Đối với Lục Duệ mà nói, tin tức Lưu Bân lộ ra không tính là một tin tức tốt.
Người của Trung kỉ ủy đã rút
Điều này đã biểu lộ một phương hướng đối với thế cục của tỉnh lý, đó chính là lấy ổn làm chủ.
Tuy rằng Lục Duệ từ trong lời nói của Lưu Bân đã nhạy bén nhận ra một số thứ hắn không thể trực tiếp nói với mình, nhưng Lục Duệ biết, thế cục tỉnh H trong tương lai sẽ có biến hóa, nhưng đây dù sao cũng là chuyện tương lai, ít nhất trong ngắn hạn, cục diện thành phố Thanh Giang sẽ cần mình phải cẩn thận đối mặt.
Vốn dựa theo suy đoán của Lục Duệ, vụ án Mã Xuân Hòa lần này, sẽ ảnh hưởng tới thay đổi của ban lãnh đạo tỉnh ủy, tiến tới sẽ sinh ra ảnh hưởng đối với ban lãnh đạo thành phố Thanh Giang, có điều hiện tại xem ra, đây chỉ có thể là suy nghĩ của Lục Duệ.
Cau mày suy nghĩ cả nửa ngày, Lục Duệ chậm rãi mỉm cười, điều này đối với mình mà nói, chưa chắc đã không phải là một chuyện tốt.
Thời gian, thứ mình thiếu không phải là thời gian sao?
Lục Duệ nghĩ đến lần nói chuyện với Hàn Định Bang trước khi đi, dùng lời nói của Hàn Định Bang mà nói, cái Lục Duệ thiếu chính là thời gian và tư lịch, dù sao trong quan trường càng lên cao thì lại càng phải xem tư lịch và chính tích, nói trắng ra chính là thời gian ít.
Mà Lục Duệ từ cán bộ bình thường tới phó thính chỉ mất bảy năm, so sánh với rất nhiều cán bộ mà nói thì hoàn toàn là đề bạt như ngồi hỏa tiễn, tuy rằng nhìn qua thì gọn gàng sáng rực, nhưng cũng để lại tai hoạ ngầm cho sự đề bạt về sau của vì hắn, đó chính là trừ phi Lục Duệ có chính tích hơn người bình thường, nếu không cũng chỉ có thể ngồi trên một vị trí thêm mấy năm.
Mà cái thứ chính tích này, là cần thời gian để kinh doanh.
Lục Duệ không muốn làm loại công trình chính tích phù phiếm, thứ hắn muốn, là làm ra chính tích thực tế.
Mà dựa theo ý tứ của Lưu Bân cho thấy, hiện tại Lục Duệ đang có một cơ hội như vậy.
Có thể nói một cách khẳng định, ban lãnh đạo tỉnh ủy tỉnh H trong ngắn hạn sẽ rất khó tiến hành biến hóa, trừ phi phát sinh sự kiện trọng đại, nếu không Trung ương chắc sẽ không có động tác quá lớn, điều tiết khống chế nhỏ bé thì có lẽ có khả năng, nhưng chuyện tương tự như song quy một gã thường ủy tỉnh ủy thì trên cơ bản chính là không thể, dù sao là lấy ổn định làm chủ, nếu thật sự liên tiếp song quy thường ủy tỉnh ủy một tỉnh, chẳng phải là cho thấy ban lãnh đạo địa khu này có vấn đề hay không?
Nghĩ đến đây, Lục Duệ vươn tay lấy điện thoại, định gọi cho Trần Bân, nhưng lại thôi, nếu Trần Bân không chủ động liên hệ với mình, cho thấy tất cả chuyện phát triển vẫn trong khống chế của hắn, đối với vị đại lão Lâm hệ nhìn qua thì có chút chất phác, nhưng trên thực tế lại đa mưu túc trí này, Lục Duệ vừa cảm kích vừa kính nể.
Bất kể là thế nào, có thể được Lâm lão gia tử coi trọng, vậy đã biểu lộ rõ năng lực của hắn.
Nếu như đúng theo mình đoán, hắn chắc đã sớm có chuẩn bị.
Về phần cục diện thành phố Thanh Giang, Lục Duệ ngược lại không lo lắng, vốn còn lo lắng mình và Tả Thiên Nhai hai người nếu liên thủ thì nên phân chia quan hệ chủ yếu và thứ yếu và chủ yếu và thứ yếu thế nào, hiện tại vị thị trưởng Tả này đã chèo lên con thuyền lớn của tỉnh trưởng Ký Thiên Vũ, cục diện tam quốc của thành phố Thanh Giang so với lưỡng cường tranh bá thì vui hơn nhiều.
Vào lúc này, Trịnh Tú Tinh mặc váy dài hoa xinh đẹp tới bên cạnh Lục Duệ, cười nói: "Chú, đẹp không?"
Lục Duệ cười, cất di động đi, xoa đầu nó nói: "Thủy tinh mặc gì cũng đẹp."
Nói xong, Lục Duệ đứng lên, tới trước mặt Trịnh Tú Nghiên, vừa định lên tiếng thì lập tức ngẩn ra.
Trịnh Tú Nghiên hoàn toàn thay đổi bộ dạng, hoặc là nói lúc này cô ta căn bản không phải là một vị thiếu nữ.
Hôm nay khi xuất môn cô ta chỉ đơn giản thoa chút phấn, hoặc là nói, cô ta chưa bao giờ biết trang điểm, nếu như không phải Lục Duệ éo cô ta phải mua một đống đồ trang điểm thì chỉ sợ vẫn sẽ chỉ thoa qua loa chút phấn.
Tay dắt Trịnh Tú Tinh, ánh mắt Lục Duệ nhìn Trịnh Tú Nghiên trong nháy mắt đã bị hấp dẫn, váy liền áo bó sát người màu trắng khiến cô gái trước mặt đã thể hiện ra dáng người hoàn mỹ.
"Ồ, xinh quá." Lục Duệ tận lực không để ánh mắt mình dừng lại trên cái cổ trắng nõn lộ ra của cô ta.
Cô bé này không ngờ còn có một mặt hại nước hại dân như vậy, Lục Duệ mắng thầm trong lòng.
Đây còn là dưới tình huống không hề trang điểm, thật khó tưởng tượng, nếu như sinh ra trong nhà phú quý, nha đầu Trịnh Tú Nghiên này sẽ trưởng thành thành họa thủy như thế nào.
" Bộ quần áo này rất thích hợp với tiểu cô nương này." Người bán hàng đứng bên cạnh mày mặt tươi cười nói.
Lục Duệ gật đầu, ngẩng đầu nhìn Trịnh Tú Nghiên, thản nhiên nói: "Thích không?"
Trịnh Tú Nghiên sửng sốt, cúi đầu nhìn nhìn bảng giá, lắc đầu: "Thôi, đắt lắm."
Lục Duệ bất đắc dĩ lắc đầu, cô bé này thủy chung đều không thay đổi được loại thói quen cẩn thận này, gật đầu với nhân viên phục vụ, Lục Duệ nói: "Xin lỗi, chúng tôi đi xem thêm đã."
Người bán hàng cũng nói gì, dù sao cửa hàng này cũng được coi là cửa hàng khá nổi danh ở thành phố Thanh Giang, gặp nhiều kẻ có tiền rồi, tuy rằng chị em Trịnh gia chỉ mặc đồ bình thường, có điều tiểu thư bán hàng liếc một cái liền nhìn ra quần áo trên người Lục Duệ là nam trang mới nhất của Dior năm nay, giá trị rất đắt.
Hơn nữa trên tay Lục Duệ đeo đồng hồ Vacheron Constantin, lại càng khiến cô ta xác định nam nhân này thân phận không bình thường, trong ngôn ngữ cũng khách khí hơn rất nhiều, hòa ái cười nói: "Không sao, nơi này giá trang phục hơi đắt một chút."
Quỷ mới biết đây có phải là đại nhân vật dẫn thân thích nghèo đi dạo phố hay không, mình nếu nhất thời không cẩn thận đắc tội với người ta, chẳng phải là tự mình chuốc lấy cực khổ à.
Có điều rất nhiều lúc, lại cứ có người thích gây phiền toái.
"Ồ, đây không phải là quỷ nghèo à? Sao còn không biết xấu hổ chạy tới đây." Một giọng nói chua ngoa vang lên phía sau đám người Lục Duệ.
Lục Duệ nhướng mày, xoay người lại liền nhìn thấy đôi nam nữ tưng xuất hiện trong nhà ăn KFC, nữ nhân trang điểm đậm, vẻ mặt khinh bỉ nhìn mình và chị em Trịnh Tú Nghiên.
"Cô nói gì?" Trịnh Tú Nghiên cũng không phải là người hiền, đặc biệt là đối phương năm lần bảy lượt khiêu khích mình.
Nữ nhân đó cười lạnh một tiếng, tựa hồ có nam nhân bên cạnh thì không sợ gì, không chút khách khí nói: "Chính là nói loại không có tiền còn thích đến nơi sa hoa, không có tiền thì đi ăn vỉa hè ấy, mặc hàng vỉa hè đi vào cửa hàng xịn, đúng là không biết xấu hổ.
"Cô." Trịnh Tú Nghiên mày liễu dựng thẳng, vừa định lên tiếng, lại nghĩ đến thân phận của Lục Duệ, dù sao dựa vào thân phận của Lục Duệ cãi nhau với người ta ngoài đường thì rất mất tư cách, lạnh lùng nhìn thoáng qua nữ nhân kia, Trịnh Tú Nghiên nhếch miệng mắng khẽ: "Ngu ngốc."
"Ả đàn bà thối, mày chửi ai." Nữ nhân kia cuối cùng cũng không kiềm chế được, chửi ầm lên.
Lục Duệ bất đắc dĩ thở dài, nói thật, hắn thực sự không muốn dính vào phiền toái, chỉ tiếc là phiền toái cứ tìm đến cửa.
Bước ra vừa định lên tiếng thì Trịnh Tú Nghiên ở bên cạnh lại kéo tay Lục Duệ: "Chú, thôi đi."
Hơi bất ngờ nhìn thoáng qua Trịnh Tú Nghiên, Lục Duệ kinh ngạc, cô ta bỗng nhiên gọi mình là chú, có điều lập tức minh bạch cô ta muốn dẹp chuyện cho đặng yên thân.
Lắc đầu, Lục Duệ cũng cảm thấy mình nếu chấp nhặt với loại người như vậy thì cũng có chút vô nghĩa, xoay người ôm lấy Trịnh Tú Tinh, bước ra cửa thang lầu, bên tai vẫn nghe thấy nữ nhân đó vẫn đang lải nhải.
Lục Duệ cười cười, không để ý đến đối phương.
Trịnh Tú Tinh ở trong lòng thì chu mỏ lên, ghé vào tai Lục Duệ nói: "Chú, bọn họ là người xấu à?"
Thản nhiên cười cười, Lục Duệ nói: "Người ta luôn thích dùng từ thô lỗ để che giấu hư không trong nội tâm, người như vậy thường thường đều là người thất bại."
Cố sức lý giải lời nói của Lục Duệ, tiểu nha đầu nhíu mày: "Dù sao chửi nhau với người xấu cũng là chuyện của trẻ con."
Ngồi thang máy, Trịnh Tú Nghiên có chút áy náy nhìn Lục Duệ, nói khẽ: "Gây thêm phiền toái cho ông rồi."
Lục Duệ cười ha ha: "Muỗi mỗi ngày đều vo ve bên tai chúng ta, cô không thể đuổi tận giết tuyệt muỗi trong khắp thiên hạ được?"
"phốc." Trịnh Tú Nghiên bịt miệng, nhìn Lục Duệ lắc đầu, không ngờ người này biết châm chọc người ta như vậy, có điều cô ta cũng hiểu rõ, để Lục Duệ cãi nhau với loại người này, căn bản chính là bôi nhọ thân phận, một bí thư thị ủy, cùng hai tiểu thị dân, chênh lệch thật sự là quá lớn.
Tòa nhà mua sắm cỡ lớn này của thành phố Thanh Giang được dựng lên vào năm 2005, xây xong chưa tới ba năm đã trở thành trung tâm thương mại nổi danh thành phố, ở cửa ra vào có cửa hàng đồ uống, Lục Duệ tùy tiện gọi ba loại, đưa cho Trịnh Tú Nghiên một cốc hồng trà, sau đóđưa trà xanh cho Trịnh Tú Tinh.
"Chú, vì sao cu cháu là màu xanh." Trịnh Tú Tinh cắn ống hút, kỳ quái nói với Lục Duệ.
Lục Duệ mỉm cười: "Trà xanh tốt cho sức khỏe."
Bên cạnh Ba người có mấy người trẻ tuổi ăn mặc quái dị, bộ dạng hơn ba mươi tuổi, nhìn thấy là của chút không thoải mái, nói năng thì không coi ai ra gì, giống như toàn bộ quán giải khát chỉ có mình họ, thỉnh thoảng lại hướng ánh mắt về phía Trịnh Tú Nghiên, mấy người cúi đầu thì thầm, phát ra tiếng cười dâm dật, khẳng định là không phải nói những lời hay.
Lục Duệ cũng không để ý, dù sao mắtvà miệng mọc trên người người khác, anh cũng không thể bắt người ta câm miệng và nhắm mắt được, có điều nếu như đối phương đui mù chọc vào mình, Lục Duệ cũng không ngại ỷ thế hiếp người một chút, đối phó với mấy tiểu lưu manh, với hắn mà nói thì chỉ cần một cú điện thoại.
" Anh Chung, anh nên nói với tứ gia đi, để lão nhân gia nói với nhị gia, chúng ta không thể chịu thua được, dựa vào gì mà phải cho đám chó đó một đống tiền, chỉ là một lão bất tử thôi mà, lát nữa em gọi mấy huynh đệ đi một vòng quanh nhà chúng, bảo đảm đám người đó ngậm miệng lại, chẳng lẽ phải sợ cái tên nghèo Tề Quốc Phát đó à?" Một tên đầu trọc nói với nam nhân nói trung niên cầm đầu.
Nam nhân trung niên trừng mắt: "Mày biết cái con mẹ gì, họ Tề ở trước mặt chỉ là rắm chó, nhị gia cũng không có biện pháp, bên trên có đại nhân vật lên tiếng, bằng không mày bảo nhị gia phải sợ ai? Đã sớm thu thập đám nhà quê đó rồi."
Lục Duệ nghe mà hơi sửng sốt, sao thấy chuyện này có chút quen tai ấy nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...