Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Tôi lo lắng, là lo lắng cho ba. Nhưng ngoại trừ lo lắng còn có chút may mắn, may mắn lúc sự kiện bắt cóc xảy ra, ba đã tới Bắc kinh.
Nếu như ba ở nhà, ông nhất định sẽ không báo cảnh sát, ông sẽ đi đưa tiền chuộc, sau đó lọt vào đấu súng.
Chỉ cần tưởng tượng đến cái cảnh ấy, tim tôi lại nhói một cái thật mạnh.
Lần ấy, tôi rõ ràng ở bên cạnh ông mà lại không thể bảo vệ được cho ông. Cái loại cảm giác phải mở mắt trừng trừng nhìn ba mất đi sinh mạng, hơi thở càng lúc càng yếu dần ấy khiến tôi sống không bằng chết.
Khi đó, tôi quả thật hận không thể bóp chết Lục Tịch, nhất là lúc nó thờ ơ lạnh nhạt, nhìn thi thể của ba. Nhưng khi đó máu tôi còn chưa lạnh như bây giờ, tôi lúc ấy vẫn còn xem nó là người thân, cho dù là người thân không nên thân nên hình.
Nếu như là bây giờ, tôi khẳng định không chút do dự mà tận tay bóp chết nó, sau đó cười nhạt nhìn nó chết đi.
Tôi hy vọng ba sống, cho dù Lục Tịch mất mạng, đó cũng chỉ là trừng phạt đúng đắn cho tội lỗi của nó mà thôi. Lúc ấy đột nhiên nổi hứng mời ba lên Bắc Kinh ăn tết, rốt cuộc là tôi có vận tốt? Hay là do nhân phẩm tốt, trời thương?
Sau khi chuyện này qua đi, trong trí nhớ của tôi đã chẳng còn gì có thể tạo thành nguy hiểm cho ba nữa rồi. Tôi cuối cùng có thể thở dài một hơi.
Khối đá vẫn đè lên tim, cuối cùng cũng đã được đặt xuống.
Trong phòng, ba đứng ngồi không yên, khoảng chừng nửa tiếng sau lại nhận điện thoại, con ngươi của ba co rút lại, nắm tay nổi đầy gân xanh, “Vậy sao, đã biết”, bờ môi ông run run, một câu cũng không nói tròn, rã rời chậm rãi trở về phòng.
Tôi nhanh chóng đi theo ông vào phòng, đóng cửa lại.
“Ba, vừa là…”
“Em con…. hai ngày trước đã chết, chết do chích quá liều ma túy, thi thể bị bọn họ giấu ở tầng hầm”, ba nói ra từng chữ từng chữ một, như thể ông còn chưa tin đây là sự thực.
Chết? Chích ma túy? Tôi có chút choáng váng. Lục Tịch rốt cuộc không có đầu óc đến mức nào rồi? Sao nó có thể chơi với mấy kẻ hút chích như thế….
Ba luôn luôn răn dạy chúng tôi, con người nếu đã dính vào ma túy, vậy có nghĩa triệt để xong đời, không còn cách nào cứu nổi. Ông dạy tôi không được tùy tiện nhận thuốc lá người khác đưa, không được đến những chỗ ngư long hỗn tạp như vũ trường, quán bar…
Trước đây, tuy tôi còn trẻ, ngông cuồng, nghịch ngợm, gây sự nhưng những lời nói ấy đã khắc sâu vào tận đáy lòng. Trong tim tôi, ma túy vĩnh viễn là thứ không thể chạm vào, ngay cả thấy cũng là bẩn mắt. Thì ra nó cách tôi gần đến vậy?
Chúg tôi không thể ngủ được, cứ im lặng một câu cũng không nói nổi, ngồi ở đó.
Hai giờ sau, lại có điện thoại gọi tới, đã có kết quả thẩm vấn.
Là Lục Tịch chủ động cùng bọn chúng bầy ra chuyện bắt cóc, tưởng lừa tiền của ba. Sau đó bọn họ nghe thấy Lục Tịch đòi một số tiền lớn như vậy, bắt cóc giả thành bắt cóc thật, Lục Tịch thật sự bị bắt cóc.
Bọn chúng gọi điện đến văn phòng làm việc của ba đầu tiên, ngày 29 là ngày cuối cùng nhà máy làm việc trước khi nghỉ Tết, thư ký của ba có nhận được điện thoại. Nhưng bởi vì không biết đối phương là ai, gọi điện có chuyện gì, hỏi thì đối phương lại không chịu nói nên cũng chỉ bảo ba đã đi sang thành phố khác rồi, hết kỳ nghỉ đông mới trở về.
Bọn chúng lại gọi vào điện thoại di động của ba, nhưng di động tắt máy, khi đó ba hẳn đã lên máy bay, bọn họ khẳng định ba không ở thành phố này.
Để sớm có được tiền, chúng cũng sợ đêm dài lắm mộng, nên sửa mục tiêu gọi điện thoại cho mẹ. Bà lại không để ý đến chúng.
Lục Tịch lại biết mặt chúng nên không thể thả được, lại không dám giết, chúng quyết định chích cho nó một loại ma túy mới, có người nói nếu chích quá liều sẽ trở nên đần độn. Bọn chúng nhắm đến điều này, làm thế để phòng ngừa hậu hoạn, không nghĩ đến Lục Tịch sẽ chết.
Chúng giấu thi thể, đang Tết đi nơi nào xử lý cũng không ổn, chúng định để qua Tết sẽ xử lý thi thể.
Một gã hút chích có biết chút đỉnh về việc này bị bắt khi đang sử dụng ma túy. Vì lấy công chuộc tội nên khai ra chuyện bắt cóc. Gã này sợ rằng cũng không ngờ, bắt cóc đã thăng cấp thành mưu sát.
Cục Cảnh sát một bên liên hệ mẹ tìm chứng cứ, một bên đi cứu người. Lúc này, mẹ mới vội vàng gọi cho tôi.
Bây giờ, ba vừa thương tâm vừa đau đớn vừa căm hận. Thương tâm bởi vì cái chết của Lục Tịch, lại hận nó cấu kết với người ngoài tính toán với cha đẻ, lại còn tặng luôn mạng mình cho người ta.
Qua một hồi, cuộc điện thoại thứ ba gọi đến, nói khi khám nghiệm thi thể, người ta phát hiện, Lục Tịch đã sử dụng ma túy hơn một năm nay rồi, hỏi ba có biết hay không.
Ba diện vô biểu tình nói: “Tôi không biết. Mời anh hỏi mẹ nó giúp tôi, hỏi bà ta mỗi ngày đều ở nhà, vì sao không phát hiện con gái khác thường?” Ngữ khí của ba tràn ngập oán hận.
Một năm, đó không phải là lúc tôi về nhà vào kỳ nghỉ mùa đông sao? Tôi về nhà bốn ngày, ngay cả cơm tất niên, Lục Tịch cũng không ở nhà ăn, hoàn toàn không thấy mặt nó ở nhà. Ba vẫn làm việc từ sớm tới tối muộn, sao có thể phát hiện nó khác thường lúc nào. Người duy nhất có thể phát hiện ra chuyện này là mẹ, lại là một người không có trách nhiệm.
Chích ma túy sao? Vậy giờ tôi rốt cuộc cũng hiểu vì sao nó điên cuồng như thế. Con nghiện đã lên cơn ghiền thì còn gì để ý đến sống chết của cha đẻ mình nữa, sẽ vì tiền mà giết người, sau đó giá họa cho anh trai. Chỉ cần có tiền mua ma túy, còn gì nó không dám làm.
Bỗng nhiên ba đứng lên nói với tôi: “Con rút lại cái vé máy bay của con đi. Chích ma túy… Hừ, nó không đáng cho con về nhà dự tang.”
“Ba?”, tôi có chút nghi hoặc, người cũng đã chết rồi, còn tính toán làm gì?
Ba ưu thương nhìn tôi, “Danh tiếng của nhà chúng ta đã rất xấu rồi, mẹ con không để ý thể diện, hồ đồ thì cũng thôi. Lục Tịch, nó phá thai, chích ma túy, cấu kết với trộm cướp lừa gạt ba mẹ, rồi sau đó do chích ma túy quá liều mà chết. Nếu nó không phải con ba, người như nó ngay cả mua mồ ba cũng ngại phí tiền. Con đừng về nhà, cũng đừng dính dáng đến những tin đồn.”
“Con muốn theo ba trở về, con không để ý đồn đại gì đâu.”
“Con còn nhỏ, không hiểu thói đời bây giờ. Con đã thi vào được một trường tốt, lại rất ít khi về nhà bây giờ người ta chỉ nghĩ con gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Thế nhưng em con đã mất, lần này con về, mẹ con nhất định sẽ bám lấy con, yêu cầu con phụng dưỡng cho bà ta, làm một đứa con hiếu thảo. Hiện tại, bà ta đã không còn nhiều tiền để tiêu xài, chỉ có thể trông cậy vào con mà thôi. Thứ bà ta có thể dùng để đối phó với ba, cũng chỉ còn con mà thôi. Nếu như không thể thỏa mãn bà ta, bà ta sẽ rêu rao, nói con ngại bần yêu phú, chỉ biết đến ba mà thôi, đã sớm không biết gì đế mẹ nữa. Bà sẽ đem sự sa ngã và cái chết của em con quy kết cho cuộc ly hôn của ba mẹ, thậm chí nói ba con ta vứt bỏ bà ta. Bây giờ, con chưa thể đối phó được với mấy chuyện như vậy. Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến con, hơn nữa, còn là ảnh hưởng xấu. Cho nên, con đừng về. Người ta có hỏi, ba sẽ nói, ba không cho phép con về. Hơn nữa, cũng sẽ không có tang lễ, em con nó chết như vậy, chẳng lẽ còn muốn người ta đến phúng viếng hay sao?
Tôi ngồi yên bên cạnh ba, “Con không muốn ba phải một mình đối mặt với tất cả những chuyện này.”
“Mẹ con còn có cái gì để đối phó ba nữa? Chỉ có các con là uy hiếp của ba, giờ em con đã mất, bà ta còn gì để đối phó với ba.”
“Vậy ba cũng đừng về.”
Ba cười khổ, “Dù sao nó cũng là con ba, dù ghê tởm, dù xấu xa, ba cũng không thể ghét bỏ nó. Mẹ con khẳng định không quan tâm, nếu ba không về, đến người lo hỏa táng cho nó cũng không có”, nói đến đây mắt ba đỏ cả lên.
“Ba… hay là xử lý xong tang lễ, ba lên Bắc Kinh đi ba?”
“Không. Coi như là vì con, ba phải tiếp tục chống đỡ. Nhà máy còn phải tiếp tục hoạt động. Trước đây, ba làm gì cũng nhân nhượng cho mẹ con, bởi vì bà ta là mẹ đẻ của các con, thế nhưng bà ta chẳng để ý đến điều gì, để em con chết tức tưởi như thế. Ba không còn gì để nhân nhượng bà ta nữa rồi, bà ta hại chết em con, ba không thể để bà ta gây hại cho con trong tương lai. Ba có thể ly hôn với bà ta, nhưng bà ta mãi mãi là mẹ đẻ của con, con thoát không được bà ta. Vì dù như thế nào cũng là sai cả. Trước đây, ba nói cho con, dùng thủ đoạn chỉ là bàng môn tả đạo, thế nhưng đối phó với một số tiểu nhân chỉ có thể dùng thủ đoạn mà thôi. Lần này, con hãy xem ba làm như thế nào. Sau này, đụng phải loại người như vậy, chuyện như vậy, đừng nương tay.”
Tôi nhìn ông, ngơ ngác gật đầu.
Sau đó tôi ôm lấy ông, thất thanh khóc rống. Tôi không khóc cho Lục Tịch, mà khóc cho ba, cũng khóc cho chính mình. Ba vì Lục Tịch mà đau lòng. Như lúc ấy, khi ông vì Lục Tịch mà trúng một phát súng ấy, phải chăng cũng là cam tâm tình nguyện?
Đây là ba tôi.
Sáng sớm hai chúng tôi từ trong phòng ba đi ra, cả hai không ai ngủ được, chúng tôi nói suốt một đêm. Tiểu Mao còn chưa biết kết quả sự tình, có chút lo lắng nhìn tôi. Tôi mang kính râm, che đi đôi mắt đỏ ngầu những tia máu, theo họ đến sân bay.
Những gì muốn nói với ba, tôi đều đã nói đêm qua. Lúc này, tôi đi bên cạnh Tiểu Mao, tôi lặng lẽ cuối đầu, ánh mắt không biết tập trung vào đâu. Tiểu Mao chỉ yên lặng chờ tôi mở miệng.
“Anh em, một hai năm nữa chắc tao sẽ không về nhà, cho nên không thể dự lễ cưới của mày rồi, xin lỗi.”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Ngày hôm qua mày còn đặt vé máy bay. Sao hôm nay lại không về?”
“… Lục Tịch chết… chết vì… nguyên nhân không đẹp đẽ gì. Bây giờ khẳng định người ta đang đồn đại ầm lên, tao không muốn nhắc lại, mày về rồi cũng nghe được thôi. Ba tao không cho tao về. Ba nói một mình ba mất mặt là đủ rồi.”, giọng của tôi nghẹn ngào.
Tiểu Mao cố sức nắm lấy vai tôi, “Nguyên Tử, tao sẽ giúp mày chăm sóc chú Lục, mày yên tâm.”
“Lục Tịch đã chết hai ngày rồi. Từ lúc bị bắt cóc đến khi chết, đã tám ngày. Mẹ tao có tám ngày để phát hiện ra chuyện này. Nếu không có sự vô trách nhiệm của bà, Lục Tịch đã không… Tao hận bà, hận tới hy vọng cả đời không gặp lại bà.”
“Nếu đã hận, vậy cứ hận đi. Tao không thấy mày hận bà ấy có gì sai.”
Tôi ôm siết lấy Tiểu Mao, “Cám ơn mày, anh em.”
“Nguyên Tử”, Tiểu Mao nghiêm trang nhìn tôi, “Mày đã nói, ngoại trừ ba mày ra, những người khác, mày không quan tâm. Cứ tiếp tục như vậy đi. Đừng tự gán tội lên mình, nói thật, mẹ với em mày không đáng cho mày đau khổ đâu. Có người nói người chết hết chuyện, cứ như chết đi rồi thì việc gì cũng có thể tha thứ được. Tao không nghĩ vậy. Mày cũng biết tính tao nói thẳng, nhưng sai chính sai, đúng chính là đúng. Mày đi được đến bây giờ, bởi vì mày cố gắng. Em mày rơi vào kết cục này, bởi vì nó tự nguyện sa đọa. Nó dù chết cũng là sai. Đừng bởi vì nó đã chết mà mày nghĩ đó là do mày không cứu vớt nó. Không liên quan gì đến mày hết.”
Cách nghĩ của Tiểu Mao bao giờ cũng đơn giản, trực tiếp, đúng sai rõ ràng.
“Tao đang hỗn loạn”, tôi chậm rãi nói, “Ba tao vì mất con mà thống khổ, mẹ tao vì không trách nhiệm mà hại chết em tao, khiến ba tao khó chịu, nên tao mới hận bà.”, tôi day day huyệt Thái Dương.
“Chỉ cần còn có mày, chú Lục sẽ tốt lên thôi. Rầu rầu vậy không hợp với mày, cứ như trước kia, hướng thẳng về mục tiêu mà tiến đi. Mày phải đi xa hơn, bay cao hơn. Tao đã chuẩn bị kính viễn vọng rồi, chờ coi mày bay cao, bay xa tới tận đâu.”
Tôi vỗ vai Tiểu Mao, thở dài: “Anh em à, mày cũng văn nghệ quá. Chẳng lẽ là cưới vợ theo vợ sao? Sa ngã rồi mày ơi.”
“Cút đi.”
Đây là lời tạm biệt của Tiểu Mao dành cho tôi. Nhưng tôi thật sự đã rũ bỏ được những cảm xúc tồi tệ trong lòng, thẳng hướng trung tâm — tôi chỉ quan tâm tới ba mà thôi. Những người khác, liên quan gì đến tôi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...