Quyền khuynh dưới váy

Cẩm Vân sơn trang ở ngoại ô Kinh thành đã bỏ không bảy tám năm, gần đây đã có chủ nhân mới.
Mưa xuân kéo dài, dinh thự nửa hoang phế khuất trong núi rừng treo hai ngọn đèn lồng đỏ mới tinh, gió thổi qua lạnh thấu xương, quỷ khí âm trầm.
Nội viện không ngừng truyền đến tiếng khóc thảm thiết và tiếng cầu xin tha thứ của nữ tử, chẳng bao lâu sau rèm trướng được vén lên, Triệu Nguyên Dục đầu đầy mồ hôi khoác áo đi ra, thở hồng hộc mắng một tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bọn thị vệ im lặng tiến vào, kéo hai nữ tử nửa chết nửa sống trên giường xuống xử lý. Trên tay những nữ tử kia đều buộc dây thừng thô to, cánh tay đầy vết máu, nếu nhìn kĩ sẽ thấy gương mặt vẫn còn khá trẻ con, rõ ràng là tiểu cô nương chưa đến tuổi cập kê.
Tỳ nữ nơm nớp lo sợ đi vào thay đệm giường có máu, lại bị Triệu Nguyên Dục ném đi.
Trước đó không lâu, tiên sư thần long thấy đầu không thấy đuôi đưa cho hắn ta một loại thuốc vừa mới luyện thành, đặt tên là "Vô thượng bí dược", nghe nói có hiệu quả hồi dương. Mà cái giá phải trả là cần Ung Vương phủ phối hợp làm chút chuyện nhỏ.
Triệu Nguyên Dục không chút nghĩ ngợi, lập tức đồng ý.
Dù sao hắn ta không hãm hại được Thái tử ở Trâm Hoa yến nên đã mất cơ hội ra tay, không thể có sơ xuất nào khác nữa. Để ổn định thân phận "một trong những người thừa kế ngôi vị hoàng đế", chữa khỏi căn bệnh khó nói kia cũng là chuyện vô cùng cấp bách.
Hôm nay Triệu Nguyên Dục uống mấy viên liền thì có chút cảm giác hồi dương, nhưng vừa thấy có hiệu quả là đột ngột dừng lại, đau đớn vô cùng... Tâm trạng hắn ta thật sự rất không tốt, ra tay cũng không có chừng mực, dường như chỉ có như vậy mới có thể phát tiết sự bất lực và lo lắng trong lòng hắn ta.
"Sao vẫn chưa có tung tích của con tiện nhân Thu Nương kia?"
Triệu Nguyên Dục uống hai chén trà lạnh, miệng đắng lưỡi khô nói: "Xuân Nương đâu? Đi gọi Xuân Nương tới, ngay lập tức!”
Xuân Nương là một nữ quan khác của Hồng Hương viện.
Khác với vẻ quyến rũ dung tục của Thu Nương, Xuân Nương mặc váy nâu sẫm chỉnh tề quy củ, gương mặt trang nhã, thoạt nhìn giống như là người từ bên ngoài đến.
Nàng ta giơ tay phải lên, ngón cái và ngón trỏ hơi cong, hành lễ nói: "Bái kiến Thế tử gia."
"Miễn lễ miễn lễ!"
Sắc mặt Triệu Nguyên Dục cực kém, hai mắt thâm quầng, nhẫn nại hỏi: "Còn "Vô thượng bí dược" không?"
"Thế tử đừng gấp, đây là thuốc mà tiên sư dốc hết tâm huyết cả đời để luyện chế, quá trình vô cùng rườm rà khó khăn."
Xuân Nương cụp mắt nói: "Bảy bảy bốn chín con gà tơ tháng trước Thế tử đưa tới đã luyện hết rồi, bây giờ không có thuốc dẫn, chỉ sợ là Thế tử phải đợi thêm mấy tháng nữa."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Lâu vậy sao?"
Triệu Nguyên Dục có thể đợi, nhưng cái bệnh khó nói kia của hắn ta không đợi được.

Huống hồ Hoàng bá phụ đã bắt đầu để Triệu Diễn chủ trì Trâm Hoa yến thay hắn ta, nếu Đông cung được trọng dụng thì làm gì còn chỗ cho Ung Vương phủ của hắn ta nữa?
"Không phải chỉ là thuốc dẫn à? Ngoài kinh thành đầy gà hoang, sai người đi bắt về là được!"
Triệu Nguyên Dục nghĩ đến cái gì đó, vẻ mặt hung ác và nham hiểm nói: "Về hồi bẩm với tiên sư các ngươi, chỉ cần chuyên tâm luyện chế vô thượng bí dược là được, không cần quan tâm gì hết. Đừng nói là mấy con gà tơ, cho dù là gan rồng tủy phượng làm vật dẫn, bản Thế tử cũng có thể tìm cho hắn."
"Đầu tháng sau là ngày thuần dương mười năm khó gặp, vô cùng thích hợp để luyện chế thuốc này, vậy thiếp xin phép quay về báo cáo với tiên sư, kính xin Thế tử đợi tin tốt."
Xuân Nương hơi gật đầu, sau đó hành lễ cáo lui.
...
Lưu Huỳnh đến Ngự Dược phòng tìm Trương thái y lấy thuốc bôi ngoài, vừa quay về điện Sùng Văn thì thấy vẻ mặt của chủ tử nhà mình không được tự nhiên đang đi từ hậu điện ra, gương mặt vốn tái nhợt hơi ửng hồng, có vẻ đang hờn dỗi tức giận.
"Ai chọc giận điện hạ thế?"
Lưu Huỳnh lo lắng nhìn cửa hậu điện hé mở, nhưng mà do khoảng cách quá xa nên không thể nhìn rõ.
"Không có gì."
Triệu Yên dựa vào lan can sơn đỏ, thở hắt ra, đợi cảm xúc ổn định nàng mới khoát tay nói: "Hôm nay học xong rồi, về Đông cung thôi."
Không biết loại thuốc mà Văn Nhân Lận cho nàng là cái gì, nhưng lúc Triệu Yên ngồi trên kiệu liễn thì không cảm thấy bị đau như lúc đi tới nữa.
Nàng lặng lẽ nắm chặt hai lọ thuốc trong tay áo, cảm giác thân thể lâng lâng ấm áp, giống như được ngâm mình trong một thùng nước ấm cực kỳ thoải mái, tất cả đau nhức lạnh lẽo đều được gột rửa hết.
Chỉ là bên trong chỗ kia không bôi thuốc nên vẫn hơi đau ngứa, nhưng mà nàng vẫn có thể chịu đựng được.
Nhân lúc tinh thần tốt hơn, Triệu Yên nhớ tới chính sự, hỏi: "Chuyện Trâm Hoa yến điều tra thế nào rồi?"
Lưu Huỳnh nhẹ nhàng nhét một chiếc gối thêu mềm mại vào sau eo Triệu Yên, để nàng ngồi thoải mái hơn một chút, đáp: "Cô Tinh vẫn đang sai người canh gác ở bên đó, đêm qua sau khi tìm thấy điện hạ, Ung Vương thế tử đã ngồi xe ngựa lặng lẽ ra khỏi thành, đến nay vẫn chưa về, hành tung bí ẩn. Cô Tinh sợ đánh rắn động cỏ, cho nên không dám theo dõi quá sát."
Triệu Yên nhíu mày.
"Chiến tranh mới bắt đầu, khắp nơi ngoài thành đều có người tị nạn, lúc này hắn chạy ra ngoài đó, nếu không phải chột dạ bỏ chạy thì quả rất lạ kì."
Nàng âm thầm suy nghĩ: Phải truyền tin cho Cô Tinh, bảo hắn theo dõi tên này cho thật chặt.
Chưa nói đến chuyện Triệu Nguyên Dục là một trong những nghi phạm lớn nhất hại chết huynh trưởng, chỉ riêng chuyện hạ độc thủ xấu xa ở Trâm Hoa yến cũng nhất định không thể tha cho hắn ta dễ dàng.
Trở lại Đông cung, Triệu Yên nhìn thấy Liễu Cơ đang khoanh tay chờ ở hành lang.

Mưa xuân thấm ướt hoa rơi, một cành hải đường ướt đẫm vắt ngang, trùng hợp điểm xuyết lên mái tóc nàng ấy, nhìn qua cũng có mấy phần giống mỹ nhân trong tranh.
Đáng tiếc vị mỹ nhân này quá mức mạnh mẽ, lúc yên lặng còn được, vừa cử động đã phá tan cảnh tượng đẹp đẽ kia.
"Nghe nói hôm qua thân thể điện hạ không khỏe, bây giờ thế nào rồi?"
Liễu Cơ kéo váy, sải bước đi tới.
Lúc này Triệu Yên mới nhớ ra mình đã quên mất nàng, vội vàng nói: "Tốt hơn nhiều rồi. Còn cô, chuyện cần làm đã xong chưa?"
Liễu Cơ nhìn Lưu Huỳnh đứng im, thấp giọng nói: "Ta có chuyện muốn nói với điện hạ."
Liễu Cơ hiếm khi nghiêm túc, Triệu Yên ra hiệu cho Lưu Huỳnh chờ bên ngoài, còn mình thì đi theo nàng ấy đến điện Thừa Ân.
Cửa điện vừa đóng lại, Liễu Cơ nghiêng người ngồi xuống chỗ bàn trà cạnh cửa sổ, mở một bức tranh ra.
Nam nhân trên bức tranh mày đao mắt kiếm, gương mặt gầy gò như được đao rìu đục ra. Hắn ta để râu, thái dương và sau gáy có hình xăm mà chỉ có tội phạm mới có, sau lưng còn đeo hai thanh loan đao quấn vải rách.
Không thể không nói kỹ thuật vẽ của Liễu Cơ vô cùng cao, chỉ mấy đường nét đơn giản đã có thể miêu tả rõ nét sự âm trầm áp bức và khát máu của hắn ta.
"Đây là..."
Triệu Yên nâng bức tranh lên cẩn thận phân tích, nhưng trong trí nhớ của nàng thật sự không có người này.
"Lưu Huỳnh có nói với người là Thái tử điện hạ từng chiêu hiền đãi sĩ, cứu một phạm nhân trong tử lao ra không?"
Thấy Triệu Yên ngây người, Liễu Cơ nhíu mày, không vui nói: "Lưu Huỳnh đáng ghét, cái gì cũng giấu người."
Đương nhiên Lưu Huỳnh có lập trường của Lưu Huỳnh, ai cũng có nỗi niềm bất đắc dĩ của riêng mình cả.
Triệu Yên nhìn nam nhân hung ác xăm hình trên bức tranh, hiểu rõ: "Cho nên tên tội phạm mà huynh ấy cứu ra chính là người ở trong bức tranh này?"
Trực giác nói cho nàng biết, Liễu Cơ xuất cung chuyến này, chắc chắn đã phát hiện ra chuyện gì đó quan trọng.
Triệu Yên buông bức tranh xuống, nghiêm túc nói: "Liễu Cơ, nói cho ta biết chuyện của người này đi."
Liễu Cơ mở gói hạt thông đường mua trên chợ ra, bỏ hai miếng vào miệng, sau đó mới dùng ngón trỏ dính đầy đường và dầu mỡ chỉ lên bức tranh, nói liên tục.
"Người này không tên không họ, không biết phạm phải tội gì mà bị ném vào trong đại lao chờ thẩm vấn. Khi đó bên cạnh Thái tử điện hạ thiếu người, cần dùng người gấp, cho nên ngài ấy bỏ qua lời khuyên can, cứu người này ra khỏi đại lao, ban tên là Cừu Túy, coi hắn như khách của phủ Thái tử. Trước khi ta vào cung, Cừu Túy đã thăng chức làm tùy tùng của Thái tử, phụ trách bảo vệ sự an nguy của ngài ấy.
Lúc Đông Cung xảy ra chuyện đóng cửa, ta nghe nói Cừu Túy đã chết. Ngẫm lại cũng đúng, nếu có Cừu Túy, với thân thủ của hắn không thể không bảo vệ Thái tử được. "

Nói đến đây, động tác nhai hạt thông đường của Liễu Cơ chậm lại, rơi vào hồi ức.
Nàng ấy nhíu mày, một lúc lâu sau mới nói: "Nhưng hôm qua ở ngoài Minh Đức quán, hình như ta... đã nhìn thấy hắn."
Hôm qua Liễu Cơ lấy được quyển sách bí mật kia thì xuống lầu, đang định trốn đi.
Nhưng lúc đứng ở đầu tường, nàng ấy lại thấy trong góc rẽ phía xa có một người đứng đó, âm trầm nhìn về phía bên này.
"Cừu..."
Liễu Cơ giật mình, giẫm lên cây táo nghiêng ngả ngoài tường trượt xuống, nhưng chỉ mấy giây như vậy, người đứng ở góc tường đã biến mất không còn thấy đâu.
"Minh Đức quán?"
Triệu Yên im lặng, người và sự việc liên quan đan xen như mạng nhện, mà trung tâm tơ nhện viết rõ ràng ba chữ "Minh Đức quán".
Năm ngoái, rốt cuộc trong hai tháng Triệu Diễn ở Minh Đức quán đã xảy ra chuyện gì?
Manh mối vì cái chết của Thẩm Kinh Minh mà đứt đoạn, dường như lại kéo thêm một nhánh mịt mờ khác.
Triệu Yên bất giác nín thở, hỏi: "Ngươi xác định, người hôm qua ngươi nhìn thấy chính là Cừu Túy?"
Liễu Cơ gật đầu: "Không thấy mặt, nhưng thân hình và bội đao thì không sai được, tám chín phần mười đấy."
Triệu Yên suy nghĩ một lát, cẩn thận cuộn bức tranh lại rồi nói: "Ta sẽ cho người đi điều tra tung tích người này, có tin tức sẽ báo cho ngươi biết."
Nàng cuộn bức tranh đút vào trong tay áo rộng thùng thình, ai ngờ đẩy một cái lại không cẩn thận làm rơi lọ thuốc nhỏ bằng bạch ngọc ra ngoài.
Lọ thuốc rơi xuống thảm, lăn một vòng, dừng lại dưới chân Liễu Cơ.
"Đây là cái gì?" Liễu Cơ muốn đưa tay ra nhặt.
Triệu Yên căng thẳng, vội vàng bước tới nhặt trước, suýt nữa cắn phải đầu lưỡi nói: "Không có gì, là dầu bạc hà Thái Y viện đưa tới mà thôi, dùng để tỉnh táo tinh thần."
Liễu Cơ nhìn bóng lưng của "tiểu thiếu niên" vội vã rời đi, ngẩn người một lúc.
"Dầu bạc hà thì dầu bạc hà, đỏ mặt cái gì?"
...
Trở lại tẩm điện, Triệu Yên nhìn chằm chằm lọ thuốc hồi lâu, cuối cùng mới khó xử giấu vào trong tay áo.
Đợi sắp xếp xong mọi việc cũng đã đến giờ châm đèn.
Đang trong thời kỳ đặc biệt nên Triệu Yên không thể ngồi tắm, Lưu Huỳnh bèn chuẩn bị cho nàng mấy chậu nước nóng và khăn sạch để nàng lau người.
Lau người xong, quấn lại nịt ngực, Triệu Yên mới nhớ ra vẫn chưa làm một chuyện, nàng mím môi, cố gắng ra vẻ tự nhiên nói: "Ta sẽ tự mặc nốt quần áo, ngươi lui xuống trước đi."
Lưu Huỳnh gật đầu, quấn kỹ quần áo và đai nguyệt sự Triệu Yên thay ra, mang xuống xử lý sạch sẽ.

Đợi Lưu Huỳnh đi rồi, Triệu Yên mới lấy lọ thuốc cất lúc sáng, chịu đau lấy một ít thuốc ra.
Đây là lần đầu tiên nàng dùng loại thuốc này, muốn bình tĩnh chấp nhận thì có chút khó khăn, nàng không dám thăm dò, chỉ bôi bừa một chút bên ngoài rồi vội vàng rửa tay sạch sẽ, mặc lại quần áo chỉnh tề.
Triệu Yên ngồi trên giường nhỏ, chán nản nghĩ: Nam hoan nữ ái, sung sướng điên đảo đúng là gạt người.
Sau này nàng sẽ không bao giờ làm chuyện này nữa đâu, không những khó chịu mà còn phiền phức.
Đợi tâm trạng bình tĩnh hơn, nàng khoác thêm áo ngoài, đẩy cửa tịnh thất đi ra.
"Điện hạ, Túc Vương điện hạ đến, đang chờ người ở tẩm điện."
Lý Phù vội vàng bước tới, lo lắng nói: "Hay là người đến chỗ Liễu Cơ tránh mặt đi?"
Triệu Yên giật mình, cuối cùng mới chậm rãi lắc đầu.
Văn Nhân Lận đã biết nàng là nữ nhi, không thể lấy lý do "sủng hạnh Liễu Cơ" ra để thoái thác được nữa.
"Ngươi ra xa chờ đi, đừng để người khác đến gần tẩm điện."
Triệu Yên dặn dò Lý Phù xong, lúc này mới hít sâu một hơi, đưa tay đặt lên cửa tẩm điện, nhẹ nhàng đẩy ra.
Đèn đuốc sáng trưng đập vào mắt, Văn Nhân Lận ngồi dưới đèn, cúi người lật xem văn chương nàng vẫn chưa viết xong trên bàn.
Ngước mắt thấy nàng đơ người đứng ở cửa, Văn Nhân Lận chợt nở nụ cười, ấm áp như gió xuân hòa tan tuyết trắng.
"Vẻ mặt này của Điện hạ..."
Hắn dừng một chút, nghĩ ra một từ ngữ thích hợp: "Là thấy chết không sờn sao?"
Đuôi tóc Triệu Yên còn hơi ẩm, áo xuân mỏng manh, nhìn chằm chằm Văn Nhân Lận nhàn hạ thoải mái hồi lâu mới nói khẽ: "Sắp đến giờ đi ngủ rồi..."
Văn Nhân Lận nheo mắt, khó hiểu với câu nói không đầu không đuôi của nàng.
Vì thế Triệu Yên lại hắng giọng, nói rõ ràng: "Ta... muốn ngủ."
Văn Nhân Lận đứng dậy, “ừ” một tiếng.
"Điện hạ yên tâm, không lâu đâu."
Hắn chậm rãi tới gần, cánh tay dài lướt qua tai Triệu Yên, nhẹ nhàng đóng cửa điện phía sau nàng lại: "Kiểm tra xong, bổn vương sẽ đi."


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui