"Bí thư Lục, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ khu cao tân khu cao tân." Ngồi trên sô pha nhà Lục Duệ, Quản Chi Trung nghiêm túc cam đoan với Lục Duệ.
Lục Duệ cười cười, nhìn Quản Chi Trung nói: "Không phải tôi yên tâm, mà là để nhân dân thành phố yên tâm."
Sắc mặt Quản Chi Trung có chút đỏ lên, vẻ mặt cảm kích nói: "Bí thư Lục, không chỉ để nhân dân toàn thành phố yên tâm, cũng phải để ngài yên tâm đã, Quản Chi Trung tôi mấy năm nay không dễ sống, nếu không có bí thư Vương chiếu cố tôi, chắc chứ phó huyện trưởng cũng đã sớm để người ta tóm lấy rồi, nếu không có ngài lần này...!Tôi...!Đại ân đại đức của Ngài tôi cả đời không dám quên."
Lục Duệ tươi cười, nhìn Quản Chi Trung nói: "Nói thật, bản thân tôi cũng không biết để anh làm phó chủ nhiệm hội quản ủy rốt cuộc sẽ thế nào, có lẽ không lâu nữa anh lại sẽ hận tôi ấy."
Quản Chi Trung sửng sốt, có chút khó hiểu nhìn Lục Duệ và Vương Triển Bằng.
Lục Duệ nhìn thoáng qua Vương Triển Bằng, lại nhìn Quản Chi Trung, sắc mặt dần dần nghiêm túc nói: "Trên cuộc họp thường ủy tôi đề xuất anh, người khác chỉ cần không ngốc sẽ có thể nhìn ra tôi và bí thư Vương là một nhóm, mà anh từ nay về sau trên gáy chẳng khác nào dán nhãn của chúng tôi, phải biết rằng thành phố Thanh Giang hiện tại nguy cơ tứ phía, anh bị người ta coi là người của Lục Duệ tôi, chẳng khác nào sẽ là thịt bày trên thớt, rất nhiều người đều chảy nước miếng chờ hạ dao."
Lời này của Lục Duệ thật ra cũng không khoa trương chút nào, khác với Vương Triển Bằng, hắn ở thành phố Thanh Giang nhiều năm, hơn nữa lại là phó bí thư thị ủy, sau khi liên hợp với Lục Duệ, trên cuộc họp thường ủy cũng là một cỗ lực lượng không nhỏ, người khác cho dù có suy nghĩ gì cũng phải cân nhắc đã mới dám động thủ với hắn, nếu không một kích không thành, sự phản kích của Lục Duệ và Vương Triển Bằng cũng sẽ khiến đối phương ăn không tiêu.
Mà Quản Chi Trung thì khác, đơn vị mới nhân sự mới, những đầu não nhìn hắn không thuận mắt sẽ tìm hắn gây phiền phức.
Thật ra Lục Duệ vốn không cần gấp đưa Quản Chi Trung lên như vậy, hoàn toàn có thể đợi sau khi loạn loạn hiện tại của thành phố Thanh Giang ổn định đã rồi mới làm, nhưng Lục Duệ lại làm ngược lại, trực tiếp nhân dịp Ngô Cương bị song quy, đám người Hoàng Hiểu Dương và La Xuân Kiều thất thố bổ nhiệm Quản Chi Trung, khiến tất cả mọi người biết mình và Vương Triển Bằng liên thủ, trong đây cũng mang ý tứ khảo nghiệm Quản Chi Trung, xem hắn có biện pháp nào dưới tình huống địch vây bốn phía mà đứng vững chân hay không, nếu như hắn thực sự có bản lĩnh này, làm hội quản ủy khu cao tân thật sinh động, vậy Lục Duệ có thể yên tâm giao khu cao tân cho hắn.
Dù sao mình là phó bí thư thị ủy, danh nghĩa chủ nhiệm hội quản ủy khu cao tân này cũng chỉ là trên danh nghĩa, không thể đặt trọng tâm công tác vào khu cao tân được, hơn nữa Lục Duệ tự tin có nhiều xí nghiệp như vậy đặt ở khu cao tân, chỉ cần năng lực công tác của Quản Chi Trung khá là hoàn toàn có thể phát triển được khu cao tân.
Thấy Lục Duệ trịnh trọng dặn dò mình như vậy, Quản Chi Trung cũng hiểu rõ khu cao tân khẳng định là một lôi khu, trước tiên không nói tới cục diện rối rắm đám người đó hội quản ủy trước kia lưu lại phải thu thập như thế nào, chỉ cục diện phức tạp rắc rối của thị lý hiện tại đã đủ để mình ứng phó rồi.
Có điều nghĩ đến lời dặn của Vương Triển Bằng trước kia, hắn lập tức nói: "Bí thư Lục ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ không khiến ngài và lão lãnh đạo thất vọng, nhất định sẽ phối hợp tốt với đồng chí Vương Bình Nguyên, kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ của khu cao tân mà tổ chức giao cho."
Lục Duệ cười cười gật đầu: "Anh có thể nghĩ như vậy là rất tốt." Nói xong, hắn nhìn về phía Vương Triển Bằng: "Người bí thư Triển bằng đề cử, không tồi, không tồi."
Vương Triển Bằng cũng lộ ra vẻ tươi cười.
Xử lý xong chuyện khu cao tân, vốn Lục Duệ định tĩnh tâm rồi chuẩn bị chuyện chiêu thương dẫn tư.
Không ngờ kế hoạch không biến hóa nhanh, hôm nay Lục Duệ đang định tới khu cao tân thị sát thì liền nhận được điện thoại của bí thư Ủy ban kiểm tra thành phố Diêm Quang Minh.
Bí thư Lục, phiền anh tới văn phòng tôi một chút." Giọng nói của Diêm Quang Minh giọng nói nghiêm túc.
Duệ hơi ngây ra một thoáng, buông điện thoại đứng dậy tới văn phòng của Diêm Quang Minh, văn phòng của hai người cũng không xa nhau, cho nên rất nhanh đã tới.
Đẩy cửa văn phòng, Lục Duệ lập tức ngẩn ra, xuất hiện ở trước mặt hắn là mấy nam nhân mình không biết, người cầm đầu cũng rất quen mặt, nghĩ tới nghĩ lui, Lục Duệ lúc này mới nhớ ra, người nọ là phó bí thư Ủy ban kiểm tra Ủy ban kiểm tra Quách Bảo Ngọc.
" Bí thư Diêm, anh tìm tôi có việc gì à?" Lục Duệ trấn định tự nhiên hỏi, Quách Bảo Ngọc khẳng định không phải tìm mình gây phiền toái, nếu thật sự là có thì Trần Bân cũng sẽ thông tri trước, quan trọng hơn quan trọng hơn, Lục Duệ nghe Thạch Quang nhắc tới, Quách Bảo Ngọc là tổ trưởng tổ chuyên án của Ủy ban kiểm tra tỉnh phụ trách vụ án điều tra Mã Xuân Hòa.
Sắc mặt Diêm Quang Minh nghiêm túc, Lục Duệ Lục Duệ nói: "Có chuyện cần anh hiệp trợ, đây là quyết định của tỉnh ủy, cần giữ bí mật."
Lục Duệ ngẩn ra, có điều vẫn gật đầu nói gật đầu nói: "Vậy tôi chuẩn bị một chút."
Diêm Quang Minh gật đầu: "Không cần dẫn thư ký, tình huống cụ thể anh trên đường cứ trao đổi với bí thư Quách, bên thị ủy anh tự tìm cớ đi."
Nhướng mày, có chút có chút kinh ngạc hỏi: "Ngay cả với thị trưởng Tả và bí thư Hoàng cũng phải giữ bí mật sao!"
Diêm Quang Minh gật đầu: "Trừ tôi ra, không ai biết anh đi đâu, đây là yêu cầu của tỉnh ủy." Dừng một chút, sắc mặt hắn hơi dịu đi: "Bí thư Lục xin yên tâm, không phải áp dụng biện pháp với anh, là có chuyện này cần anh đi xem một chút, nếu như anh không tin, có thể gọi điện thoại cho bí thư tỉnh ủy Trần, đây là ý tứ của anh ta."
Nghe đối phương nhắc tới tên Trần Bân, Lục Duệ lúc này mới hơi chút yên lòng, lúc này một nam nhân trung niên đứng sau lưng Quách Bảo Ngọc bỗng nhiên đi tới, từ trong túi lấy ra một cái thẻ đưa cho Lục Duệ cười nói: "Bí thư Lục, chào anh."
Lục Duệ có chút kỳ quái tiếp lấy thẻ của đối phương, mở ra xem thì ngẩn người.
Người của Trung kỉ ủy?
Ngẩng đầu kinh ngạc nhìn đối phương một cái, Lục Duệ có chút ngây ngốc, chỉ thấy người đó cười ha ha nói: "Chủ nhiệm Lưu bảo tôi chào hỏi anh, chúng ta lần này đi cũng sẽ gặp anh ta."
"Ồ." Thở phào một cái, Lục Duệ lúc này mới yên tâm, đã có Lưu Bân, vậy trên cơ bản sẽ không sao, xem ra chắc là vụ án của Mã Xuân Hòa có liên quan tới nội dung quan trọng gì đó, chỉ là khiến Lục Duệ có chút kỳ quái, vì sao Lưu Bân không tự tới đây, mà phải phái thủ hạ tới.
Trở lại văn phòng của mình, Lục Duệ gọi điện thoạicho bí thư thị ủy Hoàng Hiểu Dương."
"Bí thư Hoàng, tôi trong nhà có chút việc, cần trở lại kinh thành một chuyến." Lục Duệ bình tĩnh nói.
Hoàng Hiểu Dương nhận được điện thoại của Lục Duệ, ngẩn ra, lập tức cười cười gật đầu: "Được, anh có chuyện phải làm thì cứ đi, mât sbao lâu."
Lục Duệ nghĩ một lát nói: "Chắc là một tuần, nếu như xử lý xong tôi sẽ về ngay."
Hoàng Hiểu Dương đáp ứng nói: "Yên tâm làm việc đi, thị lý có chuyện thì tôi sẽ thông tri cho anh."
Buông điện thoại, Hoàng Hiểu Dương nhìn nhìn La Xuân Kiều đang ngồi đối diện mình: "Lục Duệ tới kinh thành."
La Xuân Kiều sửng sốt: "Kinh thành? Làm gì?"
Khóe miệng phác ra một nụ cười lạnh, Hoàng Hiểu Dương thản nhiên nói: "Có thể làm gì nữa, chắc là có liên quan tới cục diện hiện tại.
Thị trưởng La, cô mau chóng bảo tập đoàn Yến Bắc chùi mông cho sạch, tôi cảm giác chuyện lần này có chút kỳ quái, Ngô Cương bị song quy, bí thư Bạch thì không có tin tức, chỉ sợ đã xảy ra đại sự."
La Xuân Kiều hừ lạnh một tiếng nói: "Có thể có chuyện gì? Hơn nữa, Bảo Lâm làm việc anh còn không yên tâm à? Hơn nữa, không phải còn có anh tôi sao?"
Hoàng Hiểu Dương gật đầu, nhìn La Xuân Kiều rời đi, trong ánh mắt hiện lên vẻ mệt mỏi.
Ngược lại với sự lạc quan đối với thế cục của La Xuân Kiều, hắn đã sớm cảm thấy có chút không thích hợp, từ thái độ quỷ dị gần đây của tỉnh lý, đến tổ chuyên án Trung kỉ ủy bỗng nhiên xuất hiện ở thành phố Thanh Giang, đều để lộ ra một cỗ tư thế bất thường, tuy rằng vấn đề đối với thành phố Thanh Giang Hoàng Hiểu Dương tin mình đã che giấu đủ sâu, chỉ cần không xảy ra loạn lớn, tin rằng cho dù Trung kỉ ủy điều tra cũng không điều tra ra được gì.
Nhưng Hoàng Hiểu Dương lại có một loại dự cảm, tựa hồ cục diện bình tĩnh của thành phố Thanh Giang sắp sửa bị phá vỡ.
Cầm di động lên, Hoàng Hiểu Dương muốn gọi cho lãnh đạo cũ La Xuân Hạc, nghĩ một lát rồi lại buông xuống, bất kể là thế nào, vào lúc này, thành phố Thanh Giang đều thuộc thời khắc vô cùng mẫn cảm, mình vẫn nên cẩn thận.
Từ trong ngăn kéo rút ra một chiếc sim điện thoại mới, Hoàng Hiểu Dương sau khi thay thì bấm số.
"Lãnh đạo, tôi là Hiểu Dương." Hoàng Hiểu Dương cầm điện thoại cung kính nói.
Tiếng người bên kia Điện thoại rất trầm: "Ha ha, xem ra anh cũng cảm giác được rồi."
Hoàng Hiểu Dương trong lòng căng thẳng: "Lão lãnh đạo, chẳng lẽ lần này thực sự sẽ gặp chuyện không may."
Người đó trầm mặc một lát, dùng giọng nói trầm thấp: "Lão Bạch đã nửa tháng không xuất hiện ở tỉnh ủy, chắc đã xảy ra chuyện rồi.
Có điều lần này chắc không phải nhằm vào chúng ta, chỉ cần anh ở bên thành phố Thanh Giang ổn định đại cục, đừng tự loạn trận cước thì có thể bình yên vô sự."
Hoàng Hiểu Dương gật đầu, nghĩ một lát rồi bất đắc dĩ nói: "Bên thị trưởng La."
Người đó cười khổ một chút: "Xuân Kiều có phải là không nghe lời anh không?"
Hoàng Hiểu Dương tránh không trả lời: "Tôi chỉ lo cô ta va huynh đlà của Trương gia không ổn, dù sao Mã Xuân Hòa cũng biết không ít chuyện của chúng ta."
"Yên tâm đi, nó tự biết nặng nhẹ." Người đó tựa hồ cũng không thèm để ý tới sự lo lắng của Hoàng Hiểu Dương.
BUông điện thoại, Hoàng Hiểu Dương có chút mệt mỏi tựa vào sô pha, xoa xoa huyệt Thái Dương, trong lòng lại thầm nghĩ: "Chỉ mong tất cả đều như lãnh đạo cũ nghĩ, La Xuân Kiều và huynh đệ Trương gia có thể nhìn rõ tình thế."
Không biết, La Xuân Kiều rời khỏi văn phòng hắn thì đi đến một góc vắng rồi ấn số của Trương Bảo Lâm, chỉ hỏi một câu: "Động thủ chưa?"
Giọng nói của Trương Bảo Lâm rất bình tĩnh: "Đã chuẩn bị tốt rồi, người lão nhị an bài, yên tâm đi, người đó vĩnh viễn sẽ không có cơ hội nói ra điều gì."
La Xuân Kiều lộ ra nụ cười hài lòng: "Vậy là tốt rồi, chùi mông cho sạch, chuyện của khu cao tân tận lực đừng để liên lụy đến chúng tôi."
Dập máy, khóe miệng cô ta phác ra một nụ cười lạnh.
" Lúc này tôi cũng muốn xem còn ai làm gì được tôi nào."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...