tầng không còn người lên tiếng.
" Nhị thúc và tam thúc sắp động chưa?" Lục Duệ cau mày hỏi Lâm Nhược Lam.
Lâm Nhược Lam thoáng chần chờ một chút, lập tức minh bạch ý tứ của Lục Duệ, nếu Lâm Phụng Thiên về hưu, vậy Lâm gia tất nhiên phải nghĩ biện pháp vào trước nhiệm kỳ mới đẩy một người lãnh đạo mới lên, tối thiểu cũng phải đạt tới cấp bậc uỷ viên cục chính trị, nếu không thì chẳng phải có nghĩa là Lâm gia sắp rời khỏi đầu mối quyền lực rồi sao?
Cúi đầu nghĩ một lát, Lâm Nhược Lam nói: "Em không rõ lắm, có điều nhà tam thúc thái độ gần đây với em rất không tốt, chắc là nguyên nhân bởi vì tam thúc từ nhỏ đã thương em."
Lục Duệ cười lạnh một tiếng!"Đám người này hiện tại điên mất rồi, không chịu động não mà suy nghĩ xem nội đấu sẽ có kết quả gì à?"

Lâm Nhược Lam chán nản không nói gì, cô ta tất nhiên minh bạch lời nói của Lục Duệ có ý gì, chỉ là mình dù sao cũng sống ở Lâm gia nhiều năm như vậy, bỗng nhiên xảy ra chuyện hiện tại, cô ta cũng có chút khó có thể chấp nhận.
"Em chiếu cố tốt cho ông nội, chuyện khác đừng nhúng vào làm gì." Lục Duệ dặn Lâm Nhược Lam: "Nếu đám người Lâm Thiên Vũ không biết chừng mực, em cứ dạy cho họ một bà học! Dù sao Lâm gia này trừ ông nội ra, chúng ta cũng không có gì phải lưu luyến.

Tin rằng đại ca bọn họ sẽ lý giải."
Lâm Nhược Lam gật đầu: "Anh ở thành phố Thanh Giang cũng phải cẩn thận, làm việc gì cũng đừng nóng vội, lời nói của ông nội em tuy rằng không rõ là có ý gì, nhưng lão nhân gia người có kỳ vọng rất lớn với anh, anh đừng làm ông ấy phải thất vọng."
Rời khỏi bệnh viện, Lục Duệ trở lại nhà của mình và Lâm Nhược Lam.

Máy bay ngày hôm sau sẽ về thành phố Thanh Giang, Lục Duệ định nghỉ ngơi một chút.
"Reng reng reng!" Điện thoại đổ chuông, Lục Duệ nhìn số, lập tức cười khổ.
"Hoàng đại thiếu, sao lại gọi điện thoại cho tôi vậy?" Lục Duệ ấn nút nghe, bất đắc dĩ nói.
Điện thoại bên kia truyền đến tiếng cười của Hoàng Bác Văn: "Nói thừa, tôi sao lại không gọi điện thoại cho anh, tôi hỏi anh chuyện này nhé, lần trước anh nói nhà đất sẽ nóng lên, tin tức này em chuẩn hay không?"
Lục Duệ gật đầu: "Trên cơ bản nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng ba năm nữa, nhà đất trong nước tất nhiên sẽ giấy lên phong trào tăng giá, sao? Hoa Phong Các anh muốn tiến quân vào nhà đất à!"
Hoàng Bác Văn cười hắc hắc: "Chỗ có tiền để kiếm thì không thể thiếu tôi được, đúng rồi, để lộ cho anh một tin tức nhé, lão Nhị của Lâm gia sắp lên chức."
Lục Duệ nhướng mày: "Anh từ đâu có được tin tức này?"
Hoàng Bác Văn nói: "Chỗ Lão gia tử, có điều tôi nói với anh nhé, bên trên chỉ đang thảo luận chuyện này, nhạc phụ của anh sắp về hưu rồi, tất nhiên phải có người thay thế, người thay thế tất nhiên cũng phải lấy ra lợi thế tương ứng, nếu không vị kia nhà các anh sao có thể cam tâm tình nguyện rút lui?"

Lục Duệ im lặng, hắn biết mục đích Hoàng Bác Văn gọi cho mình, không ngoài là bảo mình sớm chuẩn bị.
"Cảm tạ, thuận đường giúp tôi cám ơn bí thư Hoàng." Lục Duệ trầm mặc một lát rồi cười nói với Hoàng Bác Văn.
Mục đích đã đạt được, Hoàng Bác Văn cũng không nói gì thêm nữa: "Tôi phải cám ơn anh mới đúng, đúng rồi, qua một đoạn thời gian nữa tôi bảo Đường Tiếu dắt mấy công ty tới thành phố Thanh Giang đầu tư, anh đúng là, lần trước tới kinh thành chiêu thương, lại không bảo gì tôi, sao, xem thường tập đoàn Hoa Phong chúng tôi à?"
Lục Duệ cười: "Chỗ tôi là khu cao tân, các anh lại không liên quan tới sản nghiệp phương diện này."
"Ai nói?" Hoàng Bác Văn cố ý bày ra ngữ khí ngạc nhiên: "Tôi hợp tác với Lâm Nhược Lam hà anh, đã đầu tư một công ty phần mềm, anh chờ đó, tôi không đầu tư thì không được.

Đến lúc đó bí thư thị ủy anh phải kính rượu cho thương nhân khai phá tôi đây!"
Lục Duệ không biết phải nói gì, người này không ngờ tham tới vậy, cười ha ha nói: "Tốt, anh nếu đầu tư một trăm triệu, lại kéo thêm cho tôi một trăm triệu thì tôi nhất định sẽ kính rượu anh."
"Một lời đã định!" Hoàng Bác Văn cười nói.
Sáng sớm hôm sau, Lục Duệ liền bay trở về thành phố Thanh Giang, hiện tại thành phố Thanh Giang tình huống không thể có sơ sẩy, ban lãnh đạo vừa điều chỉnh, rất nhiều chuyện đều cần chỉnh lý lại, tuy rằng làm ra quyết định phát triển vườn công nghệ cao, nhưng hiện tại trong khu cao tân Thần Quang chỉ có hơn mười xí nghiệp, cách mục tiêu sản nghiệp kết cấu đa nguyên hóa, công nghệ cao, ô nhiễm thấp, tiêu thụ năng lượng thấp còn rất xa, mà mục tiêu của Lục Duệ cũng rất rõ ràng, sẽ tạo khu cao tân Thần Quang thành một điểm tăng trưởng mới của kinh tế thành phố Thanh Giang.
"Bí thư Lục, việc này có chút khó làm." Ngày hôm sau Trở lại thành phố Thanh Giang, phó chủ nhiệm hội quản ủy khu cao tân Thần Quang Quản Chi Trung tìm tới cửa kêu khổ.
Lục Duệ nhìn Quản Chi Trung, bất đắc dĩ nghe hắn than khổ, theo như lời Quản Chi Trung nói Lục Duệ rất rõ ràng, không nói tới xí nghiệp đầu tư, xí nghiệp bản thổ của thành phố Thanh Giang nếu như muốn phát triển sản nghiệp công nghệ cao, đầu tiên tài chính là một lỗ hổng lớn, xí nghiệp công nghệ cao chân chính là phải bỏ vào nhiều tiền, cũng có nghĩa là, nếu như muốn làm lên khu cao tân, thành phố Thanh Giang phải gia tăng chính sách cho xí nghiệp khu cao tân, đồng thời cũng phải lấy ra một bộ phận tài chính để ủng hộ bọn họ phát triển, mà trên thực tế, đối với tài chính thành phố Thanh Giang mà nói, điều này trên cơ bản chính là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Một vấn đề khác đó là thiếu hụt và ngoại tư của thành phố Thanh Giang, cùng với nhân tài sản nghiệp công nghệ cao trong nước.
Thầm thở dài Trong lòng, Lục Duệ cảm khái: "Nhiệm vụ nặng mà đường thì xa!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận