Trên thế giới này luôn có một số người khó hiểu lúc nào cũng tràn ngập cảm giác bành trướng kỳ quái của mình, bọn họ luôn cảm thấy bản thân ưu việt hơn so với những người khác, cho rằng mình có thể đứng trên đỉnh thế giới này, đem ý chí của mình đè lên người khác, có thể tùy ý khoa tay múa chân với người khác, sau đó chiếm thành tích mà người khác nỗ lực khổ cực đạt được, đương nhiên, bọn họ trong lúc người khác phạm sai lầm cũng sẽ không chút nào lưu tinh chửi người khác ầm lên, ngô, quan trọng nhất là, vinh quang vĩnh viễn là của bọn họ.
Đây là cảm giác của Lục Duệ nhìn lúc này Trần Thành trên cuộc họp thường ủy chậm rãi nói chuyện, người này không có giác ngộ mình thân là bộ trưởng tổ chức, tất cả bổ nhiệm cán bộ nhân sự căn bản là không thông báo cùng Lục Duệ bí thư phân công quản lý cái này, đều là trực tiếp lấy ra thảo luận trên cuộc họp thường ủy, khiến cho Lục Duệ rất là không có mặt mũi.
Vài lần cuộc họp thường uỷ đi qua, Đào Ngọc Cường bí thư huyện uỷ và Lục Duệ phó bí thư, cùng với chủ nhiệm phòng làm việc huyện ủy Từ Nhân Anh, thẳng thắn làm người rảnh rỗi phụ trách giơ tay.
Chu Kiến Dân từ sau lần gặp mặt kia, cũng đã khăng khăng một mực hướng về phía Lục Duệ, thế nhưng Lục Duệ lại chưa biểu hiện ra quan hệ của hai người trong huyện, bình thường mặc dù là gặp mặt, cũng chỉ là khách khí hàn huyên vài câu.
Điều này làm cho Chu Kiến Dân trong lòng đối với Lục Duệ càng thêm bội phục, phải biết rằng thêm được phiếu của mình, Lục Duệ nếu như liên hợp cùng Đào Ngọc Cường, trên cuộc họp thường ủy tối thiểu đã có bốn phiếu, tuy rằng không thể hoàn toàn khống chế cục diện của cuộc họp thường uỷ, thế nhưng lại có thể xoay chuyển tình huống bị động hiện tại, thế nhưng Lục Duệ không có làm như vậy, cái này ý nghĩa, hắn muốn phát ra thanh âm thuộc về mình.
Trong một thời gian kế tiếp, Lục Duệ vẫn như trước đi gặp Đào Ngọc Cường báo cáo công tác, sẽ không nề phiền hà xin chỉ thị của Đào Ngọc Cường, trong phạm vi mình có thể quản hạt, Lục Duệ đối với Đào Ngọc Cường có thể nói là vô cùng tôn trọng, hoàn toàn là tư thái tự nguyện làm lá cây.
Lúc đầu Đào Ngọc Cường cho rằng Lục Duệ bất quá là muốn làm hình làm dạng cho lãnh đạo cấp trên thấy, thế nhưng thời gian dài như vậy, Lục Duệ từ đầu đến cuối không ngừng xin chỉ thị của mình, khiến cho Đào Ngọc Cường ý thức được Lục Duệ là thật sự rất tôn trọng mình.
Dần dần lòng tin của Đào Ngọc Cường cũng đủ lên, thỉnh thoảng một vài vấn đề cũng sẽ phát biểu ý kiến của mình.
Then chốt nhất chính là, mặc dù trên cuộc họp thường ủy Đào Ngọc Cường không chiếm được chủ động, thế nhưng trên họp công tác bí thư, có Lục Duệ ủng hộ, Đào Ngọc Cường cũng chiếm ưu thế.
Họp công tác bí thư huyện uỷ Đại Hồng chỉ có bốn người, phân biệt là bí thư huyện uỷ Đào Ngọc Cường, phó bí thư huyện ủy, huyện trưởng Lý Tú Quân, phó bí thư huyện ủy Lục Duệ, phó bí thư huyện ủy Phương Nhân Quý.
Lục Duệ cùng Đào Ngọc Cường liên thủ, trừ phi Lý Tú Quân cùng Phương Nhân Quý hợp tác, bằng không rất nhiều chuyện không cần trải qua cuộc họp thường uỷ, là có thể quyết định.
Giống như một thời gian trước huyện Đại Hồng có một cán bộ cấp phó khoa có cơ hội đi trường đảng thị ủy học tập, lúc đó Phương Nhân Quý cùng Lý Tú Quân đều muốn an bài người của mình đi, vì sau khi đi trường đảng thị ủy học tập một thời gian, trở lại huyện Đại Hồng có thể đề bạt thành chính khoa, loại cơ hội thu nạp nhân tâm này, ai đều không muốn bỏ qua.
Ở trước cuộc họp thường uỷ, bốn người ngồi trong phòng làm việc mời dự họp công tác bí thư, vốn dĩ Lý Tú Quân cùng Phương Nhân Quý cho rằng Đào Ngọc Cường sẽ không xen vào tranh đấu giữa hai người như trước, nhưng trăm triệu lầm không ngờ rằng, lúc bọn họ tranh đỏ tới mang tai đều sắp ồn ào cãi nhau, Đào Ngọc Cường lại nhẹ nhàng nói một câu: "Các người không có biện pháp quyết định, vậy giao cho Lục bí thư đi quyết định đi."
Lục Duệ không chút do dự, cũng không tranh tiện nghi cho thuộc hạ của mình, cũng không có đem danh sách cho người của Phương Nhân Quý hoặc là Lý Tú Quân, mà là trực tiếp đem danh sách cho một người khoa viên bình thường công tác biểu hiện không tồi của phòng làm việc huyện ủy.
Lúc đó để Lý Tú Quân cùng Phương Nhân Quý thiếu chút nữa hôn mê.
Chỉ là không ai biết, người khoa viên kia lúc trước là dựa vào quan hệ của chủ nhiệm phòng làm việc huyện ủy Từ Nhân Anh để tiến vào phòng làm việc.
Chuyện này, ngay cả Đào Ngọc Cường cũng không biết, bởi vì ông cũng là vừa mới tới, biết chuyện này, chỉ có Chu Kiến Dân lão già chính đàn của Đại Hồng.
Ông cũng là bởi vì trong lúc vô tình thấy Từ Nhân Anh cùng cả nhà người kia đi dạo phố mới biết được.
Nương chuyện này, Từ Nhân Anh đối với Lục Duệ cũng thân thiết lên, mỗi lần gặp mặt đều là nụ cười đầy mặt nói cảm ơn.
Đào Ngọc Cường thậm chí nghĩ tới, mình có phải là nên đứng ra giúp Lục Duệ tranh thủ một ít lợi ích, đã có Lục Duệ dựa vào hướng của mình, mình trên cuộc họp thường uỷ có ba phiếu, diệt trừ hai gã thường ủy trung lập là bộ trưởng vũ trang Vương Quân và bí thư ủy ban kỷ luật Chu Kiến Dân, cùng thực lực của Phương Nhân Quý và Lý Tú Quân cũng không kém mấy.
Ai cũng không rõ ràng suy nghĩ trong lòng Lục Duệ, hắn sở dĩ lựa chọn ngủ đông như thế, thật ra là bởi vì Vương Mậu Đức báo cáo với mình một việc.
"Lục bí thư, có chuyện báo cáo cùng ngài một chút." Một tuần trước đó, Lục Duệ nhận được điện thoại của Vương Mậu Đức.
Đối với người thuộc hạ này, Lục Duệ vẫn là rất thoả mãn, mình đem hắn từ Thuận An điều đến đây, tuy rằng cấp bậc có tăng một chút, thế nhưng độ khó công tác to lớn, Lục Duệ thậm chí có thể tưởng tượng được đến người của huyện cục Đại Hồng có bao nhiêu bài xích với phó cục trưởng tân nhậm Vương Mậu Đức này.
Thế nhưng Vương Mậu Đức vẫn không kêu khổ dù một chút, nghe nói ngược lại nương quan hệ tại tỉnh thành, giáo huấn một chút vài người của huyện cục Đại Hồng, trong thời gian chưa được một tháng đã đứng vững chna6.
Ngày hôm nay hắn gọi cú điện thoại này, khiến cho Lục Duệ rất là ngoài ý muốn.
Chổ hai người gặp mặt cũng không có lựa chọn ký túc xá của Lục Duệ, phòng của nhà khách chính phủ huyện đã được Lục Duệ trả, hắn dọn vào nhà f` thường ủy huyện ủy.
Dựa theo lời của Vương Mậu Đức, Lục Duệ đi tới một tiệm cơm nhỏ, hai người đều mặc thường phục, hơn nữa hầu như cũng không người có thể nghĩ đến, đường đường là phó bí thư huyện ủy và cục trưởng công an huyện cục sẽ ăn ở một chổ như vậy.
"Mậu Đức, làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?" Sau khi ngồi xuống, Lục Duệ trầm giọng nói với Vương Mậu Đức.
Hắn biết, nếu như không phải xảy ra đại sự, Vương Mậu Đức sẽ không dùng phương thức như vậy gặp mặt mình, có chuyện gì đi phòng làm việc nói là có thể, hà tất gì làm cho thần bí như thế, rõ ràng là có cái gì không muốn bị người khác biết.
Vương Mậu Đức sắc mặt nghiêm túc, nhìn trái phải không người, nói khẽ với Lục Duệ: " lục bí thư, ngài còn nhớ rõ trước đó một thời gian ở đây phát sinh sự kiện nhảy lầu không?"
Lục Duệ sửng sốt, lập tức nhớ lại mình tại điển lễ tốt nghiệp trường đảng tỉnh ủy ngày đó, lúc cùng bí thư tỉnh uỷ Hoàng Thế Hùng ăn, nghe được lời này.
Sau đó trải qua lý giải, chuyện kia hẳn cũng là nguyên nhân gây ra.
Suy nghĩ một chút Lục Duệ nói: "Anh nói là vụ án một người trẻ tuổi từ lầu bốn nhảy xuống sao?"
Vương Mậu Đức sắc mặt nghiêm túc gật đầu, đối với Lục Duệ hắn hiện tại đã bội phục đã sát đất, vốn dĩ còn có chút oán hận đối với việc anh rể nằng nặc ép mình tìm Mã Hướng Đông yêu cầu điều đến Đại Hồng giúp Lục Duệ, thế nhưng sau khi kiến thức năng lực của Lục Duệ, Vương Mậu Đức đối với anh rể Vu Thanh Hải trong lòng chỉ còn lại có cảm kích.
Em vợ của thị trưởng thành phố Dương Minh Lâm Thiên Hoa, xưng huynh gọi đệ cùng hai đại thường ủy thị ủy Tất Phương, một cú điện thoại để sở công an tỉnh đứng ra đem mình từ Thuận An điều đến Đại Hồng, cái này đại biểu cho cái gì? Vương Mậu Đức dù là ngu ngốc cũng rõ ràng tiền đồ sau này của Lục Duệ không thể đo lường, mình theo hắn làm, thăng chức nhanh là chuyện sớm muộn.
Cho nên khi biết được chuyện này, Vương Mậu Đức liền thông báo Lục Duệ.
"Lục bí thư, tôi xem một phần ghi chép, báo cáo kiểm tra xác chết của người tử vong có hai phần." Vương Mậu Đức nói xong câu đó, nhìn chằm chằm Lục Duệ, một câu cũng không nói.
Lục Duệ ngẩn ra, lập tức không thể tin được nhìn Vương Mậu Đức, ngay cả điếu thuốc đặt ở trong miệng cũng đã quên bắt lửa, âm thanh run run, tiếng nói có chút khô khốc hỏi: "Anh nói cái gì? Có hai phần báo cáo kiểm tra xác chết?"
Vương Mậu Đức cười khổ gật đầu, dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe được nói: "Hơn nữa tôi nghe nói, người đó trước khi xảy ra chuyện, đã từng có xung đột với chị gái của Điền bí thư chính pháp ủy." Nói xong, hắn lại không nhiều lời nữa.
Lục Duệ trong mắt chợt lóe hàn quang, bí thư chính pháp uỷ huyện Đại Hồng Điền Hoa là lúc điều chỉnh lần này từ vị trí cục trưởng công an huyện cục được đề bạt lên, bí thư chính pháp uỷ tiền nhậm bởi vì sự tình lần trước bị miễn chức, Điền Hoa từ trưởng cục công an huyện cục trực tiếp được bổ nhiệm làm thường ủy huyện ủy, bí thư chính pháp uỷ.
Người này kinh doanh nhiều năm tại hệ thống công an huyện Đại Hồng, Lục Duệ đã sớm biết tên tuổi của gã, lúc này nghe Vương Mậu Đức vừa nói người hiềm nghi nhảy lầu trước đó từng có xung đột với chị gái của gã, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một dự cảm không tốt.
“Lẽ nào, bọn họ thật sự to gan như vậy?" Lục Duệ không thể tin được suy đoán trong lòng của mình, chỉ có thể thì thào tự nói, tựa hồ là nói cho mình, lại hình như là đang hỏi Vương Mậu Đức bên cạnh.
Vương Mậu Đức nghe vậy một trận cười khổ, lắc đầu thấp giọng nói: "Lục bí thư, ngài nghĩ chuyện kia quá đơn giản, tôi âm thầm tra qua, cháu trai của Điền bí thư cũng là người đi làm cái kia, ngày đó cũng là hắn phụ trách thẩm vấn người hiềm nghi."
"Cái gì?" Sắc mặt của Lục Duệ biến đổi, cả người chấn động, hắn tự nhiên rõ ràng những lời này của Vương Mậu Đức là có ý gì, do dự một chút, Lục Duệ vẫn hỏi: " Anh làm sao tra được, không có nguy hiểm chứ?"
Vương Mậu Đức cười hắc hắc: " Ngài yên tâm, tôi hiện tại phụ trách hậu cần trong cục, chỉnh lý và bảo quản của tất cả hồ sơ tôi đều có quyền hỏi đến.
Nương cơ hội chỉnh lý văn bản cũ, tôi tra qua hồ sơ của vụ án kia, quả thật là Hồ Cường phụ trách thẩm vấn Vương Tiểu Bảo.”
Lục Duệ chau mày, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ cái lợi và hại của chuyện này, một lát mới thấp giọng nói: " Anh làm sao biết chuyện này?"
Vương Mậu Đức cười cười: "Tôi nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nên đem hồ sơ vụ án gần đây chỉnh lý một lần, trong lúc vô tình từ trong một phần khẩu cung phát hiện chuyện này, chuyện này có chút phiền phức, thi thể của Vương Tiểu Bảo đã hoả táng, hiện tại muốn điều tra rất khó." Do dự một chút hắn còn nói thêm: " Hơn nữa phiền phức chính là, cái vụ án này đã kết án, muốn lật lại bản án tựa như rất khó."
Lục Duệ khẽ cắn môi, trầm giọng nói: "Tra, phải tra! Đã có điểm đáng ngờ, nếu như không tra, chẳng phải là khiến cho người chết không được bình yên, khiến cho người trái pháp luật nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...