Tần Lôi lạnh lùng chăm chú nhìn Mã Khuê. Mã Khuê tự nhận tâm rắn như sắt nhưng khi gặp ánh mắt đó cũng cảm thấy toát mồ hôi lưng, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống.
Hai tay chống xuống đất, dập đầu ba cái, cát dính cả vào trán xanh xanh tím tím, Mã Khuê mới đứng thẳng dậy, ôm quyền nói với Tần Lôi:
- Ty chức có tội, không dám cầu sinh. Khẩn cầu Điện hạ thương lấy hơn ba vạn tính mệnh trong doanh, dẫn họ đột phá vòng vây! Nếu Điện hạ đồng ý, ty chức nguyện lấy chết chuộc tội!
Sắc mặt Tần Lôi tối ầm, hai tay siết lại răng rắc, nghiến răng nói:
- Nếu ta không đồng ý, ngươi muốn phản đối bằng vũ trang phải không? Mã đại ca?!
Một lần nữa Mã Khuê quỳ sụp xuống, vùi đầu không dậy nổi.
Chiến mã cảm thấy được sự tức giận của chủ nhân thì lo lắng nở mũi thở phì phì. Tần Lôi cố gắng nén giận, hỏi mấy tên gián điệp đã bị đám hộ vệ bắt:
- Thạch Uy đâu?
Những người này vốn tưởng rằng Thống lĩnh đang phụng mệnh hành sự, nào ngờ lại rơi vào tình cảnh thế này. Cả đám người kêu ầm lên, có cả tiếng chửi bới Mã Khuê, có người liên tục dập đầu với Tần Lôi, còn có người lại trợn mắt nhìn đồng liêu xưa. Bầu không khí trên sân trở nên hỗn loạn.
Hứa Qua thấy khuôn mặt Điện hạ càng lúc càng âm u, bước lên giơ chân đạp ngã tất cả, giận dữ hét:
- Điện hạ hỏi, chỉ được trả lời! Đừng nói nhiều!
Những người bị trói là những vệ sĩ ưu tú nhất của Trầm gia. Thấy bây giờ Hứa Qua tỏ ra cao hơn bọn họ một bậc, trong lòng đương nhiên khó chịu. Bất đắc dĩ, một người đã từng gặp Tần Lôi lớn gan nói:
- Tiểu nhân Hứa Vĩ hồi bẩm Điện hạ. Thạch Uy bị Mã Thống lĩnh nhốt trong trướng của mình.
Tần Lôi gật đầu với người sau lưng Hứa Vĩ. Một tên tùy tùng bèn tiến lên cởi trói cho y. Tần Lôi nhìn khuôn mặt chân thành của Hứa Vĩ, miễn cưỡng cười cười:
- Hứa đại ca! Phiền ngươi đưa Thạch Uy đến đây thật nhanh.
Hứa Vĩ cuống quít gật đầu, dẫn theo hai người chạy vào trong doanh trướng.
Tần Lôi quay sang nhìn những người còn lại, sau đó ôn hòa nói:
- Bây giờ các ngươi viết lại tình huống lúc đó, không cần quá chi tiết. Quan trọng nhất là lời thoại lúc đó. Tất cả cùng viết nhưng không được cho nhau xem. Có ai không biết chữ?
Tâm hắn dần bình tĩnh lại, thoát khỏi cảm giác thất bại do bị người nhà phá rối.
Thấy không ai giơ tay, Tần Lôi “A” một tiếng, nói với thủ hạ:
- Mở trói cho các vị đại ca.
sau khi mở trói, thấy vẫn không ai giơ tay, một thủ hạ bèn lấy một tập giấy trắng trong túi Tần Lôi, để cho bọn họ viết lại tình cảnh lúc đó.
Tần Lôi đã nghe được tiếng ầm ỹ từ phía trong doanh trại vọng ra.
Chỉ lát sau, mấy người viết nhanh đã viết xong, giao cho Tần Lôi. Nói chung cũng không khác nhau nhiều lắm, đều viết từ khi Mã Khuê vào trước rồi kể lại tỉ mỉ từng câu y nói. Cũng may, Mã Khuê nói không nhiều lắm nên chỉ không tới mười câu đã viết xong, Trong đó đều nhắc tới Thạch Uy cũng dị nghị chuyện này.
Có thể kết luận được không ai nói dối, Tần Lôi đưa cho Trầm Thanh rồi nói với mấy người còn đang vắt óc nhớ lại:
- Các vị đại ca cứ từ từ nhớ lạikhông chừng còn có thể viết thêm chút gì đó. Tuy nhiên bây giờ tất cả đều quay về doanh dẫn binh tổ chức phòng thủ đi thôi.
Vài người cuống quít tạ ơn, còn có vài người ngỡ ngàng không biết làm sao bị đồng bạn lôi đi.
Hầu Tân đã thay trang bị thám báo, tiến tới hỏi nhỏ:
- Điện hạ, ngài không sợ sau khi trở về những kẻ này sẽ cắn ngược lại?
Tần Lôi nhìn khuôn mặt y đen thui, cũng cười nhỏ, nói:
- quân Tề đã tới gần trong gang tấc, quân Bách Thắng cũng sẽ đến rất mau. Nếu không có bọn họ ở lại phòng thủ, mấy trăm người chúng ta còn chưa đủ để nhét kẽ răng của quân Tề. Đã như vậy, sao không xuống một nước, cả hai bên cùng nhường nhau?
Hầu Tân chợt nói:
- Thì ra tình hình đã nguy hiểm như vậy. Điện hạ, chúng ta yểm hộ ngài đột phá vòng vây.
Tần Lôi duỗi chân, hắc hắc cười nói:
- Muốn nói “Điện hạ chúng ta bỏ đi” thì cứ nói thẳng, đừng có phải vờ vịt như vậy.
Hầu Tân muốn nói thêm vài câu thì Hứa Vĩ đã đưa Thạch Uy quay về. Thấy vậy y đành nuốt vào bụng, rồi nghiêm mặt lại.
Thạch Uy ăn mặc quần áo chỉnh tề, bước đi vững vàng, hiển nhiên không bị hành hạ. Thấy vậy ác cảm của Tần Lôi đối với Mã Khuê đã giảm.
Thạch Uy thấy Tần Lôi liền bước hai bước quỳ xuống;
- Ty chức không hoàn thành nhiệm vụ, xin Điện hạ trách phạt.
Tần Lôi ngồi trên ngựa mỉm cười:
- Thạch tam ca khổ cực rồi. Tình huống đang rất gấp, xin giải thích cho ta.
Khi đi ra ngoài, Thạch Uy đã hỏi thăm Hứa Vĩ tình hình hiện tại, nghe vậy gật gật đầu:
- Tri vô bất ngôn.
Tay trái cầm cương, Tần Lôi nhảy nhanh xuống ngựa, hoạt đọng một chút hai chân đang mỏi. Nghe tiếng người ồn ào trong doanh địa, hắn hỏi Thạch Uy:
- Chúng ta có thể nắm giữ được nhiều nhất là bao nhiêu nghĩa quân?
Thạch Uy không nghĩ gì, khẳng định:
- Hầu như toàn bộ. Những người không nắm được đã bị Mã Thống lĩnh hoặc thiết kế đẩy đi, hoặc tiêu diệt hầu như không còn.
Tần Lôi hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn Mã Khuê vẫn thành thật quỳ dưới đất, lại quay sang hỏi Thạch Uy:
- Trong doanh còn có bao nhiêu ngựa?
Thạch Uy lắc đầu nói với Tần Lôi:
- Ngoài hơn một trăm bảy mươi ngựa của các tướng thì đều bị giết ăn thịt cả.
Tần Lôi “A” một tiếng, lại hỏi:
- Uy tín của các ngươi trong quân thế nào?
Thạch Uy cười khổ:
- Nếu không phải cái “uy tín” đó, chúng ta cũng không bị rơi vào tình cảnh như thế.
Tần Lôi nhướn mày, hỏi:
- Đó chính là do uy tín cực cao?
Thạch Uy gật đầu, có vẻ có phần khoe khoang.
Quan quân được thả ở lại bàn bạc nếu Điện hạ đã biết những người này hành sự là theo hoàn cảnh không trách thì chúng ta lại nghe lệnh Điện hạ. Vì vậy tất cả lấy lại tinh thần, đều tự điểm binh tốt, đưa tới trước chiến hào. Lúc này đội quân nhu của quân Tề đã tới tuyến đầu.
Đội quân nông dân đã khởi binh được hai tháng, tuy tình hình gần đây cực thảm, nhưng ai nấy cũng đều trải qua nhiều trận chiến đấu, đương nhiên không phải là chim non mới ra trận lần đầu. Lúc đầu bọn họ cũng không làm gì, đợi tới khi đội quân nhu của Tề quân khiêng tấm ván gỗ khiêng tới cách hào không tới tám trượng muốn bắc cầu, thì bình tĩnh đốt bình dầu bọc bông dồn sức ném lên tấm ván gỗ.
Bình dầu này chính là do Tần Lôi dựa theo phát minh ở kiếp trước tạo ra, bên trong có bỏ thêm dầu cải, lực sát thương rất mạnh, một khi đã dính rất khó rửa sạch. khả năng thiêu đốt của dầu cải rất cao, muốn đốt cháy gỗ cũng không có vấn đề gì. Tần Lôi dự liệu tới ngày khởi binh, trang bị của đội quân nông dân thiếu quá nhiều, nên dạy Mã Khuê phương pháp chế bình dầu hỏa này.
Chỉ thấy một loạt bình dầu hỏa ầm ầm đập vào tấm ván gỗ, vỡ tan tành, trong nháy mắt dầu cải bên trong bắt lửa làm cho ngọn lửa văng khắp nơi lên người Quân Tề, dẫn cháy cả tóc và y phục của bọn họ. Nếu dính lên da thịt sẽ giống như ăn vào tận xương, không có cách nào dập tắt, chỉ biết mở mắt nhìn thân thể bị đốt cháy, tản ra mùi thịt nướng.
Quân Tề bị đốt ném tấm ván gỗ trong tay xuống, gào khóc lăn lộn dưới đất.
Quân Tề nhìn mà hết hồn, khiếp sợ uy lực của dầu hỏa không dám tiến lên cứu viện, chỉ biết mở to mắt nhìn đồng bạn bị thiêu đốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...