Quyền khuynh dưới váy

“Thái tử” vừa mới thoát được một trận ám sát, Triệu Yên cũng muốn làm bộ làm tịch một chút cho người ngoài xem, viện cớ bị bệnh, nằm liệt giường cả hai ngày.
Sáng sớm hôm sau, có tin tức truyền đến từ Khôn Ninh cung.
“Nô tỳ vấn an Thái tử điện hạ!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hà Nữ quan hành lễ ngoài điện, nói: “Hai ngày nay nương nương nhiều việc, đúng là không thể nào phân thân ra được. Biết được Thái tử điện hạ gặp nạn, cố ý sai nô tỳ tới hỏi thăm điện hạ.”
Triệu Yên khoác áo, dựa vào đầu giường, đoán được Hà Nữ quan có lời muốn nói, lập tức giơ tay ra hiệu cho mọi người lui ra ngoài.
“Mẫu hậu có gì dặn dò?” Nàng hỏi.
Hà Nữ quan lúc này mới buông hai tay, bước vào điện, cách một bức bình phong, nhỏ giọng nói: “Khởi bẩm điện hạ, cấm quân vừa báo lại thương vong trong vụ việc sụp đổ của đài quan sát Trích Tinh, chết một người giám sát, ba người lao dịch, mười chín người bị thương.”
Bởi vì thời gian xảy ra sự cố là giữa giờ cơm trưa, nên phần lớn thợ mộc và lao dịch đều đang nghỉ ngơi ở chòi tập trung. Nếu không phải như thế, số người thương vong không biết còn tăng lên thêm bao nhiêu lần nữa.
Triệu Yên thả lỏng vạt áo, hỏi: “Đám người Hà Ngự sử như thế nào rồi?”
“Hà Ngự sử vạch tội yêu đạo làm loạn thế gian, cấu kết triều thần, kiên quyết thỉnh cầu Thánh thượng nghiêm khắc trừng trị. Nhưng Thần Quang Chân nhân lại chết vào đúng giờ khắc quan trọng này, Thánh thượng cực kì giận dữ, sáng nay nghị sự ở điện Thái Cực đã hạ lệnh đánh Thống lĩnh cấm quân Cao Kiến Trĩ bốn mươi trượng, còn nhân tiện…”
Nữ quan hơi ngừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp: “Còn nhân tiện đánh cả Hà Ngự sử.”
“Đánh Ngự quan? Vì sao cơ chứ?” Triệu Yên bỗng ngồi thẳng dậy.
Thần Quang Chân nhân chết dưới sự giám sát của cấm quân, Cao Thống lĩnh trông coi cấm quân bị phạt thì còn có thể hiểu nổi, nhưng đánh cả Hà Ngự sử thì là cái lý lẽ gì cơ chứ?
Hà Nữ quan lắc đầu, nói: “Nương nương không dám dò đoán thánh ý, chỉ biết là Thánh thượng để Túc Vương tự mình giám sát hành hình, trăm quan vây xem xung quanh, có thể thấy đúng là Thánh thượng thực sự tức giận rồi.”
“Hà Ngự sử vẫn ổn chứ?”
“Nương nương đã phái người nghe ngóng. Vết thương của Hà lão nhìn thì có vẻ rất đáng sợ, nhưng không bị thương đến gân cốt.”
Chắc cũng là do Văn Nhân Lận để người hạ thủ lưu tình.
Trong lòng Triệu Yên hiểu rõ, nghĩ ngợi một lát, lại hỏi tiếp: “Trước khi Phụ hoàng hạ lệnh đánh trượng, có nói gì không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thánh thượng nói, đài Trích Tinh vừa mới sụp đổ, tấu chương của Hà Ngự sử đã dâng lên trước mặt, chẳng lẽ ông ta có bản lĩnh thông thiên có thể biết trước được chuyện này sao? Có thể thấy là mưu đồ đã lâu, âm mưu thâm hiểm khó lường.”
“Bá quan văn võ không khuyên sao?”
“Có khuyên rồi, sáng nay trên triều ai cũng quỳ xuống cầu xin, nhưng Thánh thượng chỉ nói một câu…”
Hà Nữ quan liếc nhìn bốn phía, bước lên phía trước một bước, khẽ thuật lại: “Thánh thượng nói “Chẳng lẽ các ngươi còn muốn ép trẫm viết chiếu định tội?””
Những lời này đã cho thấy rõ thái độ của Phụ hoàng: Một khi hắn phá hủy Thần Quang Giáo mà hắn tự tay nâng đỡ lên, điều này tương đương hắn cúi đầu nhận sai với thiên hạ này. Mà mặt mũi Đế vương tuyệt đối không cho phép hắn cúi đầu nhận thua với bề tôi.
Cho nên, hắn chỉ có thể nổi trận lôi đình với mấy người nằm ngoài Thần Quang Giáo, khiến triều thần không thể nói được.
Khó trách, đêm qua trước khi rời khỏi Hạc Quy các, Văn Nhân Lận nói với nàng rằng: “Những chuyện dưới mắt triều đình, tốt nhất nàng đừng dính vào.”
Mẫu hậu đặc biệt phái Hà Nữ quan tới nói cho nàng biết động tĩnh ở Thái Cực điện, tất nhiên cũng là để nàng nắm được rõ tình hình, đừng có dính vào chuỗi giằng co vua tôi loạn cào cào này nữa.

“Ý của mẫu hậu, cô biết rồi.”
Triệu Yên không có mưu sâu ý lớn gì, từ đầu đến cuối chỉ muốn thắp sáng một ngọn đèn đơn độc, thay Triệu Diễn tìm ra chân tướng mà thôi.
Thần Quang Chân nhân chết rồi, nhưng con đường của nàng vẫn phải đi.
Triệu Yên ôm đầu gối ngẩn người một lúc, không nhịn được nhớ lại khung cảnh ở dưới Trường Khánh Môn năm ngoái, Văn Nhân Lận một thân áo đỏ, khoác ngoài màu đen, thản nhiên lau chùi máu giữa những ngón tay.
Lúc đó hắn thường nói, hành hình công khai là vì muốn chấn chỉnh lại triều đình.
Lần này giữ lại mạng của Hà Ngự sử, chẳng lẽ là vì nể mặt nàng?
Náo loạn liên tiếp như vậy, đến cuối cùng thái độ của hắn là như thế nào? Người ngoài cuộc, hay là… Người sắp đặt tất cả?
Suy nghĩ này vừa mới lóe lên, đã bị Triệu Yên lắc đầu loại bỏ.
Lưu Huỳnh bước vào trong điện, cắt đứt mạch suy nghĩ của Triệu Yên: “Điện hạ, Cô thống lĩnh đến Đại Lý Tự, đã điều tra được manh mối của người hành thích người hôm qua rồi.”
Triệu Yên thu dòng suy nghĩ của mình lại, vội hỏi: “Điều tra được rồi?”
“Có hai người còn sống, một người trong đó đang tra hỏi thì do bị thương quá nặng đã chết rồi. Một người khác thì những gì hỏi ra được cũng không nhiều lắm, tất cả đều ở đây.”
Vừa dứt lời, Lưu Huỳnh lôi ở trong tay áo ra một phần lời khai, bày ra trước mặt Triệu Yên.
Triệu Yên quét hai mắt đọc sơ qua, sau đó trong mắt hiện lên ý cười: “Đều là sát thổ giang hồ, không biết người thuê là ai? Lừa gạt ai đó? Ta ở đài Thông Thiên lấy được nửa cuốn sổ sách, Lý Phù cải trang thành “Thái tử” bị ám sát, trước sau chưa đến một canh giờ, có kịp thuê sát thủ giang hồ đến sao?”
“Ý điện hạ là, người sau lưng phải là người ở yến hội trong triều sao?”
“Chỉ sợ là trong sổ sách có liên quan đến nhà nào đó, chó cùng rứt giậu mà thôi.”
Lưu Huỳnh lập tức hiểu ý: “Nô tỳ lập tức chuyển lời cho Cô thống lĩnh, nhất định phải tạo áp lực cho Đại Lý Tự, nghiêm ngặt tra hỏi.”
“Không cần, hắn đã cố hết sức rồi, có thẩm vấn nữa cũng không tra ra được gì đâu.”
Giao cho Văn Nhân Lận có lẽ có thể cạy miệng được điều gì đó, nhưng Triệu Yên không muốn chỉ vì chuyện nhỏ này mà đi làm phiền hắn. Bản thân nàng cũng không phải là người có tính cách cậy quyền người khác, chuyện gì tự mình giải quyết được thì nàng sẽ giải quyết.
Triệu Yên chống cằm suy nghĩ một chút, chẳng mấy chốc đã có cách: “Bảo Cô Tinh thả tin tức tên thích khách còn sống bị nhốt ở Đại Lý Tự ra ngoài, nói là thích khách đã tiết lộ chút đầu mối của tên cầm đầu đằng sau.”
Lưu Huỳnh nghi ngờ: “Người giật dây đằng sau quyền cao chức trọng, nếu biết được người bị nhốt ở Đại Lý Tự vẫn còn sống, sẽ đối phó như đối phó Thần Quang Chân nhân vậy, giết người diệt khẩu.”
“Diệt khẩu mới đúng.”
Triệu Yên đứng dậy khỏi giường, xoa xoa cái eo đau nhức vì nằm quá lâu: “Chỉ có khi bọn họ lẻn vào Đại Lý Tự, chúng ta mới có thể tìm hiểu nguồn gốc.”
Lưu Huỳnh hiểu rõ: “Nô tỳ đã biết, lập tức đi sắp xếp!”
”Chờ một chút!”
Triệu Yên nghĩ ngợi, nói: “Hà Ngự sử bị đánh, Thái y trong cung nhất định không dám trái lại thánh mệnh mà chữa trị cho hắn. Ông ấy không dễ dàng gì, lại còn đang trả lại tình cảm cho ta nữa. Ngươi đi lấy chút thuốc kim sang và huyết nhân sâm đưa cho ông ấy đi, nhất định phải dặn ông ấy nghỉ ngơi cho tốt.”
Lưu Huỳnh hành lễ nói: “Nô tỳ đã rõ, đã lệnh cho Lý Phù đi sắp xếp.”


Màn đêm buông xuống, nửa vầng trăng sáng thấp thoáng treo trên giữa sườn núi.
Diều hâu vỗ cánh lướt qua mái hiên, Trương Thương khom người bước lên lầu, đưa theo tin tức mới.
“Vương gia, sau khi Hoàng đế trừng phạt một số quan lại, một vài người nhân cơ hội dèm pha, nói rằng đài quan sát Trích Tinh sụp đổ là do trời cao trừng phạt Đại Huyền kính thần nhưng tâm không thành. Hoàng đế ngầm đồng ý với những lời ấy, không chỉ muốn tiến hành một buổi duyệt thần cúng tế hết sức trọng thể, còn đề nghị những thiếu nữ xuất gia để hầu hạ thần linh…”
Vừa nói, Trương Thương vừa tặc lưỡi một tiếng, thở dài: “Ngày nay quốc khố thiếu hụt, khoản giúp Lạc Châu vượt qua nạn thiên tai còn chưa gom góp đủ, mấy quan viên của Hộ bộ còn đang nhức đầu sắp treo cổ tự tử đến nơi, nào có tiền làm cúng tế? Hàng loạt quan thần khuyên can, quỳ mọp ngoài điện Thái Cực, ngay cả Tả tướng Lý Khác Hành cũng tới, sợ là lại chuẩn bị ầm ĩ rồi.”
Văn Nhân Lận cả thân trường bào xanh đen, gương mặt dưới ngọn đèn tỏ rõ vẻ thâm sâu, không phân biệt được vui hay buồn.
Tất cả đều như hắn dự liệu, đài quan sát Trích Tinh sụp đổ như một mồi lửa, chắc chắn sẽ dẫn đến cháy cả thảo nguyên. Hắn quá hiểu người đàn ông ngồi trên long ỷ kia.
Nhưng mà, chuyện này còn xa lắm, chưa đủ.
Văn Nhân Lận khẽ vuốt ve ngọc bội bên hông, giọng nói bình tĩnh, gần như hờ hững: “Tìm một cơ hội, truyền ý tưởng của Hoàng đế đến Lạc Châu.”
Lạc Châu lần này là khu vực bị ảnh hưởng lũ lụt nặng nhất, ruộng tốt bị phá vạn mẫu, phòng xá bị hủy vô số, chỉ có thể chờ triều đình đến cứu nạn thiên tai. Nếu như bọn họ biết được nguồn trợ cấp của mình bị triều đình lôi đi tế trời với nuôi dưỡng đạo sĩ…
Trương Thương run cầm cập, không dám suy nghĩ xa hơn.
“Đúng rồi Vương gia, Thái Điền còn nói thêm một chuyện nữa.”
Trương Thương nói: “Thái tử điện hạ thả tin tức thích khách bị nhốt ở Đại Lý Tự ra ngoài, chắc là có cách gì đó.”
Văn Nhân Lận cười một tiếng.
Đối với những kiến thức mà hắn dạy Tiểu điện hạ nhà hắn học là dùng được, nhanh như vậy đã có thể dùng được chiêu dụ địch thuần thục như vậy, đương nhiên là ngoại trừ chuyện gió trăng.
“Âm thầm che chở là được, không cần phải nhúng tay vào.”
Vừa nói, Văn Nhân Lận vừa nhìn về phía cung thành đèn đuốc huyên náo ở phía xa xa, tầm mắt dừng ở nơi ngọn đèn treo cao trên lầu Gia Phúc của Đông Cung, lạnh nhạt hỏi: “Hôm nay ngày gì?”
Trương Thương ngẩng đầu nhìn trời, sờ sờ cái cằm tái nhợt, suy nghĩ một chút, nói: “Mùng 7 tháng 7, hôm nay là lễ Khất Xảo. Nương nương và các nữ quan trong cung đều đang lên lầu bái trăng, cho nên đèn đuốc trong cung ồn ào náo nhiệt hơn so với ngày thường.”
Văn Nhân Lận híp hai trong mắt, nhớ lại bóng người mảnh khảnh dưới ánh trăng sáng kia, gương mặt trắng nõn tinh xảo, dịu dàng như ánh trăng vậy, đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Hai ngày không gặp, thật sự rất nhớ.
Trương Thương thấy chủ tử của mình cứ vuốt ve tấm ngọc bội bên hông hoài, đến lúc định thần nhìn lại mới âm thầm tán thưởng: “Tấm ngọc bội này của vương gia đúng là đẹp thật đó! Con chó này được điêu khắc đầy đủ hai tai, bốn chân ngắn, có hình có dạng, có thể thấy người khắc tấm ngọc bội này đúng là khéo tay thật!”
Văn Nhân Lận nhìn gã, ánh mắt lạnh nhạt: “Nói hay lắm!”
Trương Thương giơ tay lên đè cổ, cười ha ha nói: “Ti chức ấy à, chỉ biết nói thật mà thôi…”
“Trừ nửa tháng bổng lộc, trở về tốt nhất nên đi khám mắt đi.”
Vừa nói, Văn Nhân Lận vừa xoay người đi xuống lầu.
Chỉ còn lại mình Trương Thương đứng ngây người ở chỗ đó, gãi gãi sau ót, không hiểu: “Không phải… Hả? Trên tấm ngọc đó không phải là khắc con chó xấu xí sao?”
Trên lầu Gia Phúc, Đông Cung, Triệu Yên đang tự tay đốt đèn lồng, lấy cán dài móc lên trên xà nhà.

Dõi mắt trông về phía xa, đêm đen như mực, đêm đen như mực, kinh thành đèn đuốc thắp như biển, không nhìn thấy Kính Giám lầu của Minh Đức quán đáp trả.
“Thái tử ca ca,  lễ Khất Xảo không phải nên đi bái trăng sao? Sao lại treo đèn?”
Hoắc Trăn Trăn xách theo một hộp xảo quả làm từ nhân đậu đỏ và vỏ bột gạo, ngẩng đầu nhìn hai chữ viết trên đèn lồng, thì thầm: “Phất…đăng? Có ý gì vậy?”
*Xảo quả: Dùng bột mì tạo hình thành nhiều  vật nhỏ xinh xắn, rồi chiên với dầu gọi là “Xảo quả”. Tối Thất Tịch bày lên mâm cúng.
Triệu Yên xoay người nhìn cái đuôi nhỏ Hoắc Trăn Trăn theo sau, bất đắc dĩ nói: “Tối nay đúng dịp lễ Khất Xảo, Quận chú không ở trong cung cùng cô mẫu và nương nương, tới đây với ta làm gì?”
“Nhớ Thái tử ca ca, muốn đến gặp Thái tử ca ca mà.”
Vừa nói, Hoắc Trăn Trăn vừa đưa đủ loại bánh trong tay ra: “Triệu Yên và Liễu hồ ly kia không ở đây, không có ai tặng ngươi xảo quả đúng không. Nào, đến đây, chúng ta cùng nhau làm.”
Lần trước Triệu Yên làm xảo quả, là lúc ở Hoa Dương hành cung.
Nàng cũng có hứng thú, vội rửa sạch tay, ngồi xuống cùng với Hoắc Trăn Trăn, sau đó đè bẹp vỏ bột gạo, bỏ nhân bánh vào trong sau đó gói lại.
Hoắc Trăn Trăn dùng lòng bàn tay ép xảo quả trong khuôn, hỏi: “A, không phải từ trước đến giờ Thái tử ca ca đều thích ăn ngọt sao? Sao lại gói nhân bánh gạch cua chứ?”
Đầu ngón tay Triệu Yên hơi dừng lại, tìm bừa một lý do: “Gói cho muội muội.”
Muội muội trong miệng của “Thái tử”, đương nhiên là Trường Phong Công chúa ở Hoa Dương xa xôi rồi.
Hoắc Trăn Trăn có chút mất hứng, dẩu miệng hừ một tiếng, nói: “Ta cũng biết, trong mắt ngươi chỉ có muội muội ruột của ngươi mà tôi! Nếu như cha mẹ cũng sinh có ta một ca ca dịu dàng như vậy thì tốt rồi, đi chỗ nào cũng nhớ đến ta, che chở cho ta, là vui lắm rồi.”
Triệu Yên bật cười.
Nàng hâm mộ mình, nhưng mình chẳng phải cũng hâm mộ nàng sao?
“Cô phu cô mẫu đều coi Quận chúa như viên minh châu trên tay, có bọn họ yêu thương còn chưa đủ sao?”
“Đủ cái gì cơ chứ? Lúc cha mẹ lén lút yêu đương cũng không cho ta đến gần! Có lúc bọn họ đóng kín cửa phòng cả ngày, mãi đến khi thị tỳ phục vụ nước rửa mặt chải đầu mới chịu ra ngoài, cũng không biết ở trong phòng làm gì… Ta chỉ có thể đi theo nhũ mẫu, bên cạnh đến cả một người bạn đồng trang lứa để nói chuyện cũng không có.”
Vừa nói Hoắc Trăn Trăn vừa đưa xảo quả đã ép xong cho Lưu Huỳnh, để nàng ấy bỏ vào trong lò nướng.
Triệu Yên cau mày nhìn xảo quả nhân gạch cua mình làm xiêu xiêu vẹo vẹo, lòi cả nhân ra ngoài, do dự hồi lâu, không biết nếu nướng thì sẽ thành cái gì nữa.
“Chưa tới ngày nữa là sinh nhật Thái tử ca ca rồi, Thái tử ca ca định đón sinh nhật như thế nào?”
Hoắc Trăn Trăn đổi đề tài khác, hai tay chống cằm, nói: “Mời một gánh xiếc đến khuấy động một chút, được không?”
Sinh nhật?
Đúng rồi, hóa ra một năm lại trôi qua rồi.
Triệu Yên nhắm mắt lại, sau trận mưa to năm ngoái ở Hoa Dương hành cung, mỗi một sinh nhật nàng đón, cũng đã không còn ý nghĩa chúc mừng nữa rồi.
So với những thứ vui vẻ giả tạo này, nàng càng muốn đi ra khỏi cung, đến thăm ngôi mộ vô danh… của Triệu Diễn.
Thấy nàng im lặng lâu không nói gì, Hoắc Trăn Trăn hơi nghi ngờ, đang muốn hỏi lại, lại nghe tiếng Lý Phù ngoài hành lang: “Quận chúa, Trưởng Công chúa điện hạ đến đón ngài trở về phủ.”
“Biết rồi, biết rồi.”
Hoắc Trăn Trăn phất phất tay, nhất thời quên mất mình đang muốn hỏi gì, chỉ nghiêng người nói: “Vậy Thái tử ca ca, ta về trước nhé! Xảo quả chín nhớ phải ăn đó.”
Triệu Yên học theo dáng vẻ của Triệu Diễn, dịu dàng gật đầu: “Được, Quận chúa đi thong thả.”
“Không cần tiễn, ta tự đi là được.” Dứt lời, Hoắc Trăn Trăn xách váy, trong tiếng chuông vang thanh thoát, nhanh nhẹn đi xuống lầu.
Triệu Yên đứng ở cửa lầu Gia Phúc, dựa vào lan can nhìn xuống, Chỉ thấy Hoắc Trăn Trăn mặc váy màu vàng nhạt như một con chim non nhẹ nhàng, không chút lo âu nào nhào vào lòng cha Hoắc Phong.

Hoắc Phong giang hai cánh tay, vững vàng đón lấy con gái đang nũng nịu. Thọ Khanh trưởng công chúa thì nở một nụ cười đầy cưng chiều, vuốt ve tóc mai bay tán loạn của con gái.
Đang nhìn đến xuất thần, không chú ý đến bóng dáng cao lớn sau lưng đang đến gần.
Trong chốc lát Triệu Yên xoay người ngẩng đầy, suýt chút nữa đụng vào cằm Văn Nhân Lận.
Văn Nhân Lân đưa tay dán vào trán Triệu Yên, tránh cho nàng đụng vào, cười khẽ nói: “Nhìn cái gì, ngơ ra như vậy?”
Hắn nhìn theo ánh mắt Triệu Yên, thấy Hoắc Phong ôm con gái xoay xoay một vòng, sau đó vững vàng buông xuống, đưa theo con gái và thê tử lên xe ngựa
Văn Nhân Lận hiểu rõ, sau đó khẽ nâng tay, mở rộng lồng ngực nói với Triệu Yên: “Tới đây.”
Triệu Yên có cảm giác xấu hổ vì bí mật của mình bị nhìn thấu, lui về sau một bước, nói: “Làm gì đó?”
Văn Nhân Lận không lên tiếng, chỉ chìa tay kéo cổ tay Triệu Yên một cái, sau đó ôm nàng vào trong lồng ngực.
Gió đêm khẽ thổi qua, trời trăng sao không một tiếng động, gò má Triệu Yên dính sát vào Văn Nhân Lận, cảm nhận được vạt áo hơi lạnh, cảm nhận được cả tiếng tim đập trầm ổn trong lồng ngực của hắn.
Một cái ôm yên lặng không một tiếng động.
Triệu Yên kinh ngạc mở mắt, giống như món đồ mà mình không có được, bây giờ Văn Nhân Lận lại đột nhiên cho nàng, kinh ngạc không thôi, còn có cả chút xấu hổ bất an.
Văn Nhân Lận cũng không cho nàng có cơ hội tránh thoát, một tay nắm eo nàng, một tay xoa xoa đỉnh đầu nàng: “Cái ôm của Thái phó thỉnh thoảng cũng có thể làm nũng, Điện hạ!”
Giọng nói mang theo ý cười vang lên, chọc cho gò má Triệu Yên nóng rực.

















 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui