Quyền khuynh dưới váy

Triệu Yên nằm ở giữa giường, nghe thấy tiếng sột soạt liên tiếp.
Nàng không phân biệt được Văn Nhân Lận dẫn theo bao nhiêu người đến, có mang sắc lệnh của phụ hoàng hay không, chỉ nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn quen thuộc chậm rãi tới gần, dừng ở trước cửa được trạm trổ.
"Nương nương kim an!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Văn Nhân Lận cúi người hành lễ với Hoàng hậu.
Ngụy Hoàng hậu bình tĩnh buông màn trướng, đứng dậy đối mặt với vị khách đến thăm: "Giờ đã là lúc cung cấm, sao Túc Vương còn rảnh rỗi đi dạo tới tận đây?"
"Nương nương nói đùa. Bổn vương làm Thái phó của Thái tử, ra vào Đông cung phụ tá nên không bị cung cấm ràng buộc, cho dù nghỉ đêm ở đây cũng chẳng sao."
Văn Nhân Lận nhận lấy trà mà cung tỳ dâng lên, không uống vội mà tùy ý nói tiếp: "Bổn vương thuận đường tới đây là vì chuyện ở Hạc Quy các hôm nay."
Bên trong trướng, Triệu Yên lập tức dỏng tai lên.
Văn Nhân Lận muốn vạch trần bí mật của nàng sao?
Trong yên lặng, thân thể Triệu Yên càng lúc càng cứng ngắc, trên đỉnh đầu như đang treo một cây đao sáng loáng, chỉ một giây sau sẽ rơi xuống tự do.
Nếu bị vạch trần thì phải nói thế nào?
Nếu khó thoát khỏi cái chết, không bằng nhận hết trách nhiệm về mình, ít nhất sẽ không liên lụy đến những người vô tội khác.
Triệu Yên hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho nhịp tim mình bình tĩnh, dự tính đến tình huống xấu nhất.
"Hạc Quy các là nơi Thiên Tử ban cho bổn vương ngủ lại, ngay cả bổn vương cũng không nhớ mình đã phụng mệnh xử lý bao nhiêu chính sự ở đó rồi. Hôm nay Bồng Lai uyển thiết yến, không đủ nhân thủ bảo vệ mới khiến Thái tử điện hạ say rượu đi nhầm vào rồi ngủ say trong đó."
Văn Nhân Lận dừng một chút, giọng nói hơi trầm thấp, như là cố ý nói cho ai đó nghe: "May mà cung tỳ phát hiện sớm, lập tức đưa Thái tử về. Nếu không chuyện này truyền ra ngoài, Thái tử bị chụp cái mũ "dò xét thánh ý, đi quá giới hạn", có thể bị Ngự Sử đài buộc tội, chỉ sợ địa vị của Thái tử điện hạ khó mà giữ được."
Gió tanh mưa máu trong dự liệu không hề đến, sự căng thẳng của Triệu Yên bỗng chốc được thả lỏng, hóa thành mờ mịt.
Những lời này của Văn Nhân Lận nhìn như là cảnh cáo, nhưng cẩn thận nghiền ngẫm, hình như hắn chỉ nói Thái tử say rượu vào nhầm Hạc Quy các ngủ say, hơn nữa còn "lập tức đưa về", không hề nhắc đến một chữ nào về chuyện giải độc...
Sao nghe giống như hắn đang che giấu giải vây cho nàng vậy?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không, Văn Nhân Lận không tốt bụng như thế.
Triệu Yên lấy lại tinh thần, chỉ có thể nín thở tập trung nghe tiếp.
Ngụy Hoàng hậu cũng đang phỏng đoán ý của Túc Vương, nhưng vẻ mặt của nam nhân trẻ tuổi dưới ánh nến không hề thay đổi, còn toát lên sự nghiêm nghị lúc bàn chuyện đại sự quốc gia.

Dường như hắn đúng là chính nhân quân tử đến nơi này khuyên giải.
Cũng may người ở địa vị cao thường hiểu cách điều hòa không khí, Ngụy Hoàng hậu không đoán được gì nên hùa theo: "Thái tử còn nhỏ tuổi, nhất thời không kìm được mà uống hơi nhiều, kính xin Túc Vương rộng lượng. Đợi Thái tử tỉnh rượu, bản cung sẽ phạt nó."
"Vậy thì không cần."
Văn Nhân Lận nhìn về phía màn trướng yên tĩnh, khẽ xoay tay vào nhau, nói: "Điện hạ đã bị phạt rồi."
Cách màn trướng nặng nề, Triệu Yên cảm nhận được ánh mắt của hắn sau lưng mình, nặng nề, lạnh lẽo.
Đúng vậy, đã "phạt" rồi, đến giờ thắt lưng và chân nàng vẫn còn đang đau đây này.
Triệu Yên cắn môi tức giận.
"Đây là thuốc giải rượu, chờ điện hạ tỉnh lại nhớ phải cho uống."
Văn Nhân Lận lấy một cái lọ thuốc nhỏ trong tay áo ra đặt lên bàn, chỉ nói một câu như vậy rồi rời đi.
Triệu Yên quay đầu nhìn lọ thuốc bên ngoài màn trướng, khẽ nhíu mày. Trái tim đang treo cao giữa không trung bỗng rơi xuống đáy, không biết nên vui mừng vì sống sót sau tai nạn, hay là sợ hãi vì không biết ngọn nguồn.
Lần này Văn Nhân Lận đến... rốt cuộc là có ý gì?
Triệu Yên không đoán được, nàng cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung.
Ngoài Đông cung, đèn lồng trên xe ngựa lay động theo gió, hương hoa phiêu đãng khắp nơi.
Đêm vừa xuống, hành động của Trương Thương có chút kỳ lạ.
Lúc thì gã rút bội đao ra khỏi vỏ ba tấc, dùng lưỡi đao làm gương, soi trái soi phải gương mặt thô kệch của mình, lúc thì nhíu mày than thở.
Hữu phó tướng Thái Điền khoanh tay dựa vào tường cung điện, nhìn người bên cạnh mặt mày ủ dột, cuối cùng hắn ta không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Từ lúc ra khỏi Bồng Lai uyển đến giờ mặt cứ như đưa đám ấy."
Đúng là Trương Thương có tâm sự thật.
Lúc đó gã đưa thuốc đến thì thấy Vương gia đang phát độc ôm một người trong lòng. Bởi vì vóc dáng người đó khá nhỏ nhắn, Vương gia lại giơ tay áo bảo vệ rất kĩ nên hắn vô thức cho rằng là một tiểu thư nào đó đến dự tiệc, nhưng mà góc áo nhạt màu lộ ra kia, nghĩ thế nào cũng cảm thấy quen mắt.
Đến khi Trương Thương nhìn người ở Đông cung nghe tin đến, đưa Thái tử từ Hạc Quy các trở về, gã mới vỗ đầu nhớ ra: Chẳng trách lại thấy quen như thế, đó không phải là quần áo của Thái tử điện hạ sao!
Lúc định thần lại, đại hán thân cao tám thước Trương phó tướng không khỏi giật mình sợ hãi.
Chẳng trách Vương gia đã hai mươi tuổi vẫn chưa từng có một nữ nhân nào. Vũ cơ thì không nói, cho dù là mỹ nhân được tặng đến thì hắn cũng chẳng thèm nhìn mà đuổi đi hết sạch.
Hóa ra là không theo lẽ thường, Vương gia thích nam nhân!
Lão hồ ly nghìn năm dám động đến dòng dõi hoàng thất, quả là quyết đoán!

Trương Thương khiếp sợ thì khiếp sợ, nhưng đi theo Túc Vương nhiều năm như vậy, miệng gã vẫn rất kín. Nhưng mà đặt một bí mật lớn như vậy ở trong lòng thì vô cùng bức bối, cũng rất dễ sẽ suy nghĩ miên man.
Gã vuốt cằm của mình, sau đó cong tay lại khoe cơ bắp, hỏi Thái Điền: "Ngươi cảm thấy ta có tuấn tú không?"
Thái Điền nhìn bộ râu xồm xoàm trên mặt gã, khóe miệng giật giật, mặt không chút thay đổi nói: "Có thấy Chung Quỳ được chạm khắc trên cửa không? Chính là huynh đệ ruột thịt của ngươi đấy."
Trương Thương muốn phản bác, gã hít một hơi, lại nặng nề thở dài: "Ngươi không hiểu đâu!"
"Sao ta lại không hiểu?" Thái Điền ngạc nhiên.
"Vậy ta hỏi ngươi, rõ ràng ngươi đi theo Vương gia lâu hơn, tại sao sao Vương gia lại để ta bên người để hầu hạ?"
"Bởi vì đầu óc ngươi ngu si mà tứ chi phát triển, không làm được việc truyền tin dò xét, chỉ có thể ở đi theo làm tùy tùng cho Vương gia?"
Thái Điền không nhịn được nói thật, tất nhiên là Trương Thương không phục.
"Đúng là ngươi không hiểu mà, đương nhiên là do ta anh tuấn hơn nhà ngươi, được Vương gia thích hơn rồi."
Nói xong, dường như Trương Thương lại phát hiện ra một vấn đề khó khăn mới, ngửa đầu nhìn mặt trăng thổn thức: "Nhưng ta chỉ thích mấy cô nương... mông to thôi, chỉ sợ là phải... phụ sự ưu ái của Vương gia rồi."
"..."
Thái Điền quay đầu "a" một tiếng, mắt trợn trắng.
Đúng lúc này cửa hông của Đông cung mở ra, dáng người Văn Nhân Lận cao lớn, giẫm lên ánh trăng trên mặt đất từ từ đi ra.
Đèn đuốc dưới tường Hoàng cung sáng ngời, nhưng lại không khiến khuôn mặt của hắn ấm áp hơn bao nhiêu.
Trương Thương vừa rồi còn bốc phét phải "phụ sự ưu ái" lập tức xoa tay nghênh đón, ân cần hạ ghế lên xe xuống nói: "Hôm nay Vương gia ngủ ở Hạc Quy các, hay là về Vương phủ ạ?"
Văn Nhân Lận vừa giẫm lên ghế thì chợt dừng lại, đưa tay che miệng, khẽ ho một tiếng rất nhỏ.
Một lát sau hắn buông tay xuống, trong lòng bàn tay tái nhợt có một vết máu đỏ sậm vô cùng chói mắt.
Sắc mặt Thái Điền thoáng đổi, vội vàng dời vị trí đứng, ngăn cách tầm mắt của thị vệ ở Đông Cung cách đó không xa, thấp giọng hỏi: "Vương gia dùng thuốc giải xong có nghỉ ngơi tốt không, sao đột nhiên lại thế này?"
Trương Thương nói: "Vương gia bận rộn cả chiều, tối đến lại vội vã chạy tới Đông cung, làm gì có thời gian mà nghỉ ngơi?"
Bản thân Văn Nhân Lận rất bình tĩnh, dường như thứ vừa mới phun ra không phải là máu của hắn vậy.
Hắn nắm chặt tay, sắc mặt không đổi bước lên xe, sau đó lấy một chiếc khăn mềm trong ngực ra lau tay, chậm rãi nói: "Hồi phủ."

Trong xe có một cái sa đèn, Văn Nhân Lận mượn ánh đèn nhìn qua mới phát hiện thứ hắn dùng để lau máu không phải khăn tay mà là đoạn dây buộc ngực hắn mới cắt xuống lúc chiều.
Chỗ cắt vẫn còn vết đỏ nhàn nhạt, hòa cùng với vệt máu đỏ sẫm mà hắn vừa ho, giống như một bức tranh xuân diễm lệ.
Lúc thu dọn giường, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại gấp gọn mảnh vải này cất vào trong ngực.
Đáy mắt Văn Nhân Lận hiện lên chút ý cười, đôi môi mỏng còn vương chút máu mà trở nên tươi tắn, hắn đổi ý: "Đến Hạc Quy các."
Còn nhiều thời gian, chỉ mong tiểu Công chúa đừng làm người ta thất vọng.
...
Triệu Yên đầy tâm sự nặng nề, trằn trọc khó ngủ.
Khó khăn lắm mới chợp mắt được một lát lại bị cơn ác mộng kỳ lạ đánh thức, lúc thì là cảnh Triệu Diễn bỏ mình, lúc lại là cảnh thân phận của nàng bị bại lộ.
Cố chịu đến nửa đêm, bụng dưới của nàng đau âm ỉ, đứng lên nhìn, thì ra là quỳ thủy(*) đến sớm hơn một tuần.
* Quỳ thủy: Tới tháng
Lưu Huỳnh lập tức mang quần áo bẩn đi bí mật xử lý, sau đó lại hầu hạ Triệu Yên lau chùi thay quần áo, đến lúc xong việc, nến đã cháy gần hết, sắc trời ngoài cửa sổ cũng dần sáng lên.
Một đêm không ngủ cộng thêm thân thể không khỏe, tinh thần Triệu Yên thật sự không tốt lắm.
Lưu Huỳnh mang quần áo sạch sẽ tới, nhìn sắc mặt chủ tử hồi lâu, không đành lòng nói: "Hay là điện hạ nghỉ ngơi hai ngày đi, nô tì mời Trương thái y làm chứng, cáo bệnh cho điện hạ."
Triệu Yên ngồi ở mép giường, một tay ôm bụng, một tay nâng cằm, nhíu mày lắc đầu.
"Đây là lần đầu tiên Phụ hoàng để Đông cung chủ trì yến hội cho người, còn chưa xử lý thỏa đáng đã cáo bệnh, phụ hoàng sẽ nghĩ như thế nào?"
Triệu Yên hít sâu một hơi, mặc thêm quần áo, dặn dò: "Bảo Lý Phù đem tấu chương đã phê duyệt tới, chuẩn bị kiệu tới điện Thái Cực."
Lưu Huỳnh biết chủ tử nhà mình đang cố gắng vì đại cục, mặc dù đau lòng nhưng nàng ấy cũng không dám ngăn cản, đành phải đi xuống sắp xếp.
Kiệu liễn bằng sức người không vững như xe ngựa, lắc la lắc lư, giờ phút này không khác gì cực hình với Triệu Yên.
Eo của nàng vốn đã đau nhức, cộng thêm quỳ thủy tới nên lại đau gấp bội.
Chuyện khó nói hơn chính là chỗ kia của nàng cũng rất khó chịu, càng xóc nảy càng sưng đau.
Triệu Yên dựa vào vách kiệu, cơ thể hơi nâng một bên lên, một lát sau lại đổi sang bên kia, cố gắng giảm bớt cảm giác đau đớn đó nhưng hiệu quả rất nhỏ.
Lưu Huỳnh thấy chủ tử cố gắng chịu đựng bèn nhét lò sưởi tay vào lòng nàng, khẽ nói: "Sắp tới rồi ạ, Điện hạ dùng cái này chườm ấm bụng trước đi."
Dứt lời nàng ấy lại vén rèm thò đầu ra, dặn dò người khiêng kiệu: "Các ngươi đi ổn định một chút."
Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến trước cửa điện Thái Cực, xuống kiệu, chân Triệu Yên mềm nhũn suýt nữa đã ngã quỳ xuống đất, may mà có Lưu Huỳnh nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng mới ổn định được cơ thể.
Sáng sớm trời đổ mưa, hơi nước như sương, ẩm ướt vô cùng.
Triệu Yên ôm tấu chương đứng chờ bên ngoài điện Thái Cực khoảng hai chén trà, lúc này lão Thái giám truyền lời mới khom người đi ra, áy náy nói: "Thái tử điện hạ, Bệ hạ đang luận đạo với Quốc sư, chắc là... phải chờ thêm chút nữa."

Triệu Yên khẽ cắn môi, bĩnh tĩnh nói: "Không sao, cô ở đây chờ phụ hoàng truyền triệu."
Lại gần nửa canh giờ nữa trôi qua, mưa bên ngoài từ nhỏ thành lớn, lại từ lớn tạnh dần, Triệu Yên đã đổi chân trụ mấy lần, đang lúc bụng lưng khó chịu, phía sau  vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng quen thuộc.
Không cần quay đầu lại, chỉ ngửi mùi mộc huân hương lạnh lẽo kia Triệu Yên cũng biết là ai tới.
Nàng vội vàng đứng thẳng người, cúi đầu thấp hơn một chút.
Mới sáng sớm Văn Nhân Lận đã nhìn thấy Triệu Yên ở đây thì có chút bất ngờ.
Ánh mắt hắn lướt qua hàng mi run run của Triệu Yên, dừng lại trên đầu ngón tay trắng bệch của nàng, hắn dừng bước một chút, sau đó lướt qua.
Không cần Thái giám thông truyền, đi thẳng vào đại điện.
Triệu Yên nhìn chằm chằm mũi chân mình, không biết nên buông lỏng hay cảnh giác.
Đang lúc suy nghĩ miên man, lão Thái giám lại khom người đi ra, lần này ý cười trên mặt sâu hơn rất nhiều: "Túc Vương mở lời với Bệ hạ, cho nên Bệ hạ sai lão nô mời Thái tử vào điện."
Triệu Yên mím môi, giấu kín tâm tư nói: "Làm phiền rồi."
Không biết Hoàng đế đang điều phối đan dược gì, trước mặt bày một đống chai lọ.
Nhìn thấy Thái tử vào điện hành lễ, ông ta cũng không ngẩng đầu lên nhìn, nói: "Chuyện Trâm Hoa yến, Túc Vương đã nói với trẫm rồi."
Nói gì cơ?
Văn Nhân Lận có nói điều gì bất lợi với Phụ hoàng không?
Không ai biết hết.
Nàng kìm nén sự lo lắng trong lòng xuống, sắc mặt vẫn như thường nói: "Nhi thần đặc biệt trình các bộ tấu chương tiến cử lên, mời phụ hoàng xem qua."
Hoàng đế hơi giơ tay lên, lão Thái giám liền gật đầu nhận lệnh, đi về phía Thái tử.
Còn chưa đi tới đã thấy một bàn tay thon dài duỗi ra, lấy tấu chương trong tay Thái tử thay hắn.
Thái giám sửng sốt, Triệu Yên cũng ngẩn người.
Văn Nhân Lận mặc một bộ quan bào màu đỏ sẫm đứng thẳng, ngón tay không biết vô tình hay cố ý lướt qua đầu ngón tay của nàng, cầm tấu chương thuận miệng nói: "Thái tử điện hạ xử lý buổi yến hội này rất chu toàn."
Lúc này Hoàng đế mới ngước mắt lên, nhận lấy tấu chương lật xem, gật đầu nói: "Mặc dù không quá tốt, những cũng biết phê đúng chỗ."
Nói xong, ông ta tùy tiện đặt tấu chương lên bàn, ngước mắt nhìn người trẻ tuổi trước mặt: "Ngươi thì sao? Trẫm tuyển chọn Vương phi cho ngươi, ngươi có vừa ý ai không?"
Văn Nhân Lận cúi người, ánh mắt lướt qua ngọn nến trên giá gỗ, sau đó rơi lên người "tiểu Thái tử".
Triệu Yên bỗng rùng mình, cảm thấy nụ cười trong mắt Văn Nhân Lận càng sâu hơn, mang theo ý trêu đùa.
"Đúng là có một người rất thú vị." Hắn nói.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui