Quyền Khinh Nhất Thế


"Sao có thể?"
Lục Duệ lầm bầm trong miệng, Liêu Hâm Diễm tựa hồ cảm thấy rất bình thường với loại phản ứng này của Lục Duệ, mỉm cười cầm chén rượu lên tự rót tự uống.
Cả nửa ngày sau, Lục Duệ mới tỉnh táo lại, cười khổ nói: "Anh Liêu, tin tức này của anh quả thực rất có tính bùng nổ, Lưu Bân hắn..."
Liêu Hâm Diễm cười khẽ: "Thì sao? Không ngờ à?"
Lục Duệ gật đầu: "Đâu chỉ không ngờ, quả thực chính là thật to bất ngờ to lớn, hai người bọn họ có thể có quan hệ gắn kết, đúng là quá ly kỳ."
Cười ha ha, Liêu Hâm Diễm trêu: "Tiểu cô kia của tôi là người rất lợi hại, tôi trước đây cũng bị cô ta bắt nạt, ngày lành của Lưu Bân chắc là không còn nhiều đâu."
"Đúng vậy, có anh rể như vậy, uy phong nhỏ mới là lạ." Ở trong lòng Lục Duệ oán thầm không thôi, nhưng lại không biết mình hoàn toàn đã đoán sai phương hướng.

Hai người nếu đã thành thật với nhau, tất nhiên không có xa cách gì, Lục Duệ giải thích một chút với Liêu Hâm Diễm, Vương Mậu Đức sau khi vào thường ủy, phía cục công an Liêu Hâm Diễm không cần lo lắng, Lục Duệ cười nói: "Tôi sẽ nói với Vương Mậu Đức, anh Liêu cứ yên tâm, nếu thằng ôn này dám ho he tôi sẽ thu thập hắn."
Liêu Hâm Diễm gật đầu: "Có những lời này của cậu tôi an tâm , đúng rồi, cậu cảm thấy nữ nhân Từ Nhân Anh này thế nào?"
Lục Duệ sửng sốt, trong đầu nhớ tới vị chủ nhiệm văn phòng huyện ủy thông minh tháo vát, bất đắc dĩ lắc đầu: "Cô ta là tâm phúc của bí thư Đào, không thể ngả về phía chúng ta."
Tuy rằng Từ Đại Phú là người của mình, nhưng không có nghĩa là Từ Nhân Anh có thể ủng hộ mình, chuyện này Lục Duệ đã sớm biết, có lẽ Từ Nhân Anh có chút thiện ý với mình, nhưng dưới tình huống liên quan đến tới lập trường, cô ta khẳng định sẽ lựa chọn ủng hộ bí thư huyện ủy Đào Ngọc Cường, dù sao chủ nhiệm văn phòng huyện ủy nếu như không phải người của bí thư huyện ủy, bí thư huyện ủy này cũng không còn nghĩa lý gì.
Liêu Hâm Diễm gia nhập, đối với Lục Duệ mà nói có ý nghĩa trọng đại, nếu như nếu như kế hoạch của đối phương, một khi Liêu Hâm Diễm gia nhập vào bên Đào Ngọc Cường, trên cuộc họp thường ủy Lục Duệ sẽ triệt để mấtđi quyền lên tiếng, nhưng hiện tại xuất hiện tình trạng như vậy, tối thiểu cũng cam đoan trên cuộc họp thường ủy có thể đứng ở thế bất bại.
Lại nói tiếp, Lục Duệ thực sự đã cảm thấy chán ghét với loại đấu tranh chính trị này, điều hắn cần nghĩ là làm như thế nào mới hoàn thành được nhắc nhở của Hoàng Thế Hùng, phát triển kinh tế của huyện Đại Hồng, để người dân có nhiều lợi ích thực tế hơn, so với quyền lực tranh đoạt quyền lực với bí thư huyện ủy Đào Ngọc Cường, đối với Lục Duệ mà nói, thật giống như lẫn lộn đầu đuôi. Theo hắn, mình có thể vào lúc hai mươi ba tuổi thành phó bí thư huyện ủy, đã là vận khí quá tốt rồi, dục vọng đối với quyền lợi với theo Lục Duệ mà nói thì chỉ là trò cưới, quyền lực lớn hơn cũng có nghĩa là trách nhiệm lớn hơn.
Vị trí của Một quan viên càng cao, trách nhiệm phải gánh vác cũng càng lớn, bí thư huyện ủy chỉ phụ trách dân cư một huyện, bí thư thị ủy thì phải cân nhắc tới sinh kế của trăm vạn người trên toàn thành phố, về phần lãnh đạo tỉnh ủy, bọn họ mỗi thời mỗi khắc đều phải đối mặt với trách nhiệm phát triển cho hơn một ngàn vạn dân cư trong toàn tỉnh, quyền lực là một con dao hai lưỡi, cho anh khoái cảm được vạn người kính ngưỡng, đồng thời cũng hạ trách nhiệm tương ứng lên vai anh.
Dựa theo suy nghĩ của Lục Duệ, mình chỉ cần làm tốt nghiệp trồng rau nuôi súc vật của huyện Đại Hồng, để kinh tế của huyện Đại Hồng đi lên, đó chính là hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi, về phần chuyện sau này, cứ đi bước nào hay bươc đấy. Nhưng tình huống hiện tại cho thấy, đám người Đào Ngọc Cường không định để cho hắn được thoải mái ngồi đó, rõ ràng là muốn hắn xảy ra vấn đề, hơn nữa còn không phải là loại thủ đoạn quang minh chính đại, hoàn toàn là dùng cách âm hiểm chơi xấu. Đây là chuyện Lục Duệ không thể dễ dàng bỏ qua, hắn không hy vọng tất cả những gì mình khó khăn lắm mới có được lại bởi vì chuyện gì đó mà xuất hiện vấn đề, hiện tại điều hắn nghĩ đến chính là minh ít nhất cũng phải có một loại quyền lên tiếng trên cuộc họp thường ủy.

Đối với chuyện Lý Tú Quân vì sao bỗng nhiên liên thủ với đám người Đào Ngọc Cường, Lục Duệ tuy rằng không rõ lắm, nhưng những lời Liêu Hâm Diễm nói lại cho hắn một gợi ý, cái gọi là trung thành, chẳng qua chỉ là cái lợi của phản bội quá thấp mà thôi, chỉ cần có đủ lợi ích, tin rằng Lý Tú Quân khẳng định sẽ quay về phía mình, ít nhất, sau khi thị ủy hạ quyết định, Lý Tú Quân khẳng định sẽ hận Đào Ngọc Cường tới thấu xương, mặc dù sẽ không ngả về phía mình, nhưng cũng sẽ không giúp Đào Ngọc Cường nữa.
Quyết định của Thị ủy còn phải chờ một đoạn thời gian, ít nhất cũng phải trong vòng nửa tháng, Lục Duệ lại rất trông ngóng, bởi vì hắn phải tới thành phố Tất Phương hội hợp với Lưu Bân, cùng nhau tới tham gia lễ đính hôn của Trương Thiên Hào.
Máy bay đi xuyên qua biển mây, Lục Duệ và Lưu Bân hai người ngồi trong khoang hạng nhất, ngắm nghía những nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp đi qua đi lại, Lục Duệ nhìn về phía Lưu Bân: "Anh Lưu, anh Trương đã đính hôn rồi, anh lúc nào thì kết hôn?"
Lưu Bân lắc đầu bất đắc dĩ: "Việc này tôi không quyết định được, phải chờ lão gia tử, hơn nữa, nghe nói vợ chưa cưới của tôi sẽ tham gia quân ngũ, cậu nói xem, con gái con đứa ai lại đi làm lính? Mua đao chơi súng, làm gì còn dáng vẻ một thục nữ."
Lục Duệ mỉm cười: "Cái này cũng khó nói, anh chưa nghe qua câu , không thích hồng trang thích vũ trang à."
Nói xong Những lời này, liền nghe thấy Lưu Bân bật cười ha ha: "Thằng nhóc cậu đừng đùa, nha đầu đó cậu không biết đâu, lúc nhỏ thì nước mũi nhòe nhoẹt đi theo sau chị gái, cả ngày bị một đám tiểu tử chúng tôi trêu cho phát khóc, nếu không phải tôi ra mặt giúp cô ta thì không biết phải chịu thiệt nhiều tới cỡ nào!"
Lục Duệ cười nói: "Chẳng trách, thì ra hai người từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã?"

Lưu Bân trợn mắt: "Đành chịu thôi, lão gia tử hai nhà hứa với nhau để chúng tôi cưới nhau, từ nhỏ đã nói cho tôi biết rằng đó là vợ tôi, lúc nhỏ thì tôi không hiểu vợ là gì, chỉ biết quan hệ của tôi và cô ta là rất thân, vừa thấy cô ta bị người ta bắt nạt thì tất nhiên là phải bảo vệ."
Nhìn Lưu Bân một cái, Lục Duệ nói: "hai người bao lâu chưa gặp nhau rồi."
Bấm ngón tay tính toán, Lưu Bân đáp: "Đại khái khoảng mười năm, nhà chúng tôi sau khi chuyển tới đất Thụ thì không gặp nữa, lão gia tử nhà tôi và lão gia tử nhà Thiên Hào cùng nhau tới quân khu Tân Xuyên, liên hệ giữa hai nhà cũng chỉ là thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm, tôi vốn cũng quên chuyện này rồi, nhưng năm ngoái lão gia tử lại nhăc tới."
Lục Duệ gật đầu, loại quan hệ thông gia này giữa các đại gia tộc là rất bình thường, có điều nghĩ tới thân phận của vợ chưa cưới của Lưu Bân, hắn không khỏi cảm thấy bi ai cho cái tên này, sau này coi như là rơi vào biển khổ rồi.
"Anh lưu, chị dâu tương lai của tôi tên gì?" Lục Duệ cười ha ha, nói
Lưu Bân nói: "Thượng Quan Nhược Tuyết, cô ta còn có chị gái, tên là Thượng Quan Thâm Tuyết, năm đó chính là chị cả trong khu nhà của chúng tôi."
"Ồ." Lục Duệ gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa.
Sân bay Tâ Xuyên Song lưu là sân bay dân dụng bận rộn nhất của địa khu tây bộ trong Hoa Hạ, Ở cửa ra sân bay, không khí rõ ràng có chút ngưng trọng, rất nhiều người chỉ cần hơi có chút kiến thức, nhìn thấy hai chiếc xe quân dụng đỗ ở cửa thì thầm tặc lưỡi, tránh mấy người mặc quân trang từ xa! Nói thừa! Từ biển số xe là có thể biết được đây là xe chuyên dụng của bộ tư lệnh xuyên quân Tây Xuyên, hai chiếc xe này cho dù chỉ có một chiếc đỗ ở đây thôi cũng đã khiến cho người ta trợn mắt rồi, càng đừng nói gì tới là hai chiếc liền. Người phụ trách của sân bay Song Lưu nếu như không phải thấy có mấy tướng quân mặc quân trang xuất hiện thì đã sớm gọi điện thoại báo cáo với thị ủy rồi.
Lục Duệ ngồi cạnh cửa sổ nói với Lưu Bân nói với Lưu Bân: "Có một loại cảm giác cận hương tình khiếp hay không?"

Lưu Bân trợn mắt lên nói: "Có gì mà phải sợ, ông già tôi cũng chẳng phải hổ, hơn nữa, anh đây hiện tại cũng là cán bộ cấp phó thính, sao có thể không có tiền đồ như vậy? Có thời gian tôi dẫn cậu đi thăm lão gia tử, tiện thể trộm ít thuốc lá trong phòng ông ấy."
"Gặp Dương lão gia tử á? Khụ khụ khụ..." Lục Duệ thật sự không có gan đi, đối với hắn mà nói, ông ngoại của Lưu Bân - Dương Định lão tướng là người cao cao tại thượng như Chu lão và Lâm lão, tuy rằng không có tư cách cao như hai vị lão nhân gia Chu lâm, nhưng Dương Định chính là mang quân hàm trung tướng thực sự, hơn nữa cực kỳ có có hi vọng thăng cấp thành thượng tướng.
năm 1994 cuộc họp thường ủy đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc của Hoa Hạ thông qua quyết nghị, quân đội giải phóng nhân dân không thể thiết lập quân hàm Thượng tướng nữa, nói cách khác,quân ham Thượng tướng sẽ trở thành quân hàm cao nhất của quân đội giải phóng nhân dân, chủ tịch quân ủy Trung ương, uỷ viên quân ủy Trung ương, tổng tham mưu trưởng, chủ nhiệm bộ tổng chính trị đều được nhận quân hàm Thượng tướng lục quân,ngoài ra, tổng tham mưu trưởng, phó chủ nhiệm bộ tổng chính trị, bộ trưởng bộ tổng hậu cần, chính ủy bộ tổng hậu cần, bộ trưởng bộ tổng trang bị, chính ủy bộ tổng trang bị, tư lệnh viên đại quân khu, chính ủy đại quân khu cũng đều có thể được trao tặng quân hàm Thượng tướng.
Lục Duệ nhớ mang máng, không tới mấy năm nữa, Dương Định sẽ được trao tặng quân hàm Thượng Tướng, hơn nữa sẽ tiến vào quân quân Trung ương.
Vừa nghĩ đến mình sẽ theo cháu ngoại của ông ta đi trộm thuốc trong thư phòng của ông ta, Lục Duệ không nhịn được mà đầu đầy mồ hôi.
Máy bay hạ cánh, Lưu Bân và Lục Duệ xách hành lý bước ra, vừa đi Lục Duệ vừa hỏi: "Anh đã báo với anh Trương chưa, đừng để ra khỏi sân bay rồi chẳng có ai đón."
Lưu Bân xua tay cười nói: "Yên tâm đi, đã gọi điện thoại cho hắn rồi, hơn nữa, hắn nếu dám không đến đón chúng ta, sau này tôi dẫn cậu đi phá hắn động phòng, dày vò cho hắn chết luôn."
Đang nói thì một bàn tay vỗ lên gáy Lưu Bân, một giọng nói sang sảng vang lên: "Lại nói linh tinh rồi, anh không thể nghiêm túc một chút à?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui