Quyền khuynh dưới váy

Triệu Yên không muốn đọc, quá xấu hổ.
“Để bản vương làm thay đi.”
Văn Nhân Lận nở nụ cười, giả vờ đứng lên nói: “Đôi mắt nhỏ này của điện hạ chuyển động nhanh, chỉ muốn làm sao để lừa dối cho qua.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không không! Ta tự làm!”
Triệu Yên không còn cách nào, chỉ đành đứng dậy ngồi sau bàn, một tay chống gương mặt đỏ ửng nóng bừng, một tay đè lên cuốn sách, dùng giọng nói nhỏ bé yếu ớt ngắc ngứ đọc.
Mí mắt nàng cụp xuống, run run khi đọc những câu chữ thô tục trắng trợn, tạo ra cái bóng như cánh bướm đang run rẩy.
Văn Nhân Lận dịch cái đèn bằng lụa tới gần sách của nàng, dùng ánh sáng sáng ngời để soi rõ từng chữ nhỏ xíu trong sách, rồi kéo một cái ghế tới bên cạnh ngồi xuống, chân phải vắt lên đùi trái, bên dưới y phục sẫm màu lộ ra một đoạn chân thon dài đi giày quan.
Khuôn mặt của hắn chìm sâu trong bóng tối, ánh mắt u tối bình thản, giám sát còn chặt chẽ hơn ở điện Sùng Văn.
Đọc xong một bài, Văn Nhân Lận sẽ tự lật sang trang khác cho nàng, lược bỏ những nội dung không cần thiết, lật tới chương chỉ định.
Có lúc đọc đến một câu nào đó, hắn sẽ nhẹ nhàng cắt lời Triệu Yên, hỏi một hai vấn đề.
Triệu Yên lúng túng không trả lời được, hắn sẽ dùng giọng nói trầm thấp bình thản để giảng giải cho nàng nghe.
Ban đầu, Triệu Yên cho rằng Văn Nhân Lận sẽ mang theo một ít tư thù cá nhân, cố gắng làm khó dễ nàng, như vậy ít nhiều gì cũng giống thẹn quá hóa giận.
Sau đó nàng mới phát hiện hóa ra không phải như thế.
Văn Nhân Lận giảng bài cực kì nghiêm túc, trên gương mặt tuấn tú không hề có chút khinh thường hay không kiên nhẫn nào, bất kể là từ góc độ nào nhìn vào, cũng thấy hắn chỉ đang truyền đạt kiến thức, giải thích thắc mắc mà thôi.

Hắn nghiêm chỉnh đứng đắn như thế, khiến Triệu Yên lại xấu hổ vì bản thân nghĩ nhiều, vì vậy cũng cất giấu sự mơ màng của chính mình, ép buộc bản thân tỉnh táo lại.
Vứt bỏ cảm giác xấu hổ, Triệu Yên mới hiểu được những gì nói trong sách có chỗ kì diệu nào. Ví dụ như khi đến tháng thì không thể cùng phòng, trước và sau khi hành sự cần phải làm những gì, uống thuốc quá liều sẽ khiến cơ thể nhiễm hàn khó có con…
Nhìn vào đây, những chuyện mơ hồ khó hiểu bây giờ đều rõ ràng.
Mà nàng lại luôn có thể suy một ra ba, sau khi hiểu xong lại cảm thấy hơi không cam lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Rõ ràng chuyện mây mưa vốn là của hai người, vì sao người chịu khổ luôn là nữ tử?”
Triệu Yên cau mày, không biết là đang khó chịu với ai: “Sinh con hay tránh thai đều là cơ thể nữ tử bị thương tổn, nam tử không cần chịu cái gì cả…”
Văn Nhân Lận nghe vậy thì hơi ngước mắt lên.
Không muốn bị trói buộc chỉ vì tằng tịu với nhau cho nên những năm gần đây hắn không đụng vào nữ nhân. Tiểu điện hạ phá bỏ nguyên tắc hai mươi năm của hắn lúc này lại đang ghét bỏ phàn nàn.
“Như vậy không công bằng. Nam tử càng mềm yếu vô dụng lại càng phải dựa vào việc trói buộc nữ tử để tìm lại tự tôn.”
Văn Nhân Lận lấy một quả nho từ trên đĩa trái cây: “Chỉ là thế gian cũng có biện pháp để không cần uống thuốc mà vẫn được sung sướng. Chỉ là tự tôn của nam nhân quá cao, không muốn cúi đầu nhân nhượng thôi.”
Triệu Yên liếc nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc, ánh mắt của Văn Nhân Lận sâu hơn.
Không biết là hiểu nhầm ý của Triệu Yên, hay là cố tình nói như thế.
Đầu ngón tay mảnh khảnh thon dài của hắn vân vê quả nho màu tím, rồi lại bóp bóp, đột nhiên hỏi: “Điện hạ muốn học?”


Trực giác nói với Triệu Yên đó không phải thứ tốt lành gì, vội vàng lắc đầu như trống bỏi: “Không, không cần.”
Văn Nhân Lận nhìn dáng vẻ xin miễn cho kẻ bất tài của nàng, nở nụ cười buồn bực.
Chung quy lại cũng là còn nhỏ tuổi, không giải thích được sự ảo diệu trong đó, cứ từ từ vậy.
Đêm đen như mực, trong điện yên tĩnh, Triệu Yên khép quyển sách lại, bưng chén trà lạnh bên cạnh lên uống nhuận giọng.
Văn Nhân Lận không nói gì một lúc lâu, Triệu Yên mới ngước đầu lên từ phía sau ngọn đèn dầu, đóng quyển sách lại nói: “Đọc xong quyển này rồi.”
Trong giọng nói của nàng mơ hồ xen lẫn chút mệt mỏi, vô thức liếm liếm đôi môi trơn bóng, bổ sung thêm một câu: “Cũng muộn rồi, sắp đến giờ bị cấm đi lại ban đêm, Túc Vương không về phủ sao?”
Dứt lời mới phát hiện mình nói như vậy là thừa, Văn Nhân Lận còn có thể ở lại Hạc Quy các, hoàn toàn không bị lệnh cấm đi lại ban đêm ràng buộc.
Ánh mắt Văn Nhân Lận rời khỏi đôi môi lấp lánh ánh nước của nàng, nói: “Không về được Vương phủ thì tá túc lại Đông cung cũng được.”
Triệu Yên ngạc nhiên.
Văn Nhân Lận thuận thế nhét quả nho đã được bóc vỏ vào cái miệng hơi hé ra của nàng, đứng dậy lấy đi quyển sách dưới tay nàng, hài lòng nói: “Đêm nay thế này thôi, điện hạ đi tắm đi.”
Triệu Yên không nhìn ra được ẩn ý của Văn Nhân Lận, nghe lời đứng dậy đẩy cửa điện ra.
Trong phòng tắm, Lưu Huỳnh đã sai người chuẩn bị xong nước nóng từ lâu, Triệu Yên ngâm người trong đó, ngẫm nghĩ xem câu nói “Tá túc lại Đông cung cũng được” của Văn Nhân Lận là thật hay giả.
Hiện giờ căn cơ của Đông cung bất ổn, các triều thần xem xét thời thế, thái độ vi diệu, ngay cả Bùi Táp thân là thư đồng của Thái tử cũng chưa từng ở lại Đông cung. Nếu như Văn Nhân Lận ngủ lại, hành động ưu ái như thế, không thể nghi ngờ là tuyên bố đứng về phe ai với các quan viên trong triều…
Văn Nhân Lận có thể sẽ làm như vậy sao?

Người như hắn sẽ tình nguyện quỳ trước váy nàng sao?
Triệu Yên khó mà tin được, hơi nước khiến cho suy nghĩ của nàng vô cùng hỗn loạn, không khỏi ôm lấy đầu gối co rụt người xuống dưới nước, ngâm nửa khuôn mặt trong làn nước ấm, chỉ để chừa lại phần mắt mũi lộ ra bên ngoài.
Sau khi tắm rửa xong, Triệu Yên khoác ngoại bào quay về tẩm điện, trên chiếc ghế sau tấm bình phong quả nhiên không còn bóng dáng của Văn Nhân Lận.
Gió mát đêm hè tràn vào từ bên ngoài điện, lay động màn che, thổi trúng mấy cuốn sách đặt trên bàn, ào ào lật giở trang sách.
Triệu Yên bước nhanh tới, che lại những hình ảnh kỳ lạ vừa nhảy ra, ảo não nhét hết chúng vào tủ đầu giường.
Câu nói kia của Văn Nhân Lận quả nhiên là đang trêu nàng.
Triệu Yên nghiêng người ngã lên giường, trong lòng không biết là cảm thấy được thả lỏng hay còn có gì khác.
Bên ngoài Đông cung, xe ngựa của Túc Vương phủ đang chạy chầm chậm dọc theo tường bao Hoàng cung.
Xe ngựa lung lay, Văn Nhân Lận ngồi chống tay lên đầu gối, thân hình vững như bàn thạch.
Hắn cụp mắt vuốt ve lòng bàn tay, bên trên còn dính lại chút mùi hương ngọt ngấy, không biết đó là mùi vị của nước từ quả nho hay là hình dáng đôi môi của thiếu nữ.
Khi xe ngựa đi vào một con phố không người, Thái Điền ôm đao ngồi đầu xe nhìn xung quanh một lượt rồi chui vào trong xe, trình một miếng gỗ nhỏ lên cho Văn Nhân Lận.
Hắn ta bẩm báo: “Gỗ lim dùng để trùng tu đài ngắm sao đã được Công bộ đưa vào Bắc Uyển, tất cả như dự liệu của Vương gia.”
Ngọn đèn dầu trong xe mờ tối, miếng gỗ nâu thẫm nằm dưới ngón tay lạnh lẽo của Văn Nhân Lận tản mát ra mùi mốc meo.
Trong con ngươi Văn Nhân Lận xuất hiện sự lạnh lẽo xinh đẹp, ngón tay dùng lực một chút, miếng gỗ vỡ vụn.
Triều đình tiêu tốn rất nhiều ngân lượng để thu mua gỗ lim, nhưng quả nhiên đống gỗ đó đã bị đổi thành gỗ mục từng bị ngâm trong nước ngày trước.
Hôm sau, điện Sùng Văn.
Ánh nắng làm cho mái ngói của Hoàng cung bị phơi đến trắng bệch, mành trúc bốn phía trong điện cuốn lên một nửa, dường như đang chặn hết cái nóng từ bên ngoài, trong lư có đốt hương, trong điện chỉ có giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo của Chu Cập đang giảng “Chu Lễ”.

“Chu Lễ” bao gồm mọi thứ, Chu Cập lại không cần cầm sách, vừa giảng vừa ví dụ, trình bày rõ ràng tất cả nội dung quan trọng trong quyển “Thiên quan”.
Phương thức giảng bài của Chu Cập giống như tư thế ngồi đoan chính cứng nhắc của y, Bùi Táp ngồi bên cạnh đã chán đến chết tiện tay vẽ bậy lên giấy Tuyên Thành. Mặc dù Triệu Yên có thể nghe hiểu hơn phân nửa, nhưng trời quá nóng làm nàng uể oải, khó tránh khỏi cảm thấy buồn ngủ.
Tối hôm qua nàng bị người ta canh chừng “học tập” đến tận khuya, thật sự ngủ không ngon.
Lúc giảng đến “Phép tắc là nền móng của một nước, mất phép tắc là mất nước”, Triệu Yên đột nhiên mở mắt, ôn hòa nói: “Cũng phải xem xem đó là loại “phép tắc” nào. Có vài thứ là thuận theo nhu cầu của triều đại lúc đó mà được sinh ra, ví dụ như phép tắc mà sĩ tộc lập ra chính là vì để duy trì lợi ích của sĩ tộc, trải qua hơn mấy nghìn năm thay đổi, có thể đã không còn thích hợp với thế cục của triều đại hiện tại nữa, như vậy cũng không thể noi theo nữa. Trong “Chu Lễ” còn đề cập đến “thời điểm”, vậy “thời điểm” đâu.”
Nàng mệt mỏi, nói thay Triệu Diễn, cũng là nói ra những lời từ đáy lòng mình, khiến cho Chu Cập nao nao.
Y nhớ lại thời gian thăm dò tin tức ở trong phủ Thẩm Thị lang, nhớ lại sư đệ Thẩm Kinh Minh đột nhiên bị giết chết, không khỏi giương mắt nhìn về phía “Thái tử”.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua mành trúc trên cửa, chui vào trong điện, bị cắt thành rất nhiều vệt sáng không đồng đều, bóng râm mảnh như sợi chỉ trùng hợp in xuống đuôi mắt Triệu Yên, che đi nốt ruồi lệ nhỏ.
Gương mặt trước mắt này đột nhiên trở nên quen thuộc và rõ ràng vô cùng.
Gió lay động mành trúc, bóng râm phai nhạt đi, ánh mặt trời đan xen vào nhau rơi xuống, khiến nốt ruồi lệ son nhỏ xíu kia nổi bật lên.
Cuối cùng Triệu Yên cũng nhận ra ánh nhìn của y.
“Chu trung sĩ* nhìn cô làm gì?”
*trung sĩ: như giảng viên thời nay
Triệu Yên cười hỏi, cảm thấy tò mò vì Chu Cập hiếm khi thất thần.
Ánh mắt Chu Cập thản nhiên, thành thật nói: “Vừa nãy thần nhìn điện hạ rất giống một người bạn cũ.”
Nụ cười của Triệu Yên phai nhạt đi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui