Quyển 4 Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện - Nuôi Ong Tay Áo FULL


Lại nói tới Tiểu Tường mấy ngày này cố gắng hết sức để kềm chế nỗi bi ai tràn ngập trong lòng để tìm cách an ủi Phi Yến.

Nhưng mỗi đêm, mỗi đêm, nghĩ đến Cửu Dương, lòng Tiểu Tường đau như dao cắt, gần như không có đêm nào ngủ được an giấc.

Ngoài mặt, Tiểu Tường lại tỏ ra rất kiên cường.

Tại vì dù sao, bên cạnh nàng cũng còn có một Phi Yến yếu đuối hơn nàng, cần phải được nàng an ủi.

Thế nhưng, khi trời về khuya, nàng cứ nằm trằn trọc mãi, không có cách gì ngủ được.

Cuối cùng không chịu được, Tiểu Tường ngồi dậy, mở cửa phòng đi ra ngoài bờ sông này, lặng lẽ đi đến chiếc cầu này.

Ngồi bó gối trong đêm tối, nàng ngẩng đầu lên nhìn trời, và nàng nhìn thấy một vầng trăng mới mọc nằm vắt vẻo trên vòm trời đen kịt, nhìn mãi nhìn mãi, đột nhiên, một nỗi đau thương kéo ập đến, không có cách gì kềm chế nổi.


Nàng dùng tay ôm lấy phía dưới cằm, ngơ ngẩn nhìn lên trời cao, nước mắt cứ tuôn chảy dài xuống đôi gò má.

Nghị Chánh thấy Tiểu Tường ngồi trên cầu lặng lẽ rơi lệ một hồi nàng bưng tay lên che miệng, chàng biết nàng đang cố kiềm những tiếng nấc.

Nghị Chánh chạnh lòng nhìn Tiểu Tường.

Khi Phi Yến buồn, còn có nàng bên cạnh, còn nàng, hằng đêm đều chờ Phi Yến ngủ say rồi lén ra đây không có ai bên mình.

Không có ai lau nước mắt mỗi khi nàng khóc, không có ai an ủi trong bóng đêm dài… Mọi thứ đều chỉ riêng một mình nàng.

Nghị Chánh chần chờ một chút chàng đến bên cạnh Tiểu Tường.

Chàng cởi chiếc áo choàng trên vai của mình, khoác lên bờ vai nàng.

Tiểu Tường giật mình, nhìn thấy Nghị Chánh, liền vội vàng đưa tay lên quẹt đi nước mắt.

Nghị Chánh ngồi xuống bên cạnh nàng, dùng ánh mắt thật dịu dàng, thật dịu dàng nhìn thẳng vào nàng, dùng giọng nói thật dịu dàng, thật dịu dàng nói với nàng rằng:
- Muốn khóc thì cứ khóc đi! Mấy hôm nay muội cứ kềm chế mãi, coi chừng sinh bệnh đấy nhé! Khóc đi! Khóc một trận cho thật đã, sau đó, chấn chỉnh tinh thần lại, vì muội muội của muội, muội phải cố gắng vui sống.

Con đường trước mặt hãy còn dài lắm!
Tiểu Tường ngẩng đôi mắt long lanh ngấn lệ lên, nhìn Nghị Chánh, nỗi đau đớn trong lòng nàng, càng kéo đến ồ ạt như sóng cuộn vỗ bờ.

Nàng cắn lấy vành môi, thật cố gắng, thật cố gắng kềm chế tiếng nấc nghẹn trong cổ họng, không nói lên một tiếng nào.

Giọng nói của chàng càng thêm dịu dàng hơn, ánh mắt chàng trong mát như dòng suối ngọt:
- Chúng ta quen biết bấy lâu, có chuyện uất ức, muội có thể dùng bờ vai huynh khóc một trận cho đã.


Muội thật sự không cần phải giấu đi những dòng nước mắt trước mặt huynh.

Có thể, muội muốn kể lể ra chăng? Cứ nói bất cứ chuyện gì! Huynh rất vui lòng ngồi nghe.

Rốt cuộc, Tiểu Tường cũng chịu mở miệng nói:
- Muội...!muội...!muội thật sự...!thật sự đau lòng lắm...!Nhưng sâu trong thâm tâm muội vẫn thầm cầu chúc huynh ấy hạnh phúc.

Muội không hối tiếc khi yêu huynh ấy, bởi vì muội đã có được những cảm xúc khắc sâu nhất.

Giờ muội chỉ muốn thấy mỗi ngày huynh ấy cười, nói, huynh ấy hạnh phúc, dù cho người đi bên cạnh huynh ấy không phải là muội.

Chỉ cần được trông thấy huynh ấy, dầu phía sau lưng huynh ấy nước mắt muội nuốt vào trong… Nhưng bây giờ huynh ấy không ở đây, muội lại không có cách gì vào dinh thự thượng thư bộ hộ...!
Nàng nghẹn ngào một lúc nói tiếp:
- Lần đầu gặp huynh ấy, muội mười ba tuổi, phải bán thân cho hoa lầu để lấy tiền chôn mẹ, huynh ấy đã đưa muội ra khỏi hoa lầu, giúp cho muội chôn cất mẹ, mỗi khi muội buồn vì nhớ mẹ huynh ấy đều ôm lấy muội dỗ dành, nói sẽ bảo vệ muội, chăm sóc muội.

Dường như lúc nào huynh ấy cũng đọc được tâm trạng của muội, rồi tìm cách khiến muội vui.

Thường thường, chỉ trong một ánh nhìn thoáng qua, hoặc trong một động tác nào đó, huynh ấy đã có thể lĩnh hội được tâm trạng không vui của muội hôm đó.


Huynh ấy cũng là người duy nhất gọi muội là “Tường Nhi,” từ đây về sau, không còn ai gọi muội là "Tường Nhi" nữa cả!...! Không còn ai nữa cả!
Nàng càng nói càng đau lòng thêm hơn.

Nghị Chánh cảm thấy trái tim mình nóng bừng lên, một cô gái mảnh mai, yếu đuối như thế này, làm sao chịu đựng nổi mối đau thương nặng nề như thế kia! Bất giác, chàng dang rộng hai tay về phía nàng, nàng cũng bất giác ngã vào lòng chàng.

Chàng cảm thấy trái tim mình chùng xuống, không kềm chế được, bất giác chàng thì thầm gọi nhỏ:
- Tường Nhi! Tường Nhi! Tường Nhi...!
Nghe giọng chàng dịu dàng gọi nhỏ như thế, Tiểu Tường ngã nhào vào đôi cánh tay chàng, khóc như chưa bao giờ được khóc.

Tuy rằng không khóc hết được những bi thương chất chứa trong lòng, nhưng dù sao, cũng giúp nàng giảm bớt được nỗi đau tận cùng xương tủy.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui