Chỉ có điều nếu đã nhắc đến việc dạy học, Triệu Yên vẫn nhạy bén bắt được ý nghĩa sâu xa trong lời nói.
“Nói như vậy, Thái phó vẫn biết đi tới điện Sùng Văn để giảng bài?”
Nàng hỏi, ánh mắt rơi vào ngọn đèn dầu sáng sủa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước khi đến Ngọc Tuyền cung, số lần Văn Nhân Lận đến điện Sùng Văn giảng bài lại càng ít hơn, mấy ngày gần đây hoàn toàn không thấy bóng dáng.
Thực ra trong lòng Triệu Yên vẫn hơi để ý. Về công về tư không có ai thích hợp để chọn làm Thái phó của Thái tử hơn Văn Nhân Lận.
Đôi môi mỏng của Văn Nhân Lận hơi mấp máy, ngón tay trắng lạnh để trên tay vịn của ghế gõ gõ.
Độc Hàn Cốt vừa được áp chế xuống, đêm nay hắn không muốn gần gũi bày tỏ tình cảm với ai, những lời nói đùa vừa rồi hơn phân nửa là hắn cố gắng nói ra.
Dựa theo tính cách của tiểu điện hạ trong quá khứ, nhất định là sẽ đỏ tai buồn bực rời đi, nhưng hôm nay thì không, bóng dáng mảnh mai đứng dưới ngọn đèn dầu lộ ra vài phần trầm tĩnh điềm đạm.
Văn Nhân Lận chợt cảm thấy thú vị, không đáp mà hỏi ngược lại: “Điện hạ là đang mong chờ hay là không?”
Trong đáy mắt hắn ánh lên chút trêu tức nhợt nhạt, dường như bất kể là lấy được đáp án “Có” hoặc “Không” thì đều sẽ rơi vào cái bẫy mà hắn chuẩn bị sẵn.
Đương nhiên là Triệu Yên sẽ không trúng kế của hắn thêm lần nữa, vì thế nàng ngước mắt lên, gương mặt hiện ra vài phần khổ não nói: “Cận Thiếu phó giảng bài rất dài dòng tối nghĩa, thật sự khó hiểu. Ta bây giờ đã ngồi ở vị trí này, vẫn muốn học vài thứ.”
Văn Nhân Lận nhìn vào mắt nàng, không tỏ ý đúng sai, nói: “Từ khi điện hạ trở về từ Ngọc Tuyền cung lại càng chăm chỉ hơn. Chỉ là không biết học những thứ khác thì có tích cực như thế này không.”
“Vậy phải xem là ai dạy.”
Triệu Yên dũng cảm đáp trả.
Văn Nhân Lận nở nụ cười, đi tới trước mặt Triệu Yên nhìn xuống nàng.
“Bà dì của điện hạ đi rồi chứ?” Hắn nhỏ giọng hỏi, lông mày còn ẩm ướt.
Sao đột nhiên lại hỏi cái này?
Triệu Yên bất ngờ không kịp đề phòng, há to miệng, không biết nên nói thật hay giả vờ không nghe thấy gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nếu như cơ thể đã bình thường rồi, ngày mai ta sẽ tới sân nhỏ dạy điện hạ cưỡi ngựa, tương lai nếu có gặp nạn thì cưỡi ngựa chạy trốn cũng nhanh hơn là dùng hai chân…”
Nói đến đây, Văn Nhân Lận dừng lại một lát, mỉm cười nhìn theo ánh mắt né tránh của Triệu Yên: “Vẻ mặt này của điện hạ là nghĩ đến cái gì vậy?”
Triệu Yên kinh ngạc, gương mặt dần dần đỏ rực lên.
Văn Nhân Lận dường như hiểu được cái gì, chốc lát sau hắn nghiêm mặt nói: “Điện hạ còn đau, thì vẫn nên chờ thêm hai ngày nữa thì hơn.”
Triệu Yên nháy mắt mấy cái, lúc này đã hiểu: Văn Nhân Lận nói “Chờ hai ngày nữa” nhất định là đang chỉ việc cưỡi ngựa.
Suy nghĩ của nàng nhất định sẽ không bị dắt mũi thêm lần nữa, gật đầu nói: “Được.”
Đuôi mắt Văn Nhân Lận hơi nhếch lên, ý cười trong mắt càng đậm, giơ tay lên chỉnh lại phát quan xiêu vẹo vì ngồi xe ngựa của Triệu Yên: “Điện hạ về Đông cung trước đi, tối nay không ngủ lại đây.”
Triệu Yên vô thức gật đầu, lúc lấy lại tinh thần, trong mắt xẹt qua chút kinh ngạc.
Ngủ lại cái gì? Nàng vốn không định qua đêm với hắn!
Rốt cuộc vẫn là bị Văn Nhân Lận bẫy, nàng định mở miệng giải thích nhưng bất kể nói cái gì đều giống đang giấu đầu hở đuôi, chỉ đành phẫn nộ mím môi.
Môi hồng mắt sáng, nhìn Văn Nhân Lận tỏa ra vài phần tuấn tú pha thêm chút lẳng lơ, cách nói năng thậm chí còn có vẻ đa mưu túc trí hơn bình thường, đâu giống một người đang bị bệnh?
“Thấy Túc Vương có nhiều sức lực như vậy, ta an tâm rồi.”
Triệu Yên xoay người sang chỗ khác, đi được hai bước lại dừng lại.
Dường như nàng đã làm ra một quyết định quan trọng, mười ngón tay nhẹ nhàng xiết chặt, cuối cùng xoay người lại, sau đó vươn ngón tay trắng nhỏ bé ra kéo tay áo bào của Văn Nhân Lận, nhích lại gần hắn.
Sự mềm mại vừa chạm vào ngực đã tách ra, Văn Nhân Lận còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Triệu Yên đã nhướng đuôi mắt nhiễm nét mực lên, nhanh chóng rời đi.
Đó là một cái “ôm” vừa nhẹ vừa vội của thiếu nữ, hời hợt như chuồn chuồn lướt nước, dừng lại ở bờ vai còn ẩm ướt hơi nước của Văn Nhân Lận.
Văn Nhân Lận biết nàng vừa đáp lại câu nói “có lẽ điện hạ ôm ta một cái thì bản vương sẽ tốt hơn”, không quyến rũ, còn hơi có lệ, nhưng lại rất chân thực.
Biết rõ là như thế, chút buồn rầu nhuốm mùi máu tanh trong lồng ngực cũng theo đó mà tan thành mây khói.
Lát sau hắn quay về chỗ ngồi cũ, nheo lại đôi mắt, từ trong cổ họng phát ra một tiếng cười trầm thấp.
Triệu Yên quay về xe ngựa.
Màn xe buông xuống, một ngọn đèn dầu leo lét chiếu sáng lên gương mặt tái nhợt của nàng.
Vừa nãy mới chỉ chạm vào Văn Nhân Lận một lát mà trong lòng chợt xuất hiện cảm giác tham lam, đến cả bản thân nàng cũng không biết là công hay tư, đến khi phục hồi tinh thần lại, nàng còn chưa nhìn rõ được vẻ mặt của hắn lúc ấy thế nào đã chạy trối chết.
Nàng đưa ngón tay lên chóp mũi, nơi đó dường như còn vương vấn mùi hương khi vừa mới tắm xong của Văn Nhân Lận, là một loại mùi hương lành lạnh nhạt nhẽo, gần như không khác gì với mùi hương mà nàng ngửi được từ viên thuốc màu đỏ đen đặt trong hộp gỗ đỏ nàng nhìn thấy ngày ấy.
Rốt cuộc đan dược đó là gì?
Nếu như Văn Nhân Lận không thật sự bị bệnh, vậy hắn mượn cớ để không vào cung mấy ngày qua, rốt cuộc là có chuyện gì?
Sương mù đã dày lại dày hơn, Triệu Yên chống gò má còn đang hơi nóng của mình, luôn cảm thấy chân tướng ở ngay nơi mình có thể chạm tới được, không khỏi nhíu mày.
…
Hôm sau vừa từ điện Sùng Văn trở về, Lễ bộ đã vạch ra những việc cần phải làm trong đãi thọ yến của Hoàng hậu, dâng cho Triệu Yên xem qua.
Nói là xem qua, cũng chỉ là nể tình Hoàng đế giao cho Thái tử tổ chức, báo cho biết một tiếng mà thôi.
Năm ngoái phản quân vây thành, lòng dân cũng không ổn định, cộng thêm án “đồng nam thiếu nữ” bị mất tích trên diện rộng cách đó không lâu, nên triều đình cho rằng càng là vào thời điểm này lại càng phải ca múa mừng cảnh thái bình, chia sẻ niềm vui cùng dân chúng mới được.
Chúc thọ là chuyện nhỏ, thể hiện rầm rộ cảnh “Quốc thái dân an” mới là mục đích cuối cùng, vì vậy sổ con mà Lễ bộ trình lên có thể nói là vô cùng rườm rà dài dòng.
“Đến lúc đó các vị hoàng thân quốc thích ở đất phong sẽ tới kinh thành để ăn mừng, ít cũng có gần trăm vị vương hầu thế tử cần được tiếp đãi. Dựa theo quy cách này của Lễ bộ, chỉ sắp xếp gian hạng nhất thôi đã tiêu tốt rất nhiều bạc. Phụ hoàng còn nghe theo kiến nghị của Thần Quang chân nhân bỏ đi kia, khăng khăng trùng tu đài ngắm sao ở Bắc Uyển, cầu phúc cho đứa con chưa được sinh ra của Uyển nghi…”
Triệu Yên ngồi trên giường, cầm sổ con dài chừng bốn thước trong tay ném sang một bên, đau đầu nói.
“Như thế này thu sẽ không đủ chi, móc sạch bạc trong vòng ba năm tới của quốc khố.”
Sâu mọt ở khắp nơi trên đất nước, kẻ theo đuổi quan lộc hoành hành, gặm nhấm Đại Huyền triều không còn một cái gì, thảo nào Triệu Diễn quyết tâm muốn thay đổi, cải cách.
“Nghe nói cả nhà Thọ Khang Trưởng Công chúa đang trên đường về kinh, đại khái một tuần nữa sẽ đến nơi.”
Lưu Huỳnh bưng một mẻ nho ướp lạnh đi vào, quạt cho Triệu Yên: “Đến lúc đó Trường Nhạc Quận chúa sẽ vào cung ở một thời gian ngắn, ý của Hoàng hậu nương nương là nhờ điện hạ để ý chăm sóc nhiều hơn.”
Nghe vậy, Triệu Yên mệt mỏi đỡ trán, lông mày vốn đang nhíu lại giờ còn pha thêm chút u sầu.
Trường Nhạc Quận chúa Hoắc Trăn Trăn là con gái duy nhất của Thọ Khang Trưởng Công chúa và Hoắc Đại tướng quân Hoắc Phong, từ nhỏ đã được nuông chiều buông thả, lúc đó vì để hấp dẫn sự chú ý của Thái tử Triệu Diễn, đã không ít lần cãi nhau với Triệu Yên.
Tuy đã nhiều năm không gặp, Triệu Yên vẫn nhớ tới lần Hoắc Trăn Trăn thở phì phì kéo tay áo lấp lánh lên, kiêu căng ngạo mạn dẩu miệng trừng mắt nhìn nàng.
Mẫu hậu để nàng đi chăm sóc cho Trường Nhạc Quận chúa, nguyên nhân rất đơn giản: Người cha Hoắc Phong của nàng ấy có chút uy danh trong quân đội, có quan hệ tốt với Tấn Bình hầu - cha của Bùi Táp, mẹ nàng ấy là Thọ Khang Trưởng Công chúa là muội muội ruột của phụ hoàng, ngày xưa khi phụ hoàng có thể thuận lợi đăng cơ xưng đế, không thể thiếu sự giúp đỡ của muội phu Hoắc Phong và muội muội.
Mà Trường Nhạc Quận chúa Hoắc Trăn Trăn vốn là người được mẫu hậu chọn làm Thái tử phi cho Triệu Diễn, muốn hai bên đã thân càng thêm thân.
Bây giờ Triệu Diễn gặp chuyện không may, Hứa Uyển nghi có thai, không thể không dựa hơi cái cây to Hoắc gia này, ít nhiều cũng củng cố thêm được một chút vì Đông cung vốn đang tràn ngập nguy cơ này.
Phải thay huynh trưởng trông nom Thái tử phi tương lai, mà cô nương này còn là địch nhân từ nhỏ của mình, Triệu Yên lập tức cảm thấy rối bời.
Có điều, còn có vấn đề nhức đầu hơn.
“Sinh nhật của mẫu hậu vào năm ngoái, Đông cung tặng lễ gì?” Triệu Yên hỏi.
Quà của “Trường Phong Công chúa” thực ra lại dễ, ở Hoa Dương thừa thãi ngọc thạch, đến sinh nhật mình chọn một vật trang trí bằng ngọc tinh xảo đẹp đẽ ở bên đó đưa về đây, rồi lại viết một phong thư nói mình lớn lên bên cạnh Hoàng hậu nương nương nhưng lại không thể làm tròn chữ hiếu, vậy là xong.
Năm vừa rồi nàng cũng làm như vậy, dù sao mẫu hậu cũng không thèm để ý nàng tặng cái gì. Nhưng bây giờ nàng còn đang là “Thái tử Triệu Diễn”, dùng thân phận Thái tử để tặng cái gì đó, đương nhiên là phải nghiêm túc suy nghĩ.
Lưu Huỳnh trả lời: “Thọ lễ của Hoàng hậu nương nương năm ngoái đều là Thái tử điện hạ tự mình chuẩn bị.”
Triệu Yên đảo mắt một cái, ghé lại gần nhỏ giọng hỏi: “Có cần ta giả chữ viết của Thái tử, viết một bài văn không”
Lưu Huỳnh suy nghĩ một chút, đáp: “Năm ngoái Thái tử điện hạ đã tặng một bài Chúc thọ phú, năm nay không thể nào lại giống như thế được.”
“Vẽ tranh được không?”
“Nô tỳ nghe nói năm nay Ninh Dương hầu cũng chuẩn bị Vạn Thọ đồ, chuẩn bị tặng cho Hoàng hậu nương nương, luận tài nghệ vẽ tranh…”
Triệu Yên nghe hiểu lời nói bóng gió của Lưu Huỳnh: Cữu cữu Ninh Dương hầu Ngụy Diễm xưa nay tài hoa khéo léo, nói về trình độ vẽ tranh, chút công lực rập khuôn máy móc của Triệu Yên thật sự khó mà gọi là thanh nhã được.
Con đường cuối cùng bị phá hỏng, Triệu Yên nghiêng người ngã lên giường, đầu vắt ở thành giường, thở dài một tiếng.
“Nếu như có Liễu Cơ ở đây thì tốt rồi…” Nàng vô thức than thở một tiếng.
Liễu Bạch Vi kiến thức rộng lớn, chính là tri kỷ Bá Nhạc của Triệu Yên, nếu có y ở đây tham mưu cho, chắc chắn sẽ đưa ra nhiều ý kiến hay.
Đang nghĩ ngợi thì trong tầm nhìn mọi thứ bị đảo ngược của Triệu Yên xuất hiện một bóng dáng cao to quen thuộc.
Kèm theo tiếng nội thị thông truyền, bóng người kia càng lúc càng tới gần, càng ngày càng gần, cuối cùng đứng lại trước giường.
Bóng đen phủ xuống, Văn Nhân Lận chắp tay cúi người, đôi mắt xinh đẹp thâm thúy nhìn Triệu Yên, hỏi: “Vừa nãy điện hạ mới nhắc đến tên ai?”
Lúc hắn hỏi câu này, giọng nói nhẹ mà thấp, miệng thậm chí còn hơi cười.
Triệu Yên trợn mắt lên, vội vàng vùng dậy ngồi thẳng người, quay đầu lại nhìn hắn.
“Tiết học võ hôm nay đã kết thúc rồi.” Vừa nói Triệu Yên vừa nhìn sắc trời bên ngoài.
Hoàng hôn phủ xuống, chính là lúc vạn vật nghỉ ngơi.
Văn Nhân Lận ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện, nhận lấy chung trà mà Lưu Huỳnh dâng lên, xoay xoay trong tay, giọng nói bình thản: “Bản vương đã nói sẽ mang hai quyển sách tới Đông cung, tự mình dạy cho điện hạ.”
Những nội dung kia, không thể dạy ở Văn Sùng điện được.
Triệu Yên bị hắn nhắc nhở mới nhớ ra, sau đó nhìn lại, nội thị đứng bên cạnh Văn Nhân Lận đang ôm một bao bố màu lam đang phồng lên, đúng là mang tới mấy cuốn sách…
Nhìn hình dạng còn có vẻ rất dày.
Văn Nhân Lận nhận lấy bao bố, ngón tay thon dài trắng nõn bắt đầu cởi nút thắt bao bố ra, Triệu Yên không khỏi hơi căng thẳng, nói cho có lệ: “Ta nhớ ra rồi, đúng là có việc này!”
Nàng chỉ sợ Văn Nhân Lận sẽ lấy ra sách vở bất nhã gì đó trước mặt mọi người, đành phải ngồi nghiêm chỉnh lên, ra lệnh cho Lưu Huỳnh: “Các ngươi đều lui ra hết đi, cô muốn ở một mình học với Thái phó.”
Lưu Huỳnh liếc nhìn Triệu Yên, lấy mấy cái đèn dầu để lại gần rồi mới cùng đám nội thị hành lễ và lui ra.
Cửa điện được đóng lại, bao bố trong tay Văn Nhân Lận cũng đã mở ra, hắn lấy từ hộp gấm hình chữ nhật ra một xấp sách tranh.
Triệu Yên liếc mắt, mơ hồ nhìn thấy mấy đầu đề “Tố Nữ Kinh”, “Dưỡng Âm”…
Tên cùng loại với quyển “Huyền Nữ Kinh”, nghĩ cũng biết viết những cái gì.
Triệu Yên nuốt nước miếng, dời ánh nhìn đi, nói: “Thực ra không cần xem những cái này cũng được…”
“Điện hạ không hiểu âm dương điều hòa, chỉ biết mù quáng sử dụng cơ thể, tương lai lớn tuổi rồi mới biết khổ.”
Văn Nhân Lận đặt sách vở lên bàn nhỏ ở đầu giường, giương mắt nói: “Nếu không dạy dỗ cẩn thận, đến lúc đó tìm ai khóc được?”
Triệu Yên không thể làm gì khác hơn là lùi một bước để cầu xin: “Đặt ở đó đi, ta sẽ tự học.”
Dường như Văn Nhân Lận nhìn thấu suy nghĩ nhỏ bé của nàng, chậm rãi nói: “Lúc Hoàng tử đến tuổi cũng phải học những cái này, điện hạ tự kiêu cho rằng mình không thua kém nam tử thì ngại cái gì.”
Hắn gác tay lên tay vịn ghế, tay áo bào màu tối xúc cảm cực tốt rũ xuống, nói với nàng: “Điện hạ lấy một quyển ra đọc trước đi, có gì không hiểu thì hỏi bản vương.”
Đây cũng là muốn giám sát nàng học tập, không được lười biếng dùng mánh khóe.
Triệu Yên không còn cách nào, chỉ có thể chấp nhận số phận chọn bừa một quyển trong đống sách.
Mở trang bìa trong ra, nàng lập tức bị hình ảnh mơ màng và dòng chữ ghi trên đó dọa sợ, vội khép bìa sách lại, ánh mắt lập lòe.
Văn Nhân Lận nhìn dáng vẻ đứng ngồi không yên của nàng, không khỏi cười nhẹ: Rõ ràng những chuyện thân mật nhất đều đã làm, phản ứng của tiểu điện hạ vẫn ngây ngô trong sáng như thế, hoàn toàn khác với dáng vẻ quyến rũ như sen nở kia.
Sách nhất định phải đọc, hắn cũng không muốn để lần nào tiểu điện hạ cũng mơ màng hồ đồ giao bản thân ra ngoài, rồi lại mơ màng qua loa giải quyết xong hậu quả.
“Nếu điện hạ xấu hổ, vậy bản vương giảng cho điện hạ nghe cũng không sao.”
Hắn cầm lấy quyển sách trong tay Triệu Yên, hơi khép mắt lại, thật sự dùng giọng nói trầm thấp dễ nghe từ từ đọc lên: “Hoàng đế viết: Làm sao để biết được nữ tử cũng cực nhanh ra, ý là từ dấu hiệu nào mà có thể biết được, khi nữ tử đạt được cảm giác sung sướng…”
Triệu Yên nhớ lại chút hình ảnh hoang đường ở Túc Vương phủ, những ký ức đó ứng với từng câu từng chữ đang phát ra, xuất hiện những hình ảnh sinh động.
Mà Văn Nhân Lận ăn mặc chỉnh tề, nghiêm trang lại đang giảng giải truyền thụ, không hề có chút trêu đùa nào.
Sắc mặt Triệu Yên đỏ hồng, vội nói: “Ta có thể tự xem.”
Dứt lời nàng giành lấy cuốn sách trên tay Văn Nhân Lận, giả vờ thành tâm đọc.
Ánh mắt nàng di chuyển cực nhanh, đầu óc rối loạn, trông như nuốt hết cả kiến thức, nhưng thực ra không nhớ nổi cái gì.
Văn Nhân Lận dường như có thể nhìn thấu nàng đang đối phó mình, lấy một quả nho sạch sẽ trên đĩa trái cây, chậm chạp lột vỏ nó ra, nhét vào trong miệng Triệu Yên.
Ngón tay ướt át của hắn xẹt qua miệng Triệu Yên, nặng nề nói: “Đọc lên.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...