Quyền Khuynh Nhất Thế


Ban đêm rất Yên tĩnh, trên đường lớn đã không còn bóng người, trừ thủ hạ của chị em Thượng Quan ra, Lục Duệ căn bản không phát hiện bóng ai.
"Thượng Quan đại tỷ, nếu như không còn việc gì thì tôi xin đi trước."
Ra khỏi Khuynh Thành Nhất Tiếu hội sở, Lục Duệ cười ha ha nói.
Một bảo tiêu cao lớn đi tới, khoác áo bành tô cho Thượng Quan Thâm Tuyết, Thượng Quan Thâm Tuyết nghiêng tai nghe xong mấy câu thì nhìn Lục Duệ một cái: "Chà, cậu thật không tồi."
Lục Duệ sửng sốt, lại nhìn thấy Thượng Quan Thâm Tuyết chỉ chỉ về một hướng: "Có một nha đầu vẫn chờ cậu ở đó cho tới bây giờ, mau qua đi."
"Gì cơ?"
Trong mắt hiện lên một đạo dị sắc, Lục Duệ nhìn Thượng Quan Thâm Tuyết với vẻ cổ quái, buột miệng hỏi.
Hắn không rõ lời nói của Thượng Quan Thâm Tuyết là có ý gì, nhưng trong lòng lại lờ mờ đoán được đó là ai.
"Tiểu cô nương đí đó không tồi, một mình ở bên kia đợi rất lâu rồi." Thượng Quan Thâm Tuyết thản nhiên nói: "cậu cũng biết thân phận của tôi, nơi tôi xuất hiện thì biện pháp an toàn tất nhiền là rất nghiêm khắc, người bên dưới phát hiện ra cô ta, có điều cậu yên tâm, không ai quấy rầy cô ta đâu."
Lục Duệ đang ngẩn người thì Thượng Quan Nhược Tuyết ở bên cạnh vỗ vai hắn một cái, cười hì hì: "Không tồi, không ngờ còn có mị lực, chẳng trách Nhược Lam lại coi trọng cậu."
Lục Duệ nói: "Các chị xác định mình là chị em tốt của Lâm Nhược Lam chứ?"
Thượng Quan Nhược Tuyết trừng mắt lườm Lục Duệ một cái, nói ra một câu cực kỳ bưu hãn: "Nói thừa! Tiểu nữ người ta chờ cậu tới tận bây giờ, nửa đêm nửa hôm cậu không đưa người ta về nhà, cậu có còn là nam nhân hay không? Yên tâm đi, chuyện nam nhân gặp dịp thì chơi tôi sẽ không nói với Nhược Lam đâu."

Đối với tư cổ quái của chị em nhà này, Lục Duệ cảm thấy mình không thể hiểu nổi, bất đắc dĩ gật đầu, vẫy tay với chị em Thượng Quan, Lục Duệ cáo từ.
Ở một góc của tòa nhà, Uông Tuyết Đình nhàm chán ngồi trên ghế đá ven đường, miệng lầu bầu gì đó.
"Đình Đình, em vẫn chưa về à?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói quan tâm của Bạch Tuyết Liên.
Mặt Uông Tuyết Đình hơi đỏ lên, tuy rằng mùa đông của Vụ đô không tính là lạnh, nhưng một mình ngồi trong đêm, vẫn khiến cô ta cảm thấy lành lạnh.

Khịt khịt mũi, Uông Tuyết Đình nói: "Chị Liên, chị cứ yên tâm, em chờ anh ấy ra rồi sẽ về."
"Em đó, đúng là một cô bé ngốc, một ngày nào đó em sẽ bị tổn thương, xã hội hiện tại này là ăn thịt người.

Em sao không nghĩ lại đi, người có thể điều động bộ đội đặc chủng của quân khu là thân phận gì, ngay cả người của Trung kỉ ủy cũng xuất hiện, quân khu Tây Xuyên giằng co với cục công an Vụ đô! Nghĩ thôi cũng khiến người ta dựng tóc gáy, Trình Na vừa rồi còn gọi điện thoại cho chị khóc lóc kể lể." Bạch Tuyết Liên vừa khuyên giải an ủi Uông Tuyết Đình, trong lòng lại nghĩ tới nam nhân chắn trước người mình, nghe nói, hắn ngày mai sẽ đính hôn.
"Em biết, chị Liên, em chỉ là muốn thấy anh ấy đi ra một cách bình an thôi." Trong thanh âm của Uông Tuyết Đình mang theo vẻ lo lắng, phải biết rằng khi cô ta vừa đi đã nhìn thấy,trừ Lục Duệ ra thì tất cả mọi người đều đi rồi, chỉ có Lục Duệ đi theo hai nữ nhân thần bí đi vào Khuynh Thành Nhất Tiếu hội sở, không nói ra được là vì sao, Uông Tuyết Đình chỉ cảm thấy, mình nên chờ ở đây, cho tới khi chính mắt nhìn thấy anh ấy rời khỏi.
"Ài, em đó, sao không chịu hiểu, thế giới của bọn họ khác chúng ta quá xa, tuy rằng người đó là đồng sự của cha em, nhưng em cũng phải biết rằng, tiền đồ của hắn chỉ sợ là không thể hạn lượng." Bạch Tuyết Liên rất lý trí nói với Uông Tuyết Đình.
"Em hiểu mà, khoảng cách giữa em và anh ấy không chỉ là một đoạn, chị yên tâm, em không có loại ảo tưởng không thực tế này đâu." Thần sắc buồn bã, Uông Tuyết Đình nói với vẻ mất mát.
"Em hiểu được là tốt rồi, tuy rằng nếu có thể câu được một con rùa vàng để cả đời không phải lo nghĩ, nhưng có đôi lúc nữ nhân muốn có được những thứ này cũng cần phải trả giá cực lớn." Bạch Tuyết Liên tựa hồ là nghĩ tới gì đó, có chút ưu thương nói,

Uông Tuyết Đình gật đầu: "Em biết!" Hơn nữa!" Người ta cũng chưa chắc đã coi trọng một tiểu nha đầu như em."
"Lưu Bân và Trương Thiên Hào đều cũng có vợ chưa cưới rồi, thằng nhãi Phong Huống đó thì chỉ sợ là có hứng thú với đua xe đánh nhau hơn là với nữ nhân, về phần Hồ Cẩm Dương, tiểu tử đó bộ dạng âm u, nếu như cô không ngại thì tôi có thể làm bà mối cho em." Một giọng nói ôn hòa vang lên sau lưng Uông Tuyết Đình.
Mặt Uông Tuyết Đình trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, giống như quả táo chín mọng, im lặng không dám nói gì, Bạch Tuyết Liên ở đầu kia điện thoại không thấy cô ta nói gì, lo lắng hỏi: "Đình Đình, sao thế? Nói gì đi chứ em!"
Nhìn trộm khuôn mặt ôn hòa của Lục Duệ, Uông Tuyết Đình nói khẽ: "Chị Liên, anh ấy, anh ấy tới rồi."
Bạch Tuyết Liên khựng lại, lập tức minh bạch là ai tới, cười cười nói với Uông Tuyết Đình: "Sứ giả của em đã tới, vậy chị không quấy rầy em nữa, nhớ ngày mai phải kể lại cho chị đấy." Nói xong, cô ta dập máy.
Lục Duệ vỗ vỗ đầu Uông Tuyết Đình, cười ha ha nói: "Nha đầu ngốc, sao vẫn chưa về? Không sợ gặp phải người xấu à."
Uông Tuyết Đình có chút tức giận trừng mắt lườm Lục Duệ một cái, gạt bàn tay hắn đang đặt trên đầu mình xuống: "Tôi không phải trẻ con, anh đừng có suốt ngày vỗ đầu tôi."
Ngây ra một thoáng, Lục Duệ bật cười ha ha, lấy thuốc lá ra châm, rồi ngơ ngác tới xuất thần.
"Trong nhà anh cũng có quan lớn à?" Hai người một trước một sau đi trên đường cái, Uông Tuyết Đình đi sau lưng Lục Duệ bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi.
"Quan lớn á?" Lục Duệ cười cười tự giễu, nhìn tiểu cô nương đang vẻ mặt chờ đợi nhìn mình, thản nhiên nói: "Cô cảm thấy một người khi học trung học mỗi tháng chỉ có ba trăm đồng tiền sinh hoạt có thể xuất thân từ hào sao?" Trong mắt hắn hiện lên vẻ tự giễu.

Lục Duệ tựa hồ nhớ tới kiếp trước gian khổ của mình: "Rất nhiều lúc, cô phải công nhận, trẻ con nhà nghèo trưởng thành sớm."
"Anh là vì vậy mới làm quan ư?" Mở to hai mắt, Uông Tuyết Đình nhìn Lục Duệ hỏi.

Lắc đầu, Lục Duệ ngẩng đầu, nhìn trăng tròn trên đầu: "Có lẽ là trời cao đã cho tôi cơ hội này, nên phải làm chuyện gì đó."
Cúi đầu, lại nhìn nhìn Uông Tuyết Đình vẻ mặt vẫn còn trẻ con, Lục Duệ cười nói: "Cô sao thế? Giống như công an hộ khẩu hỏi kỹ gốc gác nhà người ta vậy, sao nào, định giới thiệu bạn gái cho tôi à? Tuy rằng tôi đã có đối tượng, có điều vẫn gắng gượng theo cô đi xem thử."
"Còn lâu." Uông Tuyết Đình chu miệng nói: "Đại sắc lang, bại hoại."
" Tiểu nha đầu!" Nói gì đó?" Khóe miệng Lục Duệ phác ra nụ cười chiều chuộng, nhìn Uông Tuyết Đình nói.
"Anh và những người đó là bằng hữu à?" Uông Tuyết Đình nhìn Lục Duệ, nhỏ giọng hỏi.
"Ai?"
" Chính là mấy người vừa đánh nhau đó, bọn họ đều là người của quân khu Tây Xuyên đúng không?"
Thản nhiên nhìn Uông Tuyết Đình, Lục Duệ ánh mắt nghiền ngẫm nói: "Cũng xem như là bằng hữu, ít nhất thì hiện tại cũng là bằng hữu."
"Ừ, bọn họ cũng là người tốt." Uông Tuyết Đình gật đầu khẳng định nói.
Những lời này khiến Lục Duệ kinh ngạc, hơi ngẩn ra hỏi: "Vì sao lại nói như vậy?"
" Đương nhiên rồi, bởi vì là bằng hữu của anh, tất nhiên sẽ không phải là người xấu." Uông Tuyết Đình ngẩng mặt lên, vui vẻ nói.
Lục Duệ trầm mặc,
"Này, tôi có thể hỏi anh thêm một câu không?" Uông Tuyết Đình hỏi.
"Đương nhiên." Lục Duệ mỉm cười gật đầu.
"Anh nói xem, vì sao nam nhân đều thích tới loại địa phương như quán bar để tìm nữ nhân?" Uông Tuyết Đình tò mò hỏi, có lẽ theo cô ta, đây là một vấn đề rất kỳ quái.


Cô ta sống trong cái kén lâu ngày không thể hiểu nổi vù sao có một số người luôn làm ra những chuyện mà mình không hiểu.
"Ở trong mắt nữ nhân các cô, quán bar đối với nam nhân mà nói chính là một loại đại danh từ sống mơ mơ màng màng và cuộc sống thối nát, hoặc là nói, nơi này là nơi tập trung giải quyết nhu cầu của nam nữ, mọi người ở đây phát tiết sự bất mãn đối với cuộc sống, thậm chí còn tùy ý làm càn, bất kể nam nhân hay là nữ nhân.

Tựa hồ đều đánh mất mình ở đây, có lẽ cô không rõ, nhưng không thể không nói, phương thức này hoàn toàn chính là một loại phương thức để nam nữ buồn khổ vô cùng cuộc sống đô thị phóng thích bản thân.

Bởi vì ở loại địa phương này, bọn họ thân là một hạt cát trong thành thị có thể gỡ xuống vũ trang thường ngày của mình, thoải mái đối mặt với nhau, sau một đêm, mọi người tùy ý phóng túng có thể không cần chịu trách nhiệm với nhau.

Tiểu nha đầu, cô chưa thực sự bước vào đời, không hiểu áp lực của xã hội đối với con người, loại áp lực này rất nhiều lúc sẽ khiến cho chúng ta ngạt thở, cho nên con người cần một nơi không khiến người ta ngạt thở, phóng túng bản thân.
Uông Tuyết Đình há to miệng, ngây thơ như cô ta chưa bao giờ ngờ Lục Duệ có thể nói ra được những lời này, trong thế giới của cô ta, tựa hồ tất cả đều tốt đẹp, cho dù là đã trải qua chuyện hôm nay, cô ta vẫn tin trong thế giới của mình không có gì đen tối, nhưng cô ta ngàn vạn lần không ngờ, mặt hắc ám kia lại được nói ra từ trong miệng Lục Duệ,
Nhìn cô gái lộ ra vẻ mặt không thể tin được, Lục Duệ cười ha ha, làm ra làm ra hành động mà bản thân cũng không ngờ lại làm, nhẹ nhàng kéo thân thể có chút cứng nhắc của cô ta vào trong lòng, dùng một loại thanh âm ôn nhu nói: "bên trong đô thị khổng lồ này, có rất nhiều những góc tối như vậy, thứ họ phải đeo trên người, có trách nhiệm, có đau khổ, thậm chí còn, mỗi người đều sẽ có một đoạn cố sự nghĩ lại là đau khổ.

nếu như cô cho rằng người trong thế giới này ống đe hèn hoặc là thoải mái thì đều không đúng, mỗi người đều có con đường riêng của mình, tất nhiên cũng có sự đau khổ mà mình phải gánh chịu!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận