Quả nhiên, không quá vài ngày, Lưu Bân liền truyền đến tin tức đúng theo biện pháp Lục Duệ dạy, Tiền Cường trên cuộc họp thường ủy đề xuất, tiến cử những xí nghiệp này thì được, nhưng cục bảo vệ môi trường tỉnh ủy phải đánh giá trước về tình huống ô nhiễm của xí nghiệp, hơn nữa báo lên cho chính phủ tỉnh và tỉnh ủy phê duyệt, nếu không, kiên quyết phản đối những xí nghiệp này đặt ở thành phố Tất Phương.
Cái này gọi là đá bóng, đá cho Trương Hạo Vinh, anh nếu làm ra chính tích, vậy tự mình đi giải quyết những lãnh đạo c tỉnh lý đi.
Đối với Lục Duệ mà nói, bất kể Trương Hạo Vinh là người của ai, chỉ hắn thiển cận chỉ để tý tới chính tích của mình mà phớt lờ lợi ích của quần chúng, khiến cho ấn tượng của Lục Duệ đối với hắn kém đi vài phần. Đương nhiên, ấn tượng của hắn đối với Tiền Cường cũng chẳng tốt, Lưu Bân đã noi rõ với nói với Lục Duệ, Tiền Cường chính là người bảo thủ tới cực điểm, lý do hắn phản đối những xí nghiệp này là những xí nghiệp này có thể ảnh hưởng tới sự phát triển của xí nghiệp bản địa, thật ra nguyên nhân chính yếu vẫn là tiến cử những xí nghiệp sẽ mang tới Trương Hạo Vinh một chính tích quá lớn, mà điều này thì Tiền Cường hắn không muốn nhìn thấy.
Nghe thấy Lưu Bân nói ra lý do này, Lục Duệ bỗng dưng vô cùng chán ghét vị bí thư Tiền này, một quan viên coi địa vị của mình quan trọng hơn lợi ích của quần chúng, bất kể là như thế nào cũng sẽ không coi tôn chỉ phục vụ cho làm người là chuẩn tắc cho hành vi của mình.
Lục Duệ không phải loại đại nhân vật đại nhân vật lấy thiên hạ làm nhiệm vụ của mình, nhưng hắn biết, nếu nếu đã đi lên sĩ đồ, nhất định phải có nguyên tắc của mình, nguyên tắc của Lục Duệ chính là bất kể là như thế nào cũng không làm việc trái với lương tâm. Lúc trước ở huyện Thuận An cũng vậy, ở huyện Đại Hồng bảo Vương Mậu Đức đi điều tra Điền Hoa cũng vậy. Biết rõ rất có thể sẽ tan xương nát thịt, nhưng Lục Duệ vẫn sẽ không lùi bước, bởi vì hắn tin, trời cao ình trùng sinh, tuyệt đối sẽ không để mình đi kiếm tiền hưởng thụ cuộc sống.
Người ta, luôn phải sống có ý nghĩa một chút.
Ở một chỗ nào đó của huyện lỵ Huyện Đại Hồng, ánh trăng ôn nhu nhẹ nhàng chiếu lên tòa kiến trúc, tuy rằng nội thành đã rất cũ kỹ, nhưng vẫn có vài kiến trúc đèn đuốc huy hoàng, ví dụ như quán bar ven sông ở phía đông nam huyện thành. Nơi này là chỗ náo nhiệt nhất vào ban đêm của huyện Đại Hồng, mỗi tối luôn có thanh niên nam nữ rảnh rỗi tụ tập ở đây phóng túng thanh xuân và thời gian của mình.
Trong quán bar, đèn laser không ngừng xoay tròn, trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, đám trai gái đang nháy múa điên loạn.
Uông Tuyết Đình ngồi trên sô pha tròn màu đỏ, tay cầm một ly nước chanh vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn bạn bè đang vui vẻ nhảy trê bục, từ tỉnh thành về nhà đã được mấy tháng, cha mẹ bởi vì không nỡ để cô ta sống ở ngoài, nên dứt khoát chuẩn bị để cô ta cá công tác trong huyện, ngày mai sẽ tới đài truyền hình huyện làm, hôm nay cùng mấy đồng học thời trung học đến đây ăn mừng.
Hôm nay Uông Tuyết Đình ăn mặc rất văn tĩnh, váy liền áo màu trắng, giày àu đen. Kể ra, ngay cả cha mẹ cô ta cũng lấy làm lạ, con gái không biết vì sao gần đây lại thích để tóc xõa, phải biết rằng cô ta trước đây luôn thích buộc lê.
"Bởi vì anh ấy nói thích con để tóc xõa ngang vai." Uông Tuyết Đình nhấp nước chanh, khóe miệng phác ra một nụ cười, tựa hồ đang nghĩ đến chuyện gì đó rất vui.
Sau ngày hôm đó, cô ta không còn được gặp lại nam nhân đó nữa, cứ như hắn chưa bao giờ xuất hiện trong đờ mình, với người của ký túc xá cũng không còn liên hệ. Nhưng Uông Tuyết Đình thủy chung đều nhớ rõ những lờ mà nam nhân đó nói.
"Trên thế giới này có rất nhiều chuyện sẽ khiến cho người ta cảm thấy rất bất đắc dĩ, thậm chí còn có một số việc căn bản không cho cô lựa chọn, là một phần tử của chúng sinh, đôi khi chúng ta thật sự là không thể không nói mình thực sự rất đáng buồn, đối mặt với hiện thực tàn khốc, cảm giác vô lực không được lựa chọn cách sống quả thực khiến cho người ta rất khó chịu. Nhưng, tuy rằng rất nhiều chuyện đều đã được chú định, song cô còn có một quyền lực, đó chính là lựa chọn phương thức mà mình đối mặt với cuộc sống không công bình này."
Bên kia sô pha tròn, rầm một tiếng,có người mở một chai Louis, khiến Uông Tuyết Đình tỉnh lại từ trong suy tư, cô ta mỉm cười nhìn về phía ngườ bạn bên cạnh, cười nói: "Phương Viện, cậu không mệt à, nhảy lâu thế cơ mà?"
Cô gái đối diệ để tóc ngắn, nhìn Uông Tuyết Đình đang mỉm cườ thì bất đắc dĩ lắc đầu, tử đảng trung học của mình không biết giờ sao lại thế này, từ tỉnh thành về đã được hơn một tháng, cả người thay đổi, không còn cá tính như trước kia, ngược lại trở nên văn tĩnh, nói ra thì cứ như là nằm mơ ấy.
Nói ra cũng lạ, bản thân Uông Tuyết Đình cũng cảm thấy không biết xảy ra chuyện gì, cô ta trước kia cũng rất thích loại không khí này, trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, đèn đủ màu chiếu lên mặt, có thể khiến mình quên đi rất nhiều phiền não. Nhưng hiện tại cô ta lại cảm thấy thế này rất vô vị, người trong sàn nhảy phần lớn là dạng phóng túng, mang theo bộ mặt dố trá, sự phóng túng không có giới hạn khiến cho ngườ ta chán ghét. Móc di động xem giờ, đã sắp mười rưỡi tối, cau mày, Uông Tuyết Đình nói: "Muộn rồi, chúng ta về đi."
Phương Viện ừ một tiếng, đứng dậy gọi mấy ngườ bạn thì lập tức ngẩn ra, quay đầu thấp giọng nói với Uông Tuyết Đình: "Đình Đình, hình như là tiểu Quân."
"hả." Tiếng nhạc quá lớn, Uông Tuyết Đình trong nhất thời không nghe rõ lời nói của Phương Viện, kinh ngạc nói một câu: "Có việc gì thế?"
May mà lúc này nhạc ngừng lại, thì ra tới giờ nghỉ biểu diễn, Phương Viện nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Uông Tuyết Đình thì biết cô ta vừa rồi không nghe rõ lờ mình nói , ghé sát vào tai Uông Tuyết Đình: "Tớ nói là tớ nhìn thấy em trai cậu tiểu Quân."
"Tiểu Quân á?" Uông Tuyết Đình ngây ra, lập tức nhíu chặt mày, em trai mình mới mười bảy tuổi, đang học trung học, mấy ngày này nói với cha mẹ là đi học thêm nên buổi tối không về, sao lại chạy tới đây.
Đứng lên nhìn theo hướng Phương Viện chỉ, trên mặt Uông Tuyết Đình lập tức bao phủ một màn sương, chỉ thấy ở một cá bàn bên trái sân khấu có năm sáu người ngồi, một nam hài trong đó đang được một đứa con gá khoác tay, cả đám cười nói hỉ hả, chính là em trai mình Uông Quân. Uông Quân mặc đồ bò, đứa con gái bên cạnh bộ dạng thế nào thì không rõ lắm, quần áo trên người mặc rất quái, không ngờ hình như còn in hình đâu lâu, điều này khiến cho khóe miệng Uông Tuyết Đình không nhịn được cong lên, nếu là trước kia thì mình khẳng định sẽ cho rằng con bé này ăn mặc rất mốt, nhưng hiện tại thì thấy rất ngứa mắt.
Uông Tuyết Đình đứng lên, trực tiếp đi về phía đó, Phương Viện vừa thấy vậy thì không dám chậm trễ, vội vàng đi gọ đám bằng hữu của mình tới, đám người chậm rãi đi tới chiếc bàn đó. Nhưng lại không thấy, một nam nhân nào đó đứng ở phía cửa vì Uông Tuyết Đình mà nhíu mày.
"Em làm gì ở đây?" Uông Tuyết Đình đi đến bên cạnh em trai, lườm hắn hỏi.
Uông Quân đang chém gió với đám bằng hữu, bỗng nhiên phát hiện chị gái mà từ nhỏ mình đã sợ như sợ hổ đứng ở trước mặt, trên mặt còn lạnh lẽo như phủ một lớp sương, hắn sợ đến nỗi cứng cả người, ngắc ngứ không nói được gì, chỉ cúi đầu.
Cô gái bên cạnh hắn chắc cũng tầm mười mấy tuổi, đang là thời điểm ngỗ nghịch, thấy bạn trai bị làm nhục thì há miệng mắng: "Con đàn bà thối, mày chui đâu ra đó."
"Bốp." Uông Quân biến sắc, tát ngay vào mặt cô gá, chửi: "Con mẹ mày muốn chết à mà dám chửi chị tao."
Mọi người ngây ra, giờ mới biết nữ nhân xinh đẹp này không ngờ là chị gái của Uông Quân.
Uông Quân ngoan ngoãn đứng trước mặt Uông Tuyết Đình, bộ dạng rất vô hại, không còn một chút vẻ kiêu căng nào.
Uông Tuyết Đình hừ lạnh một tiếng: "Tôi hai năm không về, không ngờ cậu cũng giỏi hơn không ít."
Đám người Phương Viện lúc này cũng chạy tới, nhìn thấy bộ dạng của Uông Quân thì không nhịn được oán thầm, dù sao cũng nhìn hắn lớn lên từ nhỏ, mọ ngườ cũng nói đỡ cho vài câu.
Thở dài, Uông Tuyết Đình biết nơi này không phải chỗ để dạy em, đang muốn quay người đi thì một giọng nói vang lên: "Gì thế? Đánh người ở chỗ tôi rồi lại định bỏ đi à?"
Bước chân của Mấy người khựng lại, đồng tử Uông Tuyết Đình co rút, lạnh lùng nhìn người trẻ tuổi đang được một đám người vạm vỡ vây quanh: "Phương Bạch Vũ, anh có ý gì?"
Nam nhân được gọi là Phương Bạch Vũ cười ha ha, hất tóc, thản nhiên nói: "Cũng không có gì, em trai cô đánh khách của tôi, đập đồ quán tôi, cô tưởng làm vậy rồi có thể đi ư?"
Uông Tuyết Đình tức quá bật cười: "Óc anh bị nước đổ vào à, cô gái đó đi với nó, mắc mớ gì tới anh?"
Phương Bạch Vũ bật cười: "Chỉ cần vào quán này thì là khách của tôi, cô nói xem, tôi có cần đưa nó tới công an không? Công tử của bộ trưởng tuyên truyền Huyện ủy nửa đêm đi đánh ngườ, chậc chậc, không biết ngày mai toàn có phải sẽ lưu truyền tin tức này không?"
Nghe thấy lời nói của hắn, Uông Quân đứng sau lưng Uông Tuyết Đình gầm lê một tiếng rồi lập tức lao về phía Phương Bạch Vũ. Nhưng lại bị Phương Viện ở bên cạnh giữ lại.
Ném cho em trai một ánh mắt nghiêm khắc, Uông Tuyết Đình xoay người nhìn Phương Bạch Vũ lạnh lùng nói: "Anh đừng ở đó mà phô trương thanh thế, anh cảm thấy chú Phương sẽ thích để người khác biết con trai của phó bí thư huyện ủy thích mở quán bar à?" Vừa nói, vẻ mặt vừa trở nên nghiêm túc, Uông Tuyết Đình hừ lạnh một tiếng: "Rốt cuộc muốn thế nào thì anh nói mau ra đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...