Lục Duệ và Lâm Nhược Lam ở bệnh viện đợi cho tới tám giờ tối, lúc này Âu Văn Hải tự mình chạy tới, đám người Lao Mô và Tả Mai cũng lần lượt tới thăm.
"Bí thư Lục, tôi đã cho người chặn tất cả cửa thông ra ngoài huyện, lần này khẳng định sẽ không để hung thủ chạy trốn!"
Cục trưởng cục công an Huyện Trình Đức Trụ cắn răng nói, lần này hắn rất mất mặt, nếu không bắt được những người đó thì mình cũng chẳng còn mặt mũi nào mà gặp Lục Duệ.
Lục Duệ gật đầu, vỗ vỗ vai Trình Đức Trụ.
Sau đó nói với Tả Mai ở bên cạnh: "Công tác phía Chính phủ đừng có ngừng, chuyện này đừng lộ ra, không tốt cho danh tiếng của huyện lý."
Mũi cay cay Tả Mai mũi cay cay, nhìn Lục Duệ đầu quấn băng, không nhịn được rơi nước mắt: "Bí thư, ngài..."
Khoát tay, Lục Duệ nói tiếp: "Bảo Lao Động và Điền Quốc Cường bình tĩnh một chút, tôi nghe nói hai người họ nổi giận trong văn phòng, cho rằng đây là xã hội cũ à?"
Do dự một chút, Lục Duệ lấy di động ra tìm một số điện thoại di động rồi đưa cho Tả Mai: "Đây là điện thoại nhà của đồng chí Uông Tuyết Đình, cha cô ta từng là đồng sự với tôi, cô giúp tôi thông tri với người nhà cô ấy đi."
Tả Mai gật đầu: "Tôi biết rồi, lập tức sẽ đi làm ngay."
Uông Quốc Phú sau khi rời khỏi huyện Đại Hồng, dc đề bạt lên vị trí phó bí thư huyện ủy, ngày lễ ngày tết, một đám cấp dưới cũ của huyện Đại Hồng đều gọi điện thoại cho Lục Duệ.
Nhưng lúc này Lục Duệ thật sự không biết nên đối mặt với một người cha sắp mất con gái như thế nào.
Chín giờ tối, bí thư thị ủy Đặng Tiền Tiến cũng tới bệnh viện nhân dân huyện Cẩm Phú, nhìn thấy hai vợ chồng Lục Duệ ngồi trước cửa phòng cấp cứu, Đặng Tiền Tiến không nhịn được nuốt nước bọt, dừng chân, hít sâu một hơi rồi đi tới chỗ hai người.
" Đồng chí Lục Duệ, phải bảo trọng sức khỏe." Đặng Tiền Tiến nắm tay Lục Duệ, vẻ mặt quan tâm nói.
Sau đó lại nhìn về phía Lâm Nhược Lam, xin lỗi: "Lâm đổng, không ngờ lại xuất hiện chuyện như vậy, chúng tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm túc, mau chóng phá án và bắt giam kẻ thủ ác."
Đành chịu thôi, Lâm Nhược Lam không chỉ là vợ của Lục Duệ, cũng là nhà đầu tư của thành phố Mộc Dương, nếu như bởi vì chuyện này bởi vì chuyện này mà tập đoàn KA rút vốn, tổn thất đối với thành phố Mộc Dương là cực lớn.
Đặng Tiền Tiến không thể không cố gắng trấn an hai người.
Lục Duệ sắc mặt bình tĩnh nhìn thoáng qua Đặng Tiền Tiến, rồi gật đầu ra hiệu với Âu Văn Hải cùng đi với Đặng Tiền Tiến, thản nhiên nói: "Cám ơn lãnh đạo đã quan tâm."
Nói xong, liền ngồi ở đó tiếp tục hút thuốc, một câu cũng không nói.
Lâm Nhược Lam nghiêng đầu nhìn thoáng qua Đặng Tiền Tiến, hừ một tiếng không nói gì, hai người đều tỏ thái độ cực kỳ lãnh đạm với lãnh đạo thành phố Mộc Dương.
Đặng Tiền Tiến đã từ tỉnh lý biết được chuyện này lớn tới cỡ nào, trong lòng không hề phản cảm, có thể kinh động tới lực lượng Trung ương, vị Lâm đổng này chắc cũng là người của nhà nào đó trong kinh.
Hơn nữa, tuy rằng hiện tại lạnh như băng vẫn mình, vậy cũng tốt hơn là tìm mình gây phiền toái.
Vốn Đặng Tiền Tiến là định tới thăm hỏi một chút rồi đi, mình là một bí thư thị ủy, việc gì phải ngồi ở đây nhìn sắc mặt người ta? Nhưng khi hắn từ nguồn tin nào đó biết được những lời nói của Hàn Định Bang trên cuộc họp thường ủy tỉnh ủy.
Đặng Tiền Tiến đã thay đổi chủ ý.
Lúc này nếu mình rời khỏi, hậu quả phỏng chừng sẽ phiền toái, nếu đã có người phá hủy quy tắc trò chơi, vậy tất nhiên cũng có nghĩa là, Lục Duệ cũng có thể không tuân thủ quy tắc.
Lúc này, di động của Đặng Tiền Tiến rung, hắn cúi đầu nhìn số, sắc mặt hơi thay đổi, đi sang một bên nhấc máy.
"Tỉnh trưởng, tôi là Đặng Tiền Tiến." Đặng Tiền Tiến cung kính nói.
"Lão đặng à, anh đang ở huyện Cẩm Phú à?" Giọng nói của Nông Long Hải có chút mệt mỏi, tựa hồ tinh lực cả người đều bị hút cạn.
Đặng Tiền Tiến thở dài trong lòng, gật đầu nói: "Tỉnh trưởng, tôi đang ở bệnh viện nhân dân huyện Cẩm Phú, thị trưởng Văn Hải và đồng chí Lục Duệ cùng Lâm tổng đều ở đây."
Nông Long Hải chần chờ một chút rồi chậm rãi nói: "Anh đưa điện thoại cho đồng chí Lục Duệ, tôi muốn nói với hắn mấy câu."
Đặng Tiền Tiến đi tới bên cạnh Lục Duệ, vừa đưa điện thoại cho Lục Duệ vừa nói khẽ: "Là tỉnh trưởng Mông, ông ta muốn nói với anh mấy câu."
Lâm Nhược Lam cười lạnh một tiếng, vừa muốn giật điện thoại thì bị Lục Duệ phất tay ngăn lại: "Để anh nghe."
Nói xong, Lục Duệ ném điếu thuốc trong tay đi, nhận điện thoại của Đặng Tiền Tiến, đi sang phòng bệnh trống bên cạnh.
" Tỉnh trưởng Nông, tôi là Lục Duệ." Giọng nói của Lục Duệ rất bình tĩnh, giống như đang nói điện thoại với một người xa lạ, không hề nghe ra ý bất mãn, giống như ở đầu kia điện thoại không phải là cha của đối thủ vừa muốn đẩy mình vào chỗ chết.
" Đồng chí Lục Duệ, đối với chuyện hôm nay, tôi cảm thấy rất có lỗi, tôi dạy con bất lực..." Nông Long Hải vừa mới nói được một nửa thì đã bị Lục Duệ ngắt lời nói: "Tỉnh trưởng, ngài lầm rồi, thứ nhất, chuyện này không có bất kỳ liên quan gì tới ngài, thứ hai, trước khi cơ quan công an vẫn chưa điều tra rõ ràng thì chúng ta vẫn chưa biết được người hiềm nghi là ai."
Giọng nói của Lục Duệ rất lạnh, giống như đang báo cáo công tác với lãnh đạo tôn kính, nhưng lọt vào tai Nông Long Hải thì lại dần dần dâng lên một chút hàn ý.
Ý tứ của Lục Duệ rất rõ ràng, đã có người phá hủy quy tắc trò chơi, vậy phải gánh vác sự trừng phạt, chuyện này hiện tại đã không phải là chuyện Nông Long Hải ông ra mặt là có thể dàn xếp, bất kể là thế nào, phải có người chịu trách nhiệm chuyện này.
Sắc mặt dần dần âm trầm, biết, Lục Duệ không định buông tha cho con trai mình, đừng nói không có chứng cớ thì không định được tội, Lục Duệ không phải kẻ ngốc, Nông Long Hải cũng vậy, các lãnh đạo cao cấp biết chuyện này cũng thế, vào lúc này, có ai không nhìn ra chuyện này rốt cuộc là sao?
" Đồng chí Lục Duệ, anh có thể nghĩ lại không?" Nông Long Hải nói.
Lạnh lùng bật cười, giọng nói của Lục Duệ không hề cung kính, mà là dùng một loại ngữ khí giễu cợt: "Có người làm một, tôi chẳng lẽ không thể làm mười lăm? Hay là, mạng của người nào đó thì quý giá hơn mạng của đám người rơm rạ chúng tôi? Hôm nay nếu không em gái tôi liều mạng cứu tôi, tôi và vợ đã đi gặp diêm vương rồi.
Tỉnh trưởng Nông, thử hỏi nếu con trai và con dâu ông bị người ta mưu sát trên đường thì ông sẽ làm gì?"
Một câu Cuối cùng, Lục Duệ dùng ngữ khí cực kỳ âm hàn nói: "Tỉnh trưởng Nông, tôi vẫn luôn nhẫn nại, vẫn luôn khống chế, nhưng luôn có người ép tôi phải lùi về phía sau, thật ra, tôi đã lui rồi, hiện tại th không thể lui được nữa, còn lui nữa thì ngay cả mạng sống cũng không còn, ông bảo tôi phải lui thế nào?"
Nông Long Hải im lặng, cho tới khi Lục Duệ dập máy y vẫn không nói thêm gì.
Buông điện thoại Lục Duệ nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, trong lòng cực kỳ chua sót, nếu như không phải gặp mình, Uông Tuyết Đình sẽ không có kết cục hôm nay, một cuôi cái đang tuổi xuân, sao lại điêu linh như vậy?
Chính vào lúc này, cửa phòng bệnh bị người ta từ bên ngoài đẩy ra, Âu Văn Hải bước vào, nhìn thấy bộ dạng của Lục Duệ thì thở dài: "Tỉnh trưởng Nông có phải muốn giải hòa hay không?"
Lục Duệ cũng không định che giấu trước mặt Âu Văn Hải, một người nếu như quá giỏi đóng kịch thì thời gian qua lâu sẽ quên mất bản tính của mình, Lục Duệ nhẹ nhàng gật đầu, sắc mặt lộ ra nụ cười khinh thường: "Hắn tưởng mình ghê lắm."
Âu Văn Hải nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Lục Duệ: "Lục Duệ à, tôi là nhìn cậu từng bước một đi lên trong quan trường, làm quan không phải chuyện dễ dàng, bất kể là làm chủ quan, hay là bên trong cơ quan, tình huống phải đối mặt đều rất phức tạp, đối đãi với thượng cấp như thế nào, đối đãi với hạ cấp như thế nào, đối đãi với đồng chí bên cạnh cậu như thế nào, các mặt đều phải cẩn thận.
Từ trước tới nay, tôi đều nói với cậu, khi làm việc phải cẩn thận, cân nhắc thấu triệt chuyện các mặt, sau khi thành thục thì mới có quyết định."
Sắc mặt Âu Văn Hải rất nghiêm túc, vẻ mặt rất trầm ổn, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên hào quang, tay phải nắm thành quyền đầu hung hăng vung lên trước mặt, trầm giọng nói: "Cái gì gọi là mưu định rồi sau đó động, cái gọi là mưu định rồi sau đó động, nói trắng ra là, làm xong việc của mình, sau đó dưới tiền đề bảo hộ bản thân, đạt tới mục đích của mình.
Lục Duệ, tôi biết trong lòng cậu rất khó chịu, có điều cậu phải hiểu, chuyện này mọi người đều khó chịu, bí thư Hàn đã đưa ra chỉ thị, tuyệt sẽ không bỏ qua cho người hiềm nghi, cho dù đuổi tới chân trời góc biển, cũng sẽ phá vụ án này! Nhưng tôi là lo lắng cho cậu, tiền đồ của cậu còn rất sáng, đừng nhìn hiện tại cậu chỉ là chính xử, nhưng cậu bấm ngón tay tính thử đi, toàn quốc có bao nhiêu chính xử 26 tuổi?Bên trong những chính xử này có được mấy người có thể có quyền bính chấp chưởng một như cậu? Những lời này.
Tôi không phải đứng trên vị trí của người lãnh đạo mà nói với cậu mà là một trưởng bối nhìn cậu trưởng thành khuyên bảo cậu, đừng để cừu hận che mắt, quân tử báo thù mười năm không muộn.cậu phải bảo vệ tốt bản thân, chỉ có bảo vệ tốt bản thân mới có thể làm nhiều việc hơn cho đất nước, cho người dân."
Hắn lại ý vị thâm trường bảo: "Chỉ có bảo vệ tốt tốt bản thân, mới có thể chờ đợi được thời cơ, triệt để kết thúc ân oán."
Lục Duệ lâm vào trầm mặc, hắn tất nhiên minh bạch ý tứ của Âu Văn Hải.
" Chú Âu, chú yên tâm, tôi minh bạch mình nên làm như thế nào, chuyện này, chỉ là ân oán cá nhân của tôi." Sau một lúc lâu Trầm mặc, Lục Duệ nói với Âu Văn Hải.
Nhìn thấy Âu Văn Hải há miệng định nói, Lục Duệ bình tĩnh: "Người Cứu tôi vẫn còn đang nằm trong phòng cấp cứu, cha của cô ta là đồng sự cũ của tôi, tôi và Nhược Lam vẫn đối đãi với cô ta như em gái, xảy ra tình trạng như vậy, nếu như tôi còn lui nữa thì tôi còn tính là gì?"
"Làm quan tất nhiên là để có thể làm một số chuyện thực sự, nhưng không phải có nghĩa là tôi sẽ phải dùng sự tôn nghiêm của mình, sinh mệnh của bằng hữu, thân nhân của mình để thỏa hiệp."
Ánh mắt kiên định nhìn Âu Văn Hải, Lục Duệ trầm giọng nói: "Giết người thì thường mạng, thiếu nợ thì trả tiền! Đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...