Trong thư phòng, Triệu Yên cho Cô Tinh xem chiếc xương bồ trong tay áo hình bao cổ tay này.
“Ti chức đã kiểm tra rồi, thứ này đúng là mũi tên giấu trong tay áo, từ trong ra ngoài đều không có vấn đề gì nhưng…”
Cô Tinh trả xương bồ trong tay áo lại rồi mới nói tiếp trước ánh mắt thắc mắc của Triệu Yên: “Nhưng vật này nhỏ như vậy, hẳn là được chế tạo để dành cho nữ tử dùng phòng thân.”
Thấy Triệu Yên cau mày, Cô Tinh cúi đầu, vội bổ sung thêm một câu: “Nếu là thiếu niên chưa lớn thì cũng có thể sử dụng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên bao cổ tay có khắc hình hoa xương bồ xinh đẹp, đúng là phong cách mà nữ tử yêu thích. Huống hồ, thiếu niên lớn rất nhanh, kích cỡ xương thay đổi từng ngày, có mấy ai lại đi đặt làm một món vũ khí phòng thân chẳng thể sử dụng được mấy tháng chứ?
Liệu đây là đang trào phúng Thái tử Đông cung là nam tử mà tướng tá lại giống đàn bà hay là nghi ngờ…
Triệu Yên không dám tiếp tục phỏng đoán, nàng cảm thấy món đồ trước mặt này thật chói mắt.
Triệu Yên cầm xương bồ trong tay áo lên, định ném nó ra ngoài cửa nhưng giơ lên rồi lại khựng lại giữa không trung, sau đó từ từ để xuống.
Hiện tại, nàng đang mang thân phận là Triệu Diễn, nàng phải quên tên gốc và sở thích của bản thân, Triệu Diễn là một người rộng lượng đến mức gần như ngu ngốc, nhất định huynh ấy sẽ không để bụng hay tỏ ra bối rối vì sử dụng mũi tên giấu trong tay áo, thứ dường như được cho rằng để phái nữ sử dụng.
Triệu Yên quyết định lấy bất biến ứng vạn biến. Nàng muốn xem xem đằng sau lớp vỏ bọc vô hại của Văn Nhân Lận rốt cuộc cất giấu những suy nghĩ gì.
Chỉ khoảnh khắc sau, nàng đã bình tĩnh lại, khôi phục sự ôn hòa, đôn hậu vốn có của Thái tử Đông cung, cầm món vũ khí xương bồ trong tay áo ẩn giấu khả năng giết người kia, nói: “Phải rồi, hai người bạn cũ kia của cô đã có tung tích gì chưa?”
Sau tiết Đông chí, Triệu Yên đã lén cử Cô Tinh tới Minh Đức quán, tìm hai người từng trao đổi thư từ với Thái tử là Vương Dụ và Trình Ký Hành.
Nàng có rất nhiều chuyện muốn hỏi hai người này. Hiện giờ đã hơn nửa tháng trôi qua, theo lý mà nói thì đáng ra phải có kết quả rồi mới phải.
Vốn dĩ Cô Tinh cũng tới đây để bẩm báo chuyện này.
Hắn ta im lặng một lúc lâu mới bẩm báo lại đúng như tình hình thực tế: “Hồi bẩm Thái tử điện hạ, vị cống sinh họ Trình lâm bệnh nặng vào khoảng giữa tháng bảy, đột tử tại tẩm xá. Quả phụ tới nơi đất khách quê người nhận thi thể của Trình sinh cũng không có bất kỳ thắc mắc gì, vài ngày sau thì tiến hành an táng.”
Triệu Yên kinh ngạc, vội hỏi: “Mất vì bệnh gì?”
Cô Tinh nói: “Hình như là chong đèn đọc sách suốt đêm nên bị bệnh tim.”
Triệu Yên nghe xong bất giác thấy ớn lạnh.
Trong vòng một tháng, Minh Đức quán có hai cống sinh chết bất đắc kỳ tử, Thẩm Kinh Minh và Trình Ký Hành từng gặp gỡ Triệu Diễn đều lần lượt qua đời, trên đời thực sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng nghĩ ngợi rồi hỏi: “Ngươi đã điều tra bệnh án của Trình Ký Hành rồi chứ? Có chắc là mất vì phát bệnh tim không?”
Cô Tinh hiểu ý của chủ tử, gật đầu nói: “Ti chức tự nhận mình là đồng hương của Trình sinh để hỏi dò các bạn đồng môn của Trình sinh chuyện này. Thế nhưng, lạ lùng là các bạn đồng môn đều nói bình thường Trình sinh rất khỏe mạnh, cưỡi ngựa bắn tên giỏi số một, đến cả cảm lạnh cũng chẳng mấy khi mắc. Ti chức kiểm tra sổ điểm danh chuyên cần của nho sinh tới Minh Đức quán năm nay thì thấy Trình sinh đều đi đầy đủ.”
“Điều này chứng tỏ trong vòng một năm qua, người này chưa từng xin phép nghỉ ốm.”
Triệu Yên hiểu, điều này thực sự không giống biểu hiện của một người mắc bệnh tim.
“Vương Dụ thì sao?”
Triệu Yên gửi gắm hy vọng vào người cuối cùng.
“Sau khi Trình sinh bệnh mất không lâu, người này đã chào thầy để đi ngao du, tới tận giờ vẫn không có bất kỳ tin tức gì.”
Cô Tinh ôm quyền nói: “Điện hạ yên tâm, ti chức đang dốc toàn lực tìm kiếm rồi.”
Thật bất thường.
Bao nhiêu nho sinh, học trò coi thi cử là nấc thang lên trời, hy vọng có thể cá chép hóa rồng, vậy mà một người đã đỗ cống sinh như Vương Dụ, chỉ còn cách kỳ thi Đình cuối cùng một bước nữa thôi thì lại chào thầy để đi xa vào đúng lúc này sao?
Những mối nghi ngờ trong lòng ngày càng nhiều hơn, Triệu Yên cảm thấy mình cần phải nói chuyện với Liễu Cơ.
Nàng mới tới cửa ra vào của điện Thừa Ân thì nghe thấy bên trong vang lên tiếng đồ đạc rơi loảng xoảng.
Lưu Huỳnh trình khay bánh ngọt mới làm lên, muốn khuyên Triệu Yên nhưng Triệu Yên ngăn không cho nàng ấy nói: “Mẫu hậu chỉ không cho phép nàng ấy đi ra ngoài chứ không hề nói là không cho phép ta vào thăm đúng không?”
Nói rồi, nàng tự tay cầm khay bánh ngọt, mở cửa đi vào trong.
Nàng mới chỉ đặt một bên giày vào trong điện đã giẫm ngay phải một quyển sách cũ nằm dưới sàn nhà, đằng xa còn nằm ngổn ngang, lộn xộn không ít giấy bút và sách, hầu như không có chỗ để đặt chân.
Liễu Cơ ngồi duỗi chân trên chiếc tràng kỷ kê gần cửa sổ, đang buồn bực ngán ngẩm tung quân cờ lên nghịch.
Một quân cờ trắng bay tới cạnh giày của Triệu Yên, nàng tiện tay nhặt nó lên, đặt nó vào một nút giao trong phạm vi tranh chấp giữa hai phe đen trắng.
Liễu Cơ nhíu mày, nhìn về phía nàng.
“Ồ! Vẫn còn chưa tới tết Thanh minh* cơ mà, sao điện hạ đã tới thăm ta rồi?”
*Tết Thanh minh có tục đi tảo mộ.
Đại mỹ nhân vừa mở miệng ra đã châm chọc nàng, không hề nhắc tới một chút ấm ức nào nhưng từng chữ từng lời đều ngầm mỉa mai sự tẻ nhạt tột độ trong thời gian bị cấm túc trong điện.
“Nếu muốn mẫu hậu ngừng dè chừng thì dù sao cũng cần phải có thời gian. Hơn nữa, chẳng phải ta vẫn luôn chờ ngươi suy nghĩ thấu đáo, cho ta một câu trả lời chắc chắn hay sao?”
Triệu Yên bị nàng chọc cười. Nàng để khay bánh ngọt đẹp mắt xuống bàn rồi lập tức ngồi ngay ngắn đối diện Liễu Cơ: “Nghe Lưu Huỳnh nói ngươi thích ăn đồ ngọt nên cô bảo Thiện phòng làm nhiều một chút.”
Cánh mũi của Liễu Cơ hấp háy, một lúc lâu sau, cuối cùng nàng ấy không nhịn nổi, nhón một miếng bánh ngọt nhân đậu cho vào miệng, thở phì phò nói: “Ta chẳng có gì để trả lời chắc chắn với ngài cả. Ta đã biết Triệu Diễn không còn nữa rồi thì chân tướng là gì có gì quan trọng đâu?”
“Nếu như ngươi thực sự nghĩ như vậy thì ngươi đã chẳng mạo hiểm quay về cung.”
Triệu Yên không buồn nói lời thừa thãi, nàng lấy ra danh sách những người từng trao đổi thư từ với Triệu Diễn: “Ngươi có biết ba người này không?”
Liễu Cơ nhìn lướt qua trang giấy, đáp ngay, chẳng cần nghĩ ngợi: “Không biết.”
“Thẩm Kinh Minh và Trình Ký Hành đều đã chết rồi, Vương Dụ vẫn đang mất tích.”
Triệu Yên nói: “Họ chết trước khi Thái tử xảy ra chuyện một tháng.”
Nghe vậy, đôi mắt lưu ly bất cần đời của Liễu Cơ mới khẽ run đầy kín đáo nhưng sau đó, nàng ấy lại nhón tiếp một miếng bánh ngọt khác.
Liễu Cơ nói láo, nàng ấy gần như đã hạ quyết tâm giữ miệng kín như bưng rồi.
Triệu Yên hiểu ý, nàng nhượng bộ đúng lúc, lấy một tờ giấy khác trong tay áo ra, đẩy tới trước mặt Liễu Cơ…
Đây là tờ giấy tìm thấy trong quyển [Cổ Kim Chú] mà Thẩm Kinh Minh tặng cho Thái tử.
“Vậy ta đổi câu hỏi khác, “phất đăng” nghĩa là gì?”
Lần này, Liễu Cơ nhìn nét chữ cứng cáp trên tờ giấy một lúc lâu, sắc mặt thay đổi.
Nàng ấy trả lời: “Thiêu thân vỗ cánh.”
“Gì cơ?”
Triệu Yên ngẩn người, lập tức từ từ cau mày: “Ta không nói đùa với ngươi đâu đấy.”
“Ta cũng không hề nói đùa với điện hạ, điện hạ chưa đọc cẩn thận quyển [Cổ Kim Chú] đó phải không?”
Liễu Cơ cạn kiệt kiên nhẫn, nuốt nốt miếng bánh ngọt, nói: “[Phi nga thiện phất đăng, nhất danh hỏa hoa, nhất danh mộ quang.] (1) Phất đăng chính là côn trùng biết bay, thường gọi là thiêu thân vỗ cánh.”
Triệu Yên ngẩn người.
Nàng không ngờ tờ giấy mà bản thân cứ ngỡ là manh mối quan trọng, tốn nhiều công sức để tìm hiểu hóa ra lại chỉ là tờ giấy Thẩm Kinh Minh tiện tay ghi chép tên gọi khác của côn trùng.
Liễu Cơ bê bánh ngọt, mở to mắt nhìn Triệu Yên chậm rãi cụp mắt xuống, ánh sáng trong đôi mắt rõ ràng tối xuống.
Ký ức hiện về trong tâm trí, bóng người trước mặt trở nên mờ ảo, thay vào đó là một thiếu niên có ngoại hình tương tự.
Từng có lúc, Liễu Cơ từng ngồi chơi cờ với Triệu Diễn ở đây, cười đùa trêu chọc nhau.
“Triệu Diễn, sao ngài lại như một tên người gỗ vậy, bên cạnh chẳng có mỹ nhân nào hầu hạ hết là sao?”
Liễu Cơ ngồi khoanh chân chễm chệ, phàn nàn luyên thuyên: “Hại ta suốt ngày chỉ có thể nhìn khuôn mặt trắng trẻo thư sinh này của ngài, chán chết đi được.”
Triệu Diễn khoác hờ ngoại bào trên vai, ôn tồn nói: “Mỹ nhân thì không có đâu nhưng cô có một muội muội sinh đôi rất xinh đẹp động lòng người.”
“Động lòng người cỡ nào?” Hai mắt Liễu Cơ sáng lên.
Triệu Diễn chống cằm trầm tư một lúc lâu mới thong thả nói: “Ừm... Giống như cô vậy.”
Liễu Cơ làm bộ định đánh huynh ấy, Triệu Diễn vui vẻ nhún vai cười khẽ, cười được một lát rồi lại ho đến xây xẩm mặt mày.
Cuối cùng, Liễu Cơ không đành lòng, bàn tay giơ giữa không trung nhẹ nhàng buông xuống, quay qua vỗ lưng cho hắn.
“Nếu ngài đã yêu thương muội muội như vậy thì sao không giữ bên cạnh để che chở?” Liễu Cơ hỏi.
Triệu Diễn thở hổn hển lắc đầu.
“Cô ốm yếu bất lực, thường hay chọc giận muội ấy, làm muội ấy ghét. Huống hồ, Đông cung cũng chẳng phải nơi an toàn, cô không muốn… Kéo muội ấy vào trong vũng bùn lầy.”
“Muội ấy ghét ngài à? Vậy mà ngài còn mong nhớ muội ấy.”
Triệu Diễn chỉ cười lắc đầu: “Ta biết mấy lời Yên Nhi nói đều là nói linh tinh cả, bởi vì hễ muội ấy chột dạ là lại thích tỏ ra hùng hổ hỏi ngược lại. Chẳng hạn như, “Ai thèm đồ của huynh”, “Ai lo cho huynh”… Nói linh tinh xong lại lặng lẽ trốn đi hối hận một mình, mạnh miệng mềm lòng có đôi phần giống ngươi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...