Quyền khuynh dưới váy

Cửa sổ trên căn gác xép Kính Giám lầu đóng chặt, tia sáng yếu ớt len lỏi qua các khe hở, chiếu lên lớp bụi bặm nhỏ xíu bay trong không khí.
Triệu Yên ngã ngồi trên nền đất, nàng bị ép quay đầu nhìn thẳng Văn Nhân Lận.
Tư thế này quá khó, nó khiến cổ Triệu Yên nhức mỏi vô cùng. Nàng không thể không cẩn thận di chuyển đầu gối, thay đổi tư thế mặt đối mặt.
Dưới góc nhìn trực diện, nàng nhận ra ánh mắt và giọng điệu dịu dàng đang cố kiềm chế sự lạnh lẽo hoàn toàn khác nhau, bóng tối dâng trào.
Hàng lông mi của Triệu Yên khẽ run, nhưng chẳng mấy chốc đã ổn định.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nếu đánh gãy chân có thể khiến ta ngoan ngoãn nghe lời… Vậy thì khi bị ám sát năm ngoái, hoặc là khi đối mặt với sự uy hiếp của Triệu Nguyên Dục ta nên thành thật.”
Đối diện với câu nói thẳng thắn thành khẩn lại đúng lý hợp tình của nàng, Văn Nhân Lận tức đến bật cười. Hắn nắm cổ tay nàng kéo vào lòng, chậm rãi nói: “Vậy trói tay lại, nếu người vẫn không chịu nghe lời ta sẽ phong ấn kinh mạch, huyệt đạo của người, ép người trở thành hình nhân bên cạnh bổn vương mãi mãi.”
Giọng hắn nghe nhẹ nhàng trầm thấp, tay còn lại di chuyển từ gáy Triệu Yên dọc xuống xương sống lưng tới các huyệt đạo, khua tay múa chân.
Triệu Yên cố nén dục vọng đang nhen nhóm, bàn tay bị giữ chặt khẽ siết chặt thành nắm đấm rồi chống lên ngực Văn Nhân Lận tạo khoảng cách vừa phải, thấp giọng nói: “Thái phó muốn như vậy thật sao?”
Thấy Văn Nhân Lận không nói gì, nàng hé môi: “Thái phó dạy ta cưỡi ngựa bắn cung để phòng thân, dạy ta binh pháp đánh cờ là để chờ một ngày biến ta thành thứ bù nhìn không thể nói chuyện, hay thứ động vật chết không thể động đậy ư?”
Xương ngón tay Văn Nhân Lận khẽ nhô ra, ánh mắt hắn tối sầm.
Một lúc lâu sau, hắn bỗng bật cười, nhìn chằm chằm đôi môi trơn bóng của nàng: “Bổn vương không dạy điện hạ cách làm trái ý bổn vương. Nếu không thì đừng mong còn cái lưỡi này.”
Triệu Yên sợ hãi mím môi thành một đường thẳng.
Có điều nàng chỉ giữ im lặng trong giây lát, sau đó lại ngẩng đầu như hiểu ra điều gì đó, vội hỏi với điệu bộ không chắc chắn: “Túc Vương đang… Lo lắng cho ta?”
Văn Nhân Lận ngạc nhiên.
Bởi vì quá bất ngờ trước câu kết luận khó hiểu này nên trong chốc lát hắn đã quên phản bác.
Triệu Yên cẩn thận quan sát phản ứng của hắn, nàng càng thêm chắc chắn, nói rõ ràng: “Trừ phi cái chết của Triệu Diễn có liên quan tới Túc Vương, việc ta tiếp tục điều tra sẽ ảnh hưởng tới Túc Vương. Nếu không thì đâu có lý do gì để Túc Vương ngăn cản ta?”
Văn Nhân Lận nhìn nàng, nói: “Sao điện hạ biết cái chết của Thái tử không liên quan tới bổn vương?”
Triệu Yên ngẫm nghĩ, nghiêng đầu đáp: “Nếu cái chết của huynh trưởng thật sự do Túc Vương gây ra có lẽ ta sẽ không sống đến bây giờ. Hôm nay Túc Vương nổi giận như vậy có thể vì ta cản trở kế hoạch nào đó của ngươi, hoặc có thể chỉ vì ta không biết tự lượng sức mình khiến ngươi… Lo lắng?”
“… Lo lắng?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Văn Nhân Lận thấp giọng lặp lại một lần nữa, khoé môi khẽ nhếch để lộ nụ cười dịu dàng.
Ngay cả Hoàng hậu cũng không tin hắn chưa từng xuống tay với Đông Cung, nhưng tiểu điện hạ lại tin, vậy thì đã sao?
Một kẻ đeo trên lưng bóng tối nặng nề như hắn sao có thể rung động lo lắng cho một tiểu công chúa nhỏ bé kia chứ?
“Điện hạ nghĩ nhiều rồi. Mạng của người nằm trong tay bổn vương, người muốn chết cũng chỉ có thể chết trong tay bổn vương.”
Hắn nói với điệu bộ thản nhiên, những ngón tay đặt bên eo Triệu Yên thoáng siết chặt khiến nàng đau đớn kêu rên.
Văn Nhân Lận ngập ngừng, không rõ giọng hắn là vui hay buồn: “Bổn vương còn chưa xuống tay khiển trách, điện hạ kêu rên như vậy có lố quá không?”
“Đau.” Triệu Yên hít một hơi thật sâu.
Văn Nhân Lận cúi đầu nhìn phần eo nàng đang ôm chặt, thấp giọng nói: “Mới chỉ đau nhẹ một chút vậy điện hạ đã không chịu nổi rồi còn đòi đi làm thánh nhân cứu thế?”
“Ta chưa từng nghĩ tới việc cứu vớt ai, ta chỉ muốn tìm ra kẻ thù giết hại huynh trưởng của ta. Suy cho cùng, khi chèo thuyền trong bóng tối phải có chút ánh sáng để người ta tiếp tục hy vọng, ta không thẹn với lương tâm…”
Triệu Yên nhăn mày trong vô thức, khẽ khom người xuống, nói với điệu bộ đáng thương: “Vừa nãy bụng ta đập vào bệ cửa sổ, đau thật đấy.”
Trông nàng không giống giả bộ, Văn Nhân Lận khẽ nhăn mày, có điều sự thay đổi nhỏ này rất khó phát hiện.
Cuối cùng, hắn miễn cưỡng đèn nén suy nghĩ đen tối trong lòng, cánh tay dài rắn chắc đỡ nàng đứng dậy.
Căn gác xép vốn chưa được quét tước dọn dẹp đã lâu, Triệu Yên lại ngã bệt trên đất như vậy nên chiếc áo choàng trắng mỏng manh của nàng bám rất nhiều bụi.
Văn Nhân Lận cúi người đỡ eo nàng, thản nhiên vỗ phần mông dính bụi bẩn của nàng.
Lòng bàn tay nam nhân vốn đã to lại dùng lực mạnh khiến Triệu Yên lảo đảo chúi người về phía trước. Chẳng mấy chốc, nửa bên mông truyền đến cảm giác tê rần, nàng vội giơ tay bảo vệ chỗ mềm mại yếu đuối của mình, xấu hổ muốn chết.
Hành động phủi bụi của Văn Nhân Lận ít nhiều là nhằm trút giận, hắn vỗ hai cái tạo thành âm thanh bạch bạch giống như trưởng bối đánh mông trách phạt tiểu bối không nghe lời…
Tất nhiên, cơn đau này không đáng kể, mà chủ yếu là nàng thấy mất mặt.
Mặt Triệu Yên nóng bừng, cơn đau ở bụng dưới dần biến mất, nàng nhìn Văn Nhân Lận bằng ánh mắt khiếp sợ.
Mặc dù nàng không được phụ hoàng hay mẫu hậu yêu thích, nhưng lớn đến từng này rồi, quả thật chưa ai dám đối đãi với nàng như vậy!
Mà Văn Nhân Lận vẫn tỏ vẻ đứng đắn đàng hoàng, hắn chỉnh lại dáng đứng của nàng, nói: “Bỏ tay ra.”
Đối diện với giọng điệu chắc nịch đó, Triệu Yên biết rõ mình không thể che mông thêm nữa, chỉ đành cắn môi, bất lực đưa tay ra xa hai tấc.

“Nhẹ… Nhẹ thôi.” Nàng nhỏ giọng nói trong sự ngượng ngùng.
Văn Nhân Lận không trả lời, hai tiếng vang nhỏ bạch bạch lại tiếp tục, hắn vẫn chuyên chú phủi bụi giúp nàng.
Lòng bàn tay chạm vào phần thịt mềm mại lại có tính đàn hồi, vải vóc rung lên, Văn Nhân Lận bất giác chuyển sự chú ý đi chỗ khác, hành động vỗ cũng chậm hơn chút.
……
Chẳng mấy chốc, ánh sáng tỏa ra từ ngọn đèn đã thu hút sự chú ý của một vài nho sinh trong quán.
“Nhìn kìa, ở Kính Giám lầu có ánh đèn!”
“Từ khi Lâm Giang tiên sinh về quê ở ẩn tới nay có mấy vị tiến sĩ giảng bài cũng lần lượt bị trục xuất khỏi Minh Đức quán, Kinh Minh và Ký Hành giờ đang yên nghỉ dưới suối vàng… Chắc cũng một năm trôi qua rồi nhỉ? Suốt quãng thời gian dài đó không có ai dám bước vào căn gác xép đó nữa.”
“Đúng vậy, thật không ngờ vẫn có ngày nhìn thấy nơi đó sáng đèn.”
Một nho sinh nhỏ tuổi vừa vào quán nghiêng đầu thăm dò, không rõ chuyện bên trong. Mà mấy tên cống sinh từng nghe Lâm Giang tiên sinh dạy học hay vây quanh Thái tử điện hạ nghe đàm kinh luận đạo cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, nhìn chăm chú một lúc lâu.
Năm nay có ân khoa, tất cả những người được thăng chức chỉ toàn đám con cháu của các gia tộc quyền quý, không một ai trong Minh Đức quán trúng cử. Ôm phác khấp huyết*, không ai hoài niệm cái khung cảnh trăm nhà đua tiếng hay hình ảnh Kính Giám lầu đèn đuốc sáng trưng trong khoảng thời gian đó hơn bọn họ.
*Ôm phác khấp huyết: một câu thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa buồn rầu khi tài năng của một người không được công nhận.
“Ngày hôm nay, có lẽ ta đã mê muội quá lâu rồi.” Trong quán vang lên tiếng than thở khe khẽ của người nào đó.
Ở cửa sau của Minh Đức quán, lá cây táo cù kết xanh miết, đung đưa theo gió.
Mấy bông hoa táo rơi xuống đất tạo thành âm thanh xào xạc, một người có dáng vẻ thư sinh nghèo túng mang giày vải, râu ria lởm chởm đứng chống tay vào tường thở hổn hển, ngây người nhìn ngọn đèn dầu trên Kính Giám lầu.
Hắn ta vốn tính nhát gan bẩm sinh.
Nghe nói gần một năm nay Thái tử điện hạ im hơi lặng tiếng rời cung tĩnh dưỡng, hắn ta vẫn ôm một hy vọng mong manh, mạo hiểm đi từ Thương Châu về kinh thành. Có điều, trong suốt nửa tháng nay hắn ta vẫn mãi do dự chần chừ, không có dũng khí bước ra khỏi dịch quán.
Đến tận hôm nay, khi nhìn thấy gác xép của Minh Đức quán sáng đèn từ đằng xa, hắn ta như hoàn hồn, rồi trong lúc hồn bay phách lạc lại đứng ở đây từ lúc nào chẳng hay.
“Đã để râu rồi còn ăn mặc lôi thôi vậy nữa.”
Một giọng nói khàn khàn từ sau lưng truyền tới, nghe như ghét bỏ lắm vậy: “Trông già hơn mười tuổi đó.”
Thư sinh hốt hoảng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử dáng người cao gầy đeo rèm che mặt bước đi khập khiễng từ cửa sau ra, giơ tay vén tấm màn che để lộ khuôn mặt anh tuấn quen thuộc.

“Bạch Vi…”
Thư sinh lùi về sau một bước, giống như một kẻ “đào ngũ” vô tình gặp lại người bạn cũ.
Trong số nhóm bạn học cùng hăng hái khí phách năm đó, có người chọn mai danh ẩn tích, có người xả thân vì nghĩa, chỉ có hắn ta là nhút nhát, tai hoạ chưa ập xuống đầu đã vội cuốn gói bỏ chạy.
“Ngươi ấy à, vẫn nhát gan sợ phiền phức như ngày nào nhỉ. Lúc trước, khi sự việc xảy ra ta đã khuyên Thái tử điện hạ tính ngươi vốn không kiên định, không nên sử dụng ngươi, nhưng khi ấy điện hạ lại nói “Trong tim ngươi có ánh sáng, cho dù là mỏng manh mờ nhạt nhưng chỉ cần Kính Giám lầu vẫn sáng đèn, hắn vẫn sẽ là con sâu cắn lúa cầm đuốc hùng dũng bước đi trong đêm’…”
Liễu Bạch Vi tiến lên trước với những bước đi tập tễnh, giơ tay đấm vào ngực người thư sinh nọ, thấp giọng căm giận: “Vương Dụ, sao tiểu tử ngươi lại tới đây?”
Vương Dụ không hé răng nói nửa lời, mãi đến khi bị đánh hắn ta mới lảo đảo dựa vào bức tường gạch phía sau, chảy nước mắt trong sự bàng hoàng.
……
Cô Tinh đang canh giữ trong sảnh lầu dưới, hắn ta có chút ngạc nhiên khi thấy Văn Nhân Lận và điện hạ nhà mình lần lượt bước xuống lầu.
Ngọn đèn trong tay điện hạ đã biến mất, đi sau người có vẻ mặt hết sức bình tĩnh là Túc Vương, trên má hiện vệt đỏ ửng khả nghi, bước chân xuống lầu trông có vẻ không được tự nhiên lắm.
“Liễu Cơ đâu rồi?” Triệu Yên thấp giọng hỏi.
Cô Tinh nói: “Liễu cô nương đi gặp người bạn cũ, cho nên ra cửa sau rồi.”
Triệu Yên liếc nhìn, thấy Văn Nhân Lận vẫn khoanh tay đứng như trời trồng đằng trước, lòng bàn tay khẽ xoa như đang thưởng thức xúc cảm gì đó còn xót lại.
Hắn càng bình lặng như vậy càng khó đoán.
Triệu Yên chỉ đành lên tiếng: “Để nàng ấy đi xe ngựa kia, bản thân cô sẽ lên xe Túc Vương về Ngọc Tuyền cung.”
Cô Tinh liếc nhìn sắc trời, sợ nếu tiếp tục chần chừ có thể bỏ lỡ giờ rời thành của Thái tử điện hạ, bèn chắp tay nói: “Thần xin nhận lệnh.”
Đường núi ban đêm gập ghềnh khó đi, bấy giờ phần mông Triệu Yên vẫn còn cảm giác tê dại, nàng hơi nghiêng người nhằm cách xa Văn Nhân Lận hơn chút.
Cơn gió thổi qua khiến màn xe khẽ động, nhìn từ lưng chừng núi xuống, ngọn đèn dầu ở Hoàng Thành rải rác như sao trời, dịu dàng đáp lại cái nhìn chăm chú của Triệu Yên.
Ngọc Tuyền cung.
Lưu Huỳnh làm đúng theo những gì Triệu Yên phân phó, đích thân bưng nước sạch và khăn bông tới Mộc trạch, sau đó kéo tấm màn xếp ly ra, mãi cho đến khi phòng ngủ được che kín không còn kẽ hở mới thận trọng rời đi, đứng chờ ngoài hành lang.
Bên trong bức màn kín đáo, áo ngoài và đai lưng của Triệu Yên nằm rải rác dưới chân giường.
Cô ngồi quỳ dưới mép giường, máu tóc búi cao xõa tung, quần áo trong rộng thùng thình đến khuỷu tay để lộ bờ vai trắng nõn mỏng manh cùng lớp áo nịt ngực…
Văn Nhân Lận nhìn kỹ vết bầm tím ở bụng cô, khẽ chạm ngón tay hòng dò xét.
Lòng bàn tay hắn mát lạnh khiến Triệu Yên thoáng giật mình.
Văn Nhân Lận giương mắt nhìn, hắn không nói gì, đi đến ngăn tủ bên cạnh lấy lọ thuốc bôi vết bầm tím lần trước ra, một tay vặn nắp một tay cầm, bôi thuốc vào vết bầm tím của Triệu Yên.
Cảm giác mát lạnh thoải mái truyền đến, thuốc mỡ nóng lên rồi thấm vào da thịt nàng, dần khơi dậy cảm giác nóng bức.

Triệu Yên há miệng hít thở, cái bụng nhỏ mềm mại phập phồng lúc lên lúc xuống. Văn Nhân Lận giơ tay đỡ lưng nàng, nói mà đầu không ngẩng lên: “Đừng nhúc nhích.”
Cơn nóng bức của ngày hè thật chẳng khiến người ta thoải mái chút nào, nàng thấy hơi ngứa, mà Văn Nhân Lận bôi thuốc với tốc độ cực kỳ chậm, sau đó hắn vừa nắn vừa xoa. Đối với nàng, đây như một sự dày vò.
“Hình như là được rồi…”
Triệu Yên thấp giọng phản kháng, nhưng vẫn cố nhịn không giơ tay lên gãi.
Văn Nhân Lận liếc nhìn nàng, thong dong đáp lời: “Thuốc chưa khô đâu, đừng chạm vào.”
Dứt lời, hắn trầm tư khoảng vài giây, sau đó rút đai thắt lưng khảm ngọc trong đống quần áo kia ra, quấn một vòng quanh cổ tay Triệu Yên hòng kiểm soát nàng.
Triệu Yên còn chưa kịp nhìn rõ hành động của hắn đã thấy hai tay mình bị trói chặt đến nỗi không thể cử động.
Nàng giãy giụa, lực căng dây rất vừa vặn, dù nàng không thể rút tay ra cũng không có cảm giác đau đớn khi bị trói.
Triệu Yên không biết phải làm sao, nàng rầu rĩ: “Sao Túc Vương phải làm tới mức này chứ?”
Văn Nhân Lận vẫn tiếp tục bôi thuốc, trả lời với tốc độ không nhanh không chậm: “Ai kêu tay chân điện hạ không thành thật, luôn chạm vào những thứ không nên chạm, bổn vương đành phải dùng tới cách này thôi.”
Triệu Yên ngạc nhiên: Nàng chỉ không cam lòng làm kẻ ngây thơ đần độn, muốn tìm ra chân tướng sự thật đến cùng… Vậy mà sao qua miệng hắn lại thành chuyện xấu xa như thế?
Nàng không thể tin nổi: “Túc Vương đang cố tình lấy việc công làm việc tư, thêu dệt tội danh cho người.”
“Đúng vậy.”
Văn Nhân Lận nhướng mày: “Thế thì đã sao?”
Còn sao được nữa? Triệu Yên không thể rút tay ra ngoài, nàng đành nhụt chí đỏ mặt.
Lúc nàng đang cắn chặt môi chịu đựng cơn xoa nắn không nặng không nhẹ từ hắn, tiếng người bên ngoài điện truyền tới.
“Điện hạ đang nghỉ ngơi…”
“Ta có chuyện quan trọng muốn nói, chỉ hai câu thôi.”
Hành động của Liễu Cơ dường như không coi ai ra gì, giọng nói vọng từ xa tới gần, chẳng mấy chốc đã đứng trước tấm màn ngoài phòng ngủ.
Triệu Yên căng thẳng, vội quay người tính tránh né, cố gắng kéo quần áo trễ xuống tận khuỷu tay.
Văn Nhân Lận vẫn cầm hộp thuốc, khẽ nhíu mày tỏ vẻ không vui.

 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui