Quyền khuynh dưới váy

Triệu Yên nhận ra bản thân đã phạm phải một sai lầm trí mạng.
Nàng không nên gửi gắm toàn bộ hy vọng sống vào một tên quyền thần nguy hiểm mừng giận thất thường.
Triệu Yên tỉnh táo lại, nàng cần phải nghĩ ra một biện pháp vẹn cả đôi đường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Yên bị lưỡi đao ép phải đi tiếp, trong lòng nàng tính toán thật nhanh.
Vừa rồi trong lúc vội vàng, nàng đã thoáng nhìn thấy có tổng cộng hai thích khách đuổi theo nàng, một người dùng đao khống chế nàng còn người kia dùng cung nỏ ẩn núp đằng sau nóc nhà của ngôi nhà ven đường.
Cho dù nàng có thể giải quyết được tên đạo tặc đang khống chế mình thì e còn chưa kịp chạy mấy bước đã lại bị mũi tên trên nóc nhà bắn thủng người rồi.
Triệu Yên cắn chặt môi, giơ tay lên, bám vào bên tay cầm đao của tên đạo tặc, chuyển mắt nhìn Văn Nhân Lận đang tỏ thái độ thờ ơ lạnh nhạt.
Chỉ có điều, lần này nàng không cầu xin ai khác nữa mà tỏ ra đầy kiên quyết.
Cánh môi vốn đang cong lên của Văn Nhân Lận hạ xuống, hắn còn chưa kịp ngẫm nghĩ về sự thay đổi trong ánh mắt của tiểu Thái tử thì đã thấy nàng điều chỉnh góc độ của cổ tay, sau đó giật mạnh người lùi ngược lại so với hướng của lưỡi đao.
Gần như ngay lập tức, một mũi tên giấu trong tay áo bắn ra từ dưới cổ tay của nàng, mũi tên bắn ngược từ dưới lên trên, đâm xuyên qua cổ họng của người khống chế nàng.
Đôi mày dài của Văn Nhân Lận nhướng lên.
Hắn không hề đợi được lời van xin nài nỉ như trong dự tính mà trái lại, tiểu Thái tử lại dùng mũi tên giấu trong tay áo mà hôm ấy hắn tiện tay tặng cho nàng để giải quyết nhanh gọn người khống chế mình…
Hắn cứ tưởng tiểu Thái tử đã sợ quá vứt món vũ khí ấy đi rồi, không ngờ nàng vẫn luôn mang theo trên người.
Thời gian dường như đóng băng, thân hình cao lớn của tên đạo tặc cứng đờ ra rồi ngã vật xuống như một khối núi. Triệu Yên lập tức bắn tiếp mũi tên giấu trong tay thứ hai nhưng vì khoảng cách quá xa nên nàng không thể bắn trúng tên thích khách trốn sau mái nhà.
Nàng chỉ còn lại một mũi tên cuối cùng. Chân nàng lảo đảo, cố ý ngã về phía Văn Nhân Lận.
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong khoảnh khắc. Thái Điền và Trương Thương hoàn toàn không kịp phản ứng, mũi tên của tên thích khách đã bắn thẳng về phía Túc Vương!
Con ngựa ô có bốn chân màu trắng giật mình, chồm vó ngựa lên cao, ánh mắt Văn Nhân Lận lạnh lùng, hắn đưa tay bắt được mũi tên bay tới trước mặt mình, lập tức tung người nhảy khỏi lưng ngựa, ôm Triệu Yên thoát ra khỏi bên dưới vó ngựa.
Sắc trời âm u, tuyết gió lạnh, ánh mắt đen láy của hắn hết sức u ám, lạnh lùng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Pha đánh cược vừa rồi đã hao hết toàn bộ sức lực của Triệu Yên, nàng không thở nổi nên hoàn toàn không kịp nhìn xem vì sao bỗng nhiên ánh mắt Văn Nhân Lận lại tỏ ra giận dữ như vậy.
Văn Nhân Lận kéo nàng vào lòng, ôm hờ nàng từ đằng sau, bắt lấy cánh tay phải run rẩy của nàng, chĩa mũi tên giấu trong tay áo của nàng nhắm thẳng vào tên thích khách đang giương cung cài tên đằng sau nóc nhà.
“Bắn.”
Giọng nói khẽ mà trong vang lên bên tai nàng, nàng bất giác bấm nút.
Mũi tên giấu trong tay áo cuối cùng bắn ra, tên thích khách còn chưa kịp buông dây cung trong tay hắn ta ra thì giữa trán đã xuất hiện một chấm đỏ, hắn ta cứng đờ người, ngã lộn cổ từ trên nóc nhà xuống.
Tiếng rơi nặng nề đáp đất ấy khiến mắt Triệu Yên run rẩy, đôi tay thoát lực của nàng rũ xuống.
Nàng hé miệng ra thở dồn dập, tầm mắt nhòe đi, nàng chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở mang theo hơi ấm của Văn Nhân Lận phả vào sau mang tai của mình.
Đợi tới khi máu chảy trở về, năm giác quan bị tê liệt mới phục hồi lại, bấy giờ nàng mới cảm thấy mặt mình ngưa ngứa.
Triệu Yên bối rối chuyển mắt, trông thấy Văn Nhân Lận ngồi chân chống chân quỳ bên người nàng, đang dùng khăn lau sạch vết máu bắn vào trên má nàng…
Do lúc bắn mũi tên đầu tiên vào cổ tên đạo tặc, nàng bất cẩn nên bị dính phải.
Nhận ra khoảng cách và tư thế hiện tại của hai người nguy hiểm biết nhường nào, Triệu Yên bất giác muốn né tránh nhưng Văn Nhân Lận lại dùng bàn tay còn lại giữ chặt cằm của nàng.
Rõ ràng hắn không bóp mạnh nhưng nàng lại không tài nào động đậy nổi, cứ như thể đã bị hắn điểm huyệt mất rồi vậy, nàng chỉ còn biết cứng đờ người, ngẩng mặt lên, trơ mắt nhìn Văn Nhân Lận kiên nhẫn lau sạch máu dính trên gò má trắng xanh xao của nàng.
Văn Nhân Lận cụp mắt nhìn xuống, hàng mi dày che đi đôi mắt xinh đẹp nhưng đầy đáng sợ của hắn, khiến hắn trông có vẻ vô hại, an bình.
Hắn cố ý làm thật chậm, lau rất nghiêm túc nhưng cũng rất ngứa.
Văn Nhân Lận nhìn xuống, trông thấy cổ áo lông hồ ly của Triệu Yên bị dính máu, bên trên lớp lông trắng là một vệt máu đỏ ẩm ướt như thể hoa mai đỏ yêu kiều nở giữa nền tuyết.
Đó không phải là máu của thích khách mà là máu chảy ra từ gáy của Triệu Yên.
Bàn tay Văn Nhân Lận cầm khăn tay dịch xuống dưới, mở cổ áo ra xem thử, quả nhiên trông thấy một vết cứa ngang nho nhỏ dài hơn một tấc.
Hắn xuýt xoa khẽ một tiếng, cau mày nói: “Vì muốn ép bản vương phải hành động mà Thái tử không cần cả tính mạng của mình nữa rồi.”

Hễ nhắc tới chuyện này là Triệu Yên lại tức.
Nếu như không phải người này cứ tỏ thái độ bàng quan không thèm quan tâm đến chuyện này, định chờ đợi để ngư ông đắc lợi thì nàng đã chẳng phải dùng tới nước cờ hiểm này!
“Cô thực sự quá sợ hãi nên nhất thời hơi nóng ruột một chút…”
Giọng nàng vẫn còn hơi run run, nói đầy tội nghiệp: “May mà không làm Túc Vương liên lụy bị thương, nếu không cô khó thoát khỏi tội lỗi.”
Văn Nhân Lận cong cánh môi lên, ngón tay cái chạm vào chiếc cổ trắng ngần nhỏ nhắn giấu trong cổ áo, lau giọt máu còn vương lại ở đó đi, không vạch trần lời nói dối lấy lòng vụng về của nàng.
Hôm nay, hắn đã đụng phải bọn giặc cỏ này rồi thì không có lý nào lại không ra tay tiêu diệt bọn chúng, nếu không, đây sẽ trở thành một lỗi lầm cho người khác bới móc.
Chẳng qua là hắn muốn nhìn tiểu Thái tử khóc lóc cầu xin hắn mà thôi.
Đôi mắt lành lạnh của Văn Nhân Lận nhìn vào yết hầu trơn nhẵn, sạch sẽ, không hề thấy nơi nào nhấp nhô lên xuống của Thái tử, lạnh nhạt dặn dò tùy tùng: “Lấy thuốc trị ngoại thương ra đây cho bản vương.”
“Không cần.”
Triệu Yên khép chặt chiếc áo lông hồ lại, chống nền đất gạch chật vật đứng dậy nói: “Trên xe của cô có thuốc...”
Vừa nói xong, Cô Tinh mặc chiếc áo giáp dính đầy máu tươi cũng đã dẫn một tiểu đội thị vệ phi ngựa tới đây, sốt ruột gọi: “Điện hạ!”
Ngựa còn chưa dừng vó, Cô Tinh đã vội vàng tung người nhảy xuống lưng ngựa, bước vội tới, quỳ xuống trước mặt nàng, nói: “Ti chức cứu giá chậm trễ, xin điện hạ thứ tội!”
Ngươi tới đúng lúc lắm!
Cuối cùng, Triệu Yên cũng kiếm được cớ để thoát khỏi cái nhìn chăm chú của Văn Nhân Lận, nàng vội đỡ hờ Cô Tinh đứng dậy, nói: “Khanh giữ chân đội quân chủ lực của bọn thích khách để cô xông ra khỏi vòng vây, nào có tội lỗi gì?”
Nói rồi, nàng lại quay lại nhìn Văn Nhân Lận, giọng khẽ khàng, thành khẩn: “Đa tạ Túc Vương điện hạ kịp thời đuổi tới giúp đỡ, cứu cô khỏi lưỡi đao của thích khách.”
Nói rồi, nàng khép tay áo lại, thi lễ cảm ơn hắn.
Lúc đứng thẳng người dậy, nàng lảng tránh tầm mắt của Văn Nhân Lận, được Cô Tinh hộ tống lên xe ngựa.

Lưu Huỳnh bị ngất một lát rồi tỉnh lại, trán của nàng ấy bị va quệt xước da, cánh tay cũng bị mấy mũi tên cứa rách, may sao tất cả đều chỉ là những vết thương nhẹ. Thái tử Đông cung gặp chuyện trên đường về không phải là việc nhỏ, cấm quân nhanh chóng đuổi tới thảo luận với bọn Văn Nhân Lận.
Triệu Yên vén góc rèm xe lên nhìn, Văn Nhân Lận đứng chắp tay, lòng bàn tay vẫn còn nắm hờ chiếc khăn tay lau vết máu cho nàng.
Màu đỏ chói mắt thấm vào chiếc khăn tôn lên những ngón tay trắng như ngọc của hắn.
Văn Nhân Lận thoáng dừng lại, bất ngờ quay mặt lại mà không hề có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào.
Triệu Yên lập tức buông rèm xe xuống, giấu mình trong bóng tối chật chội.
Cấm quân nhanh chóng dọn xong đường. Cô Tinh dắt thớt ngựa mới tới, đeo ách vào cho chúng. Đội ngũ lại tiếp tục lên đường, có ai đó gõ nhẹ lên vách thùng xe.
Ngoài xe vang lên giọng nói bình thản của Văn Nhân Lận: “Bản vương đi cùng với cấm quân hộ tống Thái tử điện hạ hồi cung.”
Chỗ gáy bị hắn chạm vào run lên, Triệu Yên ngồi ngay ngắn, khàn khàn nói qua tấm rèm: “Phiền Túc Vương.”
Ở những nơi bên ngài điện Sùng Văn, nàng rất hiếm khi gọi hắn là “Thái phó”, giống như một đường giới tuyến vô hình, luôn luôn nhắc nhở bản thân không được buông lỏng cảnh giác.
Văn Nhân Lận không nói thêm gì, trong lòng bàn tay hắn vẫn cầm hờ một chiếc khăn.
Cấm quân đưa nàng về tới tận cửa Đông Cung.
Triệu Yên xuống xe trước sự chứng kiến của Văn Nhân Lận, cứng đờ sống lưng bước vào Đông cung, băng qua hành lang, đi thẳng tới điện Thừa Ân ở nội viện.
Mãi tới khi cửa điện đóng lại, nàng mới không cầm cự nổi nữa, lảo đảo người, vịn vào mặt bàn, chậm rãi ngồi xuống.
“Sao vậy?”
Liễu Cơ lập tức đứng dậy khỏi khung cửa sổ, trông thấy tình trạng nhếch nhác thảm hại của nàng và Lưu Huỳnh, nàng ấy lập tức hiểu ra: “Trên đường đi tế tự ở ngoại thành xảy ra chuyện rồi phải không?”
“Điện hạ.”
Lưu Huỳnh không màng tới chuyện xử lý vết thương trên người mình, nhịn đau đi pha cho nàng một chén trà nóng: “Điện hạ uống một hớp trà cho bình tĩnh.”
Triệu Yên giơ đầu ngón tay lạnh buốt lên mới nhận ra tay mình run đến độ không cầm nổi chén trà.
“Giờ ngươi còn dám nói Thái tử mất vì bệnh cũ tái phát nữa không?”
Triệu Yên nhìn về phía Lưu Huỳnh, nghẹn ngào hỏi.
Lưu Huỳnh cúi đầu, run rẩy không nói.
Vẻ mặt của Liễu Cơ trở nên nghiêm túc, nàng ấy nén giận hỏi: “Ai hạ thủ với các ngươi?”

Triệu Yên lắc đầu, Cô Tinh nói bọn chúng đều là tử sĩ, hành thích thất bại lập tức uống độc tự sát.
Thế nhưng, vấn đề nguy hiểm hiện tại không phải là bọn thích khách không rõ lai lịch này mà là...
Nàng cụp mắt nhìn chiếc xương bồ trong tay áo đeo trên cổ tay mình đã bắn hết sạch toàn bộ mũi tên, cánh môi mím chặt.
Lúc Văn Nhân Lận ôm nàng vào lòng, nắm cổ tay nàng nhắm bắn thích khách nấp sau nóc nhà, nàng rõ ràng nhận thấy hơi ấm từ những đốt ngón tay của hắn.
Vào thời khắc sống còn ấy, nàng hoàn toàn không còn hơi sức để ngăn cản Văn Nhân Lận chạm vào mình.
Hắn có nhận ra điều gì không?
Có lẽ là không. Vải áo dày như vậy, huống hồ, lúc đó thái độ của hắn rất bình tĩnh, không hề có vẻ gì là ngạc nhiên.
Triệu Yên chống trán, mệt mỏi cùng cực nhắm mắt lại, cố gắng dẹp những suy nghĩ hỗn loạn khỏi đầu.
Nàng không dám nghĩ, không dám phỏng đoán xem có điều gì đang chờ nàng khi ngày mai tới.
...
Bên ngoài cửa cung, Văn Nhân Lận cưỡi trên lưng ngựa, quay mặt về phía ánh nắng chiếu tới, ngắm nhìn chấm máu dính trên ngón tay mình.
Đó là vết máu hắn quệt phải khi lau vết thương ở gáy của tiểu Thái tử, ngoài ra, khi ấy hắn còn quệt phải một thứ khác nữa, đó chính là làn da ấm áp mịn màng của nàng.
Đôi mắt lạnh lùng của hắn cụp xuống. Con ngựa bất an thở phì phò qua lỗ mũi, Trương Thương và Thái Điền đứng hai bên trái phải bảo vệ đằng sau Túc Vương đang thất thần nghĩ ngợi, bọn chúng nhìn nhau, không ai dám bước tới giục hắn.
Văn Nhân Lận vuốt ve vết màu đỏ ấy, mãi một lúc lâu sau, hắn mới nỡ lấy chiếc khăn vừa bị hắn làm nhàu ra cẩn thận lau vết máu ấy đi.
Khóe miệng của hắn có ý cười tựa như tìm được một niềm vui thú mới mẻ nào đó.
“Sai người đi một chuyến đường xa, bản vương có chuyện quan trọng cần hỏi thăm.”
Nói xong câu này, hắn mới vui vẻ thúc bụng ngựa, mau chóng phóng đi.
Tác giả có lời nói:
Túc Vương (nhíu mày): Nàng có thấy lành lạnh sống lưng không?
Yên Yên (lạnh lùng): Ngươi còn ức hiếp ta nữa, ta cho đầu ngươi mọc đầy sừng luôn.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui