La Phù Xuân có vị ngọt, Triệu Yên thích mê nên uống thêm một chén, chẳng bao lâu sau, khuôn mặt trắng trẻo của nàng dẫn ửng lên màu hồng cực kỳ nhạt.
Triệu Diễn thiếu máu nên khi uống rượu không đỏ mặt, cũng không có màu sắc sinh động như nàng.
Dưới ánh sáng thỉnh thoảng lại bừng lên của những chùm pháo hoa, Liễu Cơ bỗng chống người lên bậc thềm, đổ người vượt qua người Lưu Huỳnh ngồi giữa, híp mắt lại ngắm nàng thật kĩ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Yên bưng chén rượu, chớp hàng mi thật chậm, thắc mắc không hiểu vì sao đột nhiên Liễu Cơ lại nhích lại gần mình.
“Triệu Diễn nói đúng, quả là động lòng người.”
Liễu Cơ lẩm nhẩm nửa như đã say, nửa như vẫn còn tỉnh, khoác tay lên vai Triệu Yên: “Sau này, ta sẽ thay huynh ấy chăm sóc cho ngài.”
Khuôn mặt nghiêm túc của Lưu Huỳnh cũng nhuốm thêm mấy phần quyến rũ, nàng ấy không nể mặt chút nào, chặn ngay bàn tay không ngoan của Liễu Cơ lại, cau mày nói: “Xin Liễu Cơ chú ý lời nói và hành động của mình một chút.”
Liễu Cơ chẳng chút để bụng, rụt tay về, xoay cổ tay, chống tay xuống bậc thềm đằng sau lưng, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đêm đen lạnh giá, cười hết sức khiêu khích: “Lưu Huỳnh, ngươi đố kỵ vì Thái tử thiên vị ta chứ gì.”
Lưu Huỳnh mấp máy môi, quay đầu đi chỗ khác, không thèm để ý tới Liễu Cơ.
Triệu Yên bỗng cảm thấy, dường như mọi chuyện lại quay về như lúc cuối hạ đầu thu trước khi xảy ra tấn bi kịch ấy, giữa Liễu Cơ và Lưu Huỳnh ngứa mắt nhau có một Triệu Diễn tốt tính xen vào giữa.
Cơn mưa to cuối hạ ở Hoa Dương hành cung kia lại tí ta tí tách hiện về trong tâm trí nàng, thấm ướt những tâm sự trong lòng nàng.
Chiếc trâm vàng rơi xuống mặt đất, thiếu nữ mặc váy đỏ xinh đẹp phô trương, nắm chặt hai nắm đấm, cánh môi đỏ nhanh chóng khép mở, nói ra một câu nói nhảm nhí với huynh trưởng của mình khiến nàng ân hận suốt đời…
Triệu Yên bỗng nhắm mắt lại, ngăn mình tiếp tục hồi tưởng lại.
Sau một lúc lâu, nàng run rẩy mở mắt ra, giả vờ như không hề có chuyện gì nhìn về phía Lưu Huynh ngồi bên cạnh đã chếnh choáng, ngẩn ngơ: “Vậy Lưu Huỳnh tỷ tỷ, trước khi đi, Thái tử đã nói gì?”
“...”
Lưu Huỳnh nhận ra hai người này đang phối hợp với nhau bẫy mình nói ra, nàng ấy lập tức thôi chếnh choáng, tỉnh táo lại, nói một tiếng “Nô tì phải đi trải giường chiếu” rồi cảnh giác đứng dậy.
Lưu Huỳnh gần như chạy trối chết nhưng sau khi đi cách họ một trượng, nàng ấy lại bước chậm lại.
“Nương nương không cho điện hạ biết quá nhiều là vì muốn tốt cho điện hạ thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói xong câu này, Lưu Huỳnh cúi đầu vội vàng rời đi.
Pháo hoa đã ngừng, thế giới bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn ngọn đèn mờ nhè nhẹ đong đưa dưới mái hiên.
“Ngài nghe thấy Lưu Huỳnh nói gì rồi đấy.”
Liễu Cơ lắc nhẹ bình rượu chỉ còn dư lại một chút, lắng tai nghe tiếng động: “Giờ từ bỏ vẫn còn kịp.”
Triệu Yên biết lời này của Liễu Cơ là nói với nàng.
Nàng ngước đôi mắt ngấm men say đầy xinh đẹp lên, chỉ đáp lại đúng ba chữ: “Không đời nào.”
Nói rồi, nàng ngáp khẽ một tiếng, để chén rượu không xuống bậc thềm, đứng dậy đi về phía tẩm điện.
Liễu Cơ ngửa cổ uống nốt ngụm rượu La Phù Xuân cuối cùng, bỏ mặc bình rượu không lăn lộc cộc xuống thềm đá. Liễu Cơ đặt tay lên trái tim mình, cách lớp đồ đông dày cộm, Liễu Cơ mơ hồ sờ thấy tờ giấy lụa được giấu bí mật vào giữa những lớp vải áo…
Đây là lý do khiến Liễu Cơ nhất định phải trở về.
Vầng trăng lạnh rơi tà tà xuống mái nhà đằng tây. Năm Thiên Hựu thứ mười tám không có Triệu Diễn lặng lẽ tới trong tro tàn của những bông pháo hoa.
Vì lễ tế Xuân Xã nên dịp hưu mộc đầu năm mới của Triệu Yên khổ khôn tả.
Hằng ngày, khi trời còn chưa sáng, nàng đã phải ngồi kiệu tới Thái Miếu Thự để quan lễ tán dạy bảo lễ nghi tế tự. Sau một tuần như vậy, nàng đã kiệt sức.
“Thật là nhiều việc vụn vặt, hết núi việc này tới núi việc khác, chẳng trách bệnh tình của Thái tử lại ra nông nỗi ấy.”
Triệu Yên ngồi trên tràng kỷ xoa lưng eo nhức mỏi, bỗng cảm thấy thấu hiểu nỗi khó xử của Triệu Diễn khi ngồi vào vị trí Đông cung.
“Ngày mai là tới lễ tế ở ngoại thành rồi, điện hạ ráng chịu một chút là sẽ qua thôi.”
Lưu Huỳnh vắt chiếc khăn ấm lau tay cho nàng, nhớ tới lời nữ quan của Khôn Ninh cung ban nãy chuyển lời, Lưu Huỳnh khẽ nói: “Phía nương nương nhận được tin báo, Hoàng thượng đã chọn được Thị giảng tạm thời thay Thiếu sư giảng bài cho điện hạ rồi. Trong lễ tế tự ngày mai, khi bách quan tề tựu, ắt hẳn điện hạ sẽ gặp người này.”
Đúng là vừa giải quyết được chuyện này thì lại có thêm chuyện khác, một mình Văn Nhân Lận thôi nàng đã khổ lắm rồi, giờ lại còn có thêm một người nữa.
“Lần này là người của ai?” Triệu Yên hỏi.
“Tả thừa tướng Lý đại nhân và Văn Thái sư đích thân tiến cử, cụ thể là ai thì vẫn chưa biết.”
Lưu Huỳnh nói khẽ, dường như khá lo lắng: “Bên cạnh Hoàng thượng có Chân Phi nên Hoàng thượng cũng lạnh nhạt và đề phòng mọi người của Khôn Ninh cung hơn, tin tức mà nương nương thăm dò được không còn nhanh nhạy như trước nữa.”
Cho nên, nỗi đau mất con vừa là cú sốc tâm lý trí mạng với mẫu hậu vừa là nguyên nhân khiến địa vị Trung cung khó giữ nổi, là tai họa ngập đầu khiến đất nước nhiễu nhương.
“Ta hiểu, ta sẽ hành động thật cẩn thận.” Triệu Yên trấn an nàng ấy.
Nàng đã gặp phải người nguy hiểm bậc nhất trong Hoàng thành rồi, bất kể người tới là ai cũng không thể khiến nàng giật mình hoảng sợ hơn so với Túc Vương có vẻ ngoài vô hại nhưng tâm địa xấu xa được.
Ngày mai chính là tết Nguyên Tiêu, hoàng thành gỡ bỏ lệnh cấm đi lại vào ban đêm, trên đường đã treo sẵn các loại hoa đăng từ trước đó.
Dưới ánh đèn của con phố dài quanh co, những bông tuyết li ti bay khắp trời, nam nữ đi ngắm đèn cầm một cây dù giấy đi qua đi lại không ngừng tựa như một luồng gió xuân bỗng thổi vào thành trong đêm tạo nên những khóm hoa nở rộ.
Trong Tĩnh Viên bên trong phủ Tả tướng, trên giấy dán cửa sổ màu vàng ấm hiện lên hai bóng người một già một trẻ đang chơi cờ.
“Ngươi đỗ đầu kỳ thi Đình năm Thiên Hựu thứ mười sáu, được cử xuống địa phương làm quan hai năm. Lần này, ta thỉnh cầu Thánh thượng điều động ngươi về kinh, một là để ngươi tạm thời giữ chức Học sĩ Thị giảng cho Thái tử, đây chỉ là công việc kiêm nhiệm ngắn hạn nên ngươi không cần phải lo lắng liệu bản thân còn trẻ tuổi thì có đủ sức đảm nhiệm nổi việc này hay không, môn sinh đắc ý do Lý Khác Hành ta dạy dỗ đương nhiên có đủ tài năng để trở thành thầy của bậc đế vương.”
Tả tướng Lý Khác Hành đặt một quân cờ xuống, nghiêm nghị nói: “Chỉ có điều, nghe Văn Thái sư nói, sau khi Thái tử khỏi bệnh thì suy nghĩ đã thay đổi rất nhiều. Đại Huyền chỉ có mỗi người nối dõi duy nhất là Thái tử, nếu chúng ta muốn thúc đẩy chính sách thì Thái tử là hy vọng duy nhất, phải uốn nắn, dạy dỗ Thái tử thật tốt, nhất định không được buông xuôi, bỏ mặc.”
Bên kia bàn cờ, một bàn tay thanh tú ôn hòa duỗi ra, đặt quân cờ xuống, ngoan ngoãn đáp: “Thưa vâng.”
“Hai là vì một chút tư tâm của lão phu.”
Lý Khác Hành nhớ tới một môn sinh đắc ý khác của mình có tính tình ương bướng, phóng đãng, nỗi buồn đọng lại giữa hai hàng mày của ông ấy: “Chắc hẳn ngươi đã nghe tin về cái chết của sư đệ Thẩm Kinh Minh của ngươi rồi. Mặc dù Thẩm Kinh Minh không chín chắn, quy củ bằng ngươi nhưng hắn ta lại là đệ tử cuối cùng được lão phu dốc hết tâm huyết cả đời để dạy dỗ. Hiện giờ, hắn ta dính dáng tới Đông cung, chết oan uổng kỳ lạ. Lần này, ngươi kiêm nhiệm chức Thị giảng, nếu như có cơ hội…”
“Học trò hiểu ý thầy rồi ạ.”
Người cầm quân cờ dưới đèn hẵng còn rất trẻ, chỉ mới chừng hai mươi tuổi, mặc một chiếc áo màu xanh có ống tay áo rộng, cáo ráo, nho nhã. Mặc dù khuôn mặt hắn ta không tuấn tú đến mức mày kiếm mắt sáng nhưng được cái trắng trẻo, sạch sẽ, từng hành vi, cử chỉ đều toát lên sự lễ phép của sĩ tộc hết sức tự nhiên, khiến người ta nghĩ tới tuyết óng ánh trên núi cao quanh năm không thay đổi.
“Học trò và Kinh Minh đều chịu ơn của thầy, tình như thủ túc, chuyện này không lý gì lại thoái thác cho kẻ khác làm.”
Ánh mắt Lý Khác Hành toát lên lòng yêu mến.
Nếu như không có tai họa bất ngờ đêm Thất tịch ấy thì lúc này, người ngồi đây đánh cờ, bàn chuyện kinh văn với Vãn Lan sẽ chính là thằng bé Thẩm Kinh Minh. Khi ấy, một người là quân tử đoan chính cao quý, một người là thiếu niên phong lưu cậy có tài mà coi thường kẻ khác, nổi bật giữa văn đàn, thậm chí cả chính đàn*.
*Chính đàn là giới chính trị.
Tiếc thay, cuối cùng “Lý Môn Song Bích”* đã mất đi một nửa.
*Lý Môn Song Bích nghĩa là hai người (song) xuất sắc (như ngọc bích) của Lý môn (học trò của Lý Khác Hành).
“Ta biết ngươi có chí hướng cao vời muốn về Hàn Lâm viết sách và đưa ra những ý tưởng của riêng mình. Lần này để ngươi bị cuốn vào trong vòng xoáy danh lợi này quả là uất ức cho ngươi.”
Lý Khác Hành thở dài một tiếng, thu dọn các quân cờ: “Túc Vương làm Thái phó của Thái tử, ngươi tới đó làm cộng sự với hắn nhớ phải cẩn thận, nghiêm khắc với bản thân.”
Thanh niên đứng dậy, khép tay áo lại hành đại lễ*, nói rành mạch từng chữ: “Học trò Chu Cập xin nghiêm túc tuân theo lời dạy bảo của thầy.”
*Hành đại lễ là động tác quỳ hẳn xuống để lạy sao cho trán chạm xuống đất.
...
Lễ tế Xuân Xã được tổ chức tại tế đàn Nam Giao.
Canh bốn buổi sáng, trời vẫn còn tối và lạnh. Triệu Yên đã phải mặc lễ phục trang trọng gồm áo long cổn và mũ miện, đi theo cung hầu dẫn đường tới Thái miếu đứng chờ.
Đến Thái miếu, văn võ bá quan đã đứng đông nghịt ở đó, thành thử nàng lại là người tới muộn.
Thế nhưng, nàng ngẩng đầu lên xem thử sắc trời, thấy trời vẫn còn tối om chưa có chút ánh sáng nào, còn lâu nữa mới tới bình minh.
Có đại thần lục tục tới chào hỏi nàng, Quốc cữu Ninh Dương Hầu Ngụy Diễm cũng tới.
“Cữu cữu.”
Triệu Yên hồi lễ với ông ấy rồi mới hỏi: “Cữu mẫu đâu rồi ạ?”
Nàng nhớ là mệnh phụ có thể cùng tham dự lễ tế tự này, đây là vinh hạnh đặc biệt mà chỉ có họ hàng huân quý mới có. Với tính cách yêu thê tử như mạng của Ngụy Diễm, vậy mà ông ấy lại không đưa thê tử đi cùng sao?
Ngụy Diễm giải thích: “A Nguyệt bị bệnh nên vẫn đang ở trong phủ nghỉ ngơi, không tới đây.”
Triệu Yên nhớ ra cữu mẫu cũng là một mỹ nhân ốm yếu, bị mắc bệnh suy tim, nghe nói trước đây cơ thể và tinh thần bị tổn hại quá mức, giờ may mà có Ngụy Diễm nghĩ trăm phương ngàn kế sưu tầm dược liệu quý hiếm để điều dưỡng, không chỉ hao tiền tốn của mà còn phải khai thác rất nhiều mối quan hệ, tốn rất nhiều công sức.
Ninh Dương Hầu vẫn luôn dốc lòng chăm sóc thê tử của mình suốt chục năm trời không hề thay đổi, ngay cả phụ hoàng của nàng chẳng màng chuyện thế tục nghe xong cũng phải nói: “Ngụy thị có một kẻ si tình.”
Triệu Yên đang nghĩ ngợi thì Ngụy Diễm chợt nhìn ra sau lưng nàng, mỉm cười chắp tay nói: “Lý tướng.”
Nói xong đứng thẳng người lên nhìn nam tử trẻ tuổi đi theo bên cạnh Tả thừa tướng: “Nếu ta nhớ không lầm thì vị này chính là Chu Trạng nguyên của năm Thiên Hựu thứ mười sáu phải không?”
Triệu Yên bất giác quay lại nhìn, thoáng sững sờ khi nhìn thấy bóng người quen.
Nàng cứ ngỡ mình nhận lầm người cho tới khi hai thầy trò Lý Khác Hành đi tới chỗ có đuốc sáng. Ánh đuốc màu vàng cam soi tỏ khuôn mặt lạnh như tiền của Chu Cập, bấy giờ nàng mới đột ngột giật mình.
Chu Vãn Lan!
Sao hắn ta lại ở đây!
Trong lúc nàng còn đang kinh ngạc thì Chu Cập chuyển mắt nhìn về phía nàng, dừng lại trong giây lát, dường như hơi ngờ vực.
“Vãn Lan, còn không mau bái kiến Thái tử điện hạ.” Lý tướng đúng lúc giới thiệu.
Chu Cập nhanh chóng bình tĩnh trở lại, quy củ hành lễ nói: “Thần Chu Cập, bái kiến Thái tử điện hạ.”
Triệu Yên đành phải bất chấp tất cả chào hỏi hắn ta, ép cho giọng trầm xuống: “Chu khanh miễn lễ.”
May là cuối cùng Hoàng đế và Hoàng hậu cũng thong thả tới muộn. Triệu Yên và nhóm Chu Cập tách ra hai bên, quỳ lạy hành lễ, ngắt ngang cuộc gặp gỡ hết sức lúng túng này.
Bên trong chiếc xe cỡ lớn đang trên đường tới Nam Giao, cuối cùng Triệu Yên cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Vị đại nhân trẻ tuổi đứng bên cạnh Lý tướng chắc chính là Thị giảng mới của điện hạ.”
Lưu Huỳnh quan sát sắc mặt của Triệu Yên, hỏi nhỏ: “Sắc mặt điện hạ như vậy là do cảm thấy hắn ta có vấn đề gì chăng?”
“Không phải là vấn đề quá lớn, chẳng qua là…”
Triệu Yên cảm thấy đây quả là một câu chuyện dài, nàng cũng nói nhỏ lại: “Chẳng qua là hồi ở Hoa Dương hành cung, hắn ta từng kiêm nhiệm làm phu tử của ta một tháng.”
Một tháng ấy thực sự đúng là một tháng suốt đời khó quên đối với Triệu Yên.
Trước khi gặp phải Chu Cập, nàng không hề biết tính kiên nhẫn của một người lại có thể làm người khác tức điên người như vậy.
Lúc nàng tới thiện phòng ăn vụng đồ ngon, Chu Cập đứng ngoài cửa sổ nhìn nàng.
Nàng trèo tường ra ngoài đi chơi, Chu Cập cũng đứng dưới chân tường nhìn nàng.
Nàng trốn học chèo thuyền đi hái sen, lúc gạt lá sen ra nhìn lên, lại trông thấy Chu Cập đứng bên bờ vừa đi vừa nhìn nàng.
Mãi tới tận khi nàng chịu ngoan ngoãn ngồi xuống đọc sách, luyện viết thì hắn ta mới thôi. Nếu như hắn ta đã muốn làm chuyện gì đó thì dù có bị sét đánh, hắn ta cũng sẽ vẫn không thay đổi.
Tiếng bánh xe lộc cộc át đi tiếng nói chuyện của hai người.
Lưu Huỳnh ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu vậy thì rất có khả năng hắn ta sẽ nhận ra điện hạ. Không thể để người này ở bên cạnh được.”
“Cũng chưa chắc.”
“Điện hạ nói vậy là sao?”
Triệu Yên nhếch miệng: “Chu Cập rất khó nhận ra người khác, hắn ta hơi mù mặt một chút.”
Lúc tới địa điểm tế tự, Triệu Yên cố ý đi ngang qua trước mặt Chu Cập. Lần này, quả nhiên hắn ta vẫn cứ nhìn thẳng đằng trước, chẳng hề có chút phản ứng nào.
Tuy vậy, sau khi nghe nói chuyện này, Hoàng hậu vẫn không yên tâm.
Lưu Huỳnh chuyển lại lời nhắn của Hoàng hậu: “Nương nương đã xin phép giúp điện hạ rồi. Hoàng thượng thương Thái tử ốm yếu, ân chuẩn cho phép điện hạ không cần tham gia bữa tiệc chia đồ cúng, Thái tử có thể hồi cung nghỉ ngơi sớm.”
Tối qua, Triệu Yên chỉ được ngủ một canh giờ, đúng là tinh thần của nàng hơi uể oải, nàng gật đầu nói: “Thay chiếc xe ngựa nhẹ nhàng, cô ngủ bù một giấc.”
Lưu Huỳnh nhanh nhẹn đi bố trí.
Xe ngựa lắc lư chạy qua con đường bắt buộc phải đi qua để về cung. Triệu Yên ôm chiếc gối thêu, nghiêng người dựa vào vách xe ngủ bù.
Nàng đang mơ màng thì chợt thấy xe ngựa dừng lại. Nàng không đề phòng, suýt nữa ngã chổng vó, vội vàng tỉnh giấc hỏi: “Sao vậy?”
Cô Tinh đi trước mở đường ghìm ngựa lại, đặt một tay lên trên bội kiếm, cảnh giác nhìn quanh nói: “Không ổn rồi.”
Cô Tinh vừa nói xong thì lập tức nghe thấy một loạt tiếng xé gió vang lên rào rào.
“Bảo vệ điện hạ!” Cô Tinh quát to, chém phăng vũ tiễn trước mặt.
Trong chớp mắt, Lưu Huỳnh thuần thục nhào tới, dùng cơ thể che chắn cho Triệu Yên nằm bên dưới. Gần như cũng đúng vào lúc đó, mấy cây vũ tiễn cũng đâm rách màn xe, cắm vào vách xe ngay bên tai Triệu Yên.
Lưu Huỳnh khẽ run lên, Triệu Yên nhìn thấy bên dưới ống tay áo bị rách của nàng ấy liên tục chảy ra dòng máu chói mắt màu đỏ sẫm.
“Lưu Huỳnh, ngươi bị thương rồi!”
“Điện hạ đừng nhúc nhích, nô tì không sao…”
Không sao hả? Máu sắp nhỏ vào mặt nàng rồi đây này!
“Đừng ngu ngốc nhào lên người ta như vậy! Tay bên kia còn có thể cử động được không? Giúp ta một tay!”
Cơn buồn ngủ của Triệu Yên hoàn toàn bốc hơi sạch, nàng tỉnh táo hẳn lại, theo bản năng, nàng cố gắng di chuyển chiếc bàn trà trong xe.
Lưu Huỳnh hiểu ý đồ của nàng, cố nhịn đau, giúp nàng một tay, dùng bàn trà làm lá chắn bịt cửa sổ xe lại, ngăn cản các mũi tên bay lạc vào trong xe.
“Thay trời hành đạo, giết cẩu Hoàng đế bán dân cầu vinh!”
Tiếng hô thảo phạt vang lên ở ven đường. Trong lúc hỗn loạn, hai thớt tuấn mã kéo xe bị trúng tên, đau đớn, lồng lên chạy như điên.
Triệu Yên bị xóc nảy ngã tới ngã lui, lúc nàng hoàn hồn lại thì xe ngựa đã chạy được hơn trăm trượng, bỏ đám thị vệ của Cô Tinh lại xa tít đằng sau.
Nguy hiểm hơn nữa là, Lưu Huỳnh đã ngất xỉu, còn bọn thích khách phối hợp ăn ý với nhau thì vẫn đuổi theo nàng.
Triệu Yên liều mạng ép sát mình xuống sàn xe, cố gắng duỗi tay ra để khống chế dây cương nhưng lục phủ ngũ tạng bị xóc nảy lộn tùng phèo, nỗ lực của nàng hoàn toàn vô ích.
Một mũi tên khác bay tới, cuối cùng con ngựa cũng sùi bọt mép, hí lên, ngã khụyu xuống. Triệu Yên bị lực quán tính mạnh hất văng ra khỏi xe, lăn xuống đất.
Tên đạo tặc bịt mặt giơ đao, tới gần Triệu Yên từng bước một.
Thấy đối phương là một thiếu niên, tên đạo tặc sững sờ.
Vừa rồi Triệu Yên ở trong xe nghe thấy bọn họ hô “Cẩu Hoàng đế” là đã biết đám người liều mạng này hành thích sai người rồi.
Nàng nhanh chóng soạn sẵn kế hoạch trong đầu, đang định mở miệng trí trá cho qua thì chợt nghe đằng trước có tiếng vó ngựa.
Một đội nhân mã phóng sầm sập trên con đường nhánh, người đi đầu cưỡi trên mình con tuấn mã có bộ lông màu đen và bốn chân màu trắng, vóc dáng cao ráo, mặc bộ đồ màu mực với hai ống tay áo một theo kiểu văn, một theo kiểu võ đầy quen thuộc.
Người tới cứu giá không phải là cấm quân mà là… Túc Vương điện hạ trùng hợp phụng mệnh tới Nam Giao diện thánh.
Thế nhưng đạo tặc không nghĩ vậy, theo bản năng, hắn ta tóm lấy Triệu Yên, gác đao lên cổ nàng, bắt nàng làm con tin.
Đâm lao thì phải theo lao, dù sao hắn ta cũng phải xách một cái thủ cấp về nộp chứ. Thiếu niên này yếu ớt lại ăn mặc cực kỳ lộng lẫy, không phải Thái tử thì chắc cũng là Thế tử nhà Vương gia.
“Tránh ra! Nếu không ta giết hắn!” Tên đạo tặc quát ầm lên.
Lưỡi đao giá lạnh kề sát vào cái cổ mảnh mai của nàng, khiến nàng bất giác run rẩy, nếu nói không sợ thì đương nhiên là dối trá.
Triệu Yên cứng đờ người, chật vật nuốt nước bọt, đôi mắt trong veo vô tội nhìn Túc Vương điện hạ ngồi trên lưng ngựa không chớp mắt, thực sự hết sức đáng thương.
Gió lạnh thổi ù ù. Hai người bốn mắt nhìn nhau. Chiếc áo choàng màu tối của Văn Nhân Lận tung bay phần phật.
Một giây sau, hắn nhếch khóe môi một cách khó hiểu, ghìm ngựa lại, chuyển mắt nhìn đi hướng khác.
Đúng vậy, hắn chuyển mắt nhìn đi hướng khác, bỏ mặc đạo tặc khống chế Thái tử đi khỏi đó.
Dương như người run rẩy sao lưỡi đao kia chỉ là một người xa lạ không hề quen biết.
Triệu Yên tối sầm hai mắt lại, tức nghiến răng nghiến lợi.
Lời tác giả:
Yên Yên: Ta muốn đánh chết tên cẩu nam nhân này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...