Nói tới buổi chiều hôm Nữ Thần Y vào Tư Đồ phủ.
Mấy năm nay Cửu Dương được Ngao Bái nâng đỡ, từ chức vụ kiểm kê sổ sách ở bộ hộ lên tới đại Tư Đồ.
Tư Đồ phủ của Cửu Dương nằm ở bờ Bắc bến cảng Triêu Dương Môn.
Bến cảng Triêu Dương Môn là chung điểm đầu bắc của vận hà.
Cuối đời Minh do chiến loạn không sửa chữa được nên từ lâu đã bị vùi lấp, ứ tắc, trông không thành hình dạng gì hết.
Năm ngoái những viên quan có khả năng tu sửa đê điều như Cận Phụ, Trần Hoàng, Vu Thành Long đã nhiều lần dày công tu sửa nên đê điều không những khôi phục được như cũ mà lòng sông còn mở rộng ra được hàng chục trượng, mực nước cũng sâu được hơn một trượng.
Thế là từ đó nơi đây các cửa hàng, cửa hiệu đều được xây thêm, và vì do kinh tế phát triển đi lên nên trên bờ, nhà cửa san sát như bát úp, những lầu cao vòi vọi, nóc nhà chọc trời, trông dáng vẻ như một tòa tiểu thành độc lập ở ngay trong thành, quang cảnh rất phồn hoa, náo nhiệt.
Tư Đồ phủ rộng và lớn gấp đôi căn phủ Sách Ngạch Đồ đang ở, gồm có phủ đệ và hoa viên, hai bộ phận hợp thành với tổng diện tích sáu mươi ngàn mét vuông, được bố trí tinh xảo theo kiểu Tam Lộ Ngũ Tiến.
Kiến trúc ở trục chính dùng ngói lưu ly màu xanh xây thành, chung quanh tường gạch vây màu đỏ, loại kiến trúc mô phạm vốn dành cho phủ thân vương.
Tư Đồ phủ tám phương lộng gió, sáu hướng thoáng hơi.
Hành lang cột nhà sạch bóng chẳng tìm ra chút tì vết, trần nhà vân vi chạm vẽ cầu kì.
Cảnh sắc trong hoa viên tao nhã.
Hoa viên trồng nhiều liễu làm cho khung cảnh ánh lên sắc lục dìu dịu, có bể cá vàng và những hòn non bộ, xây hình núi non gò đống thoai thoải.
Hoa viên ngoài trồng liễu còn trồng cúc ngũ sắc, trắng, vàng, cam, hồng, tím triền miên nối nhau khoe sắc thắm.
Giờ đương là mùa thu nên cúc nở rực rỡ.
Cửu Dương cũng như Nữ Thần Y đặc biệt thích cúc vì cúc tàn nhưng không rụng, nó chỉ gục rũ trên thân, gợi đến hình ảnh chết đứng của người nghĩa sĩ.
Sau khi Nữ Thần Y vào Tư Đồ phủ, nàng chờ Cửu Dương trong hậu hoa viên.
Nữ Thần Y chờ một hồi Cửu Dương từ sở quân cơ về.
Chàng mới vừa bước xuống cỗ xe ngựa, chưa kịp đặt chân qua cổng thì quản gia đứng ở giữa cổng nói Ngao Bái có việc cần chàng đến Ngao tông phủ gặp mặt.
Cửu Dương gật đầu với quản gia, nói:
-Ta vào gặp muội ấy một lát trước đã.
Chàng nói rồi đặt chân qua cổng, bước đi trên khoảnh sân rộng phía trước đại sảnh.
Quản gia tên Ngô Sái Cách, đi theo Cửu Dương.
Năm nay, họ Ngô khoảng chừng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, lúc trước là người hầu trong phủ Ngao Bái.
Gã có khuôn mặt gãy, da mặt mỏng, tướng mày thấp bên trên cặp dương nhãn, mũi Ngô Sái Cách quặp xuống như mũi diều hâu, khuôn miệng nhỏ, hai bờ môi không đồng đều nhau, phần môi dưới to hơn môi trên.
Cửu Dương đi xuyên đại sảnh, quẹo trái, bước nhanh trên hành lang lát gạch men hoa.
-Khi nô tài đến Y Y Viên – Ngô Sái Cách nói – Để đưa cô ấy tới đây, cô ấy đã không nhắc gì đến vụ Minh Sử Kỷ Lược, hình như cô ấy chưa biết gì cả.
Cửu Dương im lặng.
Ngô Sái Cách bắt mạch được tâm trạng không mấy khả quan của Tư Đồ đại nhân, nói thêm:
-Cả nhà họ Trang sẽ rời khỏi thành nhanh thôi, ngài hãy an tâm.
-Ta chỉ e người Trang gia quen bằng hữu giang hồ, họ biết được nhược điểm của ta là nàng ấy, sẽ nhờ người trong giang hồ gây hại đến nàng ấy để trả thù ta.
Cửu Dương đáp, chàng lại quẹo bên trái, tiếp tục men theo hành lang, đi thêm chút nữa thì một tấm biển ghi Tụy Cẩm Viên phía trên chiếc cổng hình bán nguyệt hiện ra.
Hoa viên bố cục tổng thể ba mặt giáp giả sơn, hơn năm mươi cảnh điểm phân bố tại bốn trục Đông, Tây, Nam, Bắc.
Ngô Sái Cách chỉ theo Cửu Dương tới đây rồi không theo chàng nữa.
Mỗi lần Cửu Dương đặt chân qua cổng này, chàng đều nghĩ đến Hắc Viện.
Hồi xưa, Nữ Thần Y chơi trốn tìm với chàng trong Hắc Viện, nàng rất hay chạy qua cánh cổng cũng hình bán nguyệt như này, tít ra vườn, rồi nấp ở bên cạnh bể cá vàng dưới chân núi giả, lần nào nàng cũng nấp ở đó nên chàng tìm được nàng dễ dàng.
Rồi lần nàng quỳ trên đất dùng một cọng cỏ chọc chọc bọn dế trong lồng cạnh bể cá, chàng cũng quì xuống cạnh nàng giúp nàng dém gấu váy để khỏi xòa xuống nước.
Hai đứa trẻ hiếu kì ngó xem hai con vật bé nhỏ màu nâu sẫm trong chiếc lồng tre.
Lúc này mỗi con dế đều cố thủ ở một góc lồng, hai bên gườm gườm nhìn nhau như đang đánh giá đối thủ của mình, chúng cùng vểnh cao những cặp râu dài.
Cửu Dương băng xuyên hòn núi giả dẫn đến bãi cỏ non mướt trông giống một tấm thảm xanh ngát.
Khắp trong hoa viên trồng những chậu cúc tỏa ra hương thơm ngào ngạt, đi qua hòn núi giả là hồ nhân tạo, trên hồ có nhịp cầu ván đóng đinh.
Nước từ đáy hồ phun lên, tạo thành những tràng chuỗi bạc tuyệt đẹp.
Nước hồ trong vắt, những con cá lia thia lội uốn éo.
Cửu Dương băng qua cầu tiếp tục đi vào phía cuối cùng của hoa viên, mỉm cười trông thấy Nữ Thần Y đang ngồi trên xích đu, hai tay nàng khẽ vịn vào hai sợi dây có hoa leo bò đầy màu hồng tươi, bên cạnh Nữ Thần Y là a hoàn Uyển Thanh.
Uyển Thanh là a hoàn thân cận bên mình Cửu Dương, nhỏ hơn Nữ Thần Y hai tuổi, có làn da trắng như trứng gà bóc.
Mái tóc óng mượt và mềm mịn đen bóng, như dòng suối mát xõa xuống lưng, vừa trong sáng vừa phiêu dật.
Lông mày Uyển Thanh thanh tú, nấp dưới hàng tóc mai trên trán bay bay trong gió trông càng đẹp, dễ thương vô cùng.
Uyển Thanh sở hữu đôi mắt bồ câu đen láy, lúc nào cũng ánh lên niềm vui, sự thân thiện và ấm áp với những người xung quanh.
Bên dưới chiếc mũi thẳng và cao, đầu mũi nhỏ là một đôi môi trái tim cực kỳ duyên dáng.
Uyển Thanh rất hay cười, nụ cười như những đóa dạ yến thảo chuyên nở bốn mùa.
Dáng người nàng dong dỏng cao.
Trong Tư Đồ phủ, Uyển Thanh là người sống rất ngoan ngoãn, lễ phép, hòa đồng và nhiệt tình với mọi người.
Bởi thế mà ai cũng yêu quý nàng.
Uyển Thanh vận y phục màu oải hương, đang cầm quạt cói dùng để quạt chiếc lò sưởi đặt trên bàn đá bên cạnh xích đu, kể chuyện gì đó cho Nữ Thần Y nghe.
Uyển Thanh vừa nói vừa dùng quạt che miệng cười khúc khích, tiếng cười vang như tiếng chuông ngân rất êm tai.
Nữ Thần Y nắm hai dây xích đu, nghiêng đầu dựa vào một sợi dây lắng nghe, cũng cười vui vẻ với Uyển Thanh.
Chiều thu gió thổi hiu hiu, khiến cho tinh thần ai cũng sảng khoái dễ chịu.
Cửu Dương bước lại trước mặt hai cô gái.
Nữ Thần Y vui mừng đứng bật dậy.
Uyển Thanh không chờ bảo, làm lễ thỉnh an Cửu Dương rồi đặt quạt lên bàn rời đi.
Còn lại hai người, Nữ Thần Y kiễng chân, quàng tay ôm quanh cổ Cửu Dương, nói:
-Muội nhớ huynh quá! Huynh có biết những ngày qua, huynh không về căn nhà tre ngoài thành dài như hàng thế kỷ đối với muội không?
Cửu Dương cũng ôm chặt lấy eo Nữ Thần Y, vuốt tóc nàng, nói:
-Mấy tháng nay huynh cũng nhớ muội đến sắp phát điên lên!
Chàng nói xong bưng đôi má Nữ Thần Y trong đôi tay chàng, ngắm nhìn gương mặt nàng, làn da non mịn, đôi má hồng nhuận, môi không tô mà hồng, mày không vẽ mà biếc, tất cả đều toát ra thanh xuân, đẹp biết bao!
-Huynh thật sự rất nhớ muội.
Chàng lại nói.
Nữ Thần Y mỉm cười, cũng nhìn lại chàng.
Trên mình chàng vận bổ phục, đầu đội nón đuôi công gắn tua đỏ, trông vô cùng điển trai, vô cùng oai vệ.
Nàng đương nhiên tin lời chàng, rằng chàng rất nhớ nàng.
Chàng có đôi mắt thật to, dưới cặp chân mày rậm, ánh mắt dành cho nàng khi nào cũng nồng nhiệt, ánh nhìn đó không thể nào gian dối được, lại nữa, tiếng nói chàng nồng nhiệt, dáng vẻ cũng nồng nhiệt.
Cửu Dương nắm tay Nữ Thần Y, dắt nàng đến bên chiếc bàn đá đặt dưới tán hoa quế, hai người ngồi lên hai chiếc ghế chậu, trên bàn ngoài chiếc lò sưởi còn đặt một bếp lò nhỏ, bộ đồ trà tử sa.
Chàng định nói gì đó thì quản gia lại xuất hiện với chiếc áo choàng trong tay, nói cỗ xe đã chuẩn bị xong, chờ chàng ngoài cổng.
Cửu Dương nói với Nữ Thần Y chàng có việc phải vào sở quân cơ một chút.
Nữ Thần Y bèn nhỏm dậy, cầm chiếc áo trên tay quản gia, giúp Cửu Dương xỏ tay, buộc khuy, bẻ cổ áo.
Xong xuôi, Nữ Thần Y cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới, thấy không lộ sơ hở nào cả thì gật đầu với chàng, ra ý đã ổn.
Cửu Dương quay sang bảo quản gia đưa Nữ Thần Y vào một căn phòng trong hậu viên nghỉ ngơi, cẩn thận dặn dò chiếu cố nàng từng chút rồi rời khỏi hoa viên.
Tối hôm đó Cửu Dương làm xong việc Ngao Bái giao phó cho chàng xong, chàng trở về Tư Đồ phủ, đến ngay phòng Nữ Thần Y.
Phòng ngủ của Nữ Thần Y hướng mặt ra vườn cúc trong hoa viên.
Nữ Thần Y ngồi trên trường kỷ đặt cạnh cửa sổ, nhìn ra sân.
Nàng nhớ tới vườn hoa mà Cửu Dương trồng cho nàng phía trước căn nhà tre, hai khu vườn đều đẹp nhưng khu vườn của Y Y Viên mọi thứ hòa nhập với thiên nhiên một cách tự nhiên hơn.
Nữ Thần Y lại nghĩ đến căn phủ này, kiến trúc ảnh hưởng nặng của hoàng cung, nên phần lớn đều được xây theo kiểu mái cong cầu kì, đẹp một cách tráng lệ, kiểu cách.
Lại nữa, căn phủ quá rộng lớn, rồi những chiếc hành lang dài, khiến cho căn phủ có vẻ lạnh lẽo, sâu thẳm.
Nàng thích cái kiến trúc của căn nhà tre, cái đẹp mộc mạc, tổng thể thì có một cổng bên ngoài, kế đến là vườn cúc với đường sỏi nhỏ, hai bên là hai hàng liễu.
Một khung cảnh thi vị lạ lùng.
Nữ Thần Y yêu nhất là góc tường chắn gió phía Đông.
Ở đó mọc đầy những loại dây leo lá nhỏ.
Chúng bám kín cả bờ tường.
Mỗi làn gió thổi đến, những chiếc lá rung rinh như hò reo, như thì thầm.
Chúng giống như những con sóng màu xanh, và giữa những con sóng đó thỉnh thoảng lại điểm tô một cánh hoa đỏ.
Cái cảnh giản dị mà đẹp khiến nàng vô cùng yêu mến.
Kẹt một tiếng, cửa phòng mở ra.
Cửu Dương vừa đặt chân qua ngưỡng cửa, Nữ Thần Y đã bật dậy khỏi trường kỷ, chạy đến ôm lấy thắt lưng chàng.
-Huynh đi lâu quá, khi làm việc có nghĩ đến muội nhiều không?
Nàng ngẩng đầu, kiễng chân, kề môi bên tai chàng.
-Có chứ - Cửu Dương đáp - Nhiều hơn muội tưởng tượng nhiều.
Mấy canh giờ mà lòng huynh đều bồn chồn, nhìn chiếc đồng hồ đặt trong sở quân cơ, ước gì thời gian trôi đi thật nhanh để huynh được về nhà.
Cửu Dương dịu dàng nhìn Nữ Thần Y, chàng cực thích cái cảm giác vừa vào cửa là có nàng sà vào lòng chàng thế này.
Trong mấy tháng không gặp nàng, chàng nhớ nàng nhiều, nhớ lắm, cả thể xác lẫn tâm hồn đều hướng về nàng.
Không có nàng bên cạnh, tâm hồn chàng trống trải, cuộc sống xa hoa trong căn Tư Đồ phủ không đủ trám đầy cái khoảng trống trải đó trong chàng.
Nhưng...!mai này… Cửu Dương sực nghĩ đến những nguy cơ nằm ngay chính giữa mối quan hệ của hai người...! Một cú hích lớn vào niềm tin của nàng dành cho chàng...! Trái tim chàng chợt nhói lên khi nghĩ đến viễn cảnh đó.
Cửu Dương khẽ buông Nữ Thần Y ra, đi đóng cửa phòng ngủ của nàng, rồi quay lại tiếp tục nhìn nàng.
Một lát sau, chàng định mở miệng nói gì đó thì Nữ Thần Y rê những đầu ngón tay nàng lên má chàng.
Sự gần gũi này, mùi hương thơm mát từ thân thể Nữ Thần Y tỏa ra.
Nàng vừa tắm xong trước đó không lâu, mặc bộ quần áo màu hồng nhạt, vạt áo có thêu mấy đoá cúc bằng chỉ trắng.
Sau khi tắm xong có vài giọt nước vẫn còn đọng trên mi mắt nàng, trông nàng khi này càng đẹp, đẹp đến nao lòng.
Trước khi đến đây, Cửu Dương dự kiến sẽ không làm theo lời Sách Ngạch Đồ, chàng sẽ nói mọi chuyện để nàng không bất ngờ, nhưng toàn thân chàng giờ không ngừng thúc giục, máu nóng tuôn trong người chàng, khao khát tích tụ, ào ra khắp nơi.
Chàng không tự chủ được, cúi xuống, lướt mũi chàng theo cổ Nữ Thần Y, lên tai nàng, những ngón tay chàng luồn trong tóc nàng.
Cửu Dương hôn thật lâu trên vành tai Nữ Thần Y, những ngón tay chàng luồn sâu trong mái tóc dài óng ả của nàng, chàng ngả đầu nàng ra sau, phô bày chiếc cổ trắng mịn thon nhỏ cho đôi môi của chàng thưởng thức.
-Huynh yêu muội, Nữ Thần Y.
Cửu Dương nói trong tiếng thở trước khi cúi xuống hôn lên cổ Nữ Thần Y.
Cả người Nữ Thần Y nóng bừng vì sự cuồng nhiệt này.
Nàng nghiêng đầu sang một bên để chàng dễ dàng hôn nàng.
Chầm chậm, tay Cửu Dương lòn vào áo Nữ Thần Y, trượt từ eo, cao dần, cao dần lên ngực.
Bàn tay lại luồn bên dưới áo yếm, chàng giữ cho bàn tay chàng đỡ lấy ngực nàng.
Ngón cái tay chàng không ngừng lẩy liên tục vào đầu ngực.
Môi Nữ Thần Y hé mở, rên lên khe khẽ, lưng nẩy cong lên đẩy ngực đầy trọn vào lòng bàn tay chàng.
Chàng xoa tròn điểm nhỏ của nàng giữa ngón tay cái, rồi kéo ra nhè nhẹ.
Nữ Thần Y quằn quại trong cảm giác tuyệt vời này, nàng tiếp tục rên lên, khép mắt, không màng nhìn thấy hình ảnh mình đang khát khao dục tình phản chiếu trong chiếc gương đặt trên chiếc bàn trang điểm ở góc phòng.
Nàng như tan chảy dưới bàn tay chàng, từ những đụng chạm của chàng, những nụ hôn của chàng làm da nàng bỏng rát.
-Thích huynh chạm vào muội như thế này à?
-Vâng…
Nữ Thần Y đáp, van xin trong hơi thở.
Cửu Dương trượt tay trở xuống hạ thể Nữ Thần Y, từ ngực xuống bụng nàng rồi bụng dưới, đưa tay vào giữa hai chân nàng, khẽ đẩy chúng dang ra rồi cho tay vào váy nàng, không khó tìm kiếm để ấn sâu vào nàng, chầm chậm, chầm chậm, lần lượt cho ngón giữa ra vào, đều đặn như có nhịp điệu trong khi chàng vẫn miết những nụ hôn và cắn nhè nhẹ dọc cổ nàng.
Quá khiêu khích, Nữ Thần Y không ngừng rên xiết, nàng ướt đầm, hai điểm nhỏ trên ngực cương cứng, nhô cao như muốn đâm toạc manh áo.
Nàng thật sự như con rối trong bàn tay điều khiển điệu nghệ của chàng.
Đột nhiên, không lâu sau đó nụ hôn và bàn tay đó dừng lại cùng lúc.
“Không nên nghĩ tiếp nữa!” Cửu Dương nhủ bụng, khi cái viễn cảnh bất thình lình quay lại trong đầu chàng.
Chàng tức giận với mình.
“Đừng nghĩ tiếp nữa!” Nhưng trong đầu chàng vẫn cồn cào bao nhiêu ý nghĩ.
Cuối cùng, chàng thẳng người dậy, chàng quyết định phải nói cho nàng nghe, trước khi mọi việc trở nên tồi tệ…
Nữ Thần Y vẫn còn mềm nhũn và thở hổn hển trong lòng chàng.
Cửu Dương vịn hai tay chàng vào eo Nữ Thần Y, cọ mũi chàng vào mũi nàng, nói:
- Nữ Thần Y này...
- Thiên Văn này...
Nữ Thần Y cũng đột nhiên mở miệng.
Hai người cùng nói trong một lúc, không hẹn mà nên.
Cửu Dương chững lại.
Nữ Thần Y cũng chững lại.
Cửu Dương hỏi:
-Muội muốn nói gì?
- Huynh muốn nói gì?
Nữ Thần Y hỏi lại, cố thể giữ giọng nàng thật điềm nhiên như mong muốn, nàng không muốn chàng biết vừa rồi nàng hụt hẫng nên định mở lời van cầu...!
- Huynh nói trước.
Nữ Thần Y nói, chật vật cố đứng yên, cố lờ đi ham muốn đầy bản năng đang tràn ngập trong cơ thể nàng.
-Được rồi, vậy huynh nói trước, Nữ Thần Y à, chúng ta lớn lên bên nhau, muội phải hiểu rõ con người huynh...
Đã mấy tháng không gặp Nữ Thần Y, tuy đang hồn vía trên mây, nhưng Cửu Dương vốn là một kẻ tư duy nhanh nhạy, nhãn quan sắc bén, chàng cảm nhận được có ai đó quan sát hai người...! Cửu Dương im bặt.
Trên nóc nhà quả thật có cặp mắt bén nhọn đang soi mói từng biểu hiện của chàng qua miếng ngói đã bị dịch sang một chút.
Chàng biết người đó không ai khác hơn Tuệ Dung.
Từ hôm đầu tiên Ngao Bái ban cho chàng căn phủ này, chàng đã nhìn thẳng vào mắt những người hầu kẻ hạ, dò xét.
Từ trước tới này chàng rất có kinh nghiệm trong vấn đề quan sát tư duy người ta.
Đánh giá người đối diện qua dung mạo vốn là sự tu dưỡng cơ bản nên nếu họ có tà tâm thì tất sẽ bất giác tránh tia nhìn của chàng, quả thật a hoàn tên Tuệ Dung kia đã tránh ánh nhìn của chàng.
Cửu Dương dắt Nữ Thần Y đến bên trường kỷ, ngồi lên đó, đoạn, kéo tay nàng đặt nàng ngồi trong lòng chàng.
Nữ Thần Y ngồi lên đùi Cửu Dương, nàng khẽ mím môi khi cảm giác rõ ràng một vật to cứng của chàng bên dưới nàng…
Cửu Dương lồng hai bàn tay chàng vào hai bàn tay Nữ Thần Y, lòng tay chàng nằm trên mu bàn tay nàng, những ngón tay hai người đan nhau.
Cửu Dương đặt tay Nữ Thần Y lên bụng nàng, nói:
- Muội biết không, Nữ Thần Y, huynh yêu mến muội biết bao nhiêu.
Huynh đã chờ ngày thành hôn với muội lâu lắm.
Muội yên tâm, rồi muội sẽ thấy huynh không phải người chồng vũ phu.
Huynh sẽ đối đãi với muội rất tốt, muội đừng lo gì.
Cửu Dương ngừng một chút lắng tai nghe, Tuệ Dung vẫn còn trên nóc nhà, Cửu Dương tiếp:
- Huynh cũng không biết vì sao huynh lại yêu muội nhiều đến vậy.
Có lẽ hai chúng ta từ nhỏ đã ở chung với nhau, cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, trẻ thơ vui vầy mà.
Trong lòng huynh từ lâu chỉ có một mình muội.
Thế nhưng mà…
Cửu Dương nói tới đây lại ngừng.
Nữ Thần Y hỏi:
-Thế nhưng mà chuyện gì?
Cửu Dương biết người trên nóc nhà chưa rời đi, nén cái tặc lưỡi, chàng kể cho Nữ Thần Y nghe những lời Bảo Chi Lâm đã nói với chàng, khi chàng đến tìm bà xin đề thân cưới nàng.
“Con à! Ta rất mong con là người đàn ông cuối cùng trong đời nó, mai này sau khi ta đi, con phải giúp ta cố gắng bảo vệ nó, bảo vệ tiểu đồ đệ của ta cho thật kỹ, con hãy tìm mọi cách giữ chặt lấy nó bên cạnh.
Vì chỉ có con mới có thể làm cuộc đời nó tránh nhiều đau khổ.
Chỉ có con mới có thể giúp nó tìm được hạnh phúc, đừng để ai làm nó bị thương, và đồng thời cũng phải cẩn thận coi chừng chính mình mới là kẻ bị thương đấy!”
Cửu Dương kể tới đây, nhìn Nữ Thần Y, hỏi:
-Huynh thật không hiểu cho lắm, sư phụ muội bắt huynh phải thề bảo vệ muội, nhưng đồng thời khuyên huynh cũng phải cẩn thận, coi chừng kẻ bị thương lại chính là huynh.
Muội có phải đang… lường gạt huynh đấy không?
-Không có - Nữ Thần Y chớp mắt - Huynh đừng nghĩ vậy.
-Huynh vốn không muốn nghĩ như vậy nhưng mà – Cửu Dương nói – Muội chấp nhận tình cảm của huynh quá nhanh, muội trở nên cuồng nhiệt với huynh quá bất ngờ, huynh cứ cảm giác như là giấc mộng, và một ngày nào đó sẽ tỉnh dậy.
Nữ Thần Y lắc lắc đầu, tuy nhiên trong lòng nàng cũng biết những nghi ngờ của chàng hoàn toàn không phải không có nguyên do, sự thật thì, đúng là từ khi nàng ra khỏi tân giả khố đến tìm chàng trong cô nhi viện, chưa quá một khắc mà nàng đã tỏ ra thái độ yêu chàng da diết rồi.
– Muội chấp nhận tình yêu của huynh, vì huynh tốt với muội.
Huynh là người đàn ông có chiều sâu, lại thông minh, biết cách yêu chiều nữ nhân, tính cách của huynh như thanh nam châm, muội cũng là nữ nhân nên không thể nào không bị thanh nam châm ấy của huynh cuốn hút.
Nói đúng ra, không vì muội thay đổi nhanh chóng mà vì con người huynh.
-Rồi sau này muội có làm gì khiến huynh đau khổ không?
Cửu Dương hỏi.
Nữ Thần Y cười nhẹ nhàng:
– Không thể có chuyện đó.
Muội nhìn thấy chú kiến bị thương muội cũng nhanh chóng băng bó vết thương cho nó nữa là huynh.
Nữ Thần Y nói xong trèo ra phía sau lưng Cửu Dương:
-Thôi, chúng ta đừng nói những chuyện không vui này nữa, huynh làm việc đến tối mịt mới về chắc đã mệt mỏi lắm rồi, để muội xoa bóp cho huynh cho đỡ mệt!
Nữ Thần Y dứt lời ngồi trên trường kỷ phía sau Cửu Dương, dùng hai tay ấn lên vai chàng.
Những ngón tay thon nhẹ nhàng xoa nắn.
Một cảm giác thoải mái.
Nhưng Cửu Dương không nhẫn tâm để nàng xoa nhiều.
Chàng xoay người lại, nắm lấy tay nàng kéo ngồi trở lại trong lòng chàng.
Suốt đêm đó, Cửu Dương ở lại với Nữ Thần Y trên trường kỷ trong phòng nàng, vòng đôi cánh tay chàng quanh người nàng, dỗ nàng đi vào giấc ngủ như chàng đã từng làm hằng ngày khi hai người sống trong căn nhà tre, những ngày tháng êm đềm, ngọt ngào khó quên.
Suốt đêm đó, Tuệ Dung cũng không chịu rời đi.
Cửu Dương chờ mãi chờ mãi, rốt cuộc những gì muốn nói với Nữ Thần Y, chàng đành phải nuốt trở lại vào lòng.
Cũng may chàng nhớ đến lời căn dặn của Bảo Chi Lâm.
Cửu Dương dùng gương mặt dường như có muôn ngàn lời muốn kể nhưng bất đắc dĩ không nói được, nhìn Nữ Thần Y.
Nữ Thần Y ngủ thiu thiu, nàng không hay biết có người đang theo dõi hai người trên nóc nhà, nàng vô tư thiếp đi trong vòng tay ấm áp và vững chắc, đang bao bọc quanh cơ thể nàng.
Những ngày sau đó Cửu Dương và Nữ Thần Y bên nhau như hình với bóng, không một khắc rời nhau ra.
Mọi người trong Tư Đồ phủ ai cũng ngưỡng mộ tình yêu mà Cửu Dương dành cho Nữ Thần Y, và đương nhiên, Tuệ Dung cũng không một khắc nào không bám theo hai người..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...