Quyền Khuynh Nhất Thế


tốt lành gì.
Nơi Ăn cơm Lục Duệ không biết, sau khi hỏi qua Lưu Nam, mới biết là khách sạn khá nổi danh của Phú khu, một số quan viên trong khu đều thích tới đây ăn cơm, một số người có chút thân phận địa vị, cũng đều tới đó, hình như ăn cơm xong ở cái nhà hàng tên là Hồng Viên này thì thân phận sẽ cao cấp hơn.
Lục Duệ cười nhạt, mà Thạch Quang thì nói thẳng, chỉ sợ đồ ăn của nhà hàng này cũng bình thường thôi, những người này chắc là để thể hiện thân phận và địa và của mình.
Bữa ăn này Lục Duệ tất nhiên là muốn dẫn Trần Minh và Thạch Quang theo, Lưu Nam ngại, cũng không biết nên giao tiếp với những người trong quan trường này như thế nào nên dứt khoát không đi.
Bí thư khu ủy mời khách, tất nhiên là phải dùng ghế lô tốt nhất, trong ghế lô cao nhất của nhà hàng Hồng Viên, Lục Duệ gặp được vị bí thư Đường này.

Đúng là bí thư khu ủy, tiền hô hậu ủng rất náo nhiệt, trừ một đám lãnh đạo trong khu ra, thậm chí còn có mấy mỹ nữ, một trong số đó có nữ nhân rất xinh, nghe giới thiệu là người chủ trì đài truyền hình khu.


Đường Chí Quốc giới thiệu tất cả các lãnh đạo khu hôm nay tới đây với đám người Lục Duệ, Lục Duệ tuy rằng trí nhớ không tồi, nhưng lại không có ý ghi nhớ, sau khi tiệc rượu chấm dứt thì quên hẳn, điều duy nhất khiến hắn có ấn tượng sâu sắc vị mỹ nữ chủ trì tiệc rượu luôn ngồi bên cạnh Đường Chí Quốc, hơn nữa thái độ của hai người vô cùng ám muội, Lục Duệ dùng ngón chân cái để nghĩ cũng biết quan hệ giữa hai người này không đơn giản.
Trong Quan trường vĩnh viễn tồn tại hai loại người, một loại là quan, một loại là lại.
Quan lại cũng là quan viên, là tên gọi chung của nhân viên công tác chính phủ, có thể chỉ ở thời đại phong kiến của Hoa Hạ trong cửu phẩm mới tính một loại quan chức, còn quan lại cấp thấp là người thông qua khảo thi văn học kinh điển Hoa Hạ đạt tiêu chuẩn đảm đương.
Lục Duệ từ trong một quyển sách giới thiệu nguồn gốc quan trường biết được.

Trong giáp cốt văn, bộ thủ của chữ quan là một chữ Người, vốn Lục Duệ cho rằng chữ người này chắc chỉ có ý nhân loại bình thường, nhưng nằm ngoài suy đoán của hắn, chữ người này trong giáp cốt văn không phải đại biểu cho người, mà là chỉ nóc nhà, nói cách khác, cái nóc nhà nhọn của nhà ở của Hoa Hạ cổ đại, nói trắng ra là chính là khăn voan.

Này ý tứ của bộ thủ này cũng chính là mang ý che hoặc là bọc.

Mà nửa bộ phận dưới của chữ quan, ý tứ đơn giản hơn rất nhiều, là hai chữ khẩu.

Học vấn của hai chữ khấu này khá lớn, anh có thể hiểu thành nhiều miệng, chữ quan chính là cho thấy thống lĩnh mọi người, tất nhiên chính là ý tứ quản lý người dân, cũng chính là ngự chúng.

Đương nhiên, cũng có loại so sánh thông tục hơn, nói hai cái miệng trên dưới của co người, thật ra lý giải lời thô nhưng ý không thô, ngẫm lại cũng đúng, anh có thể quản người ta cả ăn cả ỉa, còn có gì mà anh không quản nữa?
Tóm lại, trong quan trường Hoa Hạ, anh nếu như muốn dùng tốc độ nhanh nhất phân biệt người nào là quan, người nào là lại, vậy cứ nhìn cảnh đám người khi ở cạnh nhau là biết.

Trong một đám người, người nào ngẩng đầu cao nhất chính là quan, mà người cúi đầu nghe theo người khác, khẳng định là lại.
Nằm ngoài dự liệu của Lục Duệ, vốn cho rằng Đường Chí Quốc nếu xuất thân thư ký của bí thư thị ủy Tề thành Dương Quân, ít nhất chắc cũng giống như những thư ký khác, bảo trì tác phong trầm thấp cẩn thận, ví dụ như Trần Dương và thư ký khác mà Lục Duệ quen, bọn họ đều có bộ dạng tương tự nhau, lúc nào cũng vẫn duy trì tác phong trầm thấp cẩn thận, không hay muốn nổi bật gây chuyện sinh sự, thậm chí nhìn qua có chút khiêm nhường.

Nhưng người như vậy thường thường ngày sau lại có thể trở thành đại khí.
Nhưng vị bí thư Đường này tựa hồ không phải như vậy, tựa hồ sau khi hắn rời khỏi lãnh đạo của mình, bởi vì được ngồi trên ngai vàng bí thư khu ủy, trở nên rất ngông nghênh.
Ít nhất, ở trước mặt Lục Duệ thì vị bí thư Đường này cũng ngẩng đầu rất cao, giọng nói cũng lớn, tuy rằng vóc dáng của hắn không cao.
Sau Một phen giới thiệu nhiệt tình dào dạt, Lục Duệ và đám người Đường Chí Quốc phân chủ khách ngồi xuống.

Chủ nhiệm văn phòng Khu ủy Hồ Hải thấp giọng hỏi: "Bí thư, hôm nay uống gì?"
Lục Duệ há miệng định lên tiếng thì không ngờ Đường Chí Quốc cười ha ha trừng mắt nói: "Đầu anh bị ngâm nước rồi à, mời lãnh đạo tỉnh ủy ăn cơm, uống đồ quèn thì anh không thấy xấu hổ à? Gọi cho tôi loại rượu tốt nhất! Mao lên một thùng Mao tửu!"
Lục Duệ cười khổ, mắt thấy thư ký của Đường Chí Quốc và chủ nhiệm văn phòng huyện ủy đi xuống lầu, chỉ chốc lát sau bê lên thùng Mao tửu.
Nhìn Mao tửu được bưng lên, Lục Duệ cười nói: "Bí thư Đường, rượu này cũng không đắt.
Đường Chí Quốc sửng sốt, cho rằng Lục Duệ ngại rượu ít, cười ha ha nói: "Chủ nhiệm Lục yên tâm, cái khá thì không có, chứ rượu thì đủ! Chủ nhiệm Lục anh tới Phú khu chúng tôi, lão Đường tôi tất nhiên phải làm địa chủ cho tốt, nếu không thì lãnh đạo thị lý cũng không tha cho tôi.
Nheo mắt lại, trong lòng Lục Duệ tự dưng trào lên lửa giận, xem ra vị bí thư Đường này tựa hồ không rõ tình trạng hiện giờ cho lắm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui