Quyền Khuynh Nhất Thế


Buổi chiều Ngày hôm sau, Lâm Nhược Lam tới thành phố Thanh Giang, trong nháy mắt nhìn thấy Lâm Nhược Lam, Trịnh Tú Nghiên nằm trên giường bệnh liền ngẩn ra, bởi vì cô ta nghe Lục Duệ nói qua, vợ của mình lúc trước cũng từng làm cô giáo, cô ta rất khó tưởng tượng, một nữ tử như hoa sen mới nở làm sao sống được trong sơn thôn.
"Chào em, chị là Lâm Nhược Lam, em là Tú Nghiên à?" Trước mặt cô gái trước mặt, Lâm Nhược Lam ôn nhu nói, cô ta đã từ trong miệng Lục Duệ biết được tao ngộ của cô gái này, tuy rằng đối với Trịnh lão sư chưa từng gặp mặt đầy kính ý và khâm phục kia, nhưng đối với hai chị em này thì phần lớn là sự đồng tình và thương tiếc.
Tú Nghiên gật đầu, có chút đông cứng nói: "Cháu chào cô."
Lâm Nhược Lam mỉm cười, lắc đầu nói: "Đừng đừng, em định gọi chị là cô, già lắm."
Nói xong, cô ta lại trừng mắt lườm Lục Duệ đang ở bên cạnh ôm Trịnh Tú Tinh: "Anh đúng là, người ta chỉ nhỏ hơn anh mười tuổi, sao trong miệng anh lại thành cháu gái."
Lục Duệ không nói gì, sự chấp nhất của nữ nhân đối với tuổi của mình hắn hoàn toàn không thể lý giải, chỉ có thể bất đắc dĩ cười nói: "Mỗi người gọi một kiểu cũng được."
Trịnh Tú Nghiên hai ngày nay đã dần dần tiếp nhận tồn tại của Lục Duệ, nhìn thấy Lâm Nhược Lam tới thì rất kinh ngạc về khí thế và vẻ xinh đẹp của đối phương, hơn hai mươi tuổi, phía sau là một đám thủ hạ mặc âu phục đen, người không biết còn tưởng rằng là tổ chức bang phái gì đó, hỏi ra mới biết, thì ra những người đó đều là nhân viên của xí nghiệp cô ta, chẳng trách có tiề đầu tư làm trường tiểu học hy vọng, thì ra là một đại lão bản.
Trịnh Tú Nghiên gật đầu: "Nhược Lam..

cám ơn chị."
Khoát tay, Lâm Nhược Lam cười nói: "Không cần khách khí như vậy, về sau chúng ta chính là người một nhà." Nói xong, cô ta vươn tay nhéo nhéo má Trịnh Tú Tinh trong lòng Lục Duệ, cười ha ha nói: "Tú Tinh, thích chị mua đồ chơi cho em không?"
Trịnh Tú Tinh ra sức, gật đầu ấn tượng tốt xấu của tiểu hài tử đối với người rất đơn thuần, ai đối tốt với mình thì đều là người tốt, Trịnh Tú Tinh rất thích nữ nhân bảo mình gọi là chị này, cô ta mang theo rất nhiều đồ chơi cho mình, hơn nữa người còn rất thơm.
Nói chuyện một lát với hai chị em, bảo Trịnh Tú Tinh ở lại với chị gái, Lục Duệ và Lâm Nhược Lam cùng nhau đi ra khỏi phòng bệnh.

"Em sao đến nhanh thế?" Lục Duệ có chút kinh ngạc hỏi, vốn hắn còn tưởng rằng Lâm Nhược Lam phải hai ngày nữa mới tới, không ngờ hôm nay đã đến.
Lâm Nhược Lam cười: "Khi anh gọi điện thoại cho em thì em đang ở Hàn Quốc, có hạng mục hợp tác với Bao Hằng, tới đàm phán.

Đêm qua đến kinh thành, cùng ông nội một ngày rồi hôm nay tới đây."
Lục Duệ dở khóc dở cười, mình giúp Lâm Nhược Lam đi vào thương trường cũng không biết là là đúng hay sai, rõ ràng hai người đã kết hôn, nhưng lại luôn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, sinh ý càng làm càng lớn, Lâm Nhược Lam căn bản không có bao nhiêu thời gian ở trong nước, tuy rằng ngoài miệng nói sẽ đặt trọng tâm sinh ý về nước, nhưng trên thực tế đại bộ phận thời gian đều bay tới bay lui.
"Nếu quá mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi.

để đại ca và Chí Cường phụ trách là được." Lục Duệ an ủi Lâm Nhược Lam.
Nằm ngoài ý liệu của hắn, trên mặt Lâm Nhược Lam lại lộ ra thần sắc cổ quái, sau một lúc lâu mới nói: "Yên tâm đi, em biết chừng mực mà.

Chuyện Trường học em đã an bài người làm rồi, ngoài ra em cũng đã bắn tiếng với Hiểu Âu, cô ta sẽ giúp, trường tiểu học hy vọng này xem như hai công ty cùng nhau đầu tư."
Lục Duệ gật đầu, đối với điều này hắn không có ý kiến.


Nhìn thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Lâm Nhược Lam, Lục Duệ cười nói: "Sao, còn có việc gì à?"
Lâm Nhược Lam cười cười: "Em lát nữa lại phải đi rồi, bên nước Mỹ có tin tức truyện tới, Microsoft muốn bàn về mua quảng cáo với bọn em, cần em tự mình ra mặt.

Đúng rồi, anh lần trước nói bảo em đầu tư vào dầu mỏ và vàng, rốt cuộc là có chuyện gìsăp phát sinh vậy?"
Lục Duệ tất nhiên không thể nói với cô ta, năm nay chính là năm nguy cơ lạm phát bùng nổ, kinh tế toàn cầu sẽ đi xuống, người Mỹ càng lúc càng không đáng tin, ngay cả đồng đôla cũng bị giảm giá trị, chỉ có đầu tư vào thương phẩm chủ lực mới là cảng tránh gió của tài chính, chỉ có thể cười cười nói với Lâm Nhược Lam: "anh phân tích tình thế tài chính toàn cầu một chút, cảm giác tình huống gần đây không tốt lắm, Nếu như anh nhớ không lầm thì mấy ngày hôm trước công ty cho vay lớn thứ hai nước Mỹ đã xin bảo hộ phá sản phải không?"
Lâm Nhược Lam gật đầu: "Đúng vậy, chuyện này tôi cũng mới biết không lâu, sao, có gì không ổn à?"
Đối với khứu giác sâu sắc của nam nhân của mình trên tài chính, Lâm Nhược Lam đã sớm không lấy làm lạ, luôn cho rằng là trong phạm vi của thiên tài, lúc này nghe thấy Lục Duệ nhắc tới việc này, sắc mặt của cô ta lập tức cũng trở nên nghiêm túc.
Lục Duệ châm chước ngôn ngữ của mình một chút rồi chậm rãi nói: "Trong thế kỷ trước, thị trường nhà ở nước Mỹ liên tục phồn vinh, hơn nữa mấy năm trước mưc độ lãi suất của nước Mỹ khá thấp, thị trường cho vay của nước Mỹ nhanh chóng phát triển.

Em cũng biết đấy, thị trường cho vay bình thường dùng lãi suất cố định và lãi suất di động kết hợp làm phương thức trả, nói cách khác, người mua nhà sau mấy năm mua nhà sẽ lấy lãi suất cố định để hoàn lại, sau đó dùng lãi suất di động để trả.

Mà theo thị trường nhà ở Mỹ hạ nhiệt, đặc biệt là đề cao lãi suất ngắn hạn, lãi suất cho vay cũng tăng trên diện rộng, gánh nặng của người vay mua nhà cũng tăng lên.


Đồng thời, thị trường nhà ở liên tục hạ nhiệt cũng khiến nhà ở người mua bán ra hoặc là thông qua vay nợ mua nhà sẽ trở nên khó khăn.

Loại cục diện này trực tiếp làm cho rất nhiều người vay tiền không thể trả đúng hạn, tiến tới dẫn phát một hồi nguy cơ."
Lâm Nhược Lam lập tức ngẩn ra, kinh ngạc nói: "Ý của anh là, chuyện này sẽ ảnh hưởng tới thị trường tài chính nước Mỹ?"
Lục Duệ cười khổ, thầm nghĩ đâu chỉ là thị trường tài chính nước Mỹ, thị trường tài chính toàn cầu đều sẽ bị ảnh hưởng.

Có điều lời này hắn không thể nói ra, chỉ có thể thận trọng dặn dò Lâm Nhược Lam: "Tình thế kinh tế Tương lai không được lạc quan, tuy rằng anh phân tích không ra được hướng đi cụ thể, nhưng có thể khẳng định, nguy cơ sẽ bùng nổ trong thời gian không xa."
Lâm Nhược Lam: "Gật đầuEm minh bạch ý của anh rồi, em đã rút vốn tài chính, tận lực đầu tư vào thương phẩm chủ lực như dầu mỏ, đúng rồi, những lời này em có thể nói với ông nội không?"
Lục Duệ nghĩ một lát, cảm thấy nói một chút với lão gia tử cũng được, cũng tiện để quốc gia chuẩn bị trước, gật đầu nói: "Tốt nhất dùng danh nghĩa của em ấy, có thể nói là những túi khôn dưới tay em nghiên cứu ra, đừng để liên lụy đến anh."
Lâm Nhược Lam gật đầu, nhẹ nhàng xoa xoa nếp nhăn trên trán Lục Duệ: "Đừng cứ cau mày suốt, sẽ già nhanh đấy, em đi đây."
Nói xong, dẫn một đám thủ hạ chậm rãi rời đi, nhìn đoàn xe phóng như bay, Lục Duệ thở dài, cuộc sống của Lâm Nhược Lam bởi vì mình mà phát sinh thay đổi, cũng không biết là đúng hay sai.
người của phòng đốc tra thị ủy Thanh Giang và người đến của cục thẩm kế thành phố đã tới một lần, sau khi đơn giản báo cáo một chút tình huống với Lục Duệ rồi rời khỏi, chuyện đều bày ra ngoài ánh sáng, tiếp theo tra thế nào là chuyện của là bọn họ, hiện tại thế cục của thị lý không sáng sủa, Lục Duệ cũng không có thời gian quan tâm tới đám người huyện Đông Lâm, đợi cho cục diện đợi cho ổn định rồi, tình trạng của thành phố Thanh Giang cũng sẽ triệt để chấm dứt, đến lúc đó Lục Duệ sẽ có thời gian thu thập người nào đó.
Ba ngày sau, Lục Duệ dẫn chị em Trịnh Tú Nghiên và Trịnh Tú Tinh xuất hiện ở trước cửa nhà, nhìn thấy trang trí thanh lịch u tĩnh của phòng khách, Trịnh Tú Nghiên nhíu nhíu mày, không nhìn ra, người kia còn rất có phẩm vị.
Chỉ là sở dĩ không gọi Lục Duệ là chú, cũng không thể gọi là anh, là do một chuyện rất xấu hổ.

Khi Trịnh Tú Nghiên sinh bệnh, là Lục Duệbế cô ta tới bệnh viện, mấy ngày nay Lý Giang Nam và Trần Dương dẫn người về thị lý, người trong thôn cũng đều trở về, cán bộ huyện Đông Lâm bởi vì có Lục Duệ ở đây, cũng không dám đến quấy rầy bọn họ, chủ yếu là Lý Giang và Lục Duệ chiếu cố, buổi sáng hôm trước Lý Giang nhận được điện thoại trong nhà, nói cụ anh đã qua đời, bị Lục Duệ phái về, cho nên chỉ còn lại Lục Duệ chiếu cố hia chị em họ.
Nữ hài tử mà, luôn có những chỗ không tiện, thân thể Trịnh Tú Nghiên tuy rằng suy yếu, nhưng sinh hoạt vẫn còn có thể tự gánh vác, có điều khiến cô ta có chút xấu hổ là, em gái thật sự là quá nhỏ, quần áo trên người mình cũng chỉ có thểđể Lục Duệ giúp lấy ra từ trong thôn, nhưng vấn đề cũng ở đây.
Lục Duệ dẫn Trịnh Tú Tinh về thôn Phúc Thắng một chuyến, đơn giản thu thập vài thứ, rồi tới bệnh viện, Trịnh Tú Nghiên lật hai cái thùng, nhưng không tìm được quần áo, cô ta lại ngại không dám hỏi Lục Duệ, đành phải hỏi em gái.

Trịnh Tú Tinh mới tám tuổi, làm sao biết được, đành phải nói quần áo của chị gái đều bị chú cầm đi rồi.

Kết quả là, ở trong mắt Trịnh Tú Nghiên, Lục Duệ như tên sắc lang vô sỉ.

Nếu như không phải nhìn thấy Lâm Nhược Lam xinh đẹp như vậy, cô ta thậm chí hoài nghi, người tự xưng là bí thư thị ủy này có phải có ý đồ bất lương gì hay không.
Trời đất chứng giám, Lục Duệ chỉ là cảm thấy quần áo của cô ta cũ quá rồi, không đáng giữ lại, về phần quần áo trên người, Lục Duệ bảo hộ sĩ bệnh viện giúp mua, tất nhiên không ngờ tiểu nha đầu có nhiều tâm tư như vậy.
Tiểu Tú Tinh thì lại không có tâm tư phức tạp như chị gái, đơn thuần cô ta chỉ cảm thấy nhà này ở rất được, hơn nữa lại lớn như vậy, điều này khiến cho cô ta có cảm giác vui sướng.
"Chú, chúng cháu sẽ ở đây à?" Tú Tinh kiễng chân ngẩng đầu nhìn về phía Lục Duệ.
Lục Duệ mỉm cười, xoa đầu Trịnh Tú Tinh, hòa ái nói: "Đúng vậy, nơi này là nhà chú, về sau chính là nhà của Tú Tinh, tiểu Tú Tinh có thích không?"
"Có, thích." Ra sức gật đầu, Trịnh Tú Tinh cười hì hì đi theo chị gái thay dép lê, lập tức bổ nhào vào sô pha, lăn lăn lộn lộn trên đó, Lục Duệ mỉm cười: "Tú Tinh, chú về sau gọi cháu là Thủy Tinh nhé?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui