Văn Nhân Lận vĩnh viễn có thể bình tĩnh trầm ổn như vậy, tựa như vạn vật trên thế gian này đều không có thể khiến hắn trở nên dao động. Triệu Yên tựa vào trong lồng ngực hắn, những thương cảm trong lòng cũng theo đó từ từ biến mất.
Thái Điền điều khiển xe ngựa, đi về phía cửa Tây ngoại ô.
Không biết vòng vo qua bao nhiêu con đường, tiếng người nói xa dần, xe ngựa cuối cùng dừng ở một nơi hoàn toàn tĩnh lặng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Yên phục hồi lại tinh thần, chống người nhào qua cơ thể Văn Nhân Lận, vén rèm xe nhìn ra ngoài, chỉ thấy xe ngựa dừng trước một ngôi chùa. Những cây cổ thụ dày đặc, rêu xanh phủ kín cánh cửa gỗ, trên đó viết ba chữ “chùa Linh Vân”.
Ánh nắng chiều tà từ mành xe chiếu hắt vào, khiến lông mi và tóc mai của Triệu Yên dương như cũng biến thành màu vàng chanh xinh đẹp.
Nàng nheo mắt lại như chú cáo nhỏ, hỏi: “Sao lại dừng ở đây?”
Văn Nhân Lận cảm nhận được thân thể mềm mại nằm trong lồng ngực mình, một hồi lâu sau mới đưa ngón tay vuốt ve bên hông nàng, bình tĩnh nói: “Điện hạ ở trong xe nghỉ ngơi đi, bổn vương đi gặp lại người bạn cũ.”
Bạn cũ?
Từ chiến sự thảm thiết bảy năm trước, Triệu Yên không biết bên cạnh Văn Nhân Lận còn có người bạn cũ nào.
“Ta có thể đi vào cùng ngươi không?” Nàng hỏi theo bản năng.
Chắc là ý thức được yêu cầu này có phần hơi “vượt ranh giới”, dù sao Văn Nhân Lận cũng là người che giấu rất kĩ tâm sự và lãnh địa của mình, Triệu Yên lại nhẹ giọng bổ sung thêm một câu: “Không có ý gì khác đâu, chỉ muốn vào xem một chút. Nếu không tiện thì thôi.”
Văn Nhân Lận liếc đôi mắt sâu không thể lường được nhìn nàng, sau đó lấy mạng che mặt đeo lên cho nàng, khom người dắt tay nàng xuống xe ngựa.
Hôm nay là tết Trung Nguyên, trước cửa chùa có đặt mấy chậu vu lan.
*tết Trung nguyên (rằm tháng bảy Âm lịch, theo tục xưa, vào ngày này phải đốt quần áo giấy, cúng tế người thân đã mất)
Bởi vì thiên tử Đại Huyền tin Thần Quang Giáo một cách mù quáng, kinh thành ngày nay khắp nơi đều là đạo quan, người người xưng là đệ tử Thần Quang, nên khói nhang trong chùa càng ngày càng lẻ loi héo hắt. Ví dụ như ngôi chùa Linh Vân này cùng vậy, trong chùa không khác gì bên ngoài, cực kì tĩnh mịch.
Triệu Yên đi bên cạnh Văn Nhân Lận, từ ngoài cửa nhìn vào đã thất một lão tăng què chân dẫn theo một tiểu hòa thượng đi về phía trước, hành lễ với Văn Nhân Lận: “Không biết Vương gia giá lâm tới bổn chùa, không thể tiếp đón từ xa.”
Thân hình lão tăng này gầy gò, thọt mất một chân, trên mắt còn có một vết sẹo do đao chém vắt ngang mặt, khiến cho mắt gã không cách nào mở lên được, không thể mở bình thường được. Mặc dù lời nói ra là từ hay lẽ đẹp, nhưng nghe vào lại có chút quỷ quyệt.
Văn Nhân Lận hơi nghiêng người, dặn dò: “Điện hạ tự đi dạo đi, đừng đi xa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Yên tỉnh lại, gật đầu nói: “Được.”
Văn Nhân Lận để Thái Điền ở lại hộ vệ, sau đó đi theo lão tăng xuyên qua hồ phòng sinh và tòa nhà phía đông, cuối cùng đi tới trước một tòa anh linh bảo điện chưa từng có người ngoài bước vào ở sau hậu viện.
Nhấc tay lên mở cửa, gió lạnh thổi vào, bài vị trên kệ gỗ như núi, ánh đèn như biển, đèn trường minh trong cả điện lững lờ trôi trên không.
Cửa điện vừa đóng lại, lão tăng hốc mắt ửng đỏ, khó khăn quỳ một chân, cúi người với Văn Nhân Lận: “Mạt tướng Vu Tùy, bái kiến Thiếu chủ công.”
“Đứng lên đi, Vu thúc.”
Văn Nhân Lân nhẹ nhàng giơ tay, đỡ lão tăng đứng vững dậy: “Ta đã sớm không còn là Thiếu chủ công của phủ tướng quân gì nữa rồi.”
“Chỉ cần ngài ở đây, quân hồn của nhà họ Văn Nhân không đổ, ngài vĩnh viễn đều là Thiếu chủ công của mạt tướng.”
Lão tăng giơ tay áo lau khóe mắt một cái, lại nói tiếp: “Hôm nay, người nhà họ Dung lại tới nữa, dâng cho bồ đề phật tổ nén nhang…”
Văn Nhân Lận không đáp lời, lão tăng cũng thức thời không nhiều lời nữa, lấy que hương cung kính dâng lên.
Văn Nhân Lận nhận lấy hương, chậm rãi sửa sang lại y phục, đưa hương vào trong ngọn đèn dầu đốt. Trong làn khói xanh trắng lượn lờ, vẻ mặt của hắn có vẻ u ám khó hiểu.
Giương mắt nhìn lên, bài vị đầu tiên có thể thấy được dòng chữ rõ ràng “bài vị của Văn Nhân Công Húy Tấn Bình Quân.”
Trên kệ gỗ, mỗi một tấm bài vị, mỗi một ngọn đèn sáng đều là anh linh của một vị chiến sĩ chết trận nơi sa trường.
Một trăm ngàn tướng sĩ, cuối cùng chỉ có di cốt của ba trăm sau mươi mốt người được vận chuyển về kinh thành.
Lúc trước Triệu Yên đi theo bên người Hoàng tổ mẫu, đã không ít lần ăn chay trường niệm phật chịu khổ, khi đó chỉ cảm thấy không thú vị, hôm nay trở lại ngôi chùa cổ như thế này, lại có vài phần hoài niệm.
Thừa dịp trong sân không có người, Triệu Yên vén tấm lụa che mặt lên ngắm nhìn khắp nơi, chỉ thấy phía sau điện Dược Sư Phật có một bóng cây lớn chọc trời, trên cành treo lụa đỏ phấp phơ.
Triệu Yên sinh lòng tò mò, xuyên qua hành lang và cửa nhỏ, sau đó thấy giữa đình đá có một gốc bồ đề trăm năm, cành lá xum xuê.
Triệu Yên chưa từng thấy cây nào lớn tuổi như vậy, âm thầm thán phục. Chỉ thấy cành cây kết lại, thân cây cứng cáp, ước chừng sáu bảy người trưởng thành tay trong tay mới có thể ôm chặt, tán cây xum xuê bao phủ hơn phân nửa đình viện, che khuất bầu trời, ngửa đầu không thấy đỉnh.
Trên cành cây treo đầy dải lụa đỏ, giống như khách hành hương đến cầu nguyện.
Triệu Yên tò mò trên lụa đỏ kia viết cái gì, đang muốn đi về phía trước, đột nhiên phát hiện dưới tàng cây bồ đề còn có một bóng dáng xinh đẹp đang đứng đó.
Bóng dáng kia cực kỳ quen thuộc.
Triệu Yên vội dừng bước, nấp sau cột sơn, lặng lẽ nhìn, không khỏi kinh ngạc: “Cữu mẫu?”
Dung Phù Nguyệt mặc váy trắng như ánh trăng, mặt mộc nhìn lên trời, vẫn không giấu được vẻ tuyệt sắc Tây Tử. Bà ấy cầm nén nhang giơ ngang mi, nhắm mắt thành kính, sau đó mới cắm nó vào đỉnh chân hương.
Cữu mẫu tới tế bái song thân sao, nhưng vì sao lại chọn ngôi chùa nhỏ tĩnh mịch này?
Còn chưa đợi Triệu Yên suy nghĩ xong xuôi, Dung Phù Nguyệt đã để thị tỳ đỡ lấy tay, rời đi từ bên cửa hông.
Chỉ một chốc lát sau, bên ngoài trên đến tiếng xe ngựa lộc cộc rời đi.
Triệu Yên mới từ sau cột ở hành lang đi ra, đến dưới bóng râm xanh mát như mây kia.
Gió thổi qua, cây bồ đề cành lá lắc lư, lụa đỏ cuồn cuộn, phảng phất như ráng chiều rủ xuống, tráng lệ đến đỉnh điểm.
“Điện hạ muốn viết ra ước nguyện trong lòng, treo lên trên sao?” Sau lưng, Thái Điền hỏi.
“Có thể viết sao?”
“Nếu là người ngoài đương nhiên không thể, nhưng là điện hạ thì bao nhiêu cũng có thể.”
Vừa dứt lời, Thái Điền bảo tiểu hòa thượng đem tơ lụa và bút mực trải ra trên bàn đá.
Thiên ngôn vạn ngữ tràn vào trong lòng, đặt bút cũng chỉ có tám chữ ngắn gọn: Trung hồn bất diệt, tinh hỏa trường minh.
Có người tử thủ cô thành, đỡ cờ dừng kiếm, chết trên chiến trường cát lạnh. Có người lấy máu làm mực, lấy xương làm bút, ngã xuống trước bình minh...... Hồn tướng sĩ, xương thi sĩ, cùng nhau chống đỡ căn cơ lung lay sắp đổ của Đại Huyền.
Chỉ nguyện trung hồn bất diệt, tinh hỏa trường minh. Hồn ơi, trở về!
Triệu Yên khép dải lụa vào lòng bàn tay, nhắm mắt tĩnh tâm.
Văn Nhân Lận từ trong anh linh bảo điện đi ra, chuyển qua hành lang, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này.
Dưới tàng cây bồ đề che khuất bầu trời, ánh chiều xuyên qua khe lá chiếu xuống từng tia sáng, bóng dáng tinh tế mặc bộ đồ trắng, đứng giữa một tia sáng , chắp tay nhắm mắt, thành kính cúi đầu, lụa đỏ giữa ngón tay đón gió bay lượn.
Rực rỡ sáng ngời, phảng phất như tiên nữ hạ phàm, đủ để xua tan hết thảy lo lắng.
Triệu Yên mở mắt ra, hoàng hôn đang lượm nhặt những tia nắng cuối cùng, tiếng chuông trong chùa cực kì tịch mịch, làm giật mình cả cánh chim đang mệt mỏi bay về phía tây.
Nàng ngẩng đầu nhìn cành cây rậm rạp trên đỉnh đầu, dự định tìm một chỗ trống để treo dải lụa lên. Nhưng mà giẫm lên bệ đá vây quanh cây bồ đề một vòng, những cành cây mà đưa tay có thể với đã treo đầy dải lụa, phía trên viết từng cái tên xa lạ, mà những cành cây vẫn còn trống thì lại quá xa, giơ tay với không tới.
Triệu Yên kiễng chân cố gắng vươn tay, nhìn trúng cành cây đang lay động trong gió, nhưng không thể nào với tới được.
Chóp mũi nàng lấm tấm mồ hôi, đang định nhờ Thái Điền giúp nàng treo lên, chợt thấy bên hông mình bị xiết lại.
Tiếp sau đó cả người nàng đột nhiên bay lên trời, được một đôi tay tráng kiện nâng lên giữa không trung, đỉnh đầu chạm vào những dải lụa đang bay phất phơ.
Tấm mạng che mặt bị rơi xuống, hương khói lững lờ trôi. Triệu Yên kinh ngạc quay đầu, thấy Văn Nhân Lận dễ dàng nâng nàng lên.
Vóc người hắn cực cao, lực cánh tay cũng cực kì vững vàng, thậm chí không có một chút run rẩy nào, đôi mắt phượng dịu dàng nhìn nàng: “Đủ không? Có cần phải cao hơn nữa không?”
Vừa dứt lời đã nâng nàng thêm một chút, còn muốn giơ cao hơn.
Triệu Yên đỏ mặt, vội vàng nói: “Đủ rồi! Đủ rồi!”
Nàng xoay đầu lại, thành kính buộc tấm lụa đỏ lên trên cành cây trống, còn cẩn thận gỡ ra rồi vuốt vuốt lại,
Đợi nàng làm xong tất cả, Văn Nhân Lận mới thu cánh tay lại, để nàng ổn định hạ chân xuống đất.
Trong lòng Triệu Yên cũng theo đó mà lên lên xuống xuống, rất lâu chưa thể bình tĩnh lại.
“Viết gì vậy?” Giọng nói trầm thấp của Văn Nhân Lận vang lên bên tai nàng.
Mặc dù hắn để nàng đặt chân xuống đất, nhưng lại không buông cái bàn tay đang nắm chặt eo nàng ra kia, vẫn giữ nguyên tư thế vòng qua người nàng vậy.
Nửa bên tai của nàng đã tê rần, quay mặt ra chỗ khác, nhỏ giọng run rẩy nói: “Ngươi cao như vậy, đương nhiên nhìn được rồi.”
Văn Nhân Lận cười một tiếng, giương mắt nhìn lên, sợi lụa đỏ khẽ đung đưa trong gió, dòng chữ nhỏ thanh tú có thể mơ hồ đọc đường.
“Cái cành cây này, không cho phép treo thứ khác nữa.”
Văn Nhân Lận dặn dò Thái Điền.
Triệu Yên kinh ngạc nhìn vẻ ngông cuồng của hắn, vừa bực mình vừa buồn cười, mím môi nói: “Cũng không cần như vậy đâu. Để trống không thì hơi khó coi.”
“Không trông không.”
Văn Nhân Lận mỉm cười, nhéo bên hông nàng một cái: “Sau này bổn vương cũng viết họ của mình bên cạnh.”
Triệu Yên ngẩng mặt lên, không biết hắn đang nói đùa hay là nghiêm túc.
Phủ Ninh Dương Hầu.
Dung Phù Nguyệt để tỳ nỡ đỡ cánh tay xuống xe trở về phủ, lại thấy Ngụy Diệm vốn dĩ có việc phải chạy vào cung bàn bạc lại trở về trước một bước, đang ngắm trăng trong đình.
Thấy phu nhân mình trở về, Ngụy Diễm cười dịu dàng một tiếng, tiến lên đón lấy bà ấy: “A Nguyệt, nàng về rồi.”
Ông ấy không hỏi đi nơi nào, giống như bà ấy chỉ cần có thể trở lại là đủ rồi, không mong gì khác. Dung Phù Nguyệt kinh ngạc đứng tại chỗ một lát, áy náy nói: “Thật xin lỗi, ta…”
“A Nguyệt ngốc, ta đã nói cho dù nàng làm gì với ta, cũng vĩnh viễn không cần phải xin lỗi.”
Ngụy Diễm ôm phu nhân vào trong lòng, vuốt ve tóc mai bà ấy trấn an, dịu dàng hỏi: “Đói bụng không? Ta bảo nhà ăn làm cho nàng hoa sen tô mà nàng thích ăn nhất, được không?”
Dung Phù Nguyệt hai mắt rớm lệ, khẽ gật đầu một cái: “Được.”
…
Trước sinh nhật Thái tử nửa tháng, nhà nhà người người liên tục tặng quà tới Đông Cung.
Ngày sinh nhật đó, đông như trẩy hội, quà tặng lớn nhỏ gần như chất đầy cả đình viện.
Triệu Yên cố gắng hết sức tổ chức sinh nhật cực kì đơn giản, nhưng theo lẽ thường nàng vẫn phải tổ chức một buổi tiệc nhỏ trong Tây Uyển, hội tụ cùng với phụ hoàng, mẫu hậu và các vị hoàng tử, công chúa.
“Sau khi kiểm kê quà tặng xong, tăng mỗi người một cuộn kim sa đem về. Lúc trước phủ Thái tử có quy định như thế nào thì giờ vẫn làm y như thế.”
Triệu Yên ngồi trước gương đồng chỉnh lại ngọc quan buộc tóc, cụp mắt suy nghĩ một lát, lại dặn dò Lưu Huỳnh: "Trước khi trả quà cần phải kiểm tra cẩn thận, đề phòng có người trong bóng tối âm thầm động tay động chân vào quà mừng."
Lưu Huỳnh vẫn còn nhớ Thái tử Triệu Diễn vì sao lại chết, giọng nói trầm xuống: “Nô tỳ đã rõ.”
Yến tiệc được tổ chức ở vườn Bồng Lai, ngoại trừ cả nhà Trường Phong Công chúa, hai vị Công chúa thứ vẫn chưa lấy chồng, Tiểu Quận vương Dĩnh Xuyên Liễu Bạch Vi và Bùi Táp cũng có mặt.
Hoàng Đế chưa từng lộ mặt, chỉ phái tổng thái giám đến truyền mất câu chúc khách sao, Ngụy Hoàng hậu và Chân Phi lần này lại ngồi một chỗ, các vị cùng một phe kia không xuất hiện.
Bầu không khí đang có phần ngưng trệ, bất chợt thấy Trương Thương sai người đem đến một cái rương đựng đầy đồ, chắp tay nói với Triệu Yên: “Túc Vương đặc bị chuẩn bị chút lễ mọn, mừng ngày sinh nhật điện hạ, xin vui lòng nhận lấy.”
Mọi người đều ngẩng cổ lên, tò mò nhìn xem trong cái rương to như vậy Văn Nhân Lận tặng cái gì, ngay cả Triệu Yên cũng thấy tò mò.
Trương Thương mở nắp rương ra, lộ ra bên trong đầy một rương… sách cổ.
Mỗi một quyển cũng phải dày khoảng một hai tấc, sắp làm được gạch luôn rồi.
Đây cũng không phải là lễ mon, “dày” thế này cơ mà!
Vị Thái phó Văn Nhân Lận này đúng là làm tròn chức trách mà, nhiều sách như vậy sợ là đọc ngày đọc đêm cũng không hết được.
Triệu Yên nhất thời cảm thấy nhức đầu, bấm lòng bàn tay, cố gắng chống đỡ, mỉm cười nói: “Đa tạ ý tốt của Túc Vương! Cô tất nhiên sẽ cần cù chăm chỉ, chong đèn đọc sách, không phụ sự mong đợi của mọi người.”
Mấy chữ cuối cùng còn hơi cắn răng nghiến lợi nói.
“Vương gia chúng ta nói, điện hạ nhất định có thể hiểu được ngài ấy đã dụng tâm như thế nào.”
Vừa nói, Trương Thương lại hành lễ lần nữa: “Vương gia còn có công vụ phải xử lí, đợi xong chuyện, sẽ đích thân tới chúc mừng điện hạ.”
Ngụy Hoàng hậu đối với những thứ đồ Văn Nhân Lận đưa đến cũng không cảm kích, nháy mắt, tỏ ý bảo nội thị đem cái rương sách kia đi cất.
Bọn thái giám nô tỳ nối đuôi nhau bưng thức ăn và rượu vào, một tên tiểu thái giám khom người bưng rượu, ánh mắt láo liên, bước chân vội vàng, không để ý suýt chút nữa đã đụng vào vợ chồng Ninh Dương Hầu vừa mới bước vào cửa Bồng Lai.
Ngụy Diễm theo bản năng giơ tay lên bảo vệ cho Dung Phù Nguyệt, bản thân mình thì bị tiểu thái giám đụng vào, rượu làm ướt một mảng ở ống tay áo.
Tiểu thái giám kia vội vàng quỳ mọp xuống đất tạ tội, nhưng Ngụy Diễm chỉ dửng dưng lắc đầu, tỏ ý nói: “Thái tử mừng sinh nhật, không cần vì chút chuyện nhỏ này mà mất hứng, đứng lên đi.”
Tiểu thái giám vội vàng bò dậy, bưng mâm chạy nhanh vào trong bửa tiệc.
Lý Phù dẫn theo người kiểm tra cả rượu và thức ăn trong nhà ăn, mấy lần như thế chắc chắn không có độc, mới dám đưa đến bữa tiệc.
Đúng lúc này, Ninh Dương Hầu vừa bước bên bậc thềm trong đình, dường như phát hiện ra có gì đó không đúng, vội vàng “a” một tiếng.
“Cữu cữu, sao vậy?” Triệu Yên gần ông ấy nhất, ân cần hỏi.
Ngụy Diệm nhìn bên hông mình trống rống, nhíu mày lại: “Cung bài không thế nữa rồi, vừa nãy vẫn còn ở eo mà…”
Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều hơi biến.
Cung bài là dành cho hoàng thân quốc thích, là lệnh bài có thể ra vào cửa cung, nếu như rơi vào trong tay người có rắp tâm xấu, không biết sẽ xảy ra chuyện cực đoan như thế nào nữa.
“Cữu cữu đừng sốt ruột, vừa rồi người gặp người nào, hoặc không chừng rơi ở chỗ nào rồi.”
Vừa nói, Triệu Yên vừa nhỏ giọng phân phó với Lưu Huỳnh ở bên cạnh: “Các người cũng hỗ trợ tìm đi, đừng làm lớn chuyện.”
Lưu Huỳnh nhận lệnh, vội vàng đưa theo nội thị và những người kế cận lục soát, khách mời và cấm vệ quân cũng vội vàng tìm kiếm xung quanh chân mình, tránh bỏ xót.
Ngụy diễm nhìn tay áo bào mình dính rượu, dường như biết được gì đó.
Nhưng mà đã không kịp nữa rồi, tên tiểu thái giám bưng rượu kia sắc mặt âm trầm, từ trong tay áo rút ra một thanh chủy thủ bằng bạc, đâm thẳng về phía Triệu Yên.
“Thái tử ca ca, nghiên mực kia ta tặng cho huynh huynh có thích hay không?”
Hoắc Trăn Trăn bứng một ly rượu ngon đến muốn trò chuyện, hoàn toàn không phát giác ra bên cạnh có người đang đâm tới.
Lúc mọi người nhận ra có chuyện gì không đúng, đã muộn.
Con ngươi Triệu Yên chợt co rút, theo bản năng đẩy Hoắc Trăn Trăn ra, con dao sáng loáng trượt qua tay áo Triệu Yên, lao thẳng về phía tim nàng.
Chủy thủ còn chưa chạm đến nàng, đã bị một thanh đao xẹt ngang kịp thời đón đõ.
Trương Thương rút đao ra, một cước đạp ngang gã thái giám cầm chủy thủ ra, lộn nhào xuống đất.
Tên thái giám kia ói ra một búng máu, đứng dậy một cách khó khăn, đột nhiên trước mắt xuất hiện một đôi ủng da màu đen.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy một gương mắt anh tuấn, đôi mắt không khỏi mở to run rẩy…
Là Túc Vương tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...