Quyền khuynh dưới váy

Triệu Yên rất ngạc nhiên.
Nàng đã quên mất Văn Nhân Lận, hoàn toàn không đoán ra hắn sẽ ở lại đây tắm!
Không biết bây giờ tới Phượng Trì bên kia còn kịp hay không…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Suy nghĩ, Triệu Yên lùi lại một bước như không có chuyện gì xảy ra, chuẩn bị chuồn đi.
“Đã nói hầu hạ bổn vương một ngày, giờ mới buổi tối.”
Văn Nhân Lận thổi tắt cây nến trong tay, quay đầu nhìn nàng: “Điện hạ lại muốn nuốt lời?”
Con người Văn Nhân Lận này vui mừng giận dỗi không lộ trên mặt, lòng dạ thâm sâu, nếu không vừa ý hắn, hắn luôn có thể đào một cái hố mới cho nàng nhảy vào.
Vì thế Triệu Yên lại xoay người trở về, lảo đảo về phía trước hỏi: “Túc Vương cũng muốn tắm để giải độc?”
Văn Nhân Lận nâng mí mắt, Triệu Yên biết nàng đã hỏi câu vô nghĩa.
Nghe nói suối nước của Ngọc Tuyền cung này đến từ sâu trong long mạch, được các vị thần ban phước vì vậy nước hồ có thể trị bách bệnh, tới cũng tới rồi, còn để ý ngâm hay không ngâm nữa?
Văn Nhân Lận hơi dang hai cánh tay ra, tư thế nhất định là muốn nàng cởi áo cho hắn.
Lúc trước ở Hạc Quy các không phải cởi đến rất trôi chảy sao, hôm nay lại như không có tay vậy. Triệu Yên rũ mắt chửi thầm, căng da đầu tiến về phía trước.
Ngón tay nàng đụng tới thắt lưng móc ngọc bên hông, Triệu Yên nhớ tới ấm ngọc này ban đầu dùng để làm gì, nàng chột dạ quay mặt đi chỗ khác, nhíu mày một lúc lâu, càng cởi càng chặt.
Văn Nhân Lận lại cực kỳ kiên nhẫn, hắn nhìn mái tóc mềm mại xõa tung của tiểu điện hạ đong đưa trước ngực, mặc cho ngón tay thon dài trắng nõn của nàng khó khăn tranh đấu với thắt lưng móc ngọc.
Mất một lúc lâu sau nàng mới cởi được thắt lưng, lại vật lộn với nút thắt.
Hồi lâu, cuối cùng Triệu Yên cũng nản lòng rũ vai xuống, ngước khuôn mặt ửng đỏ ướt át lên, vô tội nói: “Nó thắt chặt hơn rồi.”
Văn Nhân Lận nâng tay áo lên, nhìn nút thắt khó coi bên hông, gương mặt ngàn năm không đổi cuối cùng cũng hiện lên chút ngơ ngẩn.
“Điện hạ thật đúng là cành vàng lá ngọc, trời sinh là để người khác hầu hạ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết vì sao, khi Triệu Yên nghe hắn nói ‘để người khác hầu hạ’, nàng cảm thấy tựa hồ đang ám chỉ một ý sâu xa khác.
 

“Cả đời ta chưa từng hầu hạ ai, khó tránh khỏi không quen.”
Mới là lạ, dưới đáy lòng nàng nói.
Tuy nàng là công chúa cẩm y ngọc thực nhưng cũng không đến mức không cởi được nút thắt áo. Chỉ là nàng biết rõ khi bắt đầu, nếu nàng làm quá mức hoàn mỹ dễ dàng, ngày tháng về sau chỉ sợ sẽ phải làm càng nhiều. 
Cái này làm không xong, làm không tốt không thể sao? Nàng cũng không tin rằng mình đã làm mất hứng như vậy, Văn Nhân Lận còn có thể nhàn nhã tiếp tục.
Quả nhiên, Văn Nhân Lận nắm lấy dây áo vặn xoắn, nút thắt theo tiếng bung ra, phát ra tiếng động chói tai.
“Nút thắt được cởi ra như thế này.” 
Văn Nhân Lận giơ tay lướt qua eo Triệu Yên, chiếc áo rộng thùng thình bên ngoài lập tức rơi xuống, chất đống dưới chân.
Triệu Yên mặc áo y phục mỏng manh, buộc ngực thấp thoáng ẩn hiện, nàng mờ mịt lúc lâu, không thấy rõ động tác vừa rồi của hắn làm như thế nào.
Văn Nhân Lận đặt áo khoác ngoài của mình lên khung gỗ sơn mài, cởi bỏ áo trong chỉ mặc độc một chiếc quần lót chân trần bước vào hồ nước.
Sóng nước từng lớp từng lớp đẩy ra, ánh sáng vỡ vụn từ trong hồ khúc xạ lên thân trên cường tráng và tinh xảo của hắn, giống như một mỹ nam mê hoặc lòng người đang lội xuống.
Thì ra ngực hắn rắn chắc như vậy, eo bụng cơ bắp rõ ràng vậy? 
Mặc quần áo vào quả thật nhìn không ra.
Còn có đôi cánh tay kia sức lực thật mạnh, khó trách có thể dễ như trở bàn tay kéo một cây cung nặng bằng bảy hòn đá…
Trong đầu chợt hiện lên một số mảnh ký ức nhỏ ở Hạc Quy các, Triệu Yên từng nhớ rõ mười ngón tay của mình không thể giữ được cánh tay đang siết chặt quanh eo nàng của Văn Nhân Lận, không thể đẩy nó ra, không thể né tránh, cuối cùng chỉ có thể nức nở cắn vào, các cơ bắp căng cứng làm quai hàm nàng tê dại.
Ý thức được mình đang nhớ lại cái gì, Triệu Yên đột nhiên quay mặt qua chỗ khác, gạt bỏ mọi thứ liên quan đến tình cảnh kia ra khỏi tâm trí.
Nàng buộc mình phải nhận rõ thân phận của hai người, thoáng tĩnh tâm, sau đó thuận thế trút tất cả cánh hoa ướt át trong chiếc giỏ bên cạnh người xuống ao. Hương thơm của những cánh hoa đỏ trắng tuyệt đẹp lập tức phiêu tán khắp mặt hồ, che đi khung cảnh làn nước trong vắt.
Cánh hoa dính vào ngực và cánh tay của Văn Nhân Lận, hắn nhướng mày nhỏ đến mức không thể phát hiện, giơ tay gạt chúng đi như thể ghét bỏ.
Cánh tay Văn Nhân Lận đặt lên lưng con rồng được chạm khắc trên bờ hồ, nhắm mặt lại dưỡng thần, mặc cho những giọt nước trượt theo cánh tay thon dài cùng những kinh mạch nhô ra, rồi theo đầu ngón tay nhỏ giọt xuống hồ.
Triệu Yên quan sát hồi lâu, nàng phát hiện Văn Nhân Lận ở trong suối nước nóng vậy mà không ra mồ hôi, màu da vẫn trắng như cũ, thật giống như cả người hắn được chạm khắc từ băng ngọc, không cảm nhận được sự ấm áp của thế gian.
Mùa đông năm trước cũng như thế, hắn sai người dọn hơn chục chậu than tới điện Sùng Văn, Triệu Yên vì nóng mà đổ mồ hôi đầm đìa, vậy mà trên người hắn không có một tia khô nóng, sạch sẽ thoải mái đến mức không giống người phàm.
Ngẫu nhiên chạm vào đốt ngón tay hắn cũng là hơi lạnh.
Suốt mười lăm phút, Văn Nhân Lận ở trong suối nước nóng không hề nhúc nhích.

Ngâm lâu như vậy mà không ra ngoài hít thở, sẽ không phải choáng váng ngất luôn rồi chứ?
Sẽ không chết đâu nhỉ?
Triệu Yên bỗng nhiên nảy ra ý tưởng ngớ ngẩn, nàng không nhịn được chống hay tay xuống thành hồ, giống như con mèo bò tới gần muốn quan sát kỹ hơn.
Cách nhau trong gang tấc, Triệu Yên lại khó có thể nhìn thấy hình dáng phập phồng của ngực Văn Nhân Lận, chỉ mơ hồ cảm thấy sắc mặt hắn thoáng bình thường chút, cánh môi cũng đã trở lại màu sắc tái nhợt thường ngày. Thật sự kỳ quái.
Ngay khi nàng đang tập trung quan sát, một bàn tay to ướt át từ dưới bể tắm nước nóng vươn ra, nắm lấy cổ tay Triệu Yên.
Triệu Yên hoảng sợ suýt chút nữa ngã xuống hồ, một tay khác liều mạng tìm kiếm nơi tựa vào, đỡ lấy ngực Văn Nhân Lận.
Văn Nhân Lận hơi giật mình, ánh mắt rơi vào bàn tay trắng nõn đang đặt trên ngực mình.
Triệu Yên cắn môi muốn rút vềnhưng đã không còn kịp.
Liễu Cơ đợi Triệu Yên mãi chưa tới thì ôm quần áo chạy lại đây, tức giận đẩy cửa điện ra nói: “Đã nói cùng nhau ngâm suối nước nóng, điện hạ lại ném ta với Lưu Huỳnh ở bên kia còn mình thì ở đây vui vẻ hưởng thụ, không vui chút nào!”
Vào lúc này căn bản không kịp ngăn cản Liễu Cơ, nàng lại không thể để nàng ấy nhìn thấy mình cùng Văn Nhân Lận đang như vậy.
Triệu Yên hoảng sợ mất đi lý trí, theo bản năng ấn đầu và bả vai của Văn Nhân Lận xuống: “Mau trốn vào trong nước!”
“...” Văn Nhân Lận nguy hiểm híp mắt lại.
Triệu Yên không quan tâm được nhiều nữa, nàng cũng đã quên mình đang sắm vai một tỳ nữ và tiểu thiếp xinh đẹp, tay chân dùng hết sức lực ấn người xuống!
Ầm một tiếng, nước bắn tung tóe, những cánh hoa ướt sũng vỗ vào bờ.
“Cơ thể của ta không phải ai đều có thể thấy, Lưu Huỳnh còn chưa có phúc khí đó…”
Liễu Cơ đang lải nhải xuyên qua bức màn tiến vào, ngạc nhiên nhìn sóng nước dạt dào, một lúc lâu sau mới thốt ra một câu: “Điện hạ là Na Tra sao, ở đây làm loạn?”
Hai chân Triệu Yên hoàn toàn bị che khuất dưới cánh hoa, đá sóng nước để che đậy, nàng cố gắng cười: “Nhiệt độ nước vừa phải nên ta không nhịn được muốn nghịch nước… Liễu Cơ tìm ta có việc gì sao?”
Vừa dứt lời, ngón chân trong nước truyền tới một trận đau đớn như bị thủy quái cắn.
Triệu Yên vội mím môi, nuốt tiếng kêu rên vào trong bụng.
Hiển nhiên Liễu Cơ có tâm sự, ngày thường mắt tinh tường thế nào vậy mà không nhận thấy được Triệu Yên khác thường, chỉ nâng cằm hừ nói: “Điện hạ đáp ứng tắm với ta rồi.”
“À, việc này…”

Triệu Yên khó xử nói: “Mấy ngày nay ta không tiện lắm nên không thể tắm. Nếu không thì chậm lại hai ngày?”
Nàng vừa nói Liễu Cơ đã hiểu, nàng ấy không khỏi có hơi thất vọng.
Triệu Yên sợ rằng nàng ấy lại nhắc tới yêu cầu ‘ngâm chân cùng nhau’ nên vội chuyển chủ đề: “Lúc ta đi dạo phố có mua một chút hoa tươi và túi thơm cho ngươi, đang đặt ở Quan Vân điện, không đi xem thử sao?”
Liễu Cơ vừa nghe thấy có quà, hai mắt sáng lên, nhướng mày nói: “Vậy ta chờ điện hạ hai ngày nữa.”
Nàng ấy vừa xoay người rời đi, Triệu Yên vội nhìn mặt hồ dần dần tĩnh lặng, ai ngờ Liễu Cơ nửa đường lại quay về: “Đúng rồi.”
Triệu Yên hoảng sợ hỏi: “Chuyện gì?”
“Ta vừa mới thấy người giống như là Túc Vương từ nơi này đi ra ngoài, đó là người tàn nhẫn độc ác, điện hạ nhất định phải tránh xa hắn.”
Nói xong câu này, Liễu Cơ mới ôm quần áo đi ra ngoài để xem quà.
Sau khi tiếng bước chân đi xa, Triệu Yên lập tức duỗi tay khảy cánh hoa trên mặt nước ra lo lắng gọi: “Vương gia?”
Cánh hoa đẩy tới đẩy lui, sóng nước lắc lư không ngừng, căn bản không thể nhìn rõ đáy nước.
Sẽ không phải ngất rồi chứ?
“Thái phó?” Triệu Yên lại gọi.
Vẫn không có động tĩnh gì.
Xong rồi xong rồi, chẳng lẽ trong lúc vô tình nàng đã vì nước trừ hại!
Triệu Yên ghé vào mép hồ, lo lắng mò mẫm trong nước, bỗng nhiên cổ tay nàng bị siết chặt, nàng còn chưa kịp sợ hãi kêu lên đã bị kéo cả người xuống nước.
Bùm một tiếng, bọt nước văng khắp nơi.
Hơi nóng từ mọi hướng thổi tới, Triệu Yên cảm thấy mình giống như một chiếc lá trôi theo dòng nước, nổi lơ lửng nhưng lại không đến đúng chỗ. Nàng không thể nín thở, hơi thở trong nháy mắt hỗn loạn, chỉ có thể loạng choạng tay chân cho đến khi bị kéo vào một lồng ngực rộng lớn.
Cánh môi nàng đau xót giống như sự trừng phạt cho hành vi lớn mật vô lễ lúc nãy của nàng. Sau đó có thứ gì đó mềm mềm dán lên, vào lúc nàng không nhịn được là lúc hàm răng bị cạy ra, cho nàng cơ hội thở dốc.
Triệu Yên ngây thơ mở mắt, chỉ thấy ánh nến vỡ tan trên mặt hồ, Văn Nhân Lận ở trong nước cũng trở nên kỳ quái. Phảng phất như nàng gặp phải thủy yêu hút đi tinh khí, cơ thể bị giam cầm đến hơi thở rối loạn, thậm chí linh hồn cũng sắp bị cướp đi.
Nàng có hơi hối hận vì vừa rồi đã đối với Văn Nhân Lận như vậy, nhưng nàng đã nhận trừng phạt ‘Đáng sợ’ nhất rồi.
Ánh đèn lặng thinh, bồng bềnh nhảy những ánh sáng vàng.
Những cánh hoa đung đưa theo sóng, thỉnh thoảng chuỗi bọt li ti từ đáy nước nổi lên, vỡ ra giữa những gợn sóng lăn tăn.
Khi lên tới khỏi mặt nước, Triệu Yên cảm thấy như mình đã chết một lần, nàng chỉ có thể vô ích bám vào vai Văn Nhân Lận đá từng cái từng cái một.
Ánh mắt tan rã dần dần rõ lại, Triệu Yên muốn đánh Văn Nhân Lận nhưng không còn chút sức lực nào. Cứ như vậy trong chớp mắt, nàng cho rằng mình thực sự sẽ chết đuối trong sự dây dưa dưới đáy hồ.
Một tay Văn Nhân Lận đỡ nàng, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cánh môi diễm lệ hơi hé mở, trầm giọng nói: “Điện hạ thật to gan. Mấy cú đá kia chẳng phải là đang trút giận cá nhân sao?”

“Không phải ngươi… Cũng kéo ta xuống nước sao?”
Triệu Yên không cam lòng mở to mắt, thở hồng hộc nói: “Hòa nhau.”
Y phục của nàng ướt sũng dán vào người nhỏ từng giọt, hiện tại miệng còn đau, chắc chắn đã trầy da rồi.
Văn Nhân Lận cười nhẹ một tiếng, nhưng lúc này hắn cười còn làm người ta sợ hãi hơn là không cười.
Cốc cốc, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
“Vương gia, có tin tức.”
Bên ngoài điện truyền tới giọng nói cố ý hạ thấp của thị vệ, Triệu Yên nhớ rõ hắn ta tên Thái Điền.
Bầu không khí giằng co thoáng lắng xuống, ánh mắt Văn Nhân Lận dời đi chỗ khác, sau đó buông lỏng cánh tay một lúc.
Hắn vừa buông lỏng tay, Triệu Yên không bị khống chế rơi trong nước, nàng vội vàng bơi vào bờ ổn định cơ thể.
Nàng nhìn lên, Văn Nhân Lận đã bước lên thềm đá lên bờ, để lại vệt nước tí tách nơi hắn đi qua.
Thân hình cao lớn cường tráng của hắn thấp thoáng sau bình phong, khi bước ra trên người đã mặc quần áo khô ráo. 
Hắn bước đi thong dong, sắc mặt thoạt nhìn cực kỳ bình tĩnh, nhưng Triệu Yên lại không hiểu sao cảm thấy có chút bất an, vội vàng hỏi: “Thái phó đi đâu vậy?”
A, bây giờ lại kêu ‘Thái phó’.
“Ánh trăng đêm nay thật đẹp.”
Văn Nhân Lận nhặt áo bào tối đen của mình lên khoác vào, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Giết kẻ cản trở, nhất định thống khoái.”
Giết ai?
Nghi phạm có liên quan đến vụ án hay là Liễu Cơ vừa rồi cản trả?4
Triệu Yên càng nghĩ càng cảm thấy người sau có khả năng hơn, cố gắng hết sức để phản bác: “Người không biết không có tội, là do ta hoảng sợ, không liên quan gì tới người bên cạnh ta.” 
Văn Nhân Lận cười nhạo.
Triệu Yên thấp thỏm cụp mắt xuống, rồi lại ngước lên, gạt đi mái tóc ướt dính trên môi nói:  “Thái phó muốn như thế nào mới có thể nguôi giận?”
Lông mi ướt át của Văn Nhân Lận hơi cụp xuống, hắn thong thả thắt dây áo nơi cổ tay, lạnh nhạt liếc thiếu nữ đang trôi nổi trong hồ.
“Nếu như điện hạ cũng đưa túi thơm, lại chăm chỉ tắm rửa, nói không chừng bổn vương có thể nguôi giận.”
Hắn khẽ cười một tiếng: “Ai mà biết được.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui