Quyền Khuynh Nhất Thế


"Đúng vậy, ổn định mới là quan trọng nhất.

" Khóe miệng Tả Thiên Nhai nở một nụ cười khổ.

Lục Duệ nói không sai, ổn định mới là quan trọng nhất, đám người Bạch Kiến Nghiệp và Mã Xuân Hòa bị song quy, trên chính đàn thành phố Thanh Giang tiếp theo sẽ có một cái lỗ cực lớn, chỉ cần hơi không cẩn thận, cái lỗ này sẽ cắn nuốt cục diện xã hội đang vững vàng hiện tại, mà nếu như thực sự xuất hiện loại tình trạng này, đối với khắp cả thành phố Thanh Giang mà nói giống như một lần tai ương ngập đầu.

"Đúng là nhà đã dột còn gặp mưa đêm.

" Tả Thiên Nhai thở dài, vốn khu biết chuyện của đám người Mã Xuân Hòa, hắn còn định lợi dụng chuyện này để giành một chút lợi ích, dù sao đến thành phố Thanh Giang thượng nhiệm lâu như vậy, hắn vẫn chưa tạo được quyền uy tuyệt đối của mình, mà lần này ban lãnh đạo thành phố Song Sơn chỉnh thể sụp đổ, đối với hắn mà nói chưa chắc đã không phải một cơ hội, một lần cơ hội để tạo dựng quyền uy của mình.

Mà nếu quả dựa theo lời của Lục Duệ, không chỉ là thành phố Song Sơn xảy ra vấn đề, ngay cả ban lãnh đạo thị ủy Thanh Giang cũng tồn tại vấn đề không nhỏ, đó chính là một cái lỗ cực lớn, một cái lỗ sẽ làm cái đập lớn quan trường thành phố Thanh Giang này xuất hiện tình hình nguy hiểm, mà hai cái lỗ thì sao?
Có lẽ sẽ là một lần vỡ đê làm người ta kinh hãi.

Điểm này, Tả Thiên Nhai không dám tưởng tượng cũng không muốn tưởng tượng, hắn cảm thấy áp lực trên vai mình nặng hơn.

" Thị trưởng Tả, lần này sợ là chúng ta phải gánh vác áp lực rất lớn.

" Lục Duệ mở miệng trước.

Tả Thiên Nhai gật đầu: "Không chỉ là áp lực, xảy ra chuyện lớn như vậy, ngoại giới sẽ nhìn ban lãnh đạo thành phố Thanh Giang đợi chúng ta như thế nào? Lãnh đạo Tỉnh lý sẽ nhìn ban lãnh đạo thành phố Thanh Giang như thế nào, đây đều là vấn đề chúng ta cần giải quyết cấp bách.

"
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Lục Duệ từ sau khi tiến vào văn phòng mình vẫn rất bình tĩnh, người thanh niên này không hổ là người được bí thư Hàn coi trọng, từ đầu tới cuối đều vẫn duy trì loại vẻ mặt Thái Sơn sụp trước mặt cũng không đổi sắc này, này mấy năm nay Tả Thiên Nhai cũng coi như là nhìn Lục Duệ từng bước một từ vị trí đại huyện trưởng huyện Cẩm Phú lên tới vị trí phó bí thư thị ủy Thanh Giang hiện tại, mà những sự việc này, khiến lão bánh quẩy trong quan trường như Tả Thiên Nhai cũng không thể không cảm khái có người trời sinh đã thích hợp lăn lộn trong quan trường.

"Bí thư Lục, anh cảm thấy Bạch Kiến Nghiệp ngã xuống, ai sẽ xúi quẩy theo.

" Bỗng nhiên bỗng nhiên hỏi Lục Duệ.


Lục Duệ trầm ngâm một chút, chậm rãi nói: "Cái này không dễ nói, phải xem Trung kỉ ủy định tra tới tình trạng nào, dù sao thứ trong phương diện này anh và tôi đều rất rõ ràng, rút cải thì kéo cả bùn, nếu thật sự là kéo theo tất cả, toàn bộ quan viên thành phố Thanh Giang chỉ sợ sẽ ai ai cũng cảm thấy bất an.

"
Tả Thiên Nhai gật đầu: "Không chỉ như vậy, họ Bạch có thể ở Thanh Giang đối kháng với Hoàng Hiểu Dương nhiều năm như vậy, tất nhiên có một nhóm người của hắn, nếu như Trung kỉ ủy thực sự muốn tra tới cùng, phỏng chừng rất nhiều người hiện tại đang hoảng hốt.

"
Thở dài, Lục Duệ nói: "Hy vọng đừng dẫn tới chấn động quá lớn.

"
Tạm dừng một chút, Lục Duệ lại nói tiếp: "Vị trí phó thị trưởng Mã Xuân Hòa để trống, thị trưởng Tả thấy ai thích hợp?"
Tả Thiên Nhai sửng sốt, không ngờ Lục Duệ hiện tại đã bắt đầu cân nhắc tới vấn đề xa như vậy, hắn tất nhiên minh bạch ý tứ của Lục Duệ, nếu Mã Xuân Hòa ngã, vị trí phó thị trưởng thường ủy kia Tả Thiên Nhai nhất định phải nắm giữ trong tay mình.

Trầm ngâm một lúc, Tả Thiên Nhai do dự nói: "Trần Dương thế nào?"
Lục Duệ gật đầu: "Hắn không tồi, bên thị trưởng La không có vấn đề gì chứ?"
Lắc đầu, Tả Thiên Nhai quả quyết nói: "Chuyện này cô ta không nói được, có điều có chút phiền phức là thời gian Trần Dương lên phó thính không lâu.

"
Lục Duệ mỉm cười nói: "người có năng lực thì lo nhiều, chỉ cần có tài là được, tôi còn chưa tới ba mươi tuổi, cũng đã làm phó bí thư thị ủy rồi đấy thôi, chuyện lãnh đạo thượng cấp cân nhắc không phải thị ủy Thanh Giang chúng ta có thể quyết định.

"
"Ý của anh là?" Tả Thiên Nhai sửng sốt, nhìn Lục Duệ có chút khó hiểu hỏi.

Lục Duệ nhẹ nhàng gật đầu: "Bên phòng tổ chức Tỉnh ủy, trưởng phòng Dương có chút giao tình với tôi, lúc trước khi ở phòng đốc tra tỉnh ủy, tôi đã cùng bí thư Hàn tới Tề thành.

"
Tả Thiên Nhai lúc này mới gật đầu yên tâm, trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy đương nhiệm Dương Quân trước kia là bí thư thị ủy Tề thành nhiều năm, Lục Duệ có giao tình với hắn thì là tốt nhất, nếu như do bên thành phố Thanh Giang đề danh, sau đó do tỉnh ủy hạ mệnh lệnh bổ nhiệm Trần Dương làm phó thị trưởng thường ủy thành phố Thanh Giang thì tất nhiên tốt hơn.


"Bên Thành phố Song Sơn.

" Tả Thiên Nhai tiếp tục hỏi.

TRong mắt hắn hiện lên nụ cười khó có thể đoán được, Lục Duệ bất đắc dĩ: "Cái này thì khó hơn, tôi vừa tới thành phố Thanh Giang chưa được bao lâu, trên tay cũng không có người để dùng, thị trưởng Tả anh xem trên tay anh có nhân tuyển thích hợp nào không?"
Tả Thiên Nhai mỉm cười nói: "Phó chủ nhiệm văn phòng Thị chính phủ Chu Sâm không tồi, rất tinh thông nghiệp vụ, năng lực cũng rất tốt, tôi thấy hắn thích hợp làm thị trưởng thành phố Song Sơn.

"
Lục Duệ nhướng mày: "Bí thư thị ủy không được à?"
Chậm rãi lắc đầu, Tả Thiên Nhai nhẹ nhàng nói: "Rất khó, bí thư thị ủy Song Sơn cần tư lịch, hơn nữa, vụ án của Quan Phúc Cát liên lụy quá sâu, nếu như không sâu thì bên thị trưởng La chắc cũng sẽ không đồng ý.

"
Lục Duệ minh bạch ý tứ của hắn, vụ án của Quan Phúc Cát và Mã Xuân Hòa, thậm chí vụ án của Bạch Kiến Nghiệp, tuyệt đối sẽ không chỉ liên lụy đến tới những người hiện tại bị bắt, chỉ sợ trong tương lai cũng sẽ có nhiều người gặp xúi quẩy hơn, mà trình độ của vụ án này cũng quyết định thái độ của các thế lực thành phố Thanh Giang.

Hàn huyên thêm vài câu đơn giản với Tả Thiên Nhai, Lục Duệ lúc này mới cáo từ, hắn biết rõ, mình phải liên thủ với Tả Thiên Nhai, nếu không trong trận bão này, Lục Duệ không cho rằng mình có thể chiếm được vị trí chủ động, dù sao căn cơ còn thấp, rất nhiều lúc rất khó vượt qua được tòa núi lớn.

" Thị trưởng La, vừa rồi bí thư Lục tới văn phòng của thị trưởng Tả.

"
Văn phòng phó thị trưởng Thường vụ, thư ký của La Xuân Kiều cung kính pha một bình trà cho cô ta, tựa hồ trong lúc vô tình nhắc tới chuyện vui.

La Xuân Kiều sắc mặt bình tĩnh, gật đầu nói: "Anh trước tiên ra ngoài đi.

"
Chờ thư ký rời khỏi văn phòng rồi, sắc mặt La Xuân Kiều lập tức trở nên âm trầm, Lục Duệ từ kinh thành trở về trực tiếp tới gặp Tả Thiên Nhai, chuyện này quả thực có chút nằm ngoài ý liệu của cô ta, Lục Duệ có mật báo của Lưu Bân, La Xuân Kiều cũng có nguồn tin tức của mình, tuy rằng không biết tin tức Bạch Kiến Nghiệp đã bị song quy, nhưng Quan Phúc Cát và Mã Xuân Hòa liên tiếp rơi đài, khiến La Xuân Kiều sâu sắc ý thức được, thành phố Thanh Giang sắp phát sinh một trận bão cực lớn, mà rất rõ ràng, mình cũng có thể bị cuốn vào trong đó.


"MÌnh tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.

" La Xuân Kiều ngồi trên ghế làm việc, cúi đầu nói, dung nhan tú lệ lúc này không còn vẻ đoan trang bình thường, thay vào đó là vẻ mặt không cam lòng: "Khiến khiến tôi xúi quẩy à, nằm mơ đi.

"
Vươn tay lấy ra di động, sau khi dỡ sim, La Xuân Kiều từ trong ngăn kéo văn phòng lấy ra một cái sim mới, bấm số.

"Là tôi.

" La Xuân Kiều giọng nói nghiêm túc.

Người ở bên kia Điện thoại hơi có chút bất ngờ: "Sao vậy, cô không ngờ dùng số điện thoại này gọi cho tôi, đã xảy ra chuyện à?"
La Xuân Kiều gật đầu: "Chuyện của Thị lý rất phiền toái, Quan Phúc Cát không đáng nhắc đến, biết biết nên làm như thế nào, có điều Mã Xuân Hòa thì không đáng tin cậy, lúc trước cho đi lại rất gần với Bạch Kiến Nghiệp, gần đây lại có người đang điều tra chuyện vườn công nghiệp Thần Quang, tôi hy vọng hắn có thể câm miệng.

"
Người bên kia trầm mặc hồi lâu rồi trầm giọng nói: "Tôi minh bạch nên làm như thế nào, Mã Xuân Hòa sẽ câm miệng.

"
Buông điện thoại, La Xuân Kiều trên mặt hiện lên một tia tàn nhẫn: "Tôi cũng muốn xem, Thanh Giang này rốt cuộc là ai định đoạt.

"
Lục Duệ rời khỏi văn phòng của Tả Thiên Nhai, cũng không đi tới thị ủy, Lý Giang nhìn thấy vẻ mặt của hắn có chút mệt mỏi, nói khẽ: "Lão đại, đi đâu.

"
Cúi đầu cân nhắc một chút, Lục Duệ nói: "Về nhà đi, tôi hơi mệt rồi.

"
Lý Giang gật đầu, bảo lái xe đi chậm, về chỗ ở của Lục Duệ.

Trở lại chỗ ở, Lục Duệ bảo tất cả mọi người rời khỏi, một mình đứng trên ban công lặng lẽ hút thuốc, trong lòng thì đang cân nhắc, tình huống hiện tại của thành phố Thanh Giang là một mảng loạn, mà làm thế nào để thủ thắng trong cục này lại trở thành một vấn đề rất đang coi trọng của Lục Duệ.

"Reng reng reng.


" Tiếng chuông điện thoại phá vỡ mạch suy nghĩ của Lục Duệ, khẽ cau mày, nhìn dãy số lạ bên trên, Lục Duệ ngây ra một thoáng, vẫn ấn nút nghe.

"
"Alo, tôi là Lục Duệ, ai thế?" Lục Duệ thản nhiên nói.

"Anh Lục, tôi là Thạch Quang.

" Giọng nói của Thạch Quang vẫn rất vui tươi, Lục Duệ không nhịn được bật cười: "Thằng nhóc cậu, không phải làm xong án rồi à? Sao còn ở lại thành phố Thanh Giang?"
Thạch Quang cười: "Anh có thời gian không? Chúng ta gặp mặt, tôi có chút việc muốn nói với anh.

"
Lục Duệ trầm ngâm một chút, biết Thạch Quang chắc là có tình huống muốn phản ánh với mình.

Nghĩ một lát, Lục Duệ nói: "Anh tới chỗ tôi ở đi, địa điểm là.

"
Hai tiếng đồng hồ sau, Thạch Quang phong trần mệt mỏi tới chỗ ở của Lục Duệ, Lục Duệ vừa nhìn thấy hắn đã ngẩn ra.

" Anh không phải là từ thành phố Song Sơn chạy tới chứ?" Lục Duệ kinh ngạc hỏi.

Thạch Quang cười khổ gật đầu, trong khoảng thời gian gần đây hắn rất bận, vốn tưởng rằng vấn đề của Quan Phúc Cát không lớn, điều tra vài ba ngày là có thể kết thúc, không ngờ đây lại là một con cá lớn, phòng đốc tra tỉnh ủy lúc này mặt mày rạng rỡ, nhất là Thạch Quang hắn, tự tay bắt được một sâu mọt lớn như vậy, uy vọng của Thạch Quang lập tức tăng vọt, ngay cả tổ chuyên án của Ủy ban kiểm tra tỉnh cũng phải mượn tư liệu điều tra của hắn.

" Anh Lục, thực không ngờ, Quan Phúc Cát kia lại có vấn đề lớn như vậy.

" Thạch Quang nói, đưa cho Lục Duệ một tập giấy tờ.

Nhìn thấy động táccủa Thạch Quang, Lục Duệ lập tức nhíu mày, có chút lo lắng hỏi: "Thứ này tôi có thể xem à?"
Thạch Quang gật đầu: "Không có gì đâu, đây là tài liệu phòng đốc tra chúng tôi điều tra ra, vốn là tôi phải mang về báo cáo lên, anh xem đi, tôi nói một với anh, chủ yếu là cảm thấy có một số việc không thích hợp lắm, đám người của bên Ủy ban kiểm tra tỉnh tôi không quá yên tâm, bọn họ đây tới phá án, như chuồn chuồn lướt nước làm qua loa, cũng không chuyên nghiệp tý nào.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận