" Các anh đi đi." Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh đám người Lục Duệ, Lục Duệ quay đầu lại nhìn, phát hiện Tiếu Khuynh Thành đang lạnh lùng nhìn về phía mình.
Nhìn thoáng qua nữ nhân thần bí này, Lục Duệ bật cười: "Sợ chúng ta sợ sau khi chúng tôi đi thì sẽ mang đến phiền toái cho cô à?"
" Các anh ở lại thì phiền toái còn lớn hơn." Tiếu Khuynh Thành thản nhiên nói.
Khẽ lắc đầu, Lục Duệ ý vị thâm trường nói: "Có thể, chúng tôi chính là đến tìm phiền toái mà." Nói xong, nhìn thoáng qua Trương Thiên Hào bên cạnh, cười nói: "Sướng không?"
Trương Thiên Hào vừa vứt đi sự gò bó của thị trưởng đại nhân, bật cười ha ha bật cười ha ha: "Sướng thì cũng sướng rồi, có điều tôi sao thấy nơi này biến thành của người Nhật bản thì vẫn khó chịu?"
Nhẹ nhàng gật đầu, Lục Duệ cũng nói: "Tôi cũng không thấy thoải mái." Nói xong, nhìn về phía Tiếu Khuynh Thành: "Cô vì sao lại ở đây?"
Tiếu Khuynh Thành cười khổ lắc đầu: "Có đôi lúc, người ta không thể tự quyết định hướng đi của mình."
Nhẹ nhàng lắc lắc ngón tay, Lục Duệ thản nhiên nói: "Hôm nay là cơ hội của cô đấy, về phần có thể nắm lấy hay không thì phụ thuộc vào cô."
Nói xong, hắn hắn cười nói với đám người Uông Tuyết Đình ở bên cạnh: "Đi thôi, đi uống rượu nhé?"
Uông Tuyết Đình chần chờ một chút, nhìn nhìn Bạch Tuyết Liên, Bạch Tuyết Liên nhìn thoáng qua Trương Thiên Hào rồi gật đầu quyết đoán.
Đoàn người rầm rĩ đi tới quán bar trên lầu, để lại Tiếu Khuynh Thành vẫn đang ngẩn người ở đó.
Cơ hội ư? Trong đầu Tiếu Khuynh Thành vang vọng lời nói vừa rồi của Lục Duệ, cô ta tất nhiên biết đối phương có ý gì, hơn nữa cô ta tin người trẻ tuổi đó cũng hiểu rõ mình vừa rồi có ý gì, nhưng nơi này thật sự là nơi mà cô ta muốn đi là đi sao? Nghĩ đến nam nhân kia, nam nhân giống như ma quỷ đó, nam nhân ở trên người mình mấp máy tám năm khiến mình từ một cô gái biến thành hàng hóa, trong đầu Tiếu Khuynh Thành không nhịn được nổi lên cảm giác sợ hãi, ngay cả thân thể cũng không nhịn được mà run run, chẳng lẽ, mình thật sự phải ở đây cả đời ư?
Lúc này, Tiếu Khuynh Thành nghĩ tới lời nói vừa rồi của Lục Duệ, cô ta nghĩ đến thân phận của Phong Huống, nghĩ đến xe của bộ tư lệnh quân khu Tây Xuyên, nghĩ đến với cá tính của Phong Huống mà ở trong năm người không ngờ cam tâm làm tay đấm, chẳng lẽ, mấy người này có bí mật gì ư?
Có thể không kiêng nể gì đánh cho tên mập của Liễu Sinh gia tộc hôn mê, hoàn toàn không thèm để ý tới đám công tử ca Vụ đô vừa rồi trong phòng, xem ra thân phận của bọn họ cho dù là ở trong đại viện quân khu Tây Xuyên cũng cực cao, có lẽ, đây thật sự là một cơ hội.
Nữ nhân một khi trở nên hung ác, là khiến cho người ta sợ nhất, Lục Duệ cũng không ngờ, một câu vô tâm của mình lại khiến ột đại án mấy năm sau mới bùng nổ được nhen nhóm.
Ngồi trên quầy bar, Uông Tuyết Đình dè dặt ghé vào tai Lục Duệ: "Đại ca ca, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Hay là chúng ta đi đi."
Lục Duệ cười ha ha, vỗ vỗ đầu cô ta, chỉ chỉ vào đám người Trương Thiên Hào và Lưu Bân ở bên cạnh: "Yên tâm đi, có mấy tên này ở đây, không sao đâu."
Uông Tuyết Đình lúc này mới yên tâm gật đầu, nhưng nhìn thấy khuôn mặt của Lưu Bân có chút quen quen, cô ta vẫn kinh ngạc nói: "Anh kia là..."
Lưu Bân nói: "Tiểu nha đầu, cô cuối cùng cũng nhận ra tôi rồi! Lúc trước khi ở Hải An, tôi cũng có phần cứu cô mà, nhanh như vậy đã quên béng ân nhân cứu mạng này rồi, chỉ nhớ mỗi tên xú tiểu tử này." Nói xong, hắn kéo Trương Thiên Hào bên cạnh cười nói: "Vị đại ca này lúc ấy vì giúp cô, kéo hết cả nhân mã quân phân khu tới, cô còn không mau cám ơn người ta."
Uông Tuyết Đình nhìn về phía Lục Duệ, sau khi thấy Lục Duệ gật đầu thì vội vàng cám ơn Trương Thiên Hào, Trương Thiên Hào bị tiểu nha đầu đáng yêu này khiến cho ngại ngùng, cười ha ha nói: "Cô không sao thì tốt rồi, về sau nên phân rõ người tốt và người xấu nhé."
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Các nữ hài tử ngồi cùng ý thức được thân phận của mấy người này chỉ sợ không hề đơn giản, có thể kéo nhân thủ của quân phân khu tới cứu người, vậy cần phải có bối cảnh thế nào?
Bạch Tuyết Liên vẻ mặt Trương Thiên Hào, trong lòng dần dần dâng lên một cỗ cảm giác khác thường, không có nữ nhân nào không hâm mộ cường giả, đặc biệt là sau khi đã trải qua chuyện vừa rồi, Bạch Tuyết Liên biết sách lược ứng đối với người làm ăn mình ở trước mặt quyền lực tuyệt đối là buồn cười cỡ nào, trước mặt cường quyền chân chính, bất kỳ mánh khóe nào cũng đều là vô lực.
" Đình Đình, lần này, cũng may là có em." Trình Na nắm Uông Tuyết Đình Uông Tuyết Đình, nói khẽ.
Uông Tuyết Đình lắc đầu, nhìn thoáng qua Lục Duệ đang thấp giọng nói gì đó với Hồ Cẩm Dương, nhỏ giọng nói: "Em không làm gì cả, chỉ là lại mang tới phiền toái cho đại ca ca."
Mặt lập tức trở nên đỏ bừng, Uông Tuyết Đình lại nhìn trộm Lục Duệ một cái, cúi đầu không dám nói gì, cảm giác của cô ta đối với Lục Duệ rất kỳ diệu, nhất là sau những lời vừa rồi của Trình Na và Bạch Tuyết Liên, càng khiến cô ta trở nên thẹn thùng.
Mặc dù có cách nói thích một người chỉ cần một giây, yêu một người chỉ cần một ngày, quên một người mất cả đời, nhưng Uông Tuyết Đình chưa bao giờ tin mình sẽ thích có nam nhân đã có bạn gái, thậm chí còn cô ta đối với Trương Thiên Hào, người từng giúp cô ta, lúc này đang nói chuyện rất vui vẻ với Bạch Tuyết Liên cũng cảm thấy có chút sợ hãi, về phần Lưu Bân đang tán gẫu rất vui với Trình Na, Uông Tuyết Đình cũng lại cảm thấy người này không đáng tin.
Bất kể bọn họ có thân phận, bối cảnh gì, đối với Uông Tuyết Đình mà nói, chỉ là người qua đường chẳng may chạm mặt mà thôi.
Trong thế gian quan của con gái, thích một người là một chuyệ hoàn toàn không liên quan tới thứ gì khác, chẳng liên quan gì tới thân phận, địa vị, thậm chí tất cả vật chất khác, đơn giản là bản thân thích mà thôi.
"Họ là đồng sự của cô à?" Lục Duệ nhìn thấy Bạch Tuyết Liên và Trương Thiên Hào nói chuyện rất vui, đám người Lưu Bân cũng đều tự tìm được đối tượng để nói chuyện phiếm, bước tới bên cạnh Uông Tuyết Đình, ôn nhu hỏi.
Uông Tuyết Đình giật nảy mình như thỏ con bị làm kinh sợ, tuy rằng không biết Uông Tuyết Đình làm sao mà thoát khỏi sự truy đuổi của những người đó mà chạy tới chỗ mình, nhưng vừa rồi khi vừa vào trong phòng hát, Lục Duệ đã nhìn thấy Bạch Tuyết Liên nắm chặt con dao gọt hoa quả trong tay, một nữ nhân có dũng khí làm ra quyết định như vậy, chắc không phải là người xấu.
"Đại ca ca, liệu có mang tới phiền toái gì cho anh không?" Uông Tuyết Đình vẫn không thể ức chế được sự lo lắng trong lòng, hỏi Lục Duệ, từ trong đôi mắt ôn nhu có thể khiến Lục Duệ cảm thấy được cô ta là thật lòng lo lắng ình.
Đã lâu rồi không có ai lo ình như vậy, Lục Duệ cười ha ha lắc đầu: "Không sao, tất cả đều sẽ ổn thôi."
Tuy rằng gật đầu, nhưng Uông Tuyết Đình vẫn có chút lo lắng, tuy rằng thân phận của đám người Trương Thiên Hào khẳng định không đơn giản, nhưng đối với cô ta mà nói, Lục Duệ mới là quan trọng nhất, cô ta đơn thuần nhưng không ngốc, một phó bí thư huyện ủy lại ở nơi thế này đánh nhau với người khác, nếu truyền tới thành phố Tất Phương, rốt cuộc sẽ mang đến hậu quả gì, Uông Tuyết Đình rất rõ ràng.
"Thế nào? Vấn đề không lớn chứ?" Tuy rằng an ủi Uông Tuyết Đình, nhưng Lục Duệ vẫn nói khẽ với Trương Thiên Hào ở bên cạnh.
Trương Thiên Hào cười ha ha: "cậu yên tâm đi, đã lâu rồi không đi chơi ở ngoài, cũng không biết hiện tại phản ứng của cục công an Vụ đô nhah cỡ nào, theo lý thuyết thì chắc cũng sắp tới rồi." Nghe thấy câu này, Lục Duệ lập tức lộ ra một nụ cười thấu hiểu, trước kia khi chơi với đám người Bao Hằng và Lâm Thiên Nam, đã nghe bọn họ khi tán gẫu nhắc tới loại chuyện này, sau khi một đám hoàn gây chuyện sẽ ở tại chỗ chờ cảnh sát tới, có đôi khi còn đặc biệt thí nghiệm tốc độ xuất cảnh của những phân cục địa phương khác nhau.
Không thể không nói, lời nói của Trương Thiên Hào quả nhiên là đầy kinh nghiệm, saqu mười lăm phút, một đại đội cảnh sát võ trang hạng nặng xông vào Khuynh Thành Nhất Tiếu, cũng may Tiếu Khuynh Thành lúc này đã sơ tán đại bộ phận khách nhân trong hội sở, người ở lại hoặc là không biết có chuyện gì xảy ra, hoặc là cố ý ở lại xem náo nhiệt.
Cảnh sát?
Sắc mặt của dám người Bạch Tuyết Liên và Trình Na lập tức trở nên tái nhợt, họ không ngờ đối phương lại vận dụng cơ quan bạo lực để đối phó với nhóm người mình.
Lục Duệ và Trương Thiên Hào nhìn nhau, từ trong ánh mắt đối phương đọc được một tầng ý tứ, xem ra hôm nay dính vào vũng nước đục rồi.
nằm Ngoài dự đoán mọi người là Uông Tuyết Đình sắc mặt tuy rằng tái nhợt, thậm chí còn thân thể còn run run, nhưng cô ta vẫn làm ra một động tác khiến Lục Duệ dị thường kích động, khiến Trương Thiên Hào và Lưu Bân, Hồ Cẩm Dương đều nhìn với cặp mắt khác.
Trước khi cảnh sát dẫn đầu lên tiếng, Uông Tuyết Đình đã bước về phía trước, chắn trước người Lục Duệ.
Một bước, tuy rằng chỉ là một khoảng cách không xa, nhưng cũng cần dũng khí, tuyệt đối không phải dùng ngôn ngữ để hình dung.
Trừ Phong Huống ra, mỗi một nam nhân ở đây đều là người lăn lộn bên trong quan trường, Trương Thiên Hào và Lưu Bân có thể làm được tới cán bộ cấp thính, lại há có thể không nhìn ra, trừ đám người Bạch Tuyết Liên cảm thấy tò mò với thân phận của đám người mình, mà Trình Na thì là vì để tìm chỗ dựa cho cha, về phần người khác rõ ràng là để chèo kéo quan hệ với đám hoàn khố khẳng định bối cảnh thân phận không thấp bọn mình. Theo bọn họ, Uông Tuyết Đình này có thể bước ra một bước đó vì Lục Duệ, tuyệt đối khó được cô gái tốt hiếm có, Phong Huống thì làm ra một thủ thế rất khó hiểu, ý tứ đó rõ ràng là bảo Lục Duệ rèn sắt khi còn nóng, tối nay thịt luôn cô gái này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...