Quyền Khuynh Nhất Thế


Giống như là ma âm của quỷ sa tăng, bên tai vang lên tiếng rên rỉ mang theo hơi nóng của nam nhân, Lâm Nhược Lam rất rõ ràng, đối với nam nhân chơi từ phía sau mà nói, hỏi an mới rồi chỉ chẳng qua là quá trình mà thôi, dưới tình huống như vậy, đánh mỗi lần đều là thua.
Trong Phòng tắm hơi nước mịt mù, nếu như lại có người tiến vào, chỉ nghe thấy tiếng nước, trước mắt nhất định là một mảng mơ hồ.

Đột nhiên một tiếng kêu đau đớn truyền đến, trong tiếng nước xả, đây chỉ chẳng qua là khúc nhạc dạo mà thôi.

Tiếng theo là những tiếng rên và tiếng nước quyện vào nhau, giống như nhạc khúc ám muội, vang vọng trong căn phòng tắm nhỏ hẹp này.
Buổi tối Hôm nay bóng đêm động lòng người, trên bầu trời đầy sao, vầng trăng treo cao trên trời, ánh trăng như nước chiếu vào phòng, có điều lúc này trong phòng lại tràn ngập một cỗ hương vị làm người ta say mê, quần áo vứt khắp nơi cùng với dấu vết sau đại chiến tựa hồ cho thấy nơi này vừa mới phát sinh chuyện gì.
Nữ nhân Nằm nghiêng trên giường lộ ra bờ vai trắng nõn, dưới ánh trăng chiếu rọi càng lộ ra vẻ trơn mịn, nếu như nhìn vào xương quai xanh được ánh trăng sáng chiếu vào, mơ hồ có thể thấy được một vết đỏ nhạt, tự hồ, đây là chứng minh cho chủ quyền.
Thân thể Nữ nhân đưa lưng về phía cửa sổ.

Tựa hồ là bởi vì do ánh trăng ngoài cửa sổ sáng ngời quá mức.

Trên khuôn mặt hiện ra vẻ mệt mỏi, nhưng cũng lờ mờ tạo cho người ta cảm giác được thỏa mãn.


Cô ta nhắm mắt lại, chỉ có cánh mũi hơi phập phồng theo tiếng hít thở, hai tay ốm gối, bàn tay nắm chặt, nhìn qua thì tạo cho người ta một loại cảm giác điềm tĩnh.
Phía sau nữ nhân, trên người Lục Duệ chỉ khoác một cái chăn mỏng, nghiêng người nhìn Lâm Nhược Lam đang ngủ say, Lục Duệ mở to mắt nhìn về phía Mộc Dương sáng rực dưới ánh đèn, chỉ hiện ra một bóng dáng lờ mờ trên mặt đất.
Không phát hiện nhìn bao lâu, Lục Duệ quấn chặt chăn rồi nhắm mặt lại.
Hắn không phát hiện, trong nháy mắt hắn nhắm mắt lại, đôi mắt vốn đang nhắm chặt của Lâm Nhược Lam khẽ động.
Để nghênh đón thị trưởng tân nhiệm, toàn thể lãnh đạo thị chính phủ thị ủy Mộc Dương xuất động, cộng với những đào não của cơ quan thành phố, người đứng đầu đảng chính nhưng khu huyện cấp dưới, rầm rộ hơn một trăm người, lẳng lặng đứng trước trục sở thị ủy Mộc Dương.
Phó bí thư Tỉnh ủy Đường Ba đi ở phía trước, bộ trưởng Trần của bộ tổ chức tỉnh ủy theo sát phái sau, một đám thường ủy trước tiên là hàn huyên một trận với hai vị đại lão cấp tỉnh, sau đó mới chào hỏi thị trưởng tân nhiệm Âu Văn Hải.

Hai người dẫn đầu chính là bí thư thị ủy Mộc Dương Ngụy Hoa Dương và phó bí thư thị ủy Đặng Tiền Tiến.
Trong đám cán bộ thường ủy này, thân phận của hai người này nhất cao nhất, có điều tính ra thì Ngụy Hoa Dương là người đứng đầu thành phố Mộc Dương, còn Đặng Tiền Tiến là người xếp số ba, nghênh đón người số hai Âu Văn Hải là thị trưởng thị chính phủ, không ngoài làm trò cho lãnh đạo tỉnh ủy xem, về phần là cho ai xem thì mọi người trong lòng đều tự biết.
Lục Duệ đứng ở phía cuối đám cán bộ, đối với người bên cạnh cũng không đáng chú ý, ngược lại là chỗ được các lãnh đạo thị ủy chú ý rất nhiều, nhìn bộ dạng của bí thư thị ủy Ngụy Hoa Dương, Lục Duệ dần dần nheo mắt lại, Ngụy Hoa Dương năm nay hơn năm mươi, sống mũi cao, tuy rằng đeo kính mắt, nhưng với không che được ánh sáng thỉnh thoảng loại lóe lên phía sau cặp kính, đôi mắt nhỏ ấy tạo cho người ta một loại cảm giác tâm tư thâm trầm, nữ nhân của Lục Duệ, đây là một loại người cực kỳ thông minh,
Ngược lại với Âu Văn Hải là phó thị trưởng thường vụ, phó thủ của thị chính phủ Đào Thành Lâm, lại khiến Lục Duệ có chút bất ngờ, người này tuổi tác cũng tương đương với Ngụy Hoa Dương, đầu hơi hói, thân hình cao lớn, nhìn qua có chút dọa người, hoàn toàn là loại người hào sảng đại khí, có điều Lục Duệ lại không nghĩ như vậy, trong quan trường nếu như thực sự hào sảng thì chắc chẳng thể nào đi được tới vị trí hiện tại.
Tuy rằng có kinh lịch tòng chính không phải dài, nhưng Lục Duệ dù sao cũng làm nhiều năm ở cơ sở, tiếp xúc với cán bộ rất nhiều, khiến Lục Duệ đối với quan sát lãnh đạo thượng cấp lại càng cẩn thận hơn, cơ hồ mỗi khi nhìn thấy một vị lãnh đạo thượng cấp, hắn liếc một cái là có thể nhìn ra bảy tám phần, nhưng trên mặt lại thường thường bất động thanh sắc, luôn giữ vẻ mặt bình thản.
Chuyện trong Quan trường đều là như vậy, ngồi hiệu hoa thì nhiều người nâng, mọi người đều vậy phải không? Không thấy lợi thì ko dậy sớm.


Tuy rằng Âu Văn Hải vốn chỉ là một khu trưởng thành phố Mộc Dương, sau khi được điều đến cơ quan tỉnh ủy ba năm thì đã trèo lên thính phó, hôm nay lại nhảy lên thành người đứng đầu chính phủ thành phố.

Tuy rằng rất nhiều người có chút không hiểu, có điều chỉ cần nhìn hai đại thần bộ trưởng bộ tổ chức tỉnh ủy và phó bí thư tỉnh ủy tới, đã đủ để chứng tỏ thiện ý của đám người thị ủy Mộc Dương đối với Âu Văn Hải.
Đối với thị trưởng tân nhiệm Âu Văn Hải này, rất nhiều người đều ôm tâm tính quan vọng, có điều mọi người cũng đều rất rõ ràng, Âu Văn Hải khẳng định không phải là kẻ đầu đường xó chợ, người ta từ đầu tiên công tác ở phòng giám sát kiểm tra tỉnh ủy, từ phó chủ nhiệm đến chủ nhiệm, thuộc người đứng đầu bộ môn trung tâm tỉnh ủy, đặc điểm đương nhiên là quan hệ ở tính rộng, rễ cắm sâu.
Nhưng Lục Duệ lại nhìn ra một tầng ý tứ khác, căn cơ của Âu Văn Hải ở Mộc Dương quá nhỏ bé, trước đây hắn chỉ là khu trưởng khu Đông Phong mà thôi, sau bốn năm dừng chân ở Mộc Dương, Âu Văn Hải mà bước xa hơn, cần dùng nhiều tâm tư hơn.

Mà Mạc Đông Phong chắc cũng nhìn ra điểm này, cho nên mới chủ động dựa vào Âu Văn Hải.
Sau khi hàn huyên, Lục Duệ không tìm cơ hội bắt tay với Âu Văn Hải, đành chịu thôi, người thật sự là quá nhiều, đủ tư cách ở đây bắt tay với Âu Văn Hải cũng chỉ có đám thường ủy thị ủy, những người khác đều chỉ có thể đứng bên ngoài vỗ tay hò hét, dạng huyện trưởng huyện nghèo khó như Lục Duệ căn bản không có cơ hội bước lên.
Hội trường trụ sở Thị ủy đã được bố trí từ sớm, các cán bộ tham gia đại hội cán bộ toàn thành phố chờ đợi đã lâu.

Ê-kíp lãnh đạo chính phủ đảng uỷ Thành phố, các lãnh đạo chủ yếu của đơn vị cấp dưới chính phủ thành phố và thị ủy, lãnh đạo chủ yếu của hội nghị hiệp thương chính trị thành phố, người đứng đầu đảng chính các khu huyện cấp dưới thành phố, cộng thêm cán bộ kỳ cựu đã về hưu.
Đội hình cực kỳ lớn, vài trăm người tụ tập dưới một mái nhà, mục đích chỉ có một, đó chính là mọi người cùng nhau tới chứng kiến đại thị trưởng tân nhiệm nhậm chức.

Hội nghị do bí thư thị ủy Ngụy Hoa Dương chủ trì, lúc đầu, thường ủy tỉnh ủy.

Bộ trưởng Trần của bộ tổ chức tỉnh ủy phát biểu, hắn đầu tiên tuyên bố sự bổ nhiệm của tỉnh ủy đối với Âu Văn Hải, sau đó chính là giới thiệu tình huống cơ bản của Âu Văn Hải, hy vọng công tác của chính phủ thành phố Mộc Dương dưới sự lãnh đạo của Âu Văn Hải sẽ có được tiến bộ lớn lao.
Tiếp theo, đồng chí phó bí thư tỉnh ủy Đường Ba đưa ra bài phát biểu quan trọng, kêu gọi toàn thể cán bộ thành phố Mộc Dương, đoàn kết chặt chẽ vây quanh chính phủ đảng uỷ thành phố Mộc Dương, cố gắng làm tốt công tác trên các phương diện, làm phải xuất sắc hơn.
Sau khi Đường Ba phát biểu xong, Ngụy Hoa Dương tuyên bố mời phó bí thư thị ủy Mộc Dương tân nhiệm, đại thị trưởng Âu Văn Hải phát biểu, tiếng nói của hắn vừa dứt, hội trường phía dưới nhanh chóng vỗ tay như sấm dậy, không khí hội trường lại tăng cao.
Âu Văn Hải mỉm cười liên tiếp gật đầu với các cán bộ phía dưới, nâng microphone nói: "Cảm tạ bí thư, cảm tạ các vị lãnh đạo.

Tổ chức bổ nhiệm tôi làm đại thị trưởng chính phủ thành phố Mộc Dương, tôi tâm tình rất kích động, đồng thời trong lòng cũng có chút thấp thỏm lo âu.
Mộc Dương là nơi tôi đã từng tham gia công tác, nơi này để lại không ít kỷ niệm với tôi, rất nhiều người đang ngồi đây có lẽ từng cộng sự với tôi.

Quốc vụ viện Trung ương đảm gần đây đề xuất phát triển kinh tế, kinh tế giữa các thành thị cần tăng mạnh hiệp đồng hợp tác, Mộc Dương chúng ta là ở giữa bình nguyên Tam Giang, ưu thế địa lý của nơi này cực kỳ nổi bật, cho nên làm thế nào mới đạt được đột phá trong xây dựng và thiết lập kinh tế cho thành thị Mộc Dương, chính là công tác trọng yếu nhất của tôi trong nhiệm kỳ.
Có điều thời gian tôi rời khỏi Mộc Dương đã quá lâu, cái này gọi là chưa điều tra thì sẽ không có quyền lên tiếng, tôi hôm nay không nói nhiều, để tráh có người nói tôi không hiểu tình trạng đã khoa tay múa chân.

Có điều tôi có một điểm yêu cầu các vị cùng nỗ lực, đó chính là từ giờ trở đi giữa các cán bộ thành phố Mộc Dương chúng ta, sẽ thay đổi thái độ và tinh thần công tác, vấn đề tố chất của đội ngũ cán bộ tôi luôn luôn cho rằng là trọng yếu nhất, một đơn vị, một bộ môn, một thành phố, một khu huyện có thể là ra thành tích tốt hay không, điểm mấu chốt nhất chính là có đoàn kết hay không."
Bài phát biểu của Âu Văn Hải không dài, chỉ khoảng mất phút, nhưng nội dung nói ra lại rất hay, sau bài phát biểu, trong hội trường tiếng vỗ tay như sấm dậy, rất nhiều người đều đứng dậy vỗ tay.
Lục Duệ phát hiện, trải qua đại hội cán bộ lần này, tác phong công tác thiết thực của Âu Văn Hải sẽ được lan truyền trong toàn thành phố Mộc Dương.

Sau khi hội nghị kế thúc, Đường Ba và bộ trưởng Trần uyển chuyển cự tuyệt yến hội hoan nghênh của chính phủ thành phố và thị ủy Mộc Dương, hai người trở về tỉnh thành.

Bọn họ hôm nay tới đây là để tạo thế cho Âu Văn Hải, nếu đã đạt được mục đích, cũng không cần thiết tiếp tục ở lại.

Nói trắng ra là, bí thư tỉnh ủy Hàn Định Bang này mặc dù ở tỉnh lý đã đứng vững chân, nhưng vẫn không có ưu thế quá lớn, Âu Văn Hải là cán bộ đầu tiên hắn phái về địa phương, cho nên, không thể có sơ sót.
Người của yến hội chào đón không nhiều, trừ các thường ủy thị ủy, cũng chỉ có người đứng đầu cơ quan trực thuộc chính phủ thành phố và, thị ủy cộng với người đứng đầu đảng chính khu huyện cấp dưới.

Đương nhiên, mọi người tụ tập với nhau cũng không phải là đặc biệt chỉ tiếp đón và kính rượu Âu Văn Hải, mà là nói nói cười cười, dù sao vị thị trưởng này là tân quan, rất nhiều người đều đang quan vọng.
Lăn lộn Ở trong quan trường đều là hạng người quỷ quyệt, mọi người một mặt thì liên quan tới vấn đề tranh quyền đoạt lợi, tất nhiên là phải bày ra tư tế đấu đá một phen.

Nhưng dưới tình huống khoảng cách còn quá xa, nên xếp hàng, nên yếu thế, nên thu liễm thì phải nhanh một chút, để tránh người khác chiếm tiên cơ, rồi về sau hoa cúc đồ ăn đều lạnh.

Xã hội Hiện tại chính là xem ai nhanh hơn ai, thời gian chính là cơ hội, lời này cũng được áp dụng ở trong quan trường.
Chỉ có điều loại chuyện này bình thường đều là chuyện mà đám lãnh đạo thị ủy cân nhắc, tạm thời không liên quan lắm tới cán bộ cấp huyện như Lục Duệ.
" Tiểu Lục huyện trưởng, không chào hỏi Âu thị trưởng à?" Đang lúc Lục Duệ bưng chém rượu thì một thanh âm vang lên bên tai hắn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui