Lục Duệ sắc mặt âm trầm bước ra ngoài bệnh viện, Lý Giang Nam và Trần Dương đi cùng hắn, theo sau là một đám lãnh đạo huyện chính phủ huyện ủy huyện Đông Lâm sắc mặt tái mét.
Huyện thành Đông Lâm cũng không lớn, mọi người rất nhanh đã ngồi xe tới trước cửa cục giáo dục huyện Đông Lâm.
Đập vào mắt đám người Lục Duệ là một tòa nhà màu trắng, độ cao kiến trúc mười tầng khiến Lục Duệ xem ngẩng đầu nhìn không nhịn được oán thầm.
" Diện tích của tòa nhà này là bao nhiêu? Đầu tư bao nhiêu?" Lục Duệ hỏi.
Ngô Lương Ở bên cạnh trán túa mồ hôi, chỉ có thể run giọng giới thiệu: "Tổng diện tích hai vạn mét vuông, tổng đầu tư 2300 vạn đồng.
Trong đó tổng diện tích ký túc xá là 1,5 vạn mét vuông, đầu tư 1500 vạn đồng, diện tích kiến trúc tổng họp là 5000 mét vuông, đầu tư 800 vạn."
Lục Duệ nhướng mày, không nói thêm gì nữa, mà là cất bước vào tòa nhà cục giáo dục huyện, nhìn trang trí xa hoa tới cực điểm bên trong, sắc mặt Lục Duệ càng lúc càng âm trầm, khi đi đến một văn phòng, Lục Duệ chỉ chỉ vào văn phòng hỏi: "Người nào làm việc ở đây?"
Ngô Lương nói: "là phó trưởng ban ban nhân sự cục giáo dục chúng tôi."
Ngẩng đầu nhìn biển ở trên cửa, Lục Duệ quay đầu bật cười với Lý Giang Nam: "Trưởng Ban lý, cả anh và tôi đều không bằng."
Sắc mặt Lý Giang Nam lúc này cũng âm trầm, nghe vậy thì tức giận nói: "Đúng vậy, đâu chỉ không bằng, quả thực là còn kém rất xa."
Nói xong, hắn xoay người nói với một người sau lưng mình: "Lão Triệu, nhật báo Thanh Giang các anh phải ghi lại, nhìn thấy không, văn phòng của một cán bộ cấp khoa so với văn phòng của hai thường ủy chúng tôi còn xa hoa hơn, xem ra kinh tế huyện Đông Lâm phát triển rất nhanh."
Mọi người của Huyện Đông Lâm sắc mặt nháy mắt biến thành gan lợn, lời này của Lý Giang Nam không phải là tán dương, đó là rõ ràng muốn thu thập huyện Đông Lâm.
Bí thư huyện ủy Vu Hạo Dương đã từ chỗ cục trưởng Hà của cục vệ sinh biết được một bộ phận tình huống, lúc này sắc mặt nhìn hai người Ngô Lương và Mai Đức, hận không thể thiên đao vạn quả hai tên xấu này, ngàn vạn lần không ngờ, chuyện lại hỏng trên người hai bọn họ.
Há miệng thở dốc, Vu Hạo Dương run giọng nói: "Bí thư Lục, bộ trưởng, đây là huyện ủy huyện chính phủ chúng tôi thất trách, chúng tôi nhất định sẽ nghiêm túc kiểm điểm."
Lục Duệ nhìn thoáng qua vị bí thư Vu này, thản nhiên nói: "Vấn đề Huyện Đông Lâm kiểm điểm hay không tôi không quan tâm, tôi chỉ là tò mò, một cục giáo dục huyện có cần phải xây thế này không?"
Nghiêng đầu nhìn về phía Lý Giang Nam, Lục Duệ nói: "Tôi cảm thấy chuyện này nên báo cáo một chút với thị trưởngTả và bí thư Hoàng, anh thấy sau trưởng ban Giang Nam?"
Lý Giang Nam nghiêm túc gật đầu: "Tôi đồng ý, phòng đốc tra thị ủy và cục thẩm kế nên phái người tiến hành điều tra."
Khi nói chuyện, Lục Duệ lấy di động ra, trước mặt đám người Vu Hạo Dương bấm số của bí thư thị ủy Thanh Giang Hoàng Hiểu Dương."
"Bí thư Hoàng à? Tôi là Lục Duệ." Lục Duệ khách khí nói.
Hoàng Hiểu Dương sửng sốt, hắn nghe nói Lục Duệ mấy ngày nay cùng Lý Giang Nam tới huyện Đông Lâm, đối với chuyện này hắn cũng không quan tâm, dù sao ổn định cục diện thị lý mới là đại cục, về phần Lục Duệ làm gì ở bên dưới đều là thứ yếu.
Nhân mấy ngày Lục Duệ rời khỏi nội thành, Hoàng Hiểu Dương và La Xuân Kiều đã trao đổi ý kiến, đuôi nên dọn đều dọn rồi.
Tập đoàn Yến Bắc rời khỏi khu cao tân, hơn nữa đã trả lại cho thị chính phủ khoản di dời lúc trước nợ, không chỉ như thế, Hoàng Hiểu Dương vô cùng dứt khoát tỏ ý kiến với La Xuân Kiều, về sau không hy vọng ở khu cao tân nghe thấy tin tức có người gây trở ngại cho Lục Duệ.
Rất rõ ràng rất rõ ràng, Hoàng Hiểu Dương làm như vậy chắc được anh trai bày mưu đặt kế, tỉnh lý hiện tại đang ở thời khắc từng thời từng khắc, thành phố Thanh Giang rốt cuộc sẽ đi con đường nào, cục diện sẽ biến hóa như thế nào, hoàn toàn quyết định bởi kết quả đánh cờ của tỉnh thành.
Nếu như đám người anh trai có thể bình yên vượt qua cửa ải khó khăn lần này, vậy thành phố vẫn là thế lực của La hệ đại, ngược lại nếu như tỉnh lý xảy ra vấn đề, vậy có nghĩa là lúc Lục Duệ và Tả Thiên Nhai quật khởi.
Có điều La Xuân Kiều không lo lắng, mình dã sai người làm xong chuyện đó, cho dù có chuyện to bằng trời th cũng sẽ không xảy ra vấn đề.
" Đồng chí Lục Duệ, có chuyện gì à? Nghe nói các anh đang khảo sát tình huống giáo dục ở huyện Đông Lâm, huyện Đông Lâm là huyện nghèo, tình huống giáo dục rất có vấn đề." Hoàng Hiểu Dương có chút nghi hoặc khó hiểu với cú thình lình này của Lục Duệ, nhưng vẫn cười ha ha nói.
Lục Duệ mỉm cười nói: "Bí thư Hoàng, ngài đừng nói như vậy, tình trạng giáo dục của huyện Đông Lâm này tuy rằng không được tốt lắm, nhưng khí phái của cục giáo dục thì rất ghê."
Hoàng Hiểu Dương ngẩn ra: "Cục giáo dục? Là sao?"
Lục Duệ nói: "TRụ sở cục giáo dục Huyện Đông Lâm bỏ hai ngàn ba trăm vạn để xây, văn phòng của một cán bộ cấp khoa không ngờ cũng tới hai mươi mét vuông, ha ha, bí thư Hoàng, anh và tôi đều không bằng đâu, trưởng ban Lý vừa rồi theo tôi tới trụ sở xa hoa này, tôi thấy trụ sở làm việc của thị ủy và thị chính phủ chúng ta có cộng lại cũng không đáng giá bằng tòa nhà này."
Nghe đến đây, Hoàng Hiểu Dương còn không rõ có chuyện gì thì cũng uổng làm tới bí thư thị ủy.
"Không tồi, thật là không tồi." Hoàng Hiểu Dương cắn răng nói: "Bí thư Lục, anh đưa điện thoại cho bí thư huyện ủy Đông Lâm Vu Hạo Dương, tôi muốn nói với hắn vài câu."
Lục Duệ cười cười, đưa điện thoại cho Vu Hạo Dương nói: "Đồng chí Vu Hạo Dương, bí thư thị ủy Hoàng có chỉ thị cho anh."
Vu Hạo Dương sắc mặt trắng bệch, có chút run run tiếp lấy điện thoại, đặt ở bên tai, cung kính nói: "Bí thư Hoàng, tôi là Vu Hạo Dương."
"Vu Hạo Dương, anh làm bí thư huyện ủy tốt lắm." Giọng nói Hoàng Hiểu Dương mang theo một tia lãnh, qua điện thoại, truyền vào trong thân thể Vu Hạo Dương, khiến hắn không nhịn được rùng mình một cái.
Bí thư Hoàng, chuyện là như vầy, tôi..." Vu Hạo Dương vừa muốn giải thích, bên tai liền vang lên tiếng gầm gừ của Hoàng Hiểu Dương: "Câm miệng cho tôi, tôi không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào của anh, cục giáo dục huyện Đông Lâm các anh uy phong quá nhỉ, bỏ hơn hai ngàn vạn ra xây một ký túc xá, thực sự coi mình là người giàu có à, chuyện này, tra tới cùng cho tôi, bất kể là liên quan tới ai, kể nên bắt thì bắt, kể nên giết thì giết, nếu ai có ý kiến thì lão tử ở thị ủy chờ hắn."
Ầm một tiếng dập máy, sự tức giận của Hoàng Hiểu Dương khiến bên tai Vu Hạo Dương chỉ còn lại tiếng ong ong.
Hoàng Hiểu Dương hiện tại sắp tức tới nổ phổi, những tên đầu đất này, tuy rằng đối với một số việc của người phía dưới hắn đều biết, nhưng đa số thời gian Hoàng Hiểu Dương đều lựa chọn mở một con mắt nhắm một con mắt, dù sao mình cũng không phải là thánh nhân, nếu như không cho cán bộ phía dưới theo mính được lợi thì bọn họ sẽ không theo mình, nhưng Hoàng Hiểu Dương hiện tại tức giận nhất là, vì sao chỉ cần chỗ Lục Duệ tới, những người này không thể tự giác một chút à? đừng có chọc vào cái tên khó chơi này, vừa rồi ngữ khí châm chọc của Lục Duệ trong điện thoại mình nghe xong cũng có chút xấu hổ, bị một trưởng ban tuyên truyền và một phó bí thư thị ủy chửi, Vu Hạo Dương hắn chẳng lẽ còn chẳng lẽ còn cho rằng mình có biện pháp giải quyết à? Cho dù là bí thư thị ủy, có đôi lúc vẫn phải tuân thủ một số quy củ.
Đặc biệt là thời khắc mẫn cảm hiện tại, Hoàng Hiểu Dương thật lòng không xung đột với Lục Duệ, phải biết rằng Trần Dương nếu như tiến vào cuộc họp thường ủy, vậy phía thị chính phủ sẽ thừa ra một danh ngạch phó thị trưởng, hơn nữa bí thư Ủy ban chính pháp tân nhiệm còn chưa tới nhậm chức, chính đàn thành phố Thanh Giang hiện tại là một mảng hỗn loạn, lúc này Vu Hạo Dương hắn chọc vào Lục Duệ, chẳng phải là buộc mình phải trở mặt với Lục Duệ sao? Hoàng Hiểu Dương cũng không muốn để Lục Duệ và Tả Thiên Nhai hợp tác, triệt để ảnh hưởng tới mình.
Phải biết rằng, Lục Duệ trong tay d Trần Dươn có và Vương Triển Bằng, hiện tại trên cuộc họp thường ủy cũng là một cỗ lực lượng có tính quyết định.
Sắc mặt Vu Hạo Dương trắng bệch nhìn về phía Lục Duệ: "Bí thư Lục, huyện chính phủ huyện ủy Đông Lâm phục tùng quyết định của thị ủy."
Lục Duệ gật đầu: "Tin rằng chuyện này sẽ cho ai đó một lời cảnh báo."
Báo cáo xong chuyện này với Hoàng Hiểu Dương, Lục Duệ tin chỉ cần Hoàng Hiểu Dương không ngốc, sẽ biết nên làm như thế nào.
Quả nhiên, sau vài phút, cục trưởng cục thẩm kế thành phố Thanh Giang Tôn Sách gọi điện thoại tới cho Lục Duệ, nói cục thẩm kế thành phố Thanh Giang đã cùng phòng đôn đốc thị ủy tạo thành tổ điều tra liên hợp, sắp tới huyện Đông Lâm thẩm tra vấn đề tồn tại của cục giáo dục huyện Đông Lâm.
Buông điện thoại, Lục Duệ nhìn thoáng qua Ngô Lương sắc mặt tái nhợt sắc mặt tái nhợt, thản nhiên nói: "Việc người làm có trời nhìn.
Có một số việc, không phải anh có thể giấu mãi được đâu."
Nghe thấy lời nói của Lục Duệ, Ngô Lương đang như chim sợ cành cong mắt trợn ngược, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Đoàn người ai mang tâm sự nấy rời khỏi cục giáo dục, rất nhiều lãnh đạo của huyện Đông Lâm đang nghĩ nên làm thế nào để phẩy sạch quan hệ của mình và cục giáo dục, mà Lục Duệ thì lại nghĩ đến nên thay đổi cục diện huyện Đông Lâm này ra sao, nghĩ một lát, hắn bỗng nhiên bật cười, một lần gõ núi dọa hổ của mình như vậy, phỏng chừng sẽ khiến rất nhiều người của huyện Đông Lâm kinh hồn táng đảm, chuyện còn lại chẳng thà buông tay, dù sao nơi này là cũng là địa phương của Hoàng Hiểu Dương, bức hắn gắt quá cũng không hay.
Nghĩ một lát, Lục Duệ nói với Vu Hạo Dương: "Bí thư Hạo Dương, nói với anh chuyện này, vợ tôi mấy ngày nữa sẽ tới đây, cô ta chuẩn bị đầu tư xây một trường tiểu học hy vọng ở xã Vượng Tài, đến lúc đó hy vọng trong huyện sẽ phối hợp."
Vu Hạo Dương sửng sốt: "Vợ của Bí thư Lục muốn xây trường ư?"
Lục Duệ gật đầu: "Nói thật, lần này đối với tình huống giáo dục của huyện Đông Lâm, tôi rất không hài lòng, có điều tôi cũng biết, tình huống bên trong huyện không tốt lắm, rất nhiều chuyện đều không phải do các anh định đoạt.
Có điều bí thư Hạo Dương, bọn trẻ mới là hy vọng của tương lai, nếu như giáo dục không khéo, sẽ ảnh hưởng tới phát triển tương lai của huyện Đông Lâm, tôi hy vọng anh có thể minh bạch đạo lý này."
Ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Vu Hạo Dương, Lục Duệ bình tĩnh nói: "Trưởng ban Lý và thị trưởng Trần buổi chiều hôm nay sẽ trở về thị lý, tôi thì phải đợi Trịnh Tú Nghiên khôi phục đã, còn có ba ngày thời gian nữa, tôi hy vọng có thể nhìn thấy quyết tâm của huyện Đông Lâm."
Khẽ cắn môi, nghĩ đến lời nói của Hoàng Hiểu Dương với mình, Vu Hạo Dương gật đầu nói: "Bí thư Lục yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...