Ngày mồng 3 tháng 3, tiết Thượng Tị.
Giờ Thìn, tiếng chim véo von đánh thức muôn loài lúc bình minh.
Cửa sổ tẩm điện Đông cung đóng chặt, hơi nước mịt mờ, ngưng lại thành từng giọt nước trong suốt trên xà nhà.
Sau tấm bình phong là bóng người với đường cong lả lướt, một tay Triệu Yên giữ mái tóc nửa khô sau cổ, một phần cần cổ trắng nõn lộ ra, một tay nàng giữ lấy tấm vải trắng thuần mềm mại trước ngực, từng vòng quấn quanh ôm chặt lấy cơ thể.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vải lụa mới quấn lấy phân nửa, khuôn ngực đã như không phải của chính nàng. Nhưng mà khí trời vừa ấm lên, áo lót mùa xuân hơi đơn bạc, Triệu Yên không dám quá thả lỏng một chút nào.
"Chặt thêm chút nữa."
Triệu Yên nhíu mày nói, sau đó bị ghìm đến cứng đờ, mãi một lúc mới hô hấp lại được.
"Sau khi nâng cốc chúc mừng thì không cần Thái tử ra trận nữa, cứ theo lễ cũ rời đi thôi, điện hạ cố chịu một lúc là được."
Lưu Huỳnh hầu hạ chủ nhân mặc thêm trung y trắng, che lại lớp vải bó chặt kia, phục tùng nói: "Mùa xuân hạ là khổ nhất, điện hạ chịu khổ rồi."
Nàng là cung tỳ do chính tay Hoàng hậu dạy dỗ, đương nhiên bình thường Hoàng hậu chỉ hỏi kết quả mà không quan tâm tới cách làm, hiếm khi nàng trò chuyện thêm hai câu như vậy.
"Lưu Huỳnh à, càng ngày ngươi càng có tình người hơn rồi đấy."
Triệu Yên vẫn còn trêu đùa nàng được, sau khi mặc La bào màu đỏ lên, kéo mái tóc dài ra, nàng nói: "Trước khi hồi cung ta đã chuẩn bị tâm lý rồi, đi đến bước này thì dù có khổ cũng phải chịu."
Mặc quần áo chỉnh tề xong thì thấy Liễu Cơ mang mũ đứng trong hành lang.
Nàng đưa tay vén một góc màn buông xuống, nói với Triệu Yên: "Ta muốn xuất cung, điện hạ dẫn ta ra ngoài đi."
Tuy Liễu Cơ có lệnh bài Đông cung, nhưng ngại các phe phái trong triều nhìn chằm chặp, lại thêm tai mắt của Túc vương khắp mọi nơi, cho nên làm gì cũng không tiện. Nếu có thể trốn trong xe Thái tử cùng nhau xuất cung thì có thể bớt được những phiền toái này.
Thật ra Triệu Yên rất thích tính cách của Liễu Cơ.
Nàng ấy suy nghĩ gì, làm gì cũng thích nói thẳng ra, lại là người rất có chủ kiến. Ví dụ như lúc này nàng ấy không dò hỏi "có thể đưa ta ra khỏi cung không mà nói thẳng ý định: "Đưa ta ra ngoài đi."
Triệu Yên cũng không muốn tìm hiểu xem nàng ấy xuất cung đi làm gì, Thái hậu tổ mẫu từng dạy nàng đạo lý, "dùng người thì không nghi ngờ họ".
Tiệc Trâm Hoa tổ chức ở Bồng Lai uyển phía bắc Hoàng Thành, từ cửa hông Đông cung đi ra, rẽ dọc theo tường ngoài Hoàng cung khoảng hai khắc thì có thể tới cửa Bồng Lai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ngươi muốn xuống xe ở đâu?" Triệu Yên hỏi Liễu Cơ.
Liễu Cơ vén rèm xe lên nhìn thử rồi nói: "Ở đây là được."
Dứt lời, nàng ấy đội mũ rèm che lên rồi xuống xe.
Triệu Yên nhìn qua góc mành cửa sổ thì thấy Liễu Cơ đi vào cửa Vĩnh Xương phường, thoải mái đi lại ở bên ngoài cửa hàng, chẳng mấy chốc đã lẫn vào giữa đám người đông đúc.
Triệu Yên vừa nhìn nàng ấy đi xa, vừa dặn dò người lái xe tiếp tục đi tiếp.
Liễu Cơ đi qua mấy con đường, đi dạo lang thang không mục đích suốt nửa canh giờ, cho đến khi xác nhận sau lưng không còn người khả nghi bám theo, lúc này nàng ấy mới đi vào cửa hàng son phấn phố Đại Ninh, sau khi vào cửa, nàng ấy đi vòng qua tường vây hậu viện Minh Đức quán.
Phóng khoáng nhấc váy lên tới thắt lưng, nàng ấy cũng không để ý bàn chân của mình bị lộ ra bên ngoài, quen chân đạp lên cây táo nghiêng ngửa bên cạnh, xoay người nhảy lên bức tường.
Tiểu thương bán đậu hũ đẩy kệ hàng đi ngang qua, trợn mắt há mồm nhìn nữ tử ngồi trên bức tường.
Động tác lắc cổ chân của Liễu Cơ cũng cứng đờ, nàng ấy che làn váy lại, vung tóc rồi hung dữ nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy nữ nhân đi hẹn hò với tình lang à?"
Dứt lời, nàng trợn mắt, nhảy vào trong hậu viện Minh Đức quán.
Chim tước trên tường sợ bay quanh, tiểu thương nói một câu: "Thói đời suy bại quá", rồi lắc đầu rời đi.
Liễu Cơ khoanh tay trốn sau hòn non bộ ở góc sân, nhíu mày đợi đám hủ nho sinh ngâm thơ đi lang thang qua hết, lúc đó nàng mới đi ra, bước thẳng về phía lầu Kính Giám.
Vào tiết Thượng Tị, nhiều nho sinh trong Minh Đức quán hoặc là về nhà thăm người thân, hoặc là kết bạn ra ngoài đạp thanh, người phong nhã chọn nơi non xanh nước biết, khúc thương nước chảy để ngâm thơ qua lại. Cho nên lúc này trong lầu các vắng hoe, không có ai gác trực.
Liễu Cơ bước lên cầu thang cũ kỹ uốn quanh, lên đến tầng năm, tầng cao nhất.
Tầng cao nhất là một gian lầu các ba mặt có cửa sổ, bởi vì để hoang phế đã lâu, lại không có ai vẩy nước quét nhà, bên trong bám một lớp tro bụi dày, bàn trà và sàn gỗ cũng bụi bặm mờ căm, dường như không nhận ra được màu sắc vốn có.
Mùi mục nát bởi tháng năm từ bốn phương tám hướng bao trùm đến, Liễu Cơ đưa tay phất một cái mạng nhện lớn trên đỉnh đầu, nắm tay mấy lượt mới có dũng khí bước vào trong bóng tối tiêu điều đó lần nữa.
Giá nến hoa sen nghiêng ngả đổ dưới đất, giấy dán đèn hư hỏng chỉ còn khung xương bằng trúc, giống như một chiếc hài cốt trắng xương vắt ngang dưới đất.
Liễu Cơ nâng giá cắm nến lên, lòng bàn tay phủi đi bụi bặm bám trên góc bàn trà, hai chữ "phất đăng" được viết bằng bút lông đoan chính ẩn hiện ngay trước mặt.
Ký ức vào thời gian này năm ngoái như dòng lũ hiện về, hình ảnh nhóm nho sinh vây quanh Thái tử điện hạ gầy yếu dịu dàng cùng bàn luận rộn ràng như còn hiện rõ ngay trước mặt.
Bọn họ hồn nhiên không biết mệt, mệt thì cứ nằm nghiêng ngả ngược xuôi mà ngủ, có lúc trong giấc mơ bỗng lóe lên một áng văn hay, thế là vội bò dậy múa bút thành văn, cho đến khi trời tờ mờ sáng, họ mới thỏa mãn nằm xuống cùng hy vọng lớn lao.
Khi đó trên lầu các, cây đèn này thắp sáng suốt đêm, giống như ngọn lửa nhiệt huyết thiêu đốt trong lồng ngực họ.
Họ đều cho rằng đêm dài đã hết, bình minh đã ở ngay trước mặt...
Liễu Cơ nhíu chặt mày, gỡ cây trâm trên tóc xuống, rạch một nhát trên hai chữ "phất đăng" ở góc bàn trà, mãi cho đến khi không còn nhìn rõ nguyên trạng.
Nàng vén tay áo ngồi xổm xuống, cạy một tấm ván gỗ rồi lấy một vật được chôn ở đó gần một năm ra.
Là một quyển sách to bằng lòng bàn tay, dây thừng bện lại một góc, đập vào mắt đầu tiên là hoa văn xiêu vẹo, có các nét bút khác nhau ký tên lên.
Thái tử Đại Huyền Triệu Diễn, Thẩm Kinh Minh, Trình Ký Hành, Vương Dụ, và cả...
Liễu Cơ không xem tiếp, nàng ấy khép cuốn sách nặng trịch này lại, xoay người bước xuống lầu.
...
Bồng Lai uyển là hoa uyển Hoàng gia, diện tích khá rộng.
Từ đông sang tây có khoảng mười khu vườn lớn nhỏ, trồng đủ loại hoa, đào, lê, hạnh, anh đào, có núi hồ san sát, cung điện gần kề, thấp thoáng một khoảng trời trong vắt quang mây, giống hệt như tiên cảnh nhân gian.
Xe ngựa Đông cung dừng lại dưới cửa chính, Triệu Yên đạp ghế nhỏ xuống xe, đột nhiên nàng nghỉ chân xoa xoa mắt phải, đôi mắt bị xoa đến đỏ bừng hơi ướt.
"Mắt của điện hạ còn chưa thoải mái sao?" Lưu Huỳnh thân thiết.
"Mí mắt cứ nháy mãi." Triệu Yên cau mày.
Lưu Huỳnh vén tay áo rộng lên, bấm vào huyệt vị ở đuôi mắt cho nàng: "Chắc do mấy ngày nay điện hạ dùng mắt quá độ mà không nghỉ ngơi nhiều đấy."
"Ta cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm."
Triệu Yên suy nghĩ một chút rồi dặn dò Lưu Huỳnh theo bên cạnh: "Lát nữa ngươi nhớ âm thầm kiểm tra lại một lượt rượu và đồ ăn dọn lên trong bữa tiệc, còn cả xông hương trong lò cũng phải đổi thành đồ của chúng ta."
"Vâng."
Lưu Huỳnh trả lời: "Nô tỳ đã báo trước với Lý Phù rồi, sau khi ngồi vào chỗ nô tỳ sẽ nhắc lại lần nữa."
Canh gác ở Bồng Lai uyển không nghiêm ngặt như trong cung, trong bữa tiệc cũng hỗn tạp nhiều người, cảnh giác hơn một chút cũng không sai.
Chủ tớ đang nói chuyện thì nghe có tiếng ngựa từ xa đến gần.
Trong tay Triệu Yên còn cầm lò sưởi, khóe mắt liếc về phía đó, dưới nhánh hoa lê bên tường cung, một tay Văn Nhân Lận giữ dây cương cưỡi ngựa đi tới.
Đại Huyền lấy hai màu đen đỏ làm đầu, hôm nay hắn cũng mặc thường phục màu đỏ, kiểu dáng và màu sắc đặc sắc hơn quan bào, màu đỏ sậm như máu, phác họa thân hình vai rộng chân dài cường tráng của hắn, khiến gương mặt hắn càng thêm trắng trẻo tuấn tú hơn ngày thường.
Đúng rồi, phụ hoàng để hắn chọn quý nữ hợp mắt trong buổi tiệc này, đương nhiên hắn phải ăn mặc như vậy mới thu hút sự chú ý.
Triệu Yên nghiêng người đưa mắt nhìn chỗ khác. Hôm qua nàng nhận được hồi âm từ Hoa Dương, là Thời Lan lấy danh nghĩa Trường Phong Công chúa viết cho, bảo là cảm ơn sự mong nhớ của mọi người trong cung, Thái hậu nương nương ở hành cung Hoa Dương rất mạnh khỏe.
Bức thư vô cùng uyển chuyển, nhưng ám chỉ có người đang âm thầm tìm hiểu chuyện ở Hoa Dương.
Gần đây Văn Nhân Lậm xuất quỷ nhập thần, không biết hắn lại có âm mưu gì, nghĩ đến việc hắn năm lần bảy lượt nhắc đến Trường Phong Công chúa, Triệu Yên đoán có lẽ hắn sẽ không giảng hòa.
Chẳng trách từ hôm qua đến giờ, mí mắt nàng cứ nháy mãi.
Trong lúc suy tư, Văn Nhân Lận đã tung người xuống ngựa, đi về phía bên này, lê trắng như tuyết tung bay bên giày hắn.
Triệu Yên lặng lẽ xoay người, chào đón kiệu của Chu Cập vừa đến.
"Chu Thị Giảng đến thật đúng lúc, lễ Trâm Hoa này, cô còn có vài điểm chưa chắc chắn, kính nhờ tiên sinh vui lòng chỉ giáo cho."
Dứt lời, người hầu đi theo nàng dâng một cái khay đựng hoa sơn trà "Thập bát học sĩ".
Thế là nàng cũng dễ dàng tránh được Văn Nhân Lận.
Văn Nhân Lận không ngừng bước.
Xưa nay tiểu Thái tử mặc đồ thanh nhã, thường phục màu trắng tuyết và trắng hạnh là chủ đạo, hiếm khi mặc một bộ La bào màu đỏ giống hôm nay, màu sắc tươi tắn này khiến cả người trở nên rực rỡ, nốt ruồi nơi đuôi mắt cũng mang theo mấy phần kiều diễm.
Mà lúc này, nàng cẩn thận nâng một đóa bạch trà nở rộ, cánh hoa tầng tầng lớp lớp, không ngừng điều chỉnh tư thế theo lời Chu Cập, gương mặt toát lên ý cười rất nhẹ.
Cánh hoa "Thập bát học sĩ” to bằng đầu ngón tay của nàng, không biết cái nào trắng nõn hơn.
Văn Nhân Lận chỉ nhìn lướt qua rồi dời mắt, chậm rãi lướt qua hai người đang nói nói cười cười, bước lên thềm đá.
Chuyến này không phải vì Thái tử mà hắn mới tới đây, cho nên cũng không có lòng nào đùa giỡn.
Bên cạnh lướt qua một làn gió mát.
Triệu Yên ngửi thấy mùi mộc hương nhè nhẹ trên người Văn Nhân Lận, có thêm hơi thở nào đó trước giờ chưa từng ngửi được, giống như là băng tuyết lạnh giá của mùa đông.
"Điện hạ?" Chu Cập gọi.
Triệu Yên mới hoàn hồn, dối đáp: "Đa tạ Chu Thị Giảng nhắc lại, cô đã nhớ."
Sau khi "lợi dụng" Chu Cập xong, hình như cũng không hẳn là chí cốt tâm giao, nàng bèn đưa bạch trà trong tay tới: "Cái này, xin cảm ơn tiên sinh."
Trong Trâm Hoa yến, Thái tử thưởng hoa đúng là phần thưởng lớn lao, không thể chối từ.
Chu Cập bèn đưa tay nhận lấy, nói một tiếng: "Đa tạ điện hạ."
Đóa bạch trà kia được nâng niu trong bàn tay y, cũng khá xứng với khí chất của người này.
Triệu Yên thỏa mãn rời đi.
Chu Cập nhìn theo bóng lưng ung dung của nàng, trong đầu hiện lên một cảnh tượng quen thuộc.
Chốn hành cung Hoa Dương, hoa đào như mây, thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần tiện tay ngắt một nụ hoa đưa tới: "Đương lúc xuân sắc, cứ buồn bực trong thư phòng thì quá là đáng tiếc, Tiểu Chu tiên sinh không nên cố chấp như vậy, tặng ngài."
Gió nhẹ lay động tà áo xanh, Chu Cập hoảng hốt nghi ngờ trước ký ức vừa xuất hiện.
Rõ ràng giọng nói hoàn toàn không giống nhau, tính tình cũng khác một trời một vực, tại sao hắn lại cảm thấy người trước mặt giống như người quen cũ?
Xem ra chứng mù mặt của mình càng ngày càng nghiêm trọng rồi.
Triệu Yên cũng không ngờ rằng, có rất nhiều nữ quyến đến dự tiệc.
Ngoài các quý nữ chưa kết hôn được các gia đình chọn lựa, nương nương ở trong cung rảnh rỗi cũng tụ tập ở Lãm Phương các phía góc Đông Bắc, ngắm hoa leo núi, cảnh đẹp từ xa.
Lúc Triệu Yên xuất hiện, ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn sang.
Trong nhóm tiến sĩ ân khoa mặc áo bào màu xanh lam, Đông cung Thái tử mặc la bào thêu vàng màu đỏ rực vô cùng chói mắt, hơn nữa “hắn” còn có một gương mặt như họa thủy khác biệt với mọi người.
Một dung mạo xuất sắc như thế, nhìn chung trong nhóm nam nhân, chỉ có Túc vương là hơn một bậc.
Nhưng Túc vương quyền cao chức trọng, hỉ nộ vô thường không phải là người dễ tiếp cận gì. Bao nhiêu quý nữ được phụ mẫu trưởng bối dặn dò, đương nhiên sẽ không ngốc đến mức không biết tự lượng sức giống như nữ nhi nhà Quách thượng thư, lấy dũng khí "ngẫu nhiên gặp gỡ" với Túc vương, cũng không biết đang vẽ gì trên cầu, Túc vương cười nhẹ nói với nàng gì đó, chỉ chốc lát sau, nữ nhi Quách gia đã bật khóc quay về, tay chân run rẩy lạnh buốt, giống như mất hồn...
Các nàng đều thấy cả, nên chắc chắn không thể có ý định gì hơn.
Còn Thái tử điện hạ thì không giống vậy.
Ngài tuấn tú cao quý, lại rất thân thiết với mọi người, vóc người gầy nhưng không uể oải, rất dễ kích thích tình mẫu tử và lòng thương cảm của các cô nương.
Tuổi còn nhỏ thì có sao? Các tỷ tỷ chấp nhận được.
Các quý nữ đang tuổi hoài xuân, tuy có mũ mạn che mặt nhưng cũng khó giấu được mặt đỏ ngại ngùng.
Triệu Nguyên Dục đứng dưới cổng vòm trong bóng tối, nhìn Thái tử phía xa được bao nhiêu mỹ nhân xem trọng, vẻ mặt âm u mà khắc nghiệt càng thêm phần tối tăm.
"Sao tiện nhân kia còn chưa tới? Nhanh trình đồ lên đi."
Hắn cắn răng thúc giục, không thể chờ hơn được nữa muốn kéo Triệu Diễn xuống thần đàn, đạp tôn nghiêm của Đông cung như bùn nhão.
Tiểu thái giám không dám đối nghịch, vội vàng chạy đi truyền lời.
Một bên khác, Triệu Yên nhẫn nại, mỉm cười gật đầu hỏi thăm từng tiến sĩ ân khoa đến quỳ lạy.
Bộ Lễ dài dòng mở màn xong, rốt cuộc cũng chờ đến quy trình ngự ban thưởng Trâm Hoa.
Hai hàng cung nữ nối đuôi nhau đi vào, dâng hoa cỏ bằng vàng bạc trên mâm đã được chuẩn bị sẵn.
Theo chế độ cũ của Đại Huyền, Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa được ban thưởng hoa bằng vàng, còn Tiến sĩ thì được ban lá bạc. Thái tử đích thân gắn Hoa trâm lên một bên mũ sa của họ như thánh ân, tư thế cầm hoa, góc độ của trâm hoa cũng nghiêm ngặt theo quy định.
Triệu Yên đeo hoa vàng cho Trạng nguyên.
Hoa được chế tác rất tinh xảo, nếu ngửi kỹ còn có mùi hương vô cùng chân thực.
Triệu Yên không suy nghĩ nhiều, nàng đeo hoa lên mũ Trạng nguyên theo lễ chế, người đó có khi còn bằng tuổi phụ thân nàng.
Quan Trạng nguyên cảm động rơi nước mắt, ba quỳ chín lạy mới lui ra.
Vất vả lắm mới ban thưởng hoa xong, còn chưa tới thời gian mở tiệc, bộ Lễ trình lên một vũ nhạc thanh nhã cho mọi người tiêu khiển.
Bên kia, các quý nữ đã kìm nén quá lâu, ta đẩy ngươi, ngươi đẩy ta để nhìn xem thử, từng nhóm ba, năm người đi tới.
Có mấy người to gan còn thoải mái mở lời.
"Thái tử điện hạ, xin ban thưởng hoa cho chúng ta đi."
"Đúng đó, đúng đó, dù phần thưởng của điện hạ là cỏ đi chăng nữa, cũng là vinh hạnh lớn lao với các thần nữ rồi."
Văn Nhân Lận đi từ trên cầu xuống hành lang khúc khuỷu quanh co, nhìn thấy cảnh náo nhiệt nơi này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...