Quyền khuynh dưới váy

 
Tiểu Thái tử bị một nhóm oanh oanh yến yến vây quanh, hái đủ loại hoa cỏ tặng cho bọn họ. Trông dáng vẻ hứng thú kia như vô cùng thích thú.
Văn Nhân Lận xoay bước chân, đi về phía bọn họ.
Tiếng cười vui náo nhiệt chợt im bặt, gió ấm cũng như ngừng đi.
Triệu Yên ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi cong nhìn thấy Văn Nhân Lận lững thững đi tới thì cũng hơi ngừng lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có nữ nhi nhà Quách thượng thư giẫm vào vết xe đổ, nhiều quý nữ nhìn thấy dung mạo tuấn tú lạnh lùng đó chầm chậm đi tới thì đều nhanh chóng rời đi ngay.
Một thiếu nữ hơi nhỏ tuổi đứng ở đó, ngây ngốc nhìn quên cả phản ứng. Tỷ tỷ của nàng mím môi đi về phía trước, vội kéo nàng quay lại.
Văn Nhân Lận rất thỏa mãn với sự thức thời của bọn họ.
Hắn dời mắt nhìn về phía Triệu Yên, nhìn một lát rồi thờ ơ nói: "Hoa của điện hạ cũng chịu khó tặng ghê nhỉ."
Triệu Yên không tin hắn chỉ tới để nói việc nhà.
Nhưng mà chuyện này cũng phá hủy hết hứng thú của nàng, khiến mọi người run rẩy rời đi.
Cung nhân hái hoa đã tặng xong, chỉ còn lại một nhánh hoa lựu nở sớm lẻ loi nằm trên bàn đá.
"Thay phụ hoàng ban thưởng hoa cho thần dân là chức trách của cô."
Trong lòng Triệu Yên hơi xao động, nhân tiện cầm cành hoa lựu kia tới, ngẩng đầu nói tiếp: "Nhánh này là chuẩn bị cho Thái phó."
Nàng nói quá hay ho, tầm mắt của Văn Nhân Lận nhìn từ bờ môi nàng dời xuống, rơi trên cành lựu kia.
Hoa lựu sum suê, một người chắp tay đứng thẳng, một người ngồi thẳng lưng, một người ân bào như máu, một người áo đỏ sáng ngời.
Ban thưởng hoa đúng là phần thưởng cho trung thần tướng tài, người ban thưởng là quân, người được thưởng là thần.
Đáng tiếc, hắn không phải trung thần, cũng không phải tướng tài. Thân phận quân thần khác biệt, trói buộc không nổi hắn.
"Điện hạ có lòng rồi."
Văn Nhân Lận nhận lấy cành hoa lựu, lòng bàn tay chạm nhẹ lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhánh hoa xoay một vòng trong tay hắn, Văn Nhân Lận ngửi thử, là mùi thơm ngát đặc trưng của hoa lựu.
Có chút nhẹ nhàng, đôi mắt hắn thẫm lại.
"Vương gia." Trương Thương ôm quyền với Văn Nhân Lận, hình như có chuyện cần bẩm báo.
Văn Nhân Lận giấu cành hoa sau lưng, hơi gật đầu với Triệu Yên một cái rồi rời đi.

Cành lựu đỏ rực nhẹ nhàng chuyển động giữa những ngón tay hắn, đốt ngón tay thon dài tái nhợt như tuyết sương được tôn thêm sắc đỏ.
Mây nhẹ tung bay, nắng ấm lại bao trùm xuống, tầm mắt của Triệu Yên hơi dao động.
Nàng vội chống đầu, thở dài một hơi.
"Điện hạ sao thế?" Lưu Huỳnh vội đỡ lấy nàng.
"Hơi choáng đầu." Triệu Yên nói.
Lưu Huỳnh ngẩng đầu nhìn mặt trời khô nóng rồi thấp giọng nói: "Có lẽ là khó chịu, nô tỳ đỡ ngài tới điện Thập Thúy nghỉ ngơi một lúc."
Điện Thập Thúy không xa nơi này, Triệu Yên nằm trên giường nhỏ, cảm giác hoa mắt váng đầu vẫn chưa giảm bớt.
Nàng còn tưởng là do buộc ngực quá chặt, thở không nổi nên mới choáng váng, nên nhân tiện nói: "Đi chào hỏi với bộ Lễ đi, có lẽ cô không tham dự tiệc nâng cốc chúc mừng được, bảo bọn họ cứ xem mà làm."
Lưu Huỳnh thấy sắc mặt của nàng không tốt, hơn nữa việc nâng cốc chúc mừng cũng không phải là quy trình không thể thiếu, nàng chợt nói: "Điện hạ đợi ở đây một lát, nô tỳ sẽ đi sắp xếp."
Từ thời thân vương có thể mang thị vệ vào cung, muốn dự yến tiệc để ám sát Hoàng đế đến nay, trong cung đã hạ lệnh, ngoại trừ võ tướng ngự giáp, cởi đao vào cung để báo cáo công việc ra, chỉ được dẫn theo một phó tướng bên ngoài, những người còn lại dù là Vương gia hay Thế tử đều không thể vào cung cùng thị vệ gia tướng.
Cho nên nàng cũng chỉ có thể chờ đợi ở Bồng Lai uyển bên ngoài cửa cung.
Không có đủ người, Lưu Huỳnh bèn tìm một nội thị truyền lời.
Nhưng mà bốn phía không một bóng người, đợi thêm nữa chỉ sợ điện hạ sẽ không chịu nổi. Nàng nhíu mày, nhìn thấy con đường nhỏ dọc rừng hoa thấp thoáng cách yến hội không xa, bèn bước đi.
Lưu Huỳnh vừa đóng cửa, Triệu Yên đã thấy không chịu nổi nữa, cả người dần mềm nhũn, mí mắt như nặng trịch, ý thức lại giống chìm trong đầm lầy.
Cửa bị đẩy ra, cung tỳ đỡ một nữ nhân giống hậu phi đi vào. Búi tóc của nữ tử kia lộn xộn, hơi thở dồn dập, thần trí cũng không rõ ràng.
"Lưu mỹ nhân, ngài nghỉ ngơi ở đây nhé."
Triệu Yên nghe thấy cung tỳ đó nói.
Hô hấp của nàng ngừng lại, đầu óc chìm trong mơ màng cũng phản ứng được có chuyện gì xảy ra.
Mặc dù không biết đã xảy ra sơ xuất lúc nào, nhưng đúng là nàng... bị chụp nồi rồi.
Lại là một cái tròng thô bỉ bẩn thỉu nhất.
Không kịp la lên, mùi hương ngọt ngào trên người Lưu mỹ nhân tràn vào khoang mũi, giao hòa trong cơ thể của Triệu Yên giống như lửa nóng tưới thêm dầu, bùng lên lửa lớn, cảm giác khô nóng xa lạ ập đến.
Triệu Yên hoảng loạn và có phần luống cuống, nàng siết chặt lòng bàn tay.
Trong tiểu đình trên núi giả, Triệu Nguyên Dục nhìn thấy toàn bộ mọi chuyện.
Mãi đến khi chính mắt nhìn thấy cung tỳ mình thu mua đưa Lưu mỹ nhân vào trong điện, hắn mới hừ một tiếng, xác nhận: "Gần đây Triệu Diễn rất cẩn thận, không chịu ăn uống gì, ngay cả xông hương cũng là đồ Đông cung họ mang theo. Ngươi có chắc hắn dùng thuốc đó chưa?"
"Đây là Uyên ương hương do tiên sư tự mình điều phối, chia làm hai loại thư hùng. Thư trong rượu của Lưu mỹ nhân, Hùng ở trên hoa cỏ bằng vàng bạc mà Thu Nương giả trang thành cung nữ nhuốm vào, chỉ cần Thái tử ban hoa thì chắc chắn sẽ nhiễm phải đôi chút, cho nên thể nào cũng trúng chiêu."
Tiểu thái giám nở nụ cười thô bỉ: "Chỉ ngửi được một loại hương thì vô hại, không có độc tính gì, cùng lắm là choáng váng như say rượu vậy, nhưng nếu hai hương Thư Hùng gặp nhau thì sẽ như Âm Dương thu hút, phản ứng đó... thế tử đã tận mắt nhìn thấy rồi."

Nhớ lại mấy lần thử nghiệm thuốc trong phủ, Triệu Nguyên Dục nở một nụ cười trầm.
Nếu không phải hắn không thể bại lộ thân phận thì hắn cũng muốn tự mình đi xem Tiểu Thái tử kia buông hết lễ giáo luân thường, quấn quýt cẩu thả với nữ nhân của Hoàng đế như dã thú thế nào.
Đúng là trút giận.
Tiên sư bảo Thu Nương đưa thuốc này tới quả là hợp ý hắn.
Chợt nhận ra mất cái gì đó, Triệu Nguyên Dục quay đầu nhìn lại: "Đúng rồi, Thu Nương đâu?"
Tiểu thái giám lắc đầu một cái: "Nô cũng thấy lạ, đáng lẽ Thu Nương phải lẻn trong nhóm cung nữ, sau khi tẩm thuốc xong thì nên quay về rồi."
Đôi mắt âm trầm của Triệu Nguyên Dục chìm xuống, nhưng lại nhanh chóng bỏ qua khúc nhạc đệm này, phất tay áo hưng phấn nói: "Kệ nàng ta, cứ dẫn nhóm phi tử tới điện Thập Thúy theo kế hoạch, phải bắt tận tay."
...
Đây là... chỗ nào vậy?
Thu Nương bị trói hai tay lạnh run ngồi dưới đất, mờ mịt nhìn xung quanh.
Chẳng qua nàng ta chỉ đi làm việc thay cho Ung Vương thế tử, chuẩn bị phục mệnh quay về thì đã bị người ta đánh ngất, sau đó thô bạo bắt tới đây...
Tầm mắt của Thu Nương lướt qua, ngơ ngác nhìn nam nhân tuấn tú trong bóng tối.
Nàng ta nhận ra người này mặc xiêm y màu đỏ, một nửa là sợ hãi, một nửa là sự kinh ngạc theo bản năng khó mà kìm nén được.
"Tiên sư của ngươi ẩn thân ở đâu?"
Giọng nói của hắn rất thấp, nghe như có ảo giác lưu luyến vậy.
Đôi đồng tử của Thu Nương run lên, nàng cắn môi nói: "Thiếp... thiếp không biết tiên sư gì cả."
Nam nhân nọ đùa giỡn nhành hoa lựu trong tay, trong bóng đêm chỉ nhìn thấy xiêm y màu đỏ nhạt của hắn và mấy nhúm đỏ giữa ngón tay.
"Ngươi sẽ sớm biết thôi."
Lúc hắn nói lời này, khóe miệng còn hơi mỉm cười.
Một tiếng hét thảm còn chưa hét được ra đã bị ngăn lại nơi cổ họng, sau đó là một tiếng ngã xuống đất nặng nề.
"Mang về đi, từ từ thẩm vấn." Trương Thương dặn dò nội thị hầu ngoài cửa.
Nữ nhân nọ nhanh chóng bị mang đi, chẳng mấy chốc sẽ được đưa vào địa lao trong Túc Vương phủ.
"Vương gia, ta..."
Trương Thương quay đầu lại thì thấy gương mặt của chủ nhận đột nhiên biến sắc.
Gương mặt đó trắng bệch như sương, chỉ có bờ môi ửng đỏ không giống bình thường.

Văn Nhân Lận ngước mắt lên, đôi mắt đen láy ánh lên màu đỏ sậm quỷ dị, lẳng lơ quyến rũ vô cùng.
Trương Thương biết, đây là dấu hiệu khi hàn cốt độc phát tác.
"Vương gia, ngài phát độc."
Trương Thương hồi phục lại tinh thần, gã cố gắng lục lọi khắp nơi nhưng không tìm ra được bất cứ thứ gì.
Bọn họ đều cho rằng phải ngày mồng bảy độc này mới phát tác, cho nên viên thuốc của tháng này vẫn còn đặt trong mật thất ở Vương phủ.
Sao lại sớm như vậy? Sao lại vào đúng ngày hôm nay?
"Tạm thời chưa chết được, hoảng cái gì?"
Trong bóng tối, giọng nói của Văn Nhân Lận lạnh lùng bình tĩnh mà tàn nhẫn.
Lúc nó phát tác, độc tính này mạnh mẽ khủng bố đến mức nào, chỉ e một nam tử cường tráng như Trương Thương cũng không nỡ nhìn thêm lần nữa, gã không vội sao được.
"Vương gia có thể đi được không? Chúng ta hồi phủ để uống thuốc ngay, vẫn kịp."
Gã nửa ngồi nửa quỳ về phía trước, vỗ lên cánh tay to lớn của mình: "Nào, Vương gia tựa lên vai ti chức đi."
Văn Nhân Lận nở nụ cười: "Nếu người ta mà nhìn thấy dáng vẻ này của bản vương thì sau này còn yên ổn được không?"
"Vậy phải làm sao..."
"Ngươi về phủ lấy thuốc đi."
Văn Nhân Lận nói: "Nửa canh giờ thôi mà, bản vương đợi được."
Trương Thương vỗ gáy một cái, nói: "Vậy ti chức đi ngay."
Nói xong, gã chạy như lốc xoáy, ngay cả cửa cũng quên đóng lại.
Văn Nhân Lận đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nơi đó đang đắm mình trong nắng ấm.
Hắn tìm một tư thế thoải mái dựa vào, năm ngón tay nắm hờ rồi chậm rãi buông ra, cảm nhận từng đợt lạnh buốt đâm nhói từ trong xương cốt và phế phủ, cho dù ánh mặt trời cũng không thể xua đi hơi lạnh thấu xương đó, nhưng vẻ mặt hắn vẫn không biến sắc.
Dù sao cũng đã sớm quen rồi.
Trong điện Thập Thúy.
Sắc mặt Triệu Yên ửng hồng, nàng thở hổn thể nhấc bình hoa lên.
Bình hoa vung xuống, đập lên đầu cung tỳ kia khiến nàng ta ngất xỉu.
Sau khi giải quyết cung tỳ, Triệu Yên nhìn về phía Lưu mỹ nhân đang uốn éo không ngừng trên giường mềm.
Trên người nàng đang chịu đựng cảm giác khổ sở không ít hơn Lưu mỹ nhân chút nào.
Loại thuốc này cực mạnh, lúc trước một mình nàng ngẩn người chỉ thấy đầu hơi choáng váng mà thôi, Lưu mỹ nhân vừa tới, trong lòng nàng bỗng đốt lên một ngọn lửa vô danh, giống như cắn nuốt hết lý trí. Nhưng mà người bỏ thuốc không biết nàng cũng là nữ nhi, với một nữ nhân khác như Lưu mỹ nhân thì nàng không có hứng thú, cho nên mới miễn cưỡng giữ được chút tỉnh táo, nhân lúc cung tỳ kia thả lỏng cảnh giác mà đánh lén nàng ta.
Không thể tiếp tục ở đây được.
Mặc dù không có chuyện gì xảy ra, nhưng nàng là Thái tử, lại ở chung một phòng với hậu phi quần áo xốc xếch, đây cũng đã là tội lớn kinh thiên động địa rồi.
Nói thẳng thân phận thì có thể tự chứng minh sự trong sạch của mình, nhưng sao nàng dám chứ? Khi quân phạm thượng, đắc tội với thần Tẫn Kê Ty, so với tội "thông gian" thì còn nặng hơn không biết bao nhiêu lần.
Bình hoa bị vỡ tung tóe trên mặt đất, Triệu Yên lấy chăn đắp lung tung cho Lưu mỹ nhân, bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng cho nàng ta, lúc này nàng mới cố giữ chút tỉnh táo còn lại, loạng choạng đỡ tường đi ra ngoài.

Bước chân của Triệu Yên vô cùng chao đảo, tầm mắt cũng mơ hồ, mờ ảo, chỉ có thể lần mò theo bản năng.
"Người đâu? Sao lại không thấy? Nhanh đi tìm đi, đừng hòng bỏ trốn."
Từ xa vang lên tiếng nói chói tai của thái giám
Trong lòng Triệu Yên hoảng hốt, theo bản năng nàng lảo đảo về hướng ngược lại.
Không biết đã đi được bao lâu, cũng không biết hành lang khúc chiết không điểm cuối này dẫn về phương nào. Nàng chỉ muốn cách xa đoàn người kia càng xa càng tốt, không thể để họ thấy dáng vẻ vô cùng chật vật của "Thái tử"...
Tiếng người nói gần như không còn nghe thấy nữa, thay vào đó là tiếng thở dốc dồn dập xa lạ của chính mình.
Lửa nóng trong người lan lên gò má, hóa thành mồ hôi chảy xuống, Triệu Yên giống như con cá mắc cạn, khổ đến mức muốn chết đi.
Lúc nàng không kiên trì nổi nữa, rốt cuộc nàng cũng thấy cung điện tĩnh lặng ẩn giấu sau rừng xanh.
Triệu Yên trốn vào.
Bởi vì sức lực tiêu hao hết, dường như nàng bổ nhào vào trong điện.
Sau đó không kịp chuẩn bị, nàng lại ngã vào một bóng dáng vô cùng quen thuộc, vải áo đỏ thẫm kia.
Triệu Yên không ngờ trong điện lại có người nên nhất thời bối rối.
Nàng không có sức đứng dậy, chỉ có thể cắn chặt môi dưới, mờ mịt ngước mắt nhìn vạt áo đó.
Tầm mắt dần tan rã, gương mặt trắng trẻo lạnh lùng kia có vẻ mờ mịt mơ hồ.
Nàng cố mở to hai mắt, nhưng ngũ quan đó lại dần chắp vá thành dáng dấp mà nàng quen thuộc nhất.
Văn Nhân Lận nhìn "Tiểu Thái tử" tóc mai ướt mồ hôi, sắc mặt ửng hồng, trong đáy mắt lóe lên chút ngạc nhiên. Hắn đang bị độc phát tác cực kỳ khổ sở, tâm trạng dĩ nhiên là không tốt, nghe thấy tiếng bước chân tới gần thì nảy sinh sát ý, ai ngờ lại đụng phải...
"Điện hạ?"
Hắn đưa ngón tay lạnh như băng lên, vén mái tóc xuề xòa bên mặt Triệu Yên sang một bên, như muốn nhìn rõ gương mặt nàng.
Trong đầu Triệu Yên ong một tiếng, chỉ trong nháy mắt, nàng càng không dám nhìn biểu hiện của hắn lúc này.
Nàng tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại.
Sự thật chứng minh, nàng còn tuyệt vọng hơn.
Lúc Văn Nhân Lận đưa tay lên, hơi thở lạnh lùng trên người hắn phả qua chóp mũi nàng, khác hẳn với Lưu mỹ nhân, là hơi thở khác phái.
Thậm chí Triệu Yên còn nghi ngờ trên người hắn cũng có loại thuốc độc nào đó cực mạnh, bởi vì chút kiên cường và tỉnh táo cuối cùng của nàng đã đổ vỡ hoàn toàn chỉ trong chớp mắt va vào nam nhân đó.
Khát vọng xa lạ bị đè nén như đê vỡ, phản phệ gấp trăm ngàn lần.
Nàng không khống chế nổi tự mình đưa tay lên, ngón tay run rẩy xuyên qua ánh mặt trời bên ngoài cửa điện, nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo đỏ thẫm.
Lực rất nhẹ như cầu xin thương xót.
Văn Nhân Lận sững sờ.
Hắn nhìn đôi đồng tử rưng rưng tan rã của tiểu Thái tử, giống như hiểu ra điều gì, đôi mắt tuyệt mỹ từ từ nhuốm lên ý cười yếu ớt.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui