Quyền Khinh Nhất Thế


“Sau đây chúng ta hoan nghênh Lục Duệ đồng chí nói chuyện. . . “
Theo âm thanh của Tiền Cường chấm dứt, Lục Duệ cầm lấy micro, ánh mắt nhìn cán bộ dưới đài chung quanh, tuy rằng ánh mắt của hắn không lợi hại, thế nhưng cán bộ dưới đài lại cảm thấy tựa như có ma lực, trong lòng chấn động.
"Tôi là Lục Duệ, tham gia công tác chỉ có ba năm. Lần này được lãnh đạo tỉnh ủy coi trọng, khiến cho tôi đến huyện Đại Hồng hiệp trợ Đào bí thư và Lý huyện trưởng công tác, tôi không có cái gì để nói, mới đến, tôi ở chỗ này chỉ nói một câu, sau này toàn lực ứng phó làm tốt công tác bản chức, hy vọng mọi người ủng hộ nhiều hơn."
Nói xong, Lục Duệ buông micro xuống.
Cán bộ phía dưới đều ngây ngẩn, ngay cả lãnh đạo thành phố và huyện trên đài cũng đều sửng sốt, diễn thuyết nhậm chức ngắn gọn của Lục Duệ như vậy thật đúng là kỳ quái, dù sao lãnh đạo cán bộ bình thường nhậm chức sẽ phát biểu cảm khái một chút, hoặc là biểu đạt quyết tâm, thế nhưng Lục Duệ này lại chơi nổi, nói mấy câu thì xong?
Đường Ba dẫn đầu vỗ tay, ông là cán bộ từng bước từ cơ sở làm lên, đối với thái độ cụ thể như vậy của Lục Duệ rất là tán thưởng. Ông là người có thân phận cao nhất nơi này, nhất thời người phía dưới thật giống như vừa tỉnh ngộ, đều dùng sức vỗ tay.
Lục Duệ ánh mắt bình tĩnh, tuy rằng đối với huyện Đại Hồng của tình huống cụ thể tự mình hoàn toàn không biết gì cả, thế nhưng Lục Duệ trong lòng nhưng không sợ, tự mình nếu đi tới ở đây, nhất định phải muốn đối mặt đông đảo khiêu chiến, lúc trước tại huyện Thuận An tự mình có thể với trấn Hạ Gia trưởng trấn thân phận của cùng Tất Vân Đào cái này bí thư huyện uỷ chống lại, càng không chỉ nói hiện tại đã là phó bí thư huyện ủy, trong tay của con bài chưa lật càng nhiều, hắn còn có thể sợ cái này giúp ngoại trừ đấu tranh nội bộ ngay cả xây dựng kinh tế đều làm không tốt của quan cao sao?
Quan trọng nhất là, Lục Duệ tin tưởng, Hoàng Thế Hùng nếu đem mình đặt ở chỗ này, sẽ không quên để lại chuẩn bị ở sau.
Hội nghị sau khi chấm dứt, Đường Ba bởi vì có việc, đi đầu rời đi.

Đám người Tiền Cường không dám ở lâu, tự nhiên muốn đưa vị bộ trưởng bộ tổ chức tỉnh ủy này rời đi.
Trước khi đi, Đường Ba đặc biệt kêu Lục Duệ vào xe của mình, hai người không biết nói cái gì một hồi mới cho Lục Duệ xuống xe.
Mọi người tự nhiên không phải đứa ngốc, bộ trưởng bộ tổ chức tỉnh ủy coi trọng Lục Duệ như thế, lại đặc biệt gọi hắn vào trong xe nói chuyện, nói rõ là giữ thể diện cho Lục Duệ.
Đường Ba cùng Lục Duệ hai người ở trong xe nói rất đơn giản, Đường Ba mặt mang nụ cười nói: "Thế nào? Ấn tượng đối với cán bộ của huyện Đại Hồng ra sao?"
Lục Duệ sửng sốt, lập tức cười ha ha: "Không tồi, đều là rất có năng lực.”
Đường Ba liếc mắt nhìn Lục Duệ thật sâu: "Trần Thành đồng chí là em vợ của Tiền Cường bí thư, Tiền Cường đồng chí đã từng nhiều lần đảm nhiệm huyện trưởng, bí thư huyện uỷ tại huyện Đại Hồng."
Lục Duệ gật đầu: "Tôi rõ ràng."
Hắn cũng không phải đứa ngốc, Đường Ba nhắc nhở mình rõ ràng như thế, không riêng là nói ình, huyện Đại Hồng cũng không đơn giản như biểu hiện cho thấy, rất nhiều người rất nhiều chuyện đều giấu ở dưới bề ngoài bình tĩnh, lần trước tổ điều tra tỉnh ủy ở chỗ này điều tra một phen, tuy rằng tạm thời trấn an tâm tình của quần chúng, thế nhưng chuyện cụ thể vẫn chưa có giải quyết, mà vấn đề đầu tiên Lục Duệ phải đối mặt, cũng là giải quyết cái này.
Nhìn xe của Đường Ba và lãnh đạo thị ủy đi xa, Đào Ngọc Cường đi tới bên cạnh của Lục Duệ, cười nói: "Tiểu Lục đồng chí, cậu vừa đến nơi đây, tạm thời không mời dự họp cuộc họp thường uỷ, tôi cùng Lý huyện trưởng cũng chỉ tới so sớm hơn ba ngày mà thôi, vẫn là nghỉ ngơi trước, cậu xem?"
Lục Duệ trong lòng khẽ động, nhớ tới tư liệu nhận được mình, vị Đào Ngọc Cường bí thư này mười năm trước đã từng cùng Tiền Cường hiện giữ bí thư thị ủy cùng nhau tranh đoạt bảo tọa huyện trưởng của huyện Đại Hồng, kết quả thất bại bị điều nhiệm nơi khác, đợi mười năm sau, Tiền Cường đã là bí thư thị ủy Tất Phương, cấp chính sở. Mà Đào Ngọc Cường vẫn là một bí thư huyện uỷ.

Cười cười, Lục Duệ gật đầu nói: "Đào bí thư nói cũng phải, tôi lúc này còn chưa có dàn xếp xong, ngày mai đi, ngài xem có thể chứ?"
Hai người kẻ xướng người hoạ, trực tiếp đem ngày của cuộc họp thường uỷ chậm lại, điều này làm cho huyện trưởng Lý Tú Quân vốn dĩ muốn nói chuyện biến sắc, ông ta cùng bộ trưởng tổ chức Trần Thành trao đổi ánh mắt một chút, hai người lặng lẽ không nói.
Mặt khác, thường ủy huyện ủy Đại Hồng, chủ nhiệm phòng làm việc huyện ủy Từ Nhân Anh đi lên trước nói: "Lục bí thư, ký túc xá đại viện huyện uỷ đang lắp đặt thiết bị, Đào bí thư và Lý huyện trưởng đều ở nhà khách, ngài xem, có phải là cũng ở vài ngày, không lâu sau, đại khái một tuần sau là có thể vào ở ký túc xá."
Lục Duệ cười ha ha, gật đầu nói: "Chủ nhiệm Từ khách khí, không có việc gì." Nói xong hắn lại cười nói cùng Đào Ngọc Cường: "Đào bí thư, vậy tôi phải làm hàng xóm với ông rồi." Lục Duệ cũng không phải tới hưởng thụ, ở nơi nào với hắn mà nói cũng không quan trọng, Lục Duệ kiếp trước là một trạch nam căn bản không quá để ý đối với hưởng thụ hoàn cảnh các loại.
Đào Ngọc Cường cười ha ha lên, gật đầu nói: "Vừa lúc buổi tối tìm cậu uống vài ly."
Nói xong, nói với Từ Nhân Anh: "Chủ nhiệm Từ, cô mang lục bí thư đi nhà khách đi, nhất định phải an bài tốt."
Xoay người lại nói với các thường ủy khác: "Tất cả mọi người quay về đi."
Các thường ủy khác rời đi, mà Lục Duệ đi theo Từ Nhân Anh đi đến hướng nhà khách huyện ủy không xa. Đồ của Lục Duệ cũng không nhiều, hắn từ tỉnh ủy đi tới. Lúc nhậm chức chỉ mang theo một cái va li, bên trong là một ít quần áo và đồ dùng hàng ngày, sau đó Lâm Nhược Lam lại mang cho hắn không ít đồ, cùng với quần áo mới và vài thứ khác, cũng chỉ có một cái va li lớn và một ba lô, Lục Duệ lưng mang ba lô, trong tay mang va li, nhìn thế nào cùng giống một học sinh lữ hành, tác phong quan liêu ngược lại không có dày đặc.
Từ Nhân Anh âm thầm quan sát Lục Duệ, lại phát hiện người đứng thứ ba huyện ủy so ra càng giống với một học sinh hơn, rất khó tưởng tượng một người tuổi còn trẻ như thế, uy vọng ở huyện Thuận An có thể cao như vậy, nhà chồng của Từ Nhân Anh ở huyện Thuận An, đối với tên của Lục Duệ cũng nghe ba mẹ chồng nói qua bao nhiêu lầm, nghe nói người này rất có thủ đoạn, trẻ tuổi không quá hai mươi, làm việc lại cẩn thận, trên dưới huyện Thuận An đến nay còn mang ơn với hắn. Chuyện một chén nước sắp chia tay, ngay cả Từ Nhân Anh đều động dung không ngớt, người bên ngoài không hiểu, cô ấy thân là người trong quan trường làm sao có thể không biết một người quan viên có thể tại địa phương nhận được loại danh tiếng này, rốt cục cần trả giá bao nhiêu nỗ lực với mồ hôi.
Rất nhanh đi đến nhà khách huyện ủy, vừa vào đại sảnh Lục Duệ liền sửng sốt, chỉ thấy một quả cầu tròn “lăn” đến trước mặt, mặc dù là Lục Duệ tâm trí kiên định cũng bị dọa hết hồn, cũng may hắn cuối cùng cũng kiến thức không ít sóng gió, lúc này mới không có xoay người bỏ chạy.

Người đàn ông đối diện thật sự là quá béo, cao chừng một mét bảy, nhưng nặng hơn cả trăm ký, nhìn từ xa xa, toàn bộ cũng là một cục thịt di động, theo bước chạy của gã thịt trên người không ngừng run run, Lục Duệ thậm chí đều lo lắng ình nếu như bị gã đụng tới, có thể hộc máu hay không, bởi vì cái này thật sự quá nặng.
Lúc này quả “thịt cầu” đi tới trước mặt của Từ Nhân Anh cúi đầu khom lưng lắc lắc “đống thịt” của mình nói: "Chủ nhiệm Từ, ngài đã tới, phòng của Lục bí thư tôi đều an bài xong rồi, phối hai người phục vụ, đều là hoa cúc khuê nữ, ngày đêm thay phiên công việc. A, vị tiểu huynh đệ này là người mới? Là thư ký của Lục bí thư sao?"
Lục Duệ một trận không nói gì, biểu tình trên mặt cười khổ không thôi.
Người này thật đúng là cực phẩm, còn kiếm hai người phục vụ ngày đêm phụ trách làm việc, con mẹ nó lão tử cũng không phải hoàng thượng, cần hai khuê nữ ngày đêm hầu hạ làm gì.
Từ Nhân Anh cũng một trận không nói gì, nếu không phải thấy người này là cháu trai của mình, Từ Nhân Anh hận không thể một cước đá chết gã.
Hung hăng liếc mắt trừng mập mạp, Từ Nhân Anh nghiêm khắc quát lớn nói: "Câm miệng! Nói bậy cái gì đó, vị này cũng là Lục bí thư huyện ủy."
"Hả? Khụ khụ khụ khụ. . ." Mập mạp nghe những lời này, cả người ngẩn ra không thể tin được nhìn Lục Duệ, lập tức ý thức được cái này rất không lễ phép, vội vã cúi đầu cung kính nói: "Có mắt không nhìn được Thái Sơn có mắt không nhìn được Thái Sơn, xin chào Lục bí thư, hoan nghênh ngài đến nhà khách."
Lục Duệ nhìn Từ Nhân Anh, Từ Nhân Anh có chút ngượng ngùng giới thiệu nói: "Tên không nên thân này tên là Từ Đại Phú, là cháu trai tôi, mấy năm trước đã nhận thầu nhà khách."
Lục Duệ gật đầu: "À, sau này muốn phiền phức Từ quản lý một thời gian."
Từ Đại Phú cũng là một người thông minh: "Lục bí thư ngài khách khí, muốn ăn cái gì, tôi tự mình xuống bếp."
Lục Duệ sửng sốt, chợt nghe Từ Nhân Anh vừa cười vừa nói: "Tên nhóc này là xuất thân đầu bếp, tay nghề cũng không tồi. Ngài nếu như không chê, thật ra có thể nếm thử."

Từ Đại Phú hắc hắc cười nói: "Có thể phục vụ cho Lục bí thư là vinh hạnh của tôi."
Sau đó gã liền ở một bên dẫn đường, trên mặt mang theo nụ cười nịnh nọt.
Lục Duệ lại cảm thấy người này rất thú vị, cười cười đi theo phía sau của gã.
"Lục bí thư, phòng của ngài là tầng năm, toàn bộ tầng năm hiện tại chỉ có ba phòng có người ở, Lý huyện trưởng thích an tĩnh, ở tận cùng bên trong. Bên cạnh ngài chính là Đào bí thư huyện ủy." Từ Đại Phú đi ở phía trước cung kính nói với Lục Duệ.
Lục Duệ gật đầu, nói với Từ Nhân Anh: "Chủ nhiệm Từ, phòng này bao nhiêu tiền một ngày?"
Từ Nhân Anh sửng sốt, lập tức phản ứng Lục Duệ hỏi như vậy là có nguyên nhân. Nơi này là loại phòng ba phòng nhỏ một phòng khách, gia cụ bên trong tất cả đều là mới, không cần phải nói giá cả khẳng định không rẻ. Lục Duệ hỏi như vậy, rõ ràng là không muốn làm cho người ta đem chuyện này ra để nói mình.
Cười cười, Từ Nhân Anh nói: "Lục bí thư, gia cụ ở đây là vừa đổi, bình thường tầng năm này cũng là huyện ủy chúng ta thuê, dù sao thị ủy hoặc là khu huyện có đồng chí tới, chúng ta phải phụ trách tiếp đãi."
Ngụ ý của cô ấy đương nhiên là cậu cứ yên tâm ở, sẽ không có vấn đề.
Lục Duệ cũng nhướng mày, hắn rõ ràng mục đích chuyến này của mình, đối với an bài như vậy không hài lòng, quyết định buổi tối vẫn là tìm bí thư huyện uỷ Đào Ngọc Cường bên cạnh tâm sự mới tốt.
Bất quá, hiện tại hắn không thể nói ra, dù sao Từ Nhân Anh cũng là dựa theo lệ cũ, mình đưa ra dị nghị đã có chút không nể tình, cười cười, Lục Duệ từ chối cho ý kiến gật đầu: "Cứ như vậy đi, phiền phức chủ nhiệm Từ."
Hai người bọn họ lúc nói, Từ Đại Phú cũng xoay người đi ra, chỉ chốc lát sau trở về, thế nhưng lông mày của Lục Duệ dần dần nhăn lại, ngữ khí nghiêm túc mang theo một tia chất vấn : "Từ Đại Phú, đây là có chuyện gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui