Lục Duệ đỗ trước cửa thính văn hóa, ha ha hỏi bảo vệ phòng thường trực
Không ngờ người của thính văn hóa rất dễ nói chuyện, trực tiếp nói với Lục Duệ văn phòng của thính trưởng thính văn hóa ở tầng mấy, Lục Duệ đỗ xe dưới lầu rồi đi lên.
Tới văn phòng thính trưởng ở tầng sau, phát hiện cửa khóa.
Lục Duệ đành phải lắc đầu bất đắc dĩ, đang định xoay người đi thì bên tai vang lên một giọng nói nghi hoặc: "Anh là ai, tới tìm ai?"
Xoay người, Lục Duệ nhìn thấy một nam nhân hơn ba mươi tuổi đứng trước mặt, vẻ mặt nghi hoặc nhìn mình.
Linh cơ máy động, Lục Duệ cười nói: "Tôi là từ công ty giải trí Hải Tinh tới, muốn tìm thính trưởng Bành của các anh."
Người đó vừa nghe nói Lục Duệ là người của công ty giải trí Hải Tinh, lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: "Nói với các anh bao nhiêu lần rồi, đừng tới thính lý nữa, đó là chuyện của cục văn hóa Tân Châu, không liên quan gì tới chung tôi."
Lục Duệ cau mày, nhìn người đó nói: "Anh là ai?"
Người đó nhìn lướt qua Lục Duệ, lạnh lùng nói: "Tôi là ai không quan trọng, anh giờ lập tức ra ngay."
Lục Duệ lập tức nổi giận, mình vừa nói là người của công ty giải trí Hải Tinh, còn chưa nói rõ ý đồ đến thì đối phương đã bày ra thái độ như vậy, không khỏi quá khi dễ người ta.
Sắc mặt hơi trầm xuống, Lục Duệ láy văn kiện trong túi ra trầm giọng nói: "Đây là hợp đồng thính văn hóa các anh ký kết với công ty giải trí Hải Tinh, các anh nuốt lời à?"
Người đó ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bản photo trong tay Lục Duệ, khinh bỉ nói: "Thứ này vô dụng, chúng tôi không quản cái này, ai có thể tới bộ môn liên quan mà phản ánh."
Tôi nhổ vào!
Lục Duệ mắng thầm một câu, loại thoái thác này rất đáng hận.
Xem ra thính văn hóa này toàn là loại người thấy tiền sáng mắt, cho nên mới định nuốt không chỗ tiền này, Lục Duệ thấy thái độ này của đối phương, nhất là bộ dạng của người đó tựa hồ cũng có chức vụ không thấp ở thính văn hóa, liền minh bạch thính văn hóa định dở trò gì.
Cười lạnh một tiếng, Lục Duệ dứt khoát xoay người xuống lầu, tình huống đã tìm hiểu xong rồi, mình không cần thiết ở đây dây dưa nữa làm gì.
Trở lại văn phòng của mình, Lục Duệ nhìn sắc trời bên ngoài, đã đến giờ tan tầm, vươn tay bấm số di động của Trần Dương.
" Đại thư ký Trần à, còn bận không?" Lục Duệ cười ha ha nói.
Trần Dương mỉm cười nói: "Buổi tối cũng không bận gì, bí thư Hàn lát nữa về nghỉ ngơi rồi.
À đúng rồi, anh có phải tới tìm lão Bành của thính văn hóa gây phiền toái không?"
Lục Duệ ngây ra một lúc, hồi đáp: "Cũng không tính là gây phiền toái, chỉ là nhận được án, có dính dáng tới thính văn hóa."
Trần Dương nghe hắn nói như vậy, trong lòng liền minh bạch là chuyện gì xảy ra, cười nói: "Buổi tối ăn cơm tôi gọi lão Bành tới, chúng ta nói chuyện, thế nào, nể mặt tôi chứ?"
Cười ha ha, Lục Duệ biết Trần Dương đây là định làm người hoà giải, bất kể là thế nào, mình nợ người ta nhân tình, vẫn phải nể mặt.
Trầm ngâm một chút, Lục Duệ cười nói: "Người khác tôi không nể, nhưng anh Trần thì tôi nhất định phải nể rồi, anh xong việc thì gọi điện thoại cho tôi, nhất định nhất định đến."
Buông điện thoại, Lục Duệ lại nhíu mày, không ngờ tin tức của thính trưởng Bành của thính văn hóa cũng rất linh thông, mình buổi chiều dẫn người tới giải trí Tinh Hải, buổi tối hắn đã tìm tới Trần Dương, xem ra quan hệ của mình và Hàn Định Bang cũng có không ít người biết!"
Thật ra Lục Duệ cũng hiểu lầm thính trưởng Bành, không phải tin tức của hắn linh thông, mà là khi phòng đốc tra tới công ty Hải Tinh điều tra, theo thường lệ sẽ phát ra một phong văn kiện hỏi thăm tới thính văn hóa, thính trưởng Bành vốn cũng không thèm để ý, nhưng chuyện phòng đốc tra tỉnh ủy thay đổi chủ nhiệm hắn đã biết, sợ vị chủ nhiệm mới thượng nhiệm này vạn nhất coi mình là bó lửa thứ nhất cần đốt sau khi thượng nhiệm thì không đáng.
Lúc này mới lo lắng hỏi thăm một chút về lai lịch của Lục Duệ, chuyện của tỉnh lý không có gì bí mật, chuyện lúc trước Trần Dương giúp Lục Duệ chạy hạng mục thính trưởng Bành cũng có nghe, vừa hay hắn và Trần Dương cũng có vài phần giao tình, tất nhiên là muốn mời Trần Dương làm người hoà giải.
Năm giờ chiều, Lục Duệ nhận được tin nhắn của Trần Dương: "Sáu giờ rưỡi, khách sạn Quân Tái Lai, chỗ tôi xong việc liền xuất phát."
Lục Duệ cúi đầu nhìn đồng hồ, dù sao thời gian còn sớm, mình về nhà cũng không có việc gì làm, dứt khoát an vị trong văn phòng xem văn kiện, đợi tới sáu giờ, Lục Duệ đúng giờ xuống lầu, lái xe tới khách sạn Quân Tái Lai.
Quân Tái Lai là khách sạn nổi danh Tân Châu, chỉ có điều Lục Duệ bất kể là đời trước hay là đời này đều chưa ăn ở đây, nhìn các mỹ nữ mặc sườn xám hở đùi, đứng ở trong sảnh, Lục Duệ không nhịn được bật cười, tuy nói mùa này không quá lạnh, nhưng cũng không ấm, chắc họ cũng khổ lắm.
Vừa xuống xe, Lục Duệ liền nhìn thấy Trần Dương đứng chờ ở cửa, Lục Duệ cười nói: "Đại thư ký Trần, tôi sao đảm đương được."
Đám vào vai Lục Duệ một cái, Trần Dương cười nói: "Anh đúng là biết đùa tôi.
Không phải tôi nói anh đâu, nhưng vợ anh nhà không thiếu tiền, sao anh lại phải lái cái xe cũ này, đi trường đường, anh xem cán bộ cấp xử nào chẳng lái xe tốt hơn anh."
Quan hệ của Hai người đã khá thân, Lục Duệ tất nhiên sẽ không để ý tới chuyện nhỏ này, mỉm cười nói: "Chỉ là một công cụ đi lại tôi, đi xa toàn ngồi tàu hỏa, máy bay, tôi cũng chỉ dùng để đi làm thôi mà."
Trần Dương cười nói: "Anh đó, luôn nói có đạo lý.
Lão Bành sắp tới rồi, chúng ta không cần chờ hắn, đi thôi."
Hai người tới ghế lô ở tầng năm, nhân lúc thính trưởng Bành vẫn chưa tới, Lục Duệ cười nói với Trần Dương: "Anh Trần, anh nói thật với tôi đi, thính trưởng Bành này thế nào?"
Trần Dương mỉm cười, phất tay bảo nhân viên phục vụ xinh đẹp ra ngoài trước, rót một chén rượu cho Lục Duệ rồi nói: "Lão Bành này với tôi cũng không có giao tình cá nhân gì, chủ yếu là bởi vì quan hệ của phó tỉnh trường Vương, cho nên tôi mới muốn lão đệ thả cho hắn một đường."
" Phó tỉnh trường Vương?" Lục Duệ lảm bẩm, hắn tất nhiên biết phó tỉnh trường Vương mà Trần Dương nói là ai, thường ủy tỉnh ủy, phó tỉnh trường thường vụ chính phủ Vương Chu.
Đối với tình thế tỉnh H hiện tại, Lục Duệ cũng biết đại khái, bí thư tỉnh ủy Hàn Định Bang bởi vì là hàng không binh, trong tỉnh không có thế lực quá cường đại, trong các thường ủy tỉnh ủy, thật sự một lòng với y chỉ sợ chỉ có phó bí thư tỉnh ủy Đường Ba và thư ký trưởng tỉnh ủy Hạ Tuấn.
Mà tỉnh trưởng mới thượng nhiệm thì Lục Duệ cũng không rõ lắm, chắc tình huống so với Hàn Định Bang thì cũng chẳng khá hơn, hai người sẽ xem ai au có biện pháp lôi kéo các thường ủy khác trước, tiến tới nắm giữ cục diện toàn tỉnh.
Bí thư Ủy ban chính pháp Tỉnh La Xuân Hạc và bí thư Ủy ban kiểm tra tỉnh Đinh Triều Vũ, hai người này gắn bó một mạch, nghe nói lúc trước hai người từng công tác ở cùng một thành phố.
Trưởng phòng tổ chức Tỉnh ủy Trần Bân và trưởng ban tuyên truyền tỉnh ủy Triệu Yến rất thân thiết, hai người trên cuộc họp thường ủy thường xuyên cùng tiến thối, hình như Trần Bân và lão công của Triệu Yến là đồng học đại học, hai người lúc trước là quan hệ thượng hạ cấp.
Lúc trước Lục Duệ còn tưởng rằng Trần Bân là người của Hàn Định Bang, không ngờ trên hôn lễ của mình và Lâm Nhược Lam nhìn thấy vị trưởng phòng Trần này mới biết, Trần Bân là nhạc phụ Lâm Phụng Thiên của mình đề bạt.
Còn lại, tư lệnh viên quân phân khu tỉnh Cao Sơ, bộ trưởng mặt trận tổ quốc Trương Thành Nghĩa, phó tỉnh trường thường vụ Vương Chu đều là phái trung gian, không thuộc bất kỳ thế lực nào.
Có thể nói, thế cục tỉnh ủy tỉnh H thật giống như Hoa Hạ thời xuân thu Chiến quốc, rắc rối phức tạp, mọi người không ai nắm giữ toàn bộ cục diện, cho nên tất nhiên muốn không ngừng tranh thủ thế lực cho mình.
Lục Duệ nghe xong lời nói của Trần Dương thì cũng hiểu rõ hắn vì sao lại ra mặt giúp thính trưởng Bành.
Thư ký là ai, đầu tiên là là giỏi phân ưu giản nạn cho lãnh đạo, rất nhiều chuyện, lãnh đạo không thích hợp ra mặt, lúc này, liền cần thư ký lên sân khấu, thư ký biết lãnh đạo hy vọng mình sẽ làm như thế nào, cho nên thư ký sẽ yên lặng xử lý việc.
Quan trọng nhất là, một khi như vậy, bất kể là là việc tư hay là việc công, cũng sẽ không ảnh hưởng đến lãnh đạo.
Giống như chuyện hôm nay, Lục Duệ không tin với tính cách của Trần Dương sẽ giấu Hàn Định Bang, nhưng Hàn Định Bang vẫn cho phép Trần Dương tìm tới mình, điều này có nghĩa là gì?
Khi Lục Duệ đang suy nghĩ thì cửa ghế lô bị người ta mở ra, một lão nhân hơn năm mươi tuổi bước vào.
Trần Dương đứng lên, cười cười giới thiệu với Lục Duệ: "Chủ nhiệm Lục, vị này chính là thính trưởng Bành của thính văn hóa."
Lục Duệ vươn tay cười ha ha, nói: "Chào thính trưởng Bành."
Thính trưởng Bành cũng không khách khí, cầm tay Lục Duệ lắc lắc: "Chủ nhiệm Lục quả nhiên là trẻ tuổi đầy hứa hẹn a, nhìn thấy anh, tôi cảm thấy mình già rồi."
Lục Duệ mỉm cười: "Thính trưởng Bành khách khí rồi, anh là tiền bối, tôi còn phải học tập ở anh nhiều."
Ngồi hiệu hoa thì nhiều người nâng, thính trưởng Bành ít nhất cũng không biểu hiện ra tư thế trên cao nhìn xuống với Lục Duệ, Lục Duệ tất nhiên cũng vui vẻ cho hắn mặt mũi, huống chi bên trong còn có mặt mũi của Trần Dương.
Hắn nói như vậy, không chỉ có thính trưởng Bành hài lòng, Trần Dương cũng rất cao hứng, bất kể là thế nào, Lục Duệ chịu đến ăn bữa cơm này, chính là nể mặt mình, nếu Lục Duệ bày ra thái độ giải quyết việc chung mình cũng chẳng còn gì để nói.
Về phần thính trưởng Bành, vậy càng cao hứng, tên của Lục Duệ hắn tuy rằng không nghe nhiều, nhưng sau khi cẩn thận hỏi thăm, lại khiến thính trưởng Bành này kinh hãi không thôi.
Vụ án ầm ĩ bí thư huyện ủy bị ám sát đợt trước hắn cũng nghe nói, một tỉnh trưởng cấp chính bộ bị điều tới kinh thành làm chức quan nhàn tản, có thể thấy được chuyện này rốt cuộc liên lụy lớn cỡ nào.
Hắn và phó tỉnh trường thường vụ Vương Chu là quan hệ nhiều năm, năm đó khi Vương Chu xuống nông thôn, chính là ở nhà của thính trưởng Bành, mà thính trưởng Bành có thể từ một con cháu nhà nông làm tới vị trí chính thính, Vương Chu tất nhiên là xuất lực không nhỏ.
Cũng bởi vì tầng quan hệ này, hắn càng biết, vị chủ nhiệm Lục này tuyệt đối không phải người đơn giản.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...