Văn Nhân Lận lại biến mất hai ngày.
Triệu Yên nghi ngờ rằng nàng đã hoàn toàn thất bại trong lần dụ dỗ đêm qua, không khỏi có chút hậm hực.
Vào ngày thứ năm của tết Đoan Dương*, hiếm khi Triệu Yên có được một ngày nhàn rỗi, không cần phải tới điện Sùng Văn để đi học. Người Đông cung bận rộn quét dọn trang trí, sáng sớm Quang Lộc tự đã cho người đưa mẻ bánh chưng tươi mới cùng hoa, cây ngải cứu,... Cùng với lệnh truyền từ Thái Cực điện tới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*Tết Đoan Ngọ hoặc Tết Đoan Dương (Hán Việt: 端午節 - Đoan Ngọ Tiết, 端陽節 - Đoan Dương Tiết) (ngày mùng 5 tháng 5 theo âm lịch Trung Quốc) là một ngày Tết truyền thống tại một số nước như Trung Quốc, Hồng Kông, Đài Loan, Triều Tiên, Nhật Bản và Việt Nam.
“Ý của các vị đại nhân trong Thái Y viện là gần đây Thái tử điện hạ ngủ không được ngon, âm hàn tích tụ từ mùa đông năm trước chậm chạp chưa phát có thể cản trở tuổi thọ. Vừa hay Ngọc Tuyền cung ở ngoại thành đã xây dựng xong, ngày hè ngâm mình trong suối nước nóng có thể giúp giải độc kéo dài tuổi thọ, Thánh thượng thương xót Thái tử điện hạ nên đặc biệt mời ngài chuyển tới Ngọc Tuyền cung để tĩnh dưỡng trong nửa tháng."
Trên mặt lão thái giám tươi cười: “Sau khi ăn xong cơm trưa, giờ Mùi sẽ xuất phát. Ngài còn nửa ngày để thu xếp công việc trong cung, lão nô không quấy rầy nữa, chúc điện hạ phúc thọ an khang!”
Sắc mặt Triệu Yên bình tĩnh ra lệnh cho Lưu Huỳnh thưởng cho ông ta, sau đó xoay người bước vào tẩm điện.
Nàng bước đi càng lúc càng nhanh, khóe miệng hơi nhếch lên, vừa vào cửa đã dựa vào án thư* thở hắt ra.
*Án thư: Bàn thời xưa dùng để sách vở bút nghiên trên đó.
Trước đó Triệu Yên đã cố ý tình cờ đề cập tới việc ra khỏi cung, nếu không phải bị Phụ hoàng bỏ qua thì là Mẫu hậu ngăn cản. Đạo ý chỉ ngày hôm nay, dùng tóc để nghĩ cũng biết là công lao của Văn Nhân Lận.
Nàng biết lần này nàng đã cược thắng.
Vấn đề duy nhất trước mắt là làm việc trong Ngọc Tuyền cung không tiện, vì vậy phải tìm cách tiếp cận Văn Nhân Lận, từ đó chờ cơ hội tìm ra bằng chứng liên quan đến ‘Vụ án của trẻ nhỏ và thiếu nữ’ và phủ Ung Vương.
Ngay khi nàng đang suy nghĩ nên hành động tiếp theo như thế nào, tiếng bước chân vội vã truyền tới từ ngoài cửa.
Triệu Yên vừa nghe âm thanh này đã biết là ai tới, nàng ngẩng đầu lên, quả nhiên Là Liễu Cơ đang bước vào cửa, nàng ấy nói thẳng: “Nghe nói điện hạ muốn đi Ngọc Tuyền cung dưỡng bệnh, có thể đưa ta theo không?”
“Đương nhiên.”
Triệu Yên cong môi cười nói: “Lần ra khỏi cung này có tầm quan trọng lớn, cô đang lo lắng thiếu người hỗ trợ. Cho dù Liễu Cơ tỷ tỷ không nói, cô cũng sẽ chủ động mời ngươi đi cùng.”
Liễu Cơ tỏ vẻ ‘thế còn được’, dáng vẻ nhướng mày rất ra vẻ.
Áo mùa hè mỏng manh, không có mấy áo khoác nặng nề của mùa đông phủ lên người, dáng người của nàng ấy càng thêm cao gầy bằng phẳng, có một cảm giác phóng khoáng giỏi giang không có ở nữ tử khuê phòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ tới điều gì, sắc mặt của Liễu Cơ lại trầm xuống, nàng ấy chống tay lên bàn nghiêng người về phía trước nói: “Ta nhịn hai ngày, vẫn là không nhịn được muốn hỏi nhiều thêm một câu. Ngày hôm trước, điện hạ trang điểm quay về lại dáng vẻ con gái rồi tự nhốt mình trong điện, rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Triệu Yên nhớ tới chiêu ‘Bước đi mạnh mẽ uy vũ’ đã khắc cốt ghi tâm, không hiểu sao hoảng hốt, hạ giọng nói: “Không có gì, ừm…Chỉ là giả làm ‘Thái tử’ đã lâu rồi, muốn nhìn lại dáng vẻ thật sự của mình mà thôi.”
“Điện hạ trưởng thành rồi, có bí mật của chính mình.”
Liễu Cơ hừ một tiếng, đôi mắt không được tự nhiên rời khỏi khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Yên, một lúc sau lại kiên định trở về.
“Vậy ta là người đầu tiên may mắn được nhìn thấy dáng vẻ thiếu nữ của điện hạ từ khi điện hạ vào Đông cung tới nay sao?” Liễu Cơ nghiêm túc hỏi.
Ngay khi Triệu Yên vừa nói từ ‘Lưu”, Liễu Cơ lập tức nhướng mày bổ sung: “Lưu Huỳnh không tính!”
Triệu Yên không thể không nhớ tới về cái người ở Hạc Quy Các kia, những gì nên nhìn hay là không nên nhìn đều đã lộ ra trước mặt Văn Nhân Lận…
“Tính là vậy… Đi?” Triệu Yên hơi có chút chột dạ nói.
Ngoại trừ Lưu Huỳnh thì Liễu Cơ chính là ‘người phụ nữ’ đầu tiên nhìn thấy nàng ăn mặc như một cô gái ở Đông cung, vì vậy cũng không tính là nói dối.
Quả nhiên mặt mày Liễu Cơ hớn hở, như thể nàng ấy đã nhận được phần thưởng lớn lao nào đó. Nàng ấy lấy một con dao ngắn tinh xảo giấu trong tay áo đưa ra, đặt nó lên mặt bàn phẳng lì.
“Đây là?”
Triệu Yên nhận lấy dao nhỏ, ngón tay cái rút dao ra khỏi vỏ, chỉ thấy lưỡi dao mỏng như nước mùa thu, lạnh như sương tuyết, vừa nhìn đã biết là vật phẩm quý giá.
Liễu Cơ nói: “Đây là bội đao của Triệu Diễn, trước đây nó vẫn luôn được cất giữ trong rương của ta, bây giờ ta đưa nó lại cho điện hạ. Lần này ra ngoài ngộ nhỡ có xảy ra chuyện gì còn có cái để phòng thân.”
Triệu Yên biết được nàng ấy lo lắng vụ ám sát năm trước lặp lại, gật đầu nói: “Cảm ơn.”
“Vốn chính là đồ của ca ca điện hạ, ta chỉ đưa vật về nguyên chủ thôi.” Nói xong, Liễu Cơ lại không chớp mắt mà nhìn chằm chằm mặt Triệu Yên.
Mãi cho đến khi Triệu Yên bị ánh mắt của nàng ấy làm cho nghi hoặc, nàng ấy mới cười khẽ một tiếng, khàn khàn nói: “Mau thu dọn đồ đạc đi, đến Ngọc Tuyền cung, ta muốn cùng điện hạ ngâm suối nước nóng.”
Việc mà Triệu Yên đang lên kế hoạch hoàn toàn không phải ở trong Ngọc Tuyền cung, có điều nghĩ đến việc tắm nước nóng để thư giãn, chưa chắc là một chuyện xấu.
“Được.” Nàng mỉm cười đồng ý.
Liễu Cơ xoay người trở về thu dọn quần áo mang đi, mới đi được hai bước lại quay đầu nói: “Triệu Diễn nói không sai, điện hạ thật sự là một mỹ nhân.”
Nói xong câu này thì nàng ấy cười rời đi.
Triệu Yên không biết tại sao Liễu Cơ lại thoải mái như thế. Nàng chớp chớp mắt, ánh mắt đơn giản đặt trên con dao găm.
Vỏ bao được làm bằng da trâu, vẻ ngoài không quá nổi bật, mặt trên có một vết xước sáng màu. Nàng nhẹ nhàng mơn trớn, cố gắng tìm kiếm một chút hơi ấm còn tồn tại của Triệu Diễn….
“Nhanh thôi, Triệu Diễn.”
Triệu Yên cầm vỏ đao áp vào ngực, tự nhủ: “Nếu huynh ở dưới suối vàng có biết, xin hãy phù hộ cho chuyến đi lần này của muội thuận lợi, nhanh chóng tìm ra được thủ phạm.”
Sau bữa trưa, đoàn tùy tùng và rương hành lý để tới Ngọc Tuyền cung đã được thu xếp ổn thỏa..
Lưu Huỳnh đứng dưới cửa, nàng ấy đang cúi đầu nói chuyện với nữ quan của Khôn Ninh cung, nhìn thấy Triệu Yên mặc một bộ áo bào hoa mai trắng chậm rãi đi tới, nàng ấy vội vàng nói gì đó với nữ quan kia rồi mới hành lễ: “Điện hạ, xe ngựa đã được sắp xếp.”
Triệu Yên đoán rằng mẫu hậu lo lắng cho sự an toàn của nàng trong chuyến đi này, vì vậy đã phái người tới ân cần dạy bảo Lưu Huỳnh, nàng cũng không hỏi nhiều, hơi gật đầu và bước ra khỏi cửa.
Cô Tinh dẫn theo đội thị vệ yên lặng chờ đợi ở phía trước, hai chiếc xe ngựa nối đuôi nhau đậu ở cửa thành.
Triệu Yên đang do dự không biết nên ngồi xe nào thì chợt thấy chiếc xe ngựa màu xanh lơ đậm đằng sau được vén một góc màn lên, lộ ra một nửa gương mặt lạnh lùng quen thuộc.
Trong lòng Triệu Yên hiểu rõ, nói với Lưu Huỳnh ở phía sau: “Ngươi và Liễu Cơ lên xe phía trước đi, ta sẽ ngồi ở xe sau.”
Tuy Lưu Huỳnh biết như vậy không thích hợp nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định trầm tĩnh của chủ tử, nàng ấy chần chờ một chút, cuối cùng nhận mệnh.
Xe ngựa của Văn Nhân Lận rất rộng rãi, bốn người ngồi vẫn còn dư dả.
Rèm xe xung quanh rủ xuống, ánh sáng hơi tối tăm, Văn Nhân Lận ngồi trên vị trí chủ, tay bóp huyệt Thái Dương, một tia sáng vàng xuyên qua khe hở trên rèm xe lọt vào, dừng trên sườn mắt an tĩnh của hắn, không thấy chút ấm áp nào.
Không biết vì sao, Triệu Yên luôn cảm thấy sắc mặt của hắn hôm nay trông quá mức lạnh lùng, môi mỏng lại ửng đỏ lạ thường, dung nhan tuấn mỹ lộ ra chút yêu dã.
Nàng còn chưa kịp nhìn kĩ đã đụng phải ánh mắt thâm sâu khó lường, giống như lần đầu tiên gặp trong trận tuyết năm ngoái. Văn Nhân Lận cong môi, giơ tay vỗ nhẹ vào vị trí trống bên cạnh mình.
Triệu Yên lặng lẽ dịch qua, ngồi ngay ngắn bên cạnh hắn.
Xe ngựa lắc lư khởi hành, khóe mắt nàng liếc tới, thấy Văn Nhân Lận mặc một áo bào văn võ sẫm màu, tay phải tùy ý đặt ở trên đầu gối, cầm một chiếc quạt, đuôi chiếc quạt là đôi noãn ngọc hình vân mây dài.
Bên hông được đổi thành một chiếc thắt lưng móc ngọc chạm trổ hoàn toàn mới, cũng được làm từ chất liệu noãn ngọc tương tự, tăng thêm vài phần khí chất nho nhã của nho tướng.
Không biết vì sao, trang phục hôm nay của Văn Nhân Lận tựa như tranh chấp với noãn ngọc.
Chất liệu của những đồ trang sức bằng noãn ngọc này trông…Sao lại có hơi quen mắt nhỉ?
Ngay khi nàng xem cực kỳ chuyên chú, Văn Nhân Lận cười giễu, quơ quơ chiếc quạt ở trước mặt nàng, đôi noãn ngọc trên mặt dây quạt cũng đung đưa theo.
“Điện hạ để ý đồ vật mình từng dùng qua như vậy?” Hắn hỏi.
Đồ vật dùng qua?
Một đôi quạt, một chiếc nhẫn, một chiếc thắt lưng móc ngọc … Vừa vặn bốn món, kích thước cũng không khác nhau mấy.
Triệu Yên đột nhiên có một ý tưởng ngớ ngẩn: Mấy món đồ bằng ngọc này sẽ không phải là được làm từ hộp ngọc mà Văn Nhân Lận lấy đi tối hôm đó chứ?
Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy không thể tin được của điện hạ, Văn Nhân Lận dùng lòng bàn tay vuốt ve chiếc nhẫn ngọc, cố ý hỏi: “Ta đẩy nhanh tốc độ nên làm có chút thô ráp, điện hạ thứ lỗi.”
“...”
Thôi vậy, dù sao cũng là hắn tự mình dùng, nếu hắn không chê mất mặt, nàng cần gì phải xấu hổ.
“Hai ngày nay Túc Vương đều khắc những thứ này sao?”
Triệu Yên nhăn mũi, nàng lại ngửi thấy hơi thở sương tuyết thoang thoảng.
“Cũng không hẳn vậy, điện hạ để lộ dáng vẻ thỉnh cầu được xuất cung, dù sao bổn vương cũng phải bỏ ra chút thời gian tự mình đưa người đi một đoạn đường.”
Văn Nhân Lận không muốn đề cập tới việc gặp được vào đầu tháng, lấy quạt nâng tay áo Triệu Yên lên: “Giấu vũ khí gì vậy?”
Tên này quả thật thuộc loài chó mà, đồ vật giấu trong tay áo cũng không giấu được hắn.
Triệu Yên chửi thầm trong lòng, thành thật lấy con dao găm mà Liễu Cơ đưa ra đặt ở trên bàn. Văn Nhân Lận nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng hỏi: “Của nam nhân?”
“Là di vật của ca ca, ta mang theo phòng thân.”
Văn Nhân Lận không tỏ ý kiến, thưởng thức ngọc trụy nói: “Phòng bổn vương sao?”
Triệu Yên nghẹn, đôi mắt sạch sẽ ngước lên, thành thật nói: “Bản lĩnh của Túc Vương điện hạ, dù cho ta có phòng cũng không phòng được. Chỉ là có vết xe đổ từ huynh trưởng nên đề phòng tiểu nhân thôi.”
Nói tới đây, nàng mím môi đỏ mọng, thấp giọng nói: “Còn chưa cảm tạ Túc Vương, trợ giúp ta xuất cung dưỡng bệnh.”
Văn Nhân Lận đang nghịch ngọc trụy dừng một chút, ngước mắt hỏi: “Cảm tạ như thế nào?”
Triệu Yên chống cằm rũ mi xuống, đang suy nghĩ nên chuyển chủ đề như thế nào sang hướng có lợi cho mình thì thấy xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Triệu Yên không chú ý ngã về phía trước, trán nàng đập vào một lòng bàn tay mát lạnh.
Một tay Văn Nhân Lận vững vàng đỡ lấy đầu nàng, giúp nàng không bị chảy máu. Ngày nóng như vậy, lòng bàn tay hắn vẫn lạnh như ngọc không có bất kỳ hơi nóng và ẩm ướt nào.
Ngược lại là Triệu Yên giật mình, hơi nóng dâng lên, hai má gần như bỏng rát, nàng vội vàng ngồi xuống ổn định lại cơ thể.
Văn Nhân Lận lắc lắc ngón tay, cảm nhận dư vị ấm áp mà tinh tế, sau đó thu hồi tay về, từ dưới ghế lấy ra một gói đồ đã chuẩn bị trước đó.
Đặt lên bàn mở ra, thì ra là một bộ váy nữ màu đỏ tươi, kèm theo một bộ phụ kiện kẹp tóc, một hộp phấn má và bột màu.
Văn Nhân Lận vặn mở hộp phấn má, cầm lấy cây cọ trang điểm tinh xảo, để từng sợi lông mềm mại trắng nõn thấm vào phấn má ửng hồng, sau đó xoay người đỡ lấy cằm Triệu Yên, hướng khuôn mặt nhỏ nhắn mê mang của nàng về phía mình.
Nét đầu tiên rơi vào dưới mắt phải của Triệu Yên, thuốc nhuộm màu đỏ tươi bao phủ nốt ruồi lệ quá mức nhu nhược kia.
Có chút ngứa ngáy, Triệu Yên vô thức run run lông mi, một lúc sau mới nhận ra rằng Văn Nhân Lận đang trang điểm cho nàng.
Hôm nay là Lễ hội Đoan Dương, trên đường lớn có rất nhiều người, xe ngựa di chuyển chậm chạp và xóc nảy nhưng tay hắn vẫn rất vững vàng. Thậm chí khi đến gần hơn, Triệu Yên còn có thể cảm thấy được hơi thở rất nhẹ của hắn.
“Đêm trước bổn vương đã từng nói, nếu điện hạ muốn cùng bổn vương đi ra ngoài, phải làm một chuyện cho bổn vương.”
Văn Nhân Lận cẩn thận vẽ cánh hoa nơi đuôi mắt nàng, sau đó dời ra xa một chút, nhéo quai hàm cô quan sát vài lần: “Có giữ lời không?”
Triệu Yên ngạc nhiên, ngơ ngác mà nghĩ: Không phải nàng đã cùng hắn biểu diễn tư thế ‘Bước đi mạnh mẽ uy vũ’ trên giường rồi hay sao?
Chẳng lẽ cái kia không tính?!
Văn Nhân Lận giống như nghe được tiếng lòng của nàng, lại bôi phấn hồng, trầm giọng nói: “Điện hạ đã cẩn thận nghiên cứu kỹ càng quyển chưa?”
Hai tay Triệu Yên đặt bên người lập tức cứng đờ cuộn lên.
Nàng gật đầu, rồi nhanh chóng lắc đầu, bất an mà suy đoán: theo như lời Văn Nhân Lận ‘làm một việc’, sẽ không phải là ‘biểu diễn’ tất cả chiêu thức trong quyển sách kia một lần chứ?
Nàng từ từ cau mày: “Vậy thực sự…có hơi khó.”
Văn Nhân Lận giơ ngón tay lên lau lớp trang điểm thừa cho cô, đầu ngón tay trắng nõn lạnh lẽo nhuốm một màu đỏ nhạt xinh đẹp.
Ánh mắt lạnh lùng của hắn tiến đến gần, dừng bút hỏi: "Điện hạ muốn nuốt lời?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...