"Tôi phản đối" một thanh âm vang lên, khiến Lục Duệ nhướng mày, nghiêng đầu nhìn lại, thì ra là bí thư Ủy ban chính pháp thành phố Thanh Giang Ngô Cương.
Ngô Cương là bí thư Ủy ban chính pháp, có uy vọng rất cao trong bộ môn công kiểm pháp thành phố Thanh Giang, tuy rằng không phải cục trưởng công an, nhưng cục trưởng công an thành phố lại là chiến hữu nhiều năm của hắn, quan hệ của hai người vô cùng thân thiết, không tồn tại chuyện tranh quyền.
Hắn là được đề bạt vào thời kì của Bạch Kiến Nghiệp, không biết vì sao hôm nay bỗng nhiên đưa ra ý kiến phản đối.
" Đồng chí Trần Dương có vẻ hơi trẻ, anh ta vừa được lên phó thính không bao lâu, lúc này lại báo anh ta lên, tôi thấy rất bất lợi cho sự trưởng thành của đồng chínày.
" Nụ cười trên mặt Ngô Cương theo Lục Duệ là rất giả dối, rõ ràng là ngăn đường tấn thăng của người khác, nhưng ở trong miệng hắn lại như là đang giúp đỡ đối phương.
Lời nói của Ngô Cương vừa dứt, phó thị trưởng thường vụ La Xuân Kiều cũng ho khan một tiếng nói: "Bí thư Ngô nói cũng có lý, đồng chí Trần Dương dù sao đến thành phố Thanh Giang chưa lâu, rất nhiều công tác còn chưa quen thuộc, lúc này tùy tiện để anh ta tiến vào cuộc họp thường ủy, gánh thêm trọng trách, tôi thấy liệu có hơi nóng vội hay không
Đối với Lục Duệ mà nói, Trần Dương thượng vị là thế ắt phải làm, hắn đã đả thông quan hệ ở tỉnh lý, nếu như ở thành phố Thanh Giang xảy ra sự cố, thế chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ ư? Tuy rằng không biết Ngô Cương này vì sao lại tự dưng nhảy ra, Lục Duệ Lục Duệ đã hạ quyết tâm, bất chấp tất cả mọi giá phải đẩy Trần Dương lên, cho dù để lộ con bài chưa lật của mình cũng được.
"Tôi thấy mọi người có chút nghĩ quá rồi, ý tứ của tôi chỉ là để đồng chí Trần Dương tiến vào danh sách đề cử thôi, chứ không nói để anh ta vào cuộc họp thường ủy, thế hình cũng cũng không có vấn đề gì.
" Sắc mặt Lục Duệ trầm xuống, có chút không vui nói.
Bí thư thị ủy Hoàng Hiểu Dương nhướng mày, nhìn thoáng qua La Xuân Kiều và Ngô Cương, mắng thầm mắng thầm không thôi, sao không nghĩ lại xem giờ là lúc nào còn làm cái chuyện tranh đoạt vô vị như vậy, thị lý xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ còn thực sự cho rằng tỉnh lý sẽ để mặc cho thành phố Thanh Giang tự đề cử nhân tuyển thường ủy tân nhiệm à? Huống chi hiện tại Ủy ban kiểm tra tỉnh vẫn chưa kết thúc điều tra vụ án Quan Phúc Cát và Mã Xuân Hòa, quỷ mới biết được còn kéo thêm người nào nữa không, dưới loại tình huống này vẫn chưa biết thu liễm, quả thực là tự tìm tử lộ.
Có điều hắn cũng không có cách nào, phía sau La Xuân Kiều là bí thư Ủy ban chính pháp tỉnh La Xuân Hạc, phía sau Ngô Cương là thư ký trưởng tỉnh ủy Bạch Kiến Nghiệp, có hai bức đại phật này, cho dù là Hoàng Hiểu Dương cũng đành chịu không nói gì được.
Trầm ngâm một chút, Hoàng Hiểu Dương thản nhiên nói: "Đồng chí Lục Duệ đừng kích động, đồng chí Ngô Cương cũng chỉ đề xuất một chút ý kiến thôi.
"
Hừ một tiếng, Lục Duệ không mặn không nhạt nhìn thoáng qua Ngô Cương: "Trẻ tuổi thì sao? Trẻ tuổi thì lại không thể phục vụ cho nhân dân à? Tôi còn chẳng lớn tuổi hơn đồng chí Trần Dương, có phải tôi cũng không có tư cách này hay không?"
Mọi người lập tức hiểu được, chẳng trách Lục Duệ nổi giận, cho rằng một câu trong lúc vô tình của Ngô Cương đã chạm tới thần kinh mẫn cảm của Lục Duệ, quả thực không sai, Lục Duệ còn chưa tới ba mươi, cũng đã làm tới vị trí cấp phó thính, so với Trần Dương thì còn nhỏ tuổi hơn, nếu như thực sự Ngô Cương nói như vậy, chẳng phải là vỗ vào mặt Lục Duệ à? Người ta không nổi giận mới lạ.
Ngay cả Ngô Cương cũng có chút xấu hổ, hắn cũng không phải kẻ ngốc, sao lại không nghĩ ra, Lục Duệ đã nói tới nước này, ý tứ rất rõ ràng, Ngô Cương anh nói Trần Dương trẻ tuổi không có kinh nghiệm, thế có phải cũng khinh thường Lục Duệ tôi không?
Có chút xấu hổ nhìn Lục Duệ một cái, Ngô Cương xin lỗi nói: "Bí thư Lục, tôi không phải có ý đó.
"
Lục Duệ không chút khách khí ngắt lời Ngô Cương: "Bí thư Ngô không cần áy áy, tôi đâu có nói anh.
"
Ngô Cương bị lời nói không chút nể tình của cho khiens cho đỏ mặt, vừa định lên tiếng thì liền nghe thấy trưởng ban tuyên truyền Lý Giang Nam cười ha ha nói: "Tôi thấy mọi người đừng tranh cãi nữa, không phải chỉ là vấn đề nhân tuyển thôi à, báo lên thì báo lên, cứ để tỉnh ủy quyết định, việc gì phải so đo với nhau thế?"
Lý Giang Nam nổi danh là người hiền lành trên cuộc họp thường ủy, luôn không tranh với đời, dưới tình hình chung hắn giữ thái độ chỉ đối việc không đối người, hơn nữa ở tỉnh ủy cũng có quan hệ, bình thường các thường ủy khác cũng đều khá là nghe theo lời hắn, lúc này hắn ra mặt làm người hoà giải, tất nhiên là rất có hiệu quả.
Ngô Cương tức giận bất bình hừ một tiếng không nói gì, Lục Duệ thì đạt được mục đích của mình, tất nhiên cũng lại cầm chén trà lên uống.
Ánh mắt Hoàng Hiểu Dương quét một vòng trong phòng họp, thản nhiên nói: "Vậy chuyện này quyết định như vậy đi, trưởng phòng Sở anh châm chước một chút rồi mau chóng báo lên nhân tuyển.
"
Sở Kiếm gật đầu đáp ứng.
Hội nghị tiến hành thảo luận đề tài thứ hai, Hoàng Hiểu Dương ý vị thâm trường nhìn Lục Duệ, có chút nghi hoặc khó hiểu hỏi: "Bí thư Lục, đề nghị này của anh có phải nên cân nhắc một chút hay không?"
Lục Duệ buông chén trà, thản nhiên cười nói: "Bí thư Hoàng, tôi đã trải qua thâm tư thục lự rồi, khu cao tân muốn phát triển thì nhất định phải phá rồi sau đó lại lập.
"
"Hay cho một câu phá rồi sau đó lại lập.
" Hoàng Hiểu Dương không phải lãnh đạo chỉ nói chứ không luyện, cũng là từ cơ sở một bước đi lên, đã từng nắm kinh tế hắn tất nhiên minh bạch ý tứ bên trong lời nói của Lục Duệ, nhưng vị trí hiện tại lại khiến hắn không thể không đứng ở thế đối lập với Lục Duệ, cười khổ, Hoàng Hiểu Dương chậm rãi nói: "Đề nghị của Bí thư Lục là muốn tinh giản cơ cấu khu vườn công nghiệp Thần Quang, hơn nữa bỏ cũ thay mới ban lãnh đạo đương nhiệm của hội quản ủy khu cao tân, mọi người thảo luận một chút.
"
Câu này vừa nói xong, sắc mặt của rất nhiều người trong phòng họp liền thay đổi, nhất là phó thị trưởng thường vụ La Xuân Kiều, sắc mặt trở nên khá khó coi.
"Bí thư Lục, anh đây là có ý gì? Anh chẳng lẽ cho rằng các đồng chí của hội quản ủy đương nhiệm khu cao tân không xứng chức à?" La Xuân Kiều lập tức làm khó dễ, tung ra một câu hỏi rất âm hiểm, dựa theo suy nghĩ của cô ta, Lục Duệ nếu như trả lời đúng thì sẽ đắc tội với một nhóm người.
Không ngờ Lục Duệ trực tiếp gật đầu nói: "Không chỉ là không xứng chức, rất nhiều người thậm chí bỏ rơi nhiệm vụ, thị trưởng La chẳng lẽ cho rằng bọn họ trong gần nam sáu năm, phát triển vườn công nghiệp Thần Quang thành bộ dạng hiện tại là xứng chức à? Tập đoàn Tề Thái thiếu chút nữa bị đẩy ra, nguyên nhân không ngoài là bởi vì hạng mục khai phá của cái gọi là tập đoàn Yên Bắc, nói ra thật xấu hổ, tôi vừa tới thành phố Thanh Giang không bao lâu, còn tưởng rằng tập đoàn Yến Bắc này là muốn khai phá hạng mục gì, vốn mang suy nghĩ ủng hộ xí nghiệp bản địa đồng ý chuyện này, nhưng hiện tại, tập đoàn Yến Bắc một chút động tác cũng không có thì không nói, tôi thông qua một số con đường tìm hiểu được, bọn họ ở rất nhiều địa phương thành phố Thanh Giang tích trữ đại lượng đất, xí nghiệp như vậy, tôi rất hoài nghi bọn họ dựa vào gì mà lấy được nhiều đất như vậy, trong đây liệu có gì mờ ám không?"
Không ai ngờ Lục Duệ lại mượn một câu của La Xuân Kiều thì nổi bão.
Bí thư Ủy ban chính pháp Ngô Cương cười lạnh một tiếng: "Bí thư Lục, ý của anh là hội quản ủy vườn công nghiệp Thần Quang có người vi phạm kỷ luật? Hoặc là nói, anh có phải cảm thấy nhưng người đưa tập đoàn Yến Bắc lên như chúng tôi cũng tồn tại vấn đề hay không?"
Lục Duệ nhìn thoáng qua vị bí thư Ủy ban chính pháp kiêu ngạo này, lạnh giọng nói: "Không chỉ là hội quản ủy vườn công nghiệp Thần Quang tôi muốn đổi, ngay cả nhân viên đồn công an khu cao tân Thần Quang tôi cũng phải khảo hạch rồi mới cho là nhiệm vụ.
"
Nói xong, sắc mặt hắn dần dần âm trầm, trong thanh âm mang theo vẻ phẫn nộ: "Một đồn công an khu cao tân, có một đồn trưởng sáu đồn phó, cái gọi là cảnh sát, hiệp cảnh cùng với nhân viên hậu cần dưới danh nghĩa đồn công an trực thuộc ở đây, gần một trăm người, còn chưa tính những người nhận lương mà không đi làm, bí thư Ngô Cương, tôi muốn hỏi anh, con trai của còn chưa tốt nghiệp đại học, dựa vào gì mà nhận một phần tiền lương trong đồn công an khu cao tân? Học phí Hàng năm cũng phải do khu cao tân gánh, thông báo tuyển dụng này là tên vương bát đản nào ký?" Nói tới cuối cùng, Lục Duệ không chút để ý tới cái gọi là mặt mũi quan trường, vỗ bàn chỉ vào mũi Ngô Cương chất vấn.
Ngô Cương giận dữ, đồng thời vỗ án đứng lên chỉ vào Lục Duệ phẫn nộ quát phẫn nộ quát: "Anh, anh đây là ngậm máu phun người, tôi muốn báo anh lên thượng cấp.
" Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại ngĩ nên liên hệ với người nào đó, để hắn mau chóng nghĩ biện pháp xóa ghi chép về con trai ở khu cao tân.
Chính vào lúc này, cửa phòng họp bị người ta mở ra, một đám người sắc mặt nghiêm túc bước vào, Hoàng Hiểu Dương nhướng mày, nhìn về phía thư ký đi sao đám người đó, quát: "Chuyện gì thế?"
Còn chưa nói xong, một người cầm đầu đám người kia đưa một giấy chứng nhận ra trước mặt Hoàng Hiểu Dương rồi trầm giọng nói: "Anh là đồng chí Hoàng Hiểu Dương, bí thư thị ủy Thanh Giang phải không?"
Hoàng Hiểu Dương sửng sốt: "Tôi đây.
"
Người đó gật đầu: "Đây là giấy chứng nhận của tôi, anh xem đi.
"
Vươn tay ra cầm lấy xem, Hoàng Hiểu Dương lập tức ngẩn ra.
Mặc kệ Hoàng Hiểu Dương ngẩn người ra đó, người đó nhìn các thường ủy thị ủy Thanh Giang trong phòng một lượt rồi bình tĩnh nói: "Chúng tôi là Trung kỉ ủy, phụng mệnh điều tra một số việc, mời các vị hiệp trợ với chúng tôi, đồng thời phải giữ bí mật.
"
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Lục Duệ rồi sau đó đi đến trước mặt bí thư Ủy ban chính pháp thành phố Thanh Giang Ngô Cương, thản nhiên nói: "Đồng chí Ngô Cương, hiện tại xin anh đi theo tôi một chuyến, ở thời gian và địa điểm quy định tiếp nhận sự tra hỏi của chúng tôi.
"
Ngô Cương bị song quy?
Tất cả các thường ủy lập tức đều ngẩn ra, nhìn những người tự xưng là nhân viên phá án của Trung kỉ ủy, phó thị trưởng thường vụ La Xuân Kiều lớn gan hỏi: "Các anh, các anh dựa vào gì?"
Người đó mỉm cười, nhìn La Xuân Kiều nói: "Cô là phó thị trưởng thường vụ thành phố Thanh Giang La Xuân Kiều?"
La Xuân Kiều gật đầu, không nói gì.
Trong mắt Người đó hiện lên ánh sáng sắc lạnh, khiến La Xuân Kiều không nhịn được mà tim đập mạnh, bên tai vang lên lời nói của đối phương: "Đồng chí La Xuân Kiều, thành viên ban lãnh đạo khu vườn công nghiệp Thần Quang thành phố Thanh Giang do cô phân quản đại bộ phận đều bị tình nghi dính líu đến vi phạm kỷ luật, xin cô trong đoạn thời gian gần đây không được rời khỏi thành phố Thanh Giang, tùy thời chờ tin của Trung kỉ ủy.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...